“Tôi cũng đang rất tò mò muốn biết đây. Tại sao các người lại sở hữu một thứ vô giá như lời giải của phương trình Skeeme tổng quát. Và tại sao các người lại sẵn lòng đưa nó cho tôi như một món quà. Những hành động đó không phải rất khả nghi à?”
Bên ngoài có tiếng gõ vào cạnh cửa. Chỉ thấy cô bé phục vụ quán từ từ bước vào, trên tay là hai ly trà nóng thơm phức. Cô bé đặt chúng xuống rồi đứng sau lưng của người áo đen im lặng. Thuốc Nổ đặt lên mũi ngửi ngửi, vị trà thơm làm thoải mái tinh thần con người. Cậu cũng chẳng ngại ngần mà uống luôn một hớp dài. Đến tận lúc này, người đàn ông áo đen mới tiếp tục câu chuyện:
“Hương vị không tệ chứ?”
“Rất tươi mát, mùi thơm kéo lâu trong miệng. Quả không hổ là Sư Phong Long Tỉnh”
“Rất vinh hạnh với lời khen của Ngài, để bắt đầu thì tôi xin phép đọc cho Ngài một chút thông tin để Ngài đánh giá.”
Người đàn ông áo đen ra hiệu cho cô bé phục vụ quán. Cô bé lấy từ trong người ra một mẩu giấy nhỏ, dựa vào ánh nến lờ mờ ở trong phòng mà bắt đầu đọc:
“Mã thí nghiệm SIVT – 002. Giới tính: Nam. Tên khai sinh: không rõ. Tên hiện tại: Trần Nam Trung. Mật danh đang sử dụng hiện tại: Hươu đỏ Corse. Mật danh được biết đến nhiều nhất trong quá khứ: Lưỡi Liềm Đỏ. Tuổi: 265…”
“Tôi là Mark Stephenson, chính trị viên của Đảng Nhân Loại Ái Quốc trên tinh cầu Ahbromelia. Tôi là một người hâm mộ trung thành của Ngài. Còn đây là Diệp Tử Hinh, lính biệt kích của chúng tôi hoạt động ngầm ở Enceladus. Chúng tôi đến đây từ hai trăm năm sau.”
Có một khoảng lặng sau lời nói này của người áo đen. Hai du hành giả có cảm tưởng như họ vừa thấy một nét vui mừng nhỏ xẹt qua đáy mắt của người ngồi đối diện nhưng khi nhìn kỹ lại thì giống như họ chỉ vừa thấy ảo giác. Có điều cái luồng áp lực nhàn nhạt trong không khí này thì không thể nào là giả được.
Nó bắt đầu xuất hiện từ khi hai người công bố thân phận thật sự của Thuốc Nổ, là áp lực từ một kẻ đánh cờ thật sự trên bàn cờ chính trị Liên Bang chứ không phải chỉ là tốt thí. Tất nhiên, nếu chỉ chừng đó mà hai người không chịu nổi thì họ đã không được tham gia nhiệm vụ quan trọng này. Thuốc Nổ nói tiếp:
“Vậy điều gì đã xảy ra? Chúng ta đã thất bại trong chiến tranh ở Charon?”
“Còn tệ hơn thưa Ngài, chúng ta đã thắng lợi trong cuộc xung đột đầu tiên, nhưng hai mươi năm sau, kẻ thù quay lại với quân số và lực lượng áp đảo, khơi mào lên chiến tranh toàn diện.”
“Tinh Chiến lần thứ hai?”
“Sao Ngài biết được? Ngài có năng lực tiên tri à?”
“Đồng chí Mark à, ở thời đại của chúng tôi chỉ có một cuộc Tinh Chiến duy nhất, không ai gọi nó là Tinh Chiến lần thứ nhất như anh vừa nãy cả. Anh tiếp tục đi, cũng nên hạn chế những câu hỏi không có liên quan như vừa rồi.”
Mark Stephenson đã hơi đổ mồ hôi, thầm nguyền rủa cái công việc ngoại giao mình đang làm. Anh ta nói tiếp:
“Xin lỗi, tôi hơi kích động quá. Ba Thuộc Địa Tinh ở vòng ngoài thất thủ chỉ trong vòng chưa đầy một năm. Sao Hỏa đã dựa vào vành đai tiểu hành tinh để cố thủ trong suốt bốn mươi ba năm trời. Cuối cùng sau khi người Ángelos tiến được vào Quận Đô Olympus thì chúng đã tàn sát toàn bộ người sao Hỏa khiến cho họ gần như tuyệt chủng. Chính phủ của Trái Đất vì quá hoảng sợ trước sự việc này đã ký hòa ước đầu hàng vô điều kiện, biến nhân loại trở thành nô lệ cho chủng tộc khát máu kia.”
Mark Stephenson chiếu một video lập thể lên trên bàn trước mặt Thuốc Nổ. Nó được quay vào ban đêm nên dù cho có thể thấy ánh sáng Sunano một vài chỗ thì chất lượng vẫn khá mờ, âm thanh duy nhất nghe được trong đoạn phim này là tiếng la hét thất thanh và hỗn loạn ở khắp nơi. Máy quay được đặt ở Lầu Thấp của một thành phố nào đó, góc quay hướng lên phía trên cao.
