Thời Không Lụi Tàn

Chương 3: Đồng học



The Fur có lẽ chỉ là một quán ăn nhỏ nằm sâu giữa một khu dân cư của tiểu khu Cabramatta nhưng nó khá nổi tiếng với cộng đồng người da vàng ở xung quanh đặc biệt là nhờ món Phở. Mà cũng vì không nằm trong một khu vực nhiều cửa hàng buôn bán nên lượng ánh sáng nơi đây luôn chỉ duy trì ở mức vừa đủ, thậm chí là hơi mờ mờ.

Mưa càng làm cho bầu không khí trở nên hơi ảm đạm. Trong một cái bàn ở góc quán lúc này đang có ba người ngồi, hai nam thanh niên và một người con gái. Người con gái có thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu như một tiểu yêu tinh. Nàng mặc một cái váy màu đen xếp ly, áo Hoodie ngoại cỡ, dây cột áo còn đính hai cục bông xù. Tóc nàng dài, xõa một bên vai, tuy không uốn hay chải thẳng nhưng sắp xếp rất tự nhiên, không có cảm giác rối mắt.

Trên cổ nàng đang đeo một cái tai nghe có hình tai mèo. Nàng đang cúi đầu, má hơi hồng hồng, hai tay đang chạm nhẹ vào môi mà ngẩn ngơ. Ngồi đối diện nàng, Thuốc Nổ vừa lén lút ném ánh mắt cảnh cáo hình viên đạn vào một thanh niên bàn kế bên đang đực mặt ra nhìn nàng, vừa nói:

“Pearlie gọi món trước rồi, còn tao với mày thôi đấy. Tao chắc cũng ăn Cao Lầu như Pearlie thôi, còn mày ăn cái gì?”

“Tao tới đây để ăn Phở. Một tô đặc biệt, phở thêm, thịt thêm”

Thuốc Nổ vẫy tay với cô bé nhân viên quán, gọi thêm một tô Cao Lầu và một tô Phở ở bàn của họ. Cô bé vội vâng dạ rồi để lại thêm một tấm card số thứ tự nữa ở bàn của họ. Phạm Quang cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ra ba cái ly nhỏ rồi cầm ly của mình lên hớp một ngụm. Trà nóng vào trong bụng, xua tan bớt đi cơn lạnh lẽo nãy giờ, khuôn mặt cậu ta làm ra một biểu tình cực kỳ thoải mái. Thuốc Nổ hỏi một câu vô thưởng vô phạt:

“Vị như thế nào?”

Đồng thời hai tiếng trả lời vang lên

“Nhẹ và rất thanh”

“Như cà phê sữa”

Cả Thuốc Nổ và Phạm Quang đều trố mắt ra nhìn cô gái vừa nói câu thứ hai. Cô gái lúc này mới ngẩng đầu lên, không rời mắt ra khỏi ly trà trên tay Phạm Quang, mặt càng đỏ như máu. Phạm Quang chợt rú lên:

“Này này Min Lee à, nể tình bạn 20 năm của chúng ta, hai người làm ơn đừng có đút tôi ăn thức ăn cho chó nữa được không? Lúc nãy vào quán đang yên đang lành tự nhiên bà bịt mắt rồi cắn cắn tai cậu ta làm gì, có phải ngại thời gian hai người dính lấy nhau ở trên trường chưa đủ hả?”

Nói đoạn quay qua Thuốc Nổ:

“Còn mày nữa, bã đã điên điên thì thôi đi, mày còn hùa theo khóa môi nhau ngay chính giữa quán. Thiệt là mù mắt chó của tao. Giờ còn cái gì mà cà phê sữa nữa. Nói tao biết đi có phải là tối hôm qua lúc tao dậy mày đang ngồi ở ngoài phòng khách hút cà phê thỏi hay không hả… hay không hả? Mà thôi nhìn cái bản mặt sung sướng như mèo con cắn trộm đồ ăn của bã là tao biết rồi. Ôi trái tim nhỏ bé của tao, tao sắp trở thành cái bóng đèn sáng nhất Liên Bang rồi”

Pearl Min Lee nhìn thẳng vào Phạm Quang nghiến rang đen đét:

“Này Phạm tội nói nhiều, cậu nghĩ bà đây hiền lành như con mèo nhỏ nên không làm gì được cậu hả. Bà đây dễ thương chứ không có dễ ăn hiếp nghe chưa.”

Nói đoạn nàng quay sang Thuốc Nổ nhìn nhìn tầm năm giây. Khuôn mặt hơi đắn đo chuyển dần thành kiên quyết, bàn tay nắm nhẹ gấu áo của Thuốc Nổ mà day day, giọng cũng trở nên mềm nhũn:

“Anh Thuốc Nổ, Phạm Quang ăn hiếp em”

Thuốc Nổ đang đứng hình vì hành động siêu cấp cute của bạn gái thì đã nghe tiếng rột roạt của thanh niên bàn bên lúc nãy đang lau máu mũi. Phạm Quang ở cạnh làm một cái biểu tình nếu mày dám phản bội tao thì tình đồng dâm tới đây là kết thúc. Cậu day day trán một cái, đang định kiếm lời ngon ngọt dỗ tiểu Pearlie thì nhân viên phục vụ đem ra hai tô Cao Lầu và một tô Phở.

Thuốc Nổ đứng dậy, lấy một tô Cao Lầu trên khay cô bé phục vụ đang cầm, cả thân người khẽ xoay một vòng rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Pearl Min Lee. Cậu thoăn thoắt dựa theo trí nhớ mà vắt vào hai lát chanh, gắp thêm vào một ít giá và rau sống nhưng chừa lại bắp chuối. Đoạn, cậu lấy khăn ăn ra trải trên đùi của Pearl Min Lee rồi quay sang cô bé phục vụ:

“Quý cô đây đang hơi buồn ngủ mệt mỏi, chúng tôi có thể gọi thêm một phần cà phê sữa được không? Nửa lượng đá, nửa lượng sữa.”

“Tất nhiên rồi ạ”

Thuốc Nổ vội nháy mắt với Phạm Quang. Cậu ta chưng ra một cái bộ mặt dối lòng đầy ép buộc mà nói

“Còn tao thì sao, tao cũng muốn uống một phần Trà Sữa Thập Cẩm Trân Châu siêu khổng lồ”

“Không được, mày vốn đã lười vận động rồi, giờ còn chăm uống trà sữa thì người ngợm còn ra gì nữa, uống trà nhẹ và rất thanh của mày đi”

“Chỉ một ly thôi”

“Không được”

“Nửa ly, tao mày chia nhau”

“250 calo là bằng 5km chạy bộ, vừa hay chạy từ đây tới trường là đủ ha”

Lần này thì cái bản mặt cha mẹ chết của cậu ta chắc là thật bởi những lời nói có sức sát thương quá cao từ Thuốc Nổ. Pearl Min Lee cười như hoa, làm cái biểu tình đắc thắng mà đạp đạp lên giày của cậu ta.

Cà phê sữa ra rất nhanh, phía trên có cắm một cái ống hút lớn và hai cái ống hút phụ. Đây là truyền thống đặc biệt của các nhà hàng ở Trái Đất vì dân bản địa có xu hướng uống thử các loại đồ uống của bạn bè họ khi đi nhà hàng. Pearl Min Lee thản nhiên vứt một trong hai cái ống hút phụ đi, hút một hơi dài từ cái ống hút chính rồi đưa qua Thuốc Nổ.

Thuốc Nổ cũng rất ăn ý mà đưa miệng lên hút từ cái ống hút chính. Cà phê ở The Fur khác với phần lớn cà phê được bán ở Greater Oceania vì nó được pha bằng sữa đặc chứ không phải sữa lỏng, hương vị đậm đà rất ngon. Pearl Min Lee lấy cái ly lại, lặng lẽ nhìn cái ống hút phụ thứ hai rồi nhìn qua khuôn mặt chờ mong của Phạm Quang một cái. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nhấc luôn cái ống hút phụ thứ hai ra rồi vất vào thùng rác.

Phạm Quang:…

Thuốc Nổ:…

Cô bé phục vụ đứng kế bên mỉm cười trước trò vặt của Pearl Min Lee. Thuốc Nổ hơi ngạc nhiên vì nhân viên nhà hàng dù ở đâu thì cũng rất ít khi thể hiện sự tương tác với những câu chuyện mang tính cá nhân của khách hàng. Cậu ngẫm một chút thì nhận ra hình như Phạm Quang và cô bé hơi hơi quen biết, có lẽ là do cậu ta hay tới đây ăn trong giai đoạn cắm trại chạy dự án ở trên trường. Cô bé dơ tay chỉ về góc bàn phía trong nói:

“Cho em xin lại số ạ”

Phạm Quang đọc vanh vách một loạt:

“321 867 5000, lần sau đừng làm mất nữa nhé”

“Ý em là số thứ tự gọi món, không phải số điện thoại anh đâu ạ, mà trước em cũng có số anh đâu để làm mất”

“Ủa vậy hả, thôi lỡ cho rồi thì em cứ nhận đi, khi nào quán vắng khách thì gọi anh sang ủng hộ”

Cô bé cười cười hơi ngượng “Vâng ạ” rồi vơ đống thẻ số thứ tự trên tay Phạm Quang mà chạy đi. Phạm Quang dơ ngang hai tay làm một cái ký hiệu tôi đây cũng vô tình hiểu nhầm thôi mà. Thuốc Nổ và Pearl Min Lee đều vui vẻ mà chọc cậu ta.

Ba người ăn xong rồi nhanh chóng bắt xe bus về trường. Pearl Min Lee là cho kịp lớp học buổi sáng còn Thuốc Nổ và Phạm Quang tham gia vào một dự án nghiên cứu. Trường đại học Greater Oceania nằm ở Lầu Trung của Quận, muốn đến được đó thì phải sử dụng Đại Vận Kiều.

Sở dĩ có cái tên kỳ quặc như vậy là bởi vì Đại Vận Kiều được phát minh bởi Hoa Hạ Quận chứ không phải các Quận hành chính của người da trắng. Nó bắt nguồn từ những truyền thuyết dân gian về thang trời của Hoa Hạ Quận. Ba người đi tới trước quan khẩu thì đã thấy một dòng người xếp hàng rồng rắn để đi từ Lầu Thấp lên Lầu Trung.

Trong số này có người là đi làm, đi học, lại có người là đi thăm thân nhân, đi làm việc với cơ quan chính quyền, hoặc đơn giản là về nhà vì nhà của họ vốn ở Lầu Trung, thiên kỳ bách quái lý do.

Tuy người đông nhưng tốc độ vận chuyển của Đại Vận Kiều cũng rất cao, chờ mười lăm phút thì đã tới lượt của ba người bọn Thuốc Nổ. Ba người quét vân tay, võng mạc và thẻ căn cước lập thể rồi nhanh chóng bước lên. Đại Vận Kiều nói đơn giản là một cái hệ thống nhiều cái thang máy phi thường khổng lồ để đưa người đi lại giữa các Tầng Lầu. Mỗi cái thang máy có dạng một cái ống hình trụ tròn với đường kính khoảng năm mươi mét.

Bên trong gồm hai ổng nhỏ hơn là một ống chở khách và một ống chở hành lý. Các khoảng trống giữa ba ống đều được rút khí tạo môi trường chân không. Bên trong còn có một hệ thống bơm cân bằng áp suất để tránh các ảnh hưởng xấu tới sức khỏe do sự thay đổi đột ngột về áp suất khi lên cao.

Ba người ngồi trên Đại Vận Kiều rất nhanh đã tới nơi. Khác với Lầu Thấp, Lầu Trung lúc này vẫn là một thế giới tràn ngập ánh sáng Mặt Trời. Ba người không mang theo hành lý gì nên bước xuống thì rất nhanh đã đi bộ tới trường luôn. Sau một hồi vật lộn trong dòng người thì họ đã ra tới đường lớn. Thuốc Nổ hít sâu một hơi, đầu óc cậu trở nên khoan khoái. Không khí ở đây không hề loãng do lên cao mà nó được lọc và cân bằng rất cẩn thận.

Nó cũng rất trong lành và không có mùi đất cũng như ẩm mốc của Lầu Thấp. Nhiều người đánh giá là không khí của Lầu Trung và Lầu Cao không có cảm giác tự nhiên nhưng với riêng Thuốc Nổ thì cậu cực kỳ thích Lầu Trung bởi nó làm cậu nhớ tới quê hương cậu – Quận Centauri Montes.

Đại học Greater Oceania nằm đối diện với cảng hàng không liên hành tinh Kingsford Smith. Kingsford Smith là một kiến trúc khổng lồ gồm ba bộ phận: Một Cảng dịch vụ hàng không ở Lầu Trung, một ga hành khách ở Lầu Cao và một bãi đáp có chứa cả trạm trung chuyển, phòng chờ hành khách và đường băng nằm treo lơ lửng ở độ cao 35.786 km so với mặt đất.

Ngoài ra khu phức hợp này còn có rất nhiều cửa hàng buôn bán và dịch vụ đi kèm, một trạm đường sắt liên lục địa, rất nhiều tuyến bus và đôi khi Cảng đóng vai trò như một Đại Vận Kiều tạm thời giữa Lầu Trung và Lầu Cao ở khu vực này trong giờ cao điểm.

So với con quái vật Kingsford Smith thì đại học Greater Oceania dù rất lớn nhưng vẫn trông khiêm tốn hơn nhiều. Nó có khuôn viên 80 ha, bao gồm rất nhiều lâu đài cổ, cây xanh và các công trình phục vụ cho nghiên cứu thực nghiệm cũng như hoạt động thể thao.

Trường có lịch sử 80 năm truyền thống, được thành lập như một phần trong phụ chương của Hòa Ước Zurich – Mare Cognitum, thỏa thuận chính trị khổng lồ giữa Trái Đất và các Thuộc Địa Tinh đã định hình nên diện mạo của Liên Bang ngày nay.

Khu nghiên cứu của Thuốc Nổ và Phạm Quang nằm ở tận phía sâu trong cùng của trường trong khi lớp học của Pearl Min Lee nằm chếch về phía bên tay phải, gần với cửa chính. Đi vào hành lang tiền sảnh thì hai người chia tay với Pearl Min Lee rồi dùng đường bộ di động đi về khoa nghiên cứu.

Quãng đường rất nhanh thì kết thúc ở khối nhà trung tâm. Thuốc Nổ và Phạm Quang đang định chuyển qua một cái đường bộ di động kế tiếp thì bất chợt thấy cửa phòng khách chính mở ra, từ đó bước ra một thanh niên trẻ, dáng người cao nhồng, khuôn mặt khá điển trai. Anh ta đang hơi cúi người nói với ai đó trong phòng:

“Rất cảm ơn quý trường về cuộc phỏng vấn ngày hôm nay”

“Không có gì đâu, anh đi thong thả nhé”

Người thanh niên hơi gật gật đầu mỉm cười rồi đóng cửa lại. Hai đứa nhác thấy khuôn mặt của người thanh niên hơi quen quen như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi lướt qua. Người thanh niên đáp lễ xong cũng vội xoay người bước. Nhưng chưa được ba bước thì anh ta bỗng quay ngoắt lại, tới chắn trước mặt Phạm Quang nói:

“Xin chào hai bạn. Tôi xin tự giới thiệu tôi là phóng viên Daniel Finch của kênh truyền hình Channel 7.”

Vừa nói anh ta vừa niềm nở bắt tay hai người, rồi đưa tới hai tấm danh thiếp. Phía trên là một cái logo của 7 News, cùng với dòng chữ phóng viên chiến trường Daniel Finch. Thấy Phạm Quang đang nhìn chăm chăm vào tờ card visit, Daniel sởi lởi nói:

“À, cái này hơi cũ một tí. Tôi vốn là đăng ký vào nhà đài trong ban phóng viên chiến trường nhưng các bạn cũng biết rồi đấy, dạo này Liên Bang rất bình yên, chẳng có gì cho đám bọn tôi làm cả, chiến sự ở Charon lại quá xa, nên tôi cũng đành kiêm thêm vài công việc vặt khác. Mà tôi hỏi thế này có hơi thất lễ, không biết bạn có phải là Phạm Quang?”

“Vâng tên em đúng là Phạm Quang ạ”

“Ô, hèn gì lúc nãy tôi cứ ngờ ngợ. Vinh hạnh cho tôi quá, được gặp một giáo sư danh dự của Liên Bang ở đây”

“Cũng không có gì đặc biệt lắm đâu ạ. Dù sao em cũng chưa từng đứng lớp hay giảng dạy ra được vị tiến sĩ nào. Em chỉ may mắn hơn nhiều nhà khoa học khác là có các giáo sư tuyệt vời ở trường cũng hỗ trợ trong công trình nghiên cứu của mình thôi ạ. Mà không biết anh tìm em có việc gì không?”

“Quang có bận gì không? Tôi xin mười lăm phút nói chuyện với bạn một tí. Cả cậu bạn này nữa. Nếu có hứng thú thì bạn có thể theo luôn”

Phạm Quang nhìn đồng hồ rồi gật gật đầu. Thuốc Nổ hơi tò mò nhưng thấy Daniel gọi Phạm Quang bằng tên riêng mà không hỏi tên mình nên cũng biết ý người ta chỉ mời lịch sự. Nghĩ kỹ lại thì chắc cũng chỉ là đài truyền hình mời Phạm Quang phỏng vấn hay làm chương trình thực tế gì đó. Cậu nói:

“Mày nói chuyện đi, tao ra kia đứng chờ”

Phạm Quang và Daniel ra ghế nghỉ ở trong khuôn viên trường ngồi nói chuyện. Thuốc Nổ đứng xa thì thấy Daniel đang đưa Bạc Hà thỏi lên mời Phạm Quang hút. Thuốc Nổ không để ý lắm, đứng lật qua lật lại tấm danh thiếp Daniel vừa mới đưa tỏ vẻ nghiền ngẫm. Bỗng nhiên từ góc hành lang bên trái xuất hiện ba người thanh niên da trắng.

Hai người đi hai bên đều có tóc màu vàng cắt theo kiểu undercut, người giữa thì để tóc xoăn, màu nâu. Cả ba đều mặc đồng phục trường Greater Oceania được may cách điệu theo kiểu Âu phục và đeo huy hiệu trường nơi cổ áo. Họ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Người thanh niên ở giữa vừa thấy Thuốc Nổ thì lạnh lùng nói

“Ê tụi bây thằng mọi Thuộc Địa Tinh kìa. Sao nó vẫn chưa bị đuổi khỏi trường này ta. Chỉ riêng việc thở chung với bầu không khí với thứ máu lai mày làm tao cảm thấy buồn nôn hết sức”

Nói đoạn nó làm động tác móc móc họng rồi nôn ọe. Hai thằng kế bên phối hợp cười sặc sụa. Thuốc Nổ nhẹ nhàng đút tờ card visit vào túi áo rồi trả lời:

“Alan Hooper à. cậu đừng tưởng cậu là cháu của hiệu trưởng thì…”

“Boo…Boo… Boo”

“Thằng mọi khóc nhè”

“Về bám váy mẹ mày đi, Mẫu Tinh cao quý không phải là chỗ cho mày đâu”

Thuốc Nổ hơi ngả sát vào cạnh tường, làm ra biểu tình không quan tâm, quay mặt ra chỗ khác. Alan Hooper lại nhích qua chắn tầm nhìn của Thuốc Nổ tiếp tục làm thêm mấy động tác khiêu khích. Tuy nhiên nó còn không ngu tới nổi đánh nhau ngay trước camera an ninh của trường Một lúc, thấy vẻ mặt thờ ơ của Thuốc Nổ, Alan Hooper chắn tay vào tường, làm một cái tư thế Kabedon rồi thì thầm mà rít vào tai Thuốc Nổ.

“Thằng chó, tao biết mày ỷ có mấy giáo sư khoa Vật Lý ủng hộ nên dương dương tự đắc ở cái trường này. Khi trước mày làm gì tao cũng xem là con muỗi vo ve bên tai thôi. Nhưng mày lại dám quấy rối Pearlie. Pearlie của tao. Còn bám theo tới chỗ nàng ăn sáng. Pearlie da mặt mỏng nên không muốn từ chối thẳng thừng với mày. Tao thì không có thế đâu. Tao hiểu rõ nàng nên tao sẽ giúp nàng từ chối mày theo cách mà mày không bao giờ quên được.”

“Cậu nghiêm túc thật đấy à?”

Thằng tóc vàng bên cạnh liền tiếp lời

“Tất nhiên, anh Hooper và chị dâu sau này sẽ cưới nhau. Hai người môn đăng hộ đối, nhà đều là gia tộc lớn ở Trái Đất, đều đã tìm hiểu đánh tiếng nhau cả rồi.”

Alan Hooper hưng phấn như được tiếp thêm động lực nói:

“Chỉ có gen thượng đẳng kết hợp với gen thượng đẳng thì mới xúc tiến nhân loại phát triển. Tao và Pearlie sẽ sinh ra những đứa bé kháu khỉnh tài giỏi nhất. Con của chúng tao sẽ xây đắp cái Liên Bang này. Những thằng lưu dân trên Thuộc Địa Tinh đê hèn chúng mày làm sao mà hiểu được. Chúng mày không có quyền làm ô nhiễm nguồn gen của Trái Đất. Tao phải nói bao nhiêu lần về điều đó nữa đây hả. Chúng mày như bọn gián đánh không chết vậy, đừng bao giờ bước vào đây nữa”

“Tôi hiểu rồi” – Thuốc Nổ nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương hại.

“Tôi chẳng quan tâm là cậu nhại lại mấy lời đó từ trưởng bối nào trong nhà. Cậu có thể bỏ tôi ra được không, bây giờ, tôi còn có hẹn với các giáo sư trong dự án TT.”

“Thằng mọt sách nhát cáy. Hèn như mày chắc không phải đàn ông đâu. Một câu tôi hiểu rồi mà xong à.”

Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng Phạm Quang vang lên:

“Alan mày làm gì đấy, muốn đánh nhau trong trường à?”

Đúng lúc này lại có chuông vào tiết vang lên. Alan Hooper hơi tỏ vẻ bực bội đi trở về lớp học của nó, không quên đe dọa một câu:

“Sau giờ học thì ở lại phía cổng sau đợi tao. Nếu mày không tới thì tao sẽ cho người đánh từng thằng máu lai bạn mày tới khi mày quỳ xuống cầu xin tao thì thôi.”

Phạm Quang liếc nhìn bóng lưng Alan Hooper khinh bỉ:

“Sao ngài hiệu trưởng điềm đạm hiền lành lại có thằng cháu đốn mạt thế không biết. Nó có làm gì mày không? Không được, tao phải nói cho ban giám hiệu, nói cho Min Lee, công khai luôn cho cả trường về cái sự bẩn tính của thằng đó. Này mày đừng cản tao, nhất định tao phải đi. Đừng cản tao nữa!”

Cậu ta đang vung vung chân làm động tác cất bước, một tay khác thì đang cầm tay của Thuốc Nổ mà để lên vai cậu ta. Người ngoài nhìn vào thì đúng là giống như Thuốc Nổ đang dơ tay ngăn cản cậu ta vậy. Thuốc Nổ day day trán:

“Thôi bố Phạm tội thần kinh, mày bớt điên giùm tao. Đi thôi sắp trễ giờ rồi kìa”

“Mày không sao chứ”

“Ừ, không sao”

“Không sao thật chứ?”

Thuốc Nổ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cậu ta:

“Cậu có biết tính tình trẻ con cũng chia ra hai loại không?”

“Loại gì, loại gì?” – Mắt Phạm Quang sáng như sao

“Loại một là các nữ thần có tính tình trẻ con. Đôi khi hơi khó chịu thật, nhưng người ta là nữ thần, người ta có quyền. Nhõng nhẽo cũng là một kiểu dễ thương. Mà dễ thương thì nó là chân lý. Loại hai là mấy thằng nhóc mới lớn. Trong não chẳng có gì nhưng suốt ngày chưng ra bộ mặt ta đây biết tất. Alan Hooper cũng thuộc loại này, mà nó xếp vào cái kiểu phiền nhất, dai như đỉa. Có điều nếu một thằng nhóc đấm mày một cái thì mày quay ra đấm nó lại mười cái à. Thế mày có khác gì thằng nhóc như nó đâu”

“Ờ, nghe cũng có lý. Cơ mà lát nó tan học mày định làm gì. Tao cũng không muốn vì mày mà bị đánh đâu à nha”

Nói đoạn cậu ta làm ra biểu tình tủi thân. Thuốc Nổ vừa khinh bỉ nghĩ ai mà dám đánh mày có họa nó bị điên vừa đáp:

“Rồi rồi, được rồi”

Cậu bấm bấm trên kính rồi mở ra chế độ điện thoại lập thể. Cậu chọn vào chế độ ẩn danh, quay một dãy số rồi thực hiện cuộc gọi. Đầu bên kia có tiếng tổng đài tự động. Cậu ta bấm tiếp số 2 để kết nối với người cần nói chuyện. Đầu dây bên kia vang lên tiếng một người phụ nữ:

“A lô, văn phòng cảnh sát trật tự xã hội tiểu khu Kingsford Smith xin nghe”

“Chào sếp, tôi muốn báo cáo hành vi phát ngôn phân biệt chủng tộc.”

“Xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ có trách nhiệm quản lý các vấn đề trị an…”

“Điều 16 Hiến Pháp Liên Bang cùng với điều 231 khoản 3 tiểu mục B của Luật Zurich – Mare Cogtinum quy định về hành vi phân biệt chủng tộc cũng như trách nhiệm của các cơ quan chức năng trong việc phối hợp điều tra và xử phạt các hành vi này. Nếu cô khẳng định bên cô không đủ thẩm quyền thì tôi sẽ gọi điện lên các văn phòng cấp cao hơn.”

“Cậu đang đe dọa tôi đấy à”

“Điều 74 khoản 2 bộ Luật Cảnh Sát Liên Bang quy định về thái độ phục vụ của nhân viên cảnh sát đối với yêu cầu chính đáng của người dân. Cũng trong bộ luật này Điều 120 quy định về việc ghi âm tự động các cuộc gọi tới văn phòng cảnh sát trong trường hợp người gọi không thể hiện ý kiến phản đối đối với việc ghi âm…”

“Thôi thôi được rồi, cậu muốn báo cáo ai, có bằng chứng không? Thật tình mỗi ngày có cả trăm cuộc gọi thế này, chỉ tổ kiếm thêm việc cho chúng tôi.”

“Alan Hooper, sinh viên đại học Greater Oceania, bằng chứng đính kèm”

Nói đoạn cậu ta dùng tay vẩy vẩy, từ trong chế độ máy tính lập thể của kính mắt kéo ra một tập tài liệu lập thế với ánh sáng xanh lập lòe. Cậu ta tải file dữ liệu qua mạng di động cho nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát bật lên nghe, trong điện thoại vang lên mấy lời của Alan Hooper khi nãy. Nghe xong, người nữ cảnh sát đáp:

“Hooper nào đây. Đừng bảo tôi là Hooper đó đó nhé.”

“Chính là gia tộc Hooper mà cô đang nghĩ”

“Này cậu thế này là làm khó chúng tôi rồi”

“Tôi cũng chẳng bảo cô làm gì cậu ta. Cứ theo đúng pháp luật mà tiến hành thôi.”

“Tôi chỉ tiếp nhận trường hợp của cậu thôi đấy. Có kết quả gì hay không thì cũng đừng kỳ vọng quá vào bên tôi”

“Rất tốt rồi. Cảm ơn. Chúc cô một ngày tốt lành”

“Cậu cũng vậy. Nếu cậu có thời gian thì giúp chúng tôi thực hiện cái đánh giá chất lượng sau tiếng beep nhé.”

Đầu dây bên kia dập máy. Thuốc Nổ cũng không đợi tiếng trả lời tự động mà dập máy theo luôn. Cậu ta quay qua Phạm Quang nói:

“Đúng ý của mày chưa. Thằng nhóc kia mấy ngày tới sẽ bận rộn đấy, chẳng có thời gian làm phiền chúng ta đâu. Có khi xong vụ này nó cũng quên khuấy mất tao là ai luôn rồi. Thật tình tao chả muốn tốn thời gian vào mấy thằng này.”

“Quên khuấy kiểu gì được trời. Mà mày thông minh thế, làm sao biết trước thằng Alan sẽ phát ngôn ra mấy câu phân biệt chủng tộc mà mở máy ghi âm?”

“Tao đâu phải tiên tri. Chỉ là trên kính lập thể gắn thêm cái quét nhận diện khuôn mặt. Nó chỉ cần xích lại gần tao tí là vào tầm quét, hệ thống sẽ tự động phát hiện và bật luôn cả chế độ ghi âm lên, có vậy thôi”

“Chuẩn bị kỹ thế còn gì. Còn chế nguyên ra một cái hệ thống chuyên trị thằng Alan, lại bảo không quan tâm nó.”

Thuốc Nổ cười nhếch mép từ chối cho ý kiến. Hai thằng bạn bây giờ mới tiếp tục bước lên dải đường bộ di động để tiến về phía khu nghiên cứu sinh. Ở cuối dãy hành lang đã có một giáo sư đầu hói mặc một cái áo blouse trắng của nhà khoa học, chân dưới đi đôi dép xỏ ngón lệch xệch. Thấy họ, ông giáo sư chỉnh vội cặp kính mắt vồn vã tiến lên nói:

“Đợi hai cậu mãi. Chúng ta tiến hành thí nghiệm du hành thời gian số 130 thôi. Hi vọng lần này sẽ thành công.”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.