Ở đó có một lỗ thủng vĩ đại hình như có hình tròn trên bề mặt của Lầu Trung mà dù cho với khoảng cách rất lớn của hai tầng Lầu, máy quay cũng không thể đưa được toàn bộ hình dạng của lỗ thủng vào trong một khung hình duy nhất. Lỗ thủng này kéo dài thẳng tắp tới Lầu Cao; con người nhỏ bé đứng bên dưới trông lên giống như là cả bầu trời bị xé toạc ra một mảng lớn.
Thông qua lỗ thủng, người ta có thể thấy thấp thoáng phía trên tận cùng của bầu trời là hình dáng của những phi thuyền vĩ đại hoàn toàn không phải kiểu dáng thiết kế của Liên Bang. Lần đầu tiên từ khi bắt đầu câu chuyện tới giờ, Thuốc Nổ biến sắc mặt:
“Olympus Mons”
“Đúng vậy thưa Ngài, nơi Ngài chứng kiến đây đã từng là ngọn núi cao nhất trong Hệ Mặt Trời, niềm tự hào của Hỏa Tinh Quận Đô Olympus – Núi Olympus Mons. Nó đã bị kẻ thù san phẳng trong vòng một đêm bằng thứ công nghệ phi thường chúng ta chưa thể chạm tay tới được.”
“Anh không thông báo chuyện này cho chính phủ. Tại sao?”
“Ồ! Là về điều đó nhỉ, anh chỉ cần ghép ba chữ cái đầu trong tên của tôi hiện tại là sẽ hiểu.”
Mark Stephenson đột nhiên nở nụ cười như chợt phát hiện ra cái điều gì đó hiển nhiên. Diệp Tử Hinh thì vội lôi lấy tờ giấy lúc nãy từ trong túi quần ra đọc lại. Thuốc Nổ thì đang gõ gõ tay trên bàn, hơi hớp một ngụm trà nữa, chờ đợi. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cốc cốc cốc. Hai nhà du hành giả quay mặt nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
Thuốc Nổ đứng lên bước tới mở cửa. Bên ngoài đã đợi sẵn một sĩ quan mang đồng phục của lính bộ binh sao Hỏa, theo quân hàm đang đeo thì người này là một Đại Tá. Ông ta chào Thuốc Nổ theo một động tác rất tiêu chuẩn của quân đội trong khi Thuốc Nổ cũng dơ tay lên trán kiểu nhà binh nhưng chỉ có ngón trỏ và ngón giữa là duỗi thẳng.
Rồi cậu ta khẽ đẩy bàn tay ra phía trước, làm như bạn bè chào hỏi nhau. Người sĩ quan nhíu nhíu mày nhưng cũng không tiện phát tác ngay tại chỗ. Thuốc Nổ chỉ bâng quơ một câu:
“Gián điệp Mẫu Tinh, chứng cứ tự xem”
Đoạn cậu ta lôi từ trong cặp táp ra một tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn, quăng về phía tay Đại Tá. Đại Tá giơ tay lên từ phía sau có hai hàng lính cầm theo vũ khí nóng tràn vào trong phòng. Mark Stephenson nhanh chóng lăn người ra phía sau cái bàn trong khi Diệp Tử Hinh vẫn còn đứng tại chỗ đang định mở miệng giải thích.
Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng…
Tiếng tiểu liên nổ inh ỏi, Diệp Tử Hinh chưa kịp nói bất cứ một lời nào đã bị bắn thành cái sàng, chết đến không thể chết lại được nữa. Từ đằng sau bàn ngay lập tức vang lên tiếng rít gào của Mark Stephenson:
“Tại sao? Tại sao vậy? Ngài vẫn không tin chúng tôi ư? Chúng ta vẫn có thể nói chuyện tiếp mà? Tại sao Tử Hinh lại phải chết?”
“Anh chính trị viên à, vấn đề không phải là tôi tin hay không tin các vị. Vấn đề là tôi buộc phải đưa ra lựa chọn. Tôi chẳng hiểu gì về con người anh cả và anh cũng chẳng hiểu gì về con người của tôi”
“Ngài…Mày… Tao… Tao phải báo thù cho Tử Hinh.”
Mark Stephenson nhảy ra từ đằng sau góc bàn. Cơn mưa đạn bắn vào anh ta vang lên tiếng inh ỏi. Từ trên quần, áo khoác, giày, kính, mũ của anh ta đều không ngừng lóe lên các chớp chớp sáng giống như có một cái lồng vô hình đang bảo vệ anh ta khỏi làn đạn. Mark áp sát với hàng lính, làm một động tác lanh lẹ phi thường lách qua giữa hai tên, để lại trên lồng ngực của họ hai vết lõm lớn hình nắm đấm ngay trên vị trí trái tim.
Thuốc Nổ liếc mắt về phía đôi găng tay của Mark cảnh giác. Khi đấm của anh ta tiến sát tới mặt thì cậu làm một động tác rất nhẹ nghiêng đầu tránh được đồng thời đá thẳng vào một điểm trên ống khuyển của anh ta. Mark chỉ cảm thấy chân hơi hơi nhói, đang thầm nghĩ có giáp bảo hộ nên không phải là vấn đề gì, thì chợt trời đất xoay vòng, Thuốc Nổ đã bước tới một bước, kẹp hông anh ta lại rồi gạt bay chân trụ phía bên kia khiến cho anh ta xoay luôn một vòng 270 độ trên không.
Ngay lúc tiếp đất, đám lính xung quanh đã thấy anh ta phát ra những tiếng ặc ặc, phía sau đầu có một con dao găm cực kỳ bén đâm vào động mạch cảnh ở cổ, đi xuyên qua thanh quản và phá ra bên ngoài ở cằm. Cú đâm mạnh đến nỗi cán con dao găm đã hở ra một nửa.”
Mark Stephenson vẫn còn sống nhưng đang thoi thóp. Thuốc Nổ quay lưng bước ra ngoài, miệng không khỏi lẩm bẩm:
“Cứ tưởng người tương lai là bất tử cơ, đến một khẩu súng để chống trả cũng không có, tệ thật mình thích dùng con dao đó gọt trái cây”
Tên Đại Tá sao Hỏa vội vàng đi theo trong khi đám lính tìm cách dàn dựng hiện trường ở khu vực này để mật vụ Mẫu Tinh không đánh hơi ra được điều gì bất thường. Trước quán The Fur lúc này đang đậu một chiếc ô tô con và một chiếc van, cả hai đều gắn logo của Công Ty Tư Vấn và Dịch Vụ Bất Động Sản Linh Điểm ở bên hông. Thuốc Nổ móc từ trong túi ra một thanh cà phê thỏi, miết miết một bên rồi bắt đầu hút. Nhịp thở của cậu lúc này mới trở lại bình thường.
Lúc này, ở tiểu khu Hoàng Đế của quận Centauri Montes trên sao Hỏa đang là nửa đêm. Tiểu khu Hoàng Đế là một trong những tiểu khu thịnh vượng nhất của Centauri Montes nói riêng và sao Hỏa nói chung. Đây là nơi tập trung nhiều chính khách, quý tộc, sĩ quan chỉ huy cấp cao của quân đội và gia đình của họ, những người không chịu được sự ồn ào náo nhiệt của Quận Đô Olympus.
“Lena này, nể tình cô cũng đã là hầu gái riêng của thiếu gia một mạch suốt bốn năm trời cũng như nể tình quen biết lâu nay của ta với ông nội cô nên ta mới nói với cô điều này. Thiếu gia cũa chúng ta không hề đơn giản như cậu ấm cô chiêu của các gia tộc khác đâu. Ở cái Liên Bang này, người có thể đụng được thiếu gia, e rằng một bàn tay là có thể đếm ra hết. Vậy nên cô đừng có suy nghĩ lung tung, cứ tập trung vào công việc của mình đi, đợi mấy ngày nữa thiếu gia trở về.”
Lúc này, thiếu gia trong lời nói của họ vừa vất một thanh cà phê thỏi xuống mặt đất, giậm giậm chân cho tắt hết lửa và khói. Trời ở khu Cabramatta đang bắt đầu đổ tuyết nhẹ, từng bông, từng bông rơi xuống phủ trắng dần con đường. Thuốc Nổ ngẩng đầu lên nhìn Tầng Lầu Trung, đáy mắt cậu không có tiêu cự, suy nghĩ của cậu đã đi về nơi nào đó xa xăm.
Từ trong quán The Fur lục tục bước ra một nhóm người. Đi đầu là một lão doanh nhân mặc vest với dáng đi khệnh khạng, trông kỹ lại thì đúng là tay Đại Tá đã phối hợp với Thuốc Nổ ban nãy. Phía sau ông ta là đám nhân viên mặc đồng phục của Địa Ốc Linh Điểm, vác theo đủ thứ hồ sơ máy móc đo đạc lần lượt chất lên cái xe van. Lão doanh nhân vẫy một cái với Thuốc Nổ rồi lên chiếc ô tô con.
Thuốc Nổ cũng chui lên theo. Bên ngoài nhìn kỹ có thể thấy bên trong The Fur lúc này có một ánh sáng lập lòe của lửa cháy. Nếu để nó tiếp tục thì nửa tiếng sau sẽ có một cuộc hỏa hoạn ở khu dân cư này.
Ở ghế lái phụ của xe ô tô con lúc này đã ngồi sẵn một cô gái tóc vàng hoe với khuôn mặt sắc xảo và đôi mắt xanh lam, xét ở Mẫu Tinh thì đúng chuẩn của con gái đẹp Âu Quận. Cô mặc một chiếc áo măng tô dài màu trắng, khoác bên ngoài bộ thường phục gồm quần jean và áo thun trông cực kỳ khỏe khoắn. Cô hơi vuốt nhẹ tóc mái ở bên tai, tươi cười rực rỡ với Thuốc Nổ:
“Chúng ta về nhà”
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc