Thời Không Lụi Tàn

Chương 50: Băng qua cơn sóng



Răng rắc!

Con tàu Lausiv vang lên từng tiếng kêu nhỏ. Cả Sushan và Margarida đều đứng ngồi không yên, Thuốc Nổ thì tập trung lái tàu, đồng thời dùng mắt để đối chiếu tình huống bên ngoài. Thực tế bản thân cậu quan sát cũng cực kỳ khó khăn. Khi lực hấp dẫn đã lớn tới một mức độ nhất định, dù cho là ánh sáng hay luồng sóng từ hạt cơ bản mà Tổ Nhãn sử dụng, phần lớn đều rơi vào một trong ba thiên thể kia, chỉ có một số ít là tới được mắt cậu.

Thuốc Nổ lên tiếng:

“Đến điểm Lagrange thứ nhất rồi.”

Động cơ Alcubierre không thể dùng ở nơi này, chắc chắn nó sẽ làm rách màng thời không. Bởi vậy, các tên lửa đẩy và động cơ thường của tàu phải chịu áp lực rất lớn. Sau khi vào được điểm cân bằng trọng lực của hai ngôi sao lùn thì áp lực mới đỡ hơn. Thuốc Nổ tắt bớt hai động cơ phụ, nói tiếp:

“Mọi việc thuận lợi tới đáng ngạc nhiên. Chúng ta sẽ dừng ở lại đây trong khoảng 12 tiếng đồng hồ trước khi tiến tới điểm Lagrange thứ hai. Tuy gọi là điểm nhưng nó là một vùng thời không thì chính xác hơn. Thời gian ở nơi ta đứng đây đã trôi chậm lại gần ba lần. Tuy nhiên, thời gian ở trên hành tinh kia sẽ còn chậm hơn. Kể cả trong trường hợp tốt nhất, chúng ta chỉ có khoảng một tuần để thám hiểm hành tinh đó thôi. Phải quý trọng từng giây nhé.”

“Vâng thưa thuyền trưởng!” – Sushan đáp.

Chỉ sau khoảng mười phút, trước mặt ba người Thuốc Nổ bỗng bùng lên những tia sáng chớp chớp từ khoảng cách rất xa. Cả đám đều kinh ngạc chẳng hiểu chuyện gì. Từ đằng này không nghe được âm thanh, nhưng sóng ánh sáng vô cùng mạnh mẽ, khiến cảm giác bất an trong lòng họ trỗi dậy. Thuốc Nổ tập trung quan sát thì mắt trào lên những cơn đau nhói khiến cậu vội vàng thu tầm nhìn lại.

Phải hơn hai mươi phút nữa trôi qua, những bất ổn định kia mới kết thúc, radar của tàu vô phương quét được sự việc gì đã xảy ra. Thuốc Nổ dặn dò hai người:

“Khi bay vào trong vùng nhiễu sóng không thời gian thì tôi sẽ chỉ có thể tập trung lái tàu mà không thể phân thân được. Việc giám sát những biến cố bất thường xảy ra chung quanh tàu nhất định hai người phải phụ trách tốt. Nếu có gì khẩn cấp phải báo với tôi ngay.”

Sushan hỏi:

“Chúng ta không tìm hiểu chuyện xảy ra lúc nãy sao ạ?”

“Cậu có khiếu nhiều chuyện như vậy là rất tốt, có điều năng lượng của tàu không cho phép chúng ta chạy lung tung. Mặc kệ có gì tới, nếu chúng không ảnh hưởng tới con tàu này thì xem như là ba không - không nghe, không thấy, không biết. Ngoài vũ trụ này thiếu gì thứ kỳ quặc và nguy hiểm tồn tại đâu.”

Sushan đột nhiên biến sắc mặt, chỉ tay về phía cửa kính của con tàu nói dồn dập:

“Cái kia… Cái kia có tính là kỳ quặc không ạ?”

Thuốc Nổ quay phắt người lại. Bên ngoài con tàu là một sinh vật có đầy đủ đặc điểm cấu tạo của nhân loại thông thường. Cơ thể nó nhỏ thó, bao quanh là chiếc áo trùm màu xanh, đúng là loại tiêu chuẩn của Quân Đoàn, kéo sụp xuống không nhìn rõ mặt mũi. Nó đang quan sát con tàu như một vật thể lạ lẫm, liên tục di chuyển xung quanh, hết gõ chỗ này tới gõ chỗ kia.

Ba người bên trong này đều có cảm giác quỷ dị tả chẳng ra lời.

Đoạn nó cởi phần mũ của áo trùm ra, dán chặt người vào lớp kính, nhìn phía bên trong. Tới tận lúc này, Thuốc Nổ đã khẳng định mười phần chắc chắn đây là một người Namuh. Hắn là một thanh niên, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, lùn tịt, không hề đẹp trai, khuôn mặt lờ đờ vô cảm.

Đồng tử hắn rung động bên trong mắt với một tần số nhanh kinh khủng, ngang ngửa electron quay quanh hạt nhân. Hai người kia không nhận ra được nhưng Thuốc Nổ trông thấy rất rõ ràng. Màng không thời gian xung quanh hắn không chịu bất cứ một ảnh hưởng gì, cứ như cơ thể kia hoàn toàn chẳng có chút khối lượng nào vậy. Hằn làm cho Thuốc Nổ liên tưởng tới định nghĩa của…một con ma!

Đồ bảo hộ vũ trụ đối với kẻ này gần như là thứ xa xỉ, Thuốc Nổ nhìn các thông số của môi trường bên ngoài qua biểu đồ điện tử, choáng váng không thể hiểu được, vì sao hắn có thể ngang nhiên lang thang ở ngoài không gian, trong môi trường như thế. Cậu lùi sát người tới cửa của khoang chỉ huy, tay đã nạp đạn sẵn cho khẩu FLSR - 24.

Hắn vẫy vẫy một cái với bọn Thuốc Nổ, miệng dâng lên nụ cười mỉa mai, đang nói điều gì đó. Hàm răng của hắn di chuyển rất chậm, cách đánh lưỡi cũng không quá rõ ràng, Thuốc Nổ chẳng quen thuộc gì với tiếng Namuh nên bất lực để hiểu ý nghĩa. Margarida đột nhiên nói:

“Ở nơi này không có gì khác ngoài cái chết. Các ngươi hãy trở về đi thôi.”

Thuốc Nổ hỏi:

“Em đọc được khẩu hình miệng của cậu ta à?”

Margarida hoàn toàn không trả lời. Thuốc Nổ quay đầu nhìn lại thấy cô bé đang cứng đờ cả người, ở trong trạng thái vô thức. Đôi mắt trắng dã hết sức kinh dị, chỉ có mỗi mũi và miệng là hơi cử động phập phồng để hít thở.

Đúng lúc Thuốc Nổ dời sự chú ý trở lại tên kia, cũng là lúc hắn biến mất. Dưới nhận thức của cậu, hắn ta giống như là tan vào trong lớp màng không thời gian vậy, hoàn toàn không thể hiểu được là hắn đã rời đi bằng phương thức nào.

Thuốc Nổ chau mày:

“Hắn nói như vậy là có ý gì?”

May mà Margarida đã trở lại bình thường. Sushan đang lo lắng nhìn cô bé kiểm tra một hồi nhưng dường như cô bé không bị làm sao. Thuốc Nổ hỏi tiếp:

“Hai người có cái nhìn như thế nào?”

Sushan đáp lời:

“Tuy phần lớn người của Quân Đoàn đều vốn xuất thân từ Học Viện mà ra, nhưng nhìn chung hai bên rất ít khi liên lạc qua lại. Gần như chỉ có một số người của cấp lớp 4 đã quy đổi năng lực, là có thể thường xuyên cùng với Quân Đoàn, giao chiến chống Quái Thú Vũ Trụ thôi. Còn Quân Đoàn hầu hết không nhúng tay vào chuyện của Học Viện.”

“Ý cậu là cậu chưa bao giờ nghe nói tới người như thế?” – Thuốc Nổ ngắt lời.

“Đúng là em chưa từng. Nhưng nếu nghĩ lại thì từ khi chúng ta tới đây, chúng ta không chỉ phải bay ra khỏi Hỏa Giới, đi nhanh hơn tốc độ ánh sáng mà còn chèo chống qua được lực hấp dẫn của ba thứ ngoài kia. Nếu có người làm được chừng đó điều một mình, thì từ lâu đã trở thành ngôi sao sáng nhất của Namuh rồi, làm sao lại im hơi lặng tiếng vậy.”

Xét về độ quen thuộc với Namuh thì hai người lớn lên ở đó chắc chắn phải hơn hẳn cậu. Thuốc Nổ trưng cầu ý kiến:

“Vậy đi tiếp hay dừng lại tại đây. Cá nhân tôi cho rằng, nếu đã tới đây rồi, cũng nên khám phá cho ra tận cùng chân tướng.”

Margarida trông có vẻ hơi đắn đo, Sushan đã nhiệt tình đồng ý:

“Em cũng nghĩ thế, chúng ta đi tiếp thôi.”

Margarida nhìn sâu vào ánh mắt của Sushan một cái, gật đầu theo.

Nửa ngày nói chậm thì chậm, nói nhanh thì cũng rất nhanh. Ở cái nơi chứa đầy sự lo nghĩ của con người này thì thời gian chảy qua chóng mặt. Thuốc Nổ lần nữa đẩy động cơ phụ, đưa tàu trườn vào trong điểm Lagrange của ba thiên thể. Áp lực lần này còn lớn hơn lần trước rất nhiều, trái tim họ nảy lên theo từng nhịp rung của tàu.

Vũ trụ không có gì khác ngoài bóng tối.

Hình ảnh hành tinh kia hiện ra bên ngoài khung cửa kính cô đơn và lạnh lẽo tới tột cùng. Con tàu cứ lần lượt di chuyển tới gần nó hơn nữa, từng chút, từng chút một. Khi khoảng cách ở mức vừa đủ, họ đã có cái nhìn toàn cảnh về hành tinh này.

Bề mặt họ tiếp cận là từ phía ngôi sao lùn trắng. Ở đây nhìn xuống phía dưới, hành tinh nhỏ là thế giới của đại dương. Không phải là băng mà chính là nước lỏng hoàn toàn. Bằng một cách kỳ diệu nào đó, bầu khí quyển của nó cực kỳ mỏng manh nhưng vẫn tồn tại. Vận tốc đáp xuống của con tàu cực kỳ từ tốn, thậm chí không đủ ma sát để tạo ra sự cháy.

Thuốc Nổ nhìn về phía mạn phải con tàu thốt lên:

“Ồ, là một sinh vật à?”

Trong tầm mắt của cậu là một thứ gì đó giống như con giun, béo núc ních, có tám chân nhỏ nhô ra cùng móng vuốt. Cơ thể nó phồng lên như một cái túi được bơm hơi, rất thiếu tự nhiên, khuôn mặt chỉ có độc nhất một cái miệng cùng hàm răng lởm chởm, ngoài ra chẳng còn bộ phận nào khác.

Tuy khoảng cách là khá lớn nên không ước đoán được chính xác nhưng Thuốc Nổ nghĩ con sinh vật này cũng phải to tới tầm 50m. Nó đang bốc cháy hừng hực khi rơi vào trong khí quyển hành tinh, cơ thể không có dấu hiệu di động nào, dường như đã bị thứ gì đó giết chết từ trước. Sushan tròn xoe đôi mắt lên tiếng:

“Đây là Quái Thú Vũ Trụ. Không ngờ nơi này lại gặp một con!”

“Thật sự đấy à, lần đầu tiên anh được tận mắt chứng kiến Quái Thú Vũ Trụ, có vẻ như cũng không đáng sợ lắm nhỉ?”

Margarida bĩu môi:

“Tất nhiên là không đáng sợ rồi ạ, đây chỉ là một con Ấu Thú vừa mới sinh ra thôi, những con trưởng thành mới thực sự là ác mộng.”

Sự tồn tại của nó ở đây giải thích được nhiều điều.

Tàu của bọn Thuốc Nổ bây giờ tuy đã cố gắng giảm gia tốc nhưng khi va chạm vào trong bề mặt của đại dương vẫn gặp phải lực cản rất lớn. Thân người bọn Thuốc Nổ chao đảo, cảnh vật bên ngoài toàn là sủi bong bóng nước, kéo dài một lúc lâu, con tàu mới nổi lên tới mặt nước trở lại.

Thuốc Nổ khởi động các tàu thăm dò mini ở trong phi thuyền, chúng bắn ra đủ khắp mọi phía bắt đầu do thám hành tinh này để tìm vị trí chính xác của thí nghiệm kia ở đâu. Tâm trạng của Thuốc Nổ bây giờ tương đối tốt, cậu nói với hai người đồng hành:

“Mặc trang bị bảo hộ vào, chúng ta đánh dấu chủ quyền trên hành tinh này thôi!”

“Tuyệt hết xẩy!”

Trang bị bảo hộ cơ thể của người Lausiv là tập hợp tám miếng hợp kim hết sức đặc biệt, khi sử dụng sẽ bao quanh lấy đối tượng ở đủ mọi góc độ tạo thành một cái hình cầu bị khuyết. Những khoảng trống này sẽ được lấp đầy bởi một lớp màng đệm từ trường cực kỳ tiên tiến. Toàn bộ bên trong quả cầu sẽ là môi trường có thể hoạt động bình thường được.

Nếu đúng ra về mặt xác suất mà nói, điều kiện sống của người Lausiv và nhân loại giống nhau một cách lạ kỳ, dù giải chịu đựng của người Lausiv có lớn hơn khá nhiều. Đây cũng là điều may mắn của họ trong chuyến đi này.

Con tàu nổi lềnh bềnh ở trên mặt nước, xung quanh đã phình ra nhiều lớp đệm khí. Bầu trời ở đây có màu xanh lam nhạt, bên trên treo lơ lửng vầng Mặt Trời màu trắng. Sushan và Margarida đang chúi đầu chỉ trỏ về phương xa. Thuốc Nổ nhận ra ở tít về đường chân trời ba hướng khác nhau, có ba cột nước khổng lồ đang bay thẳng lên bầu trời.

Mỗi cột nước trong số chúng lần lượt hướng về phía ba thiên thể lỗ đen, sao lùn đen và “Mặt Trời” của hành tinh này. Cảnh tượng trông chẳng khác gì những cái thác trời chảy ngược, cực kỳ hùng vĩ và nên thơ. Nếu quan sát kỹ hơn phần phía dưới những đám mây của chúng, ánh sáng tán xạ tạo thành nhiều dải cầu vồng song song cực kỳ đẹp mắt.

Ba người ngồi bệch ra trên sàn tàu, ngẩn ngơ ngắm nhìn đất trời, chiêm ngưỡng sự kỳ diệu của tạo hóa. Đột nhiên, mặt nước bên dưới của họ dao động chập chờn kịch liệt. Thuốc Nổ nhạy bén nhìn về phía hướng 10h của cậu. Từ trong nước đang có một thứ gì đó nhô lên.

Ba người cảnh giác, mường tượng ra một loài vật thủy sinh nào đó của hành tinh này thì ở vị trí đó xuất hiện một cái bóng với tốc độ tương đối cao. Bên tai họ nghe một tiếng ùm dữ dội, cả mảng đất đá cực lớn đã rời khỏi biển mà bay lơ lửng trên bầu trời. Margarida hét lên âm thanh vui sướng:

“Đảo nổi kìa, đúng là đảo nổi trên không trung!”

Từ trên hòn đảo vẫn còn cực kỳ ẩm ướt này, nước không rơi ngược xuống bên dưới mà nổi lơ lửng thành từng mảng bay dần lên trời. Thuốc Nổ có thể lờ mờ nhìn ra in hằn lên các mặt đáy xung quanh đảo là hóa thạch của nhiều loài sinh vật sống trong nước. Có con giống vỏ sò, có con giống lươn biển, có những con thì dị dạng Thuốc Nổ chưa thấy bao giờ.

Tầm mắt cậu lại tiếp tục đảo qua, từ trong nước, hằng hà sa số các hòn đảo tương tự bay ra nổi lơ lửng. Có những khu vực mà chúng tiếp tục bay lên càng cao hơn trong khi những khu vực khác thì chúng chỉ bắt đầu xoay vòng một chỗ.

Thuốc Nổ nói với hai người kia:

“Có gì đó không ổn, nhanh vào lại thuyền đi!”

Không khí xung quanh nhiễu động nhẹ. Hai người kia đều nghe lời Thuốc Nổ đi vào trong phi thuyền nhưng vẫn hé mở cánh cửa roăng để nhìn ra. Trời bên ngoài dần lất phất mưa. Gọi là mưa nhưng nước không phải rơi từ trên cao xuống mà là bắn ngược từ trong đại dương lên trên bầu trời. Bên dưới vọng ra tiếng gọi của Thuốc Nổ:

“Lén lén lút lút cái gì, xuống nhìn trên màn hình của tàu này.”

Sushan và Margarida đều đồng loạt chui vào khoang chỉ huy. Ở đây, Thuốc Nổ chỉ cho họ một hiện tượng kinh ngạc từ camera của một trong những con drone mà cậu đã thả ra khi trước. Sushan lẩm bẩm:

“Sóng!”

Đúng vậy, trước mắt họ là một con sóng, nhưng không phải là một con sóng bình thường mà thật sự là một bức tường sóng cao khoảng hơn một trăm mét đang lầm lũi quét ngang trên mặt đại dương. Tốc độ của nó tương đối chậm chạp nhưng tạo cho người đối diện cảm giác vô biên vô tận, không thể chống lại, không thể ngăn cản.

Thuốc Nổ quét qua một máy khác, phía bên kia cũng đang có một con sóng khổng lồ tương tự nhưng còn cao phải gấp rưỡi con sóng ban đầu. Cả hai đều đang lầm lũi tiến về vị trí của con tàu. Thuốc Nổ hít một hơi dài, vội vàng nói:

“Nhanh tới cuối khoang gấp khúc ở giữa, chuyển cửa nơi đó của tàu sang chế độ điều khiển tự động, lẹ lên!”

Đồng thời, Thuốc Nổ chọn màn hình giám sát bên trong tàu tương ứng, chỉ vào một cái cần gạt để hướng dẫn. Câu này vừa nói ra xong thì Sushan đã vọt đi mất hút. Mười lăm phút sau, cậu ta mới hồng hộc trở về, báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Thuốc Nổ sập cửa khẩn cấp quanh đó lại rồi mở bung cửa roăng của tàu ra.

Nước lập tức tràn vào trong phần gấp khúc ở chính giữa tàu. Thuốc Nổ làm xì các lớp đệm khí xung quanh. Con tàu bắt đầu theo đó chìm vào trong nước. Tốc độ rơi vẫn cực kỳ chậm chạp. Thuốc Nổ phải liều mạng bật tên lửa đẩy ở ngay trong môi trường nước thì tàu mới tiếp tục đi xuống.

Bên ngoài, hai đợt sóng đã lừng lững xuất hiện từ phía đường chân trời. Chúng cuốn phăng qua những thác trời to lớn đằng xa, ầm ầm hướng về nhau, điểm tiếp xúc cực kỳ gần với vị trí của phi thuyền lúc này. Thuốc Nổ chỉ hận không thể mở nhiều khoang hơn cho nước tràn vào để tăng tốc độ chìm. Dù sao, cậu cũng không dám ngâm thiết bị máy móc ở những nơi khác trên tàu vào trong nước.

Thuốc Nổ tính toán tốc độ, hẳn là con tàu sẽ an toàn. Nào ngờ, áp suất nước biển đang tăng đều đặn thì đột nhiên con tàu đánh cái rầm, rung lắc dữ dội. Nguyên nhân là va phải thứ gì đó nằm bên dưới. Thuốc Nổ nhìn radar, phát hiện là đã chìm tới đáy đại dương. Cậu vừa nhìn đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra, không nhịn được lại chửi thề một tiếng.

Điều này hoàn toàn không khác gì hiệu ứng trước khi có sóng thần, một hiện tượng đôi lúc xảy ra ở Mẫu Tinh và Europa sau các vận động địa chấn. Dòng nước ở trước mặt đường đi của con sóng bị rút ra nửa chu kỳ khiến cho mực nước biển tưởng như tụt xuống một đoạn lớn. Vì hai con sóng kia quá lớn, biển ở đây lại quá nông nên chưa gì họ đã chạm thềm lục địa.

Thuốc Nổ hét lớn:

“Chuẩn bị va chạm!”

Cú tông nhau của hai bức tường sóng này mạnh không thể tưởng tượng nổi. Những đảo nổi trên không đều văng ra tứ tung. Con thuyền của bọn Thuốc Nổ bị hất văng lên trên cao, đẩy qua đẩy lại giữa muôn trùng sóng nước. Hệ thống máy chủ vang lên tiếng cảnh báo:

[Nguy hiểm! Nguy hiểm! Phát hiện rò rỉ ở khoang số 5, đã đóng cửa sập khẩn cấp]

[Nguy hiểm! Nguy hiểm! Phát hiện rò rỉ ở khoang số 7, đã đóng cửa sập khẩn cấp]

[Nguy hiểm! Nguy hiểm!...]

Hệ thống máy chủ vừa nói tới đây thì trên đỉnh phòng chỉ huy có một tia nước cực lớn xuyên qua, bắn thẳng vào chính diện hệ thống máy chủ. Nó đánh ra một tia lửa lớn rồi chỉ còn phát ra những âm thanh rè rè. Thuốc Nổ nhanh tay mở trang bị bảo hộ ra, họ mới không bị vài tia nước sau đó bắn trúng trực diện.

Áp suất nén của những tia nước này rất lớn, chẳng khác gì dao bén cắt ngang qua vỏ tàu cũng như tất cả mọi thứ khác nằm trên đường chúng đi. Ba người Thuốc Nổ lăn lộn một hồi thì động năng khổng lồ kia mới triệt tiêu đi hết. Cậu lúc này mới có thể lệnh cho các phao không khí được bơm trở lại. Con tàu từ từ nổi lên, nước cũng được bơm ngược ra.

Họ mở màng chắn, xuất hiện phía ngoài, trông cái phi thuyền tàn tạ tới cực điểm.

Nó đã chịu đựng áp lực khủng khiếp từ lúc đi qua các điểm Lagrange rồi. Tai họa đổ ập xuống đầu ban nãy chính là giọt nước làm tràn ly. Tới mức độ này, e khó lòng có thể đi du hành vũ trụ được nữa. Chỉ còn mỗi hệ thống máy chủ của tàu là có thể hoạt động tương đối. Thuốc Nổ thở dài một hơi:

“Tôi sẽ sắp xếp vài cái camera giám sát xung quanh để đảm bảo chúng ta kịp trốn khi đợt sóng tới. Còn lại thì tiếp tục thăm dò thôi.”

Họ lúc này đã không còn đường lùi. Chỉ có thể anh dũng xông về phía trước.

Khi bọn họ nhận được tín hiệu của các tàu thăm dò một lần nữa thì Thuốc Nổ đã có thể sở hữu cái nhìn toàn diện nhất về hành tinh này. Nó được chia hẳn hoi ra hai phần rõ rệt. Khoảng một phần ba tinh cầu là đại dương, ngập tràn ánh nắng, là nơi bọn Thuốc Nổ đang trú đóng tạm thời. Hai phần ba tinh cầu còn lại là những sa mạc băng giá vĩnh cửu. Nằm giữa là khoảng tương đối lớn của hai vùng chuyển tiếp.

“Không có!” – Cậu lẩm bẩm.

Thuốc Nổ đã nhìn khắp bề mặt hành tinh này qua một lượt, chẳng hề có thứ gì trông như một nơi khả nghi cần phải điều tra cả. Cậu chỉ đành chờ kết quả thăm dò của các drone đã được gửi đi chạy dọc theo đáy biển. Nếu vẫn không xác định được mục tiêu thì khả năng cao là nó nằm đâu đó bên trong lớp băng giá vĩnh cửu kia. Đó chính là phiền toái thực sự vì họ không có công cụ gì để định vị hay phá chúng đi cả.

Thông tin cậu cần rất nhanh đã trở về. Thuốc Nổ thật sự không tin được vào mắt mình nữa. Những gì ở đó cứ như một truyền thuyết xa xưa vậy. Suy nghĩ của cậu trong vô thức bắn ra khỏi miệng:

“Atlantis!”

“Những thành phố dưới đáy biển” – Giọng hai người kia vang lên đồng thời.

Nằm chơi vơi trên mặt thềm lục địa, cách chỗ bọn họ hơn 100 km chính là tàn tích của một nền văn minh vũ trụ nào đó đã từng tồn tại trên hành tinh này. Thuốc Nổ vẫn còn có thể trông ra kiến trúc đặc sắc của chúng.

Bộ não cậu, chẳng cần biết đúng sai, đã tự động gán cho từng vật thể quan sát được những chức năng riêng, như nhà cửa, đường xá, đền đài, tượng, mốc kỷ niệm,… theo cảm nhận trực quan nhất.

Ở trung tâm của thành phố là một công trình vĩ đại hơn tất thảy có hình kim tự tháp, đang phát ra ánh sáng lờ mờ. Khi màn hình chiếu tới cảnh này thì một cái đèn hiệu nằm im lìm trong phòng chỉ huy từ đầu chuyến đi tới giờ bỗng phát ra tiếng bíp bíp nho nhỏ đi kèm với hiệu ứng rung. Thuốc Nổ sửng sốt mất một giây, chắp tay, dõng dạc tuyên bố:

“Phi hành đoàn thân mến. Chuyến hành trình 83 năm 9 tháng 21 ngày ở ngoài vũ trụ vô tận của chúng ta…”

“…Rút cuộc đã tới đích!”

*Lời tác giả: Nếu bạn đọc thấy tình tiết một hành tinh nằm lạc giữa ba thiên thể khác quen quen thì đúng rồi đó, thiết kế của khu vực này được mình viết ra để tôn vinh tác phẩm Khoa Huyễn mình đánh giá là xuất sắc nhất mình từng đọc từ trước tới giờ - Tam Thể/ Địa Cầu Vãn Sự của Lưu Từ Hân.

Đây cũng là một truyện rất nặng về kiến thức. Dù cho tác giả đã lồng ghép yếu tố trò chơi thực tế ảo vào để tăng độ cuốn hút với bạn đọc trẻ, nhưng nếu bạn không có đủ hiểu biết về lịch sử khoa học tự nhiên của nhân loại và văn hóa Trung Quốc thì đọc nó sẽ thấy khô khan và khá chán.

Vùng không gian này chính là hình ảnh của hành tinh Trisolaris trong vô hạn tương lai khi mà ba Mặt Trời của nó đều đã chết. Một biến thành lỗ đen, một biến thành sao lùn đen và một biến thành sao lùn trắng.

Tất nhiên credit thì credit, nền văn minh mình kể trong câu chuyện sẽ chẳng liên quan gì tới nền văn minh đã xâm lược Trái Đất trong Tam Thể đâu. Tam Thể, nó đã đủ hay rồi, không cần thêm một phần hậu truyện fanfic để ăn cắp thành quả chất xám của tác giả.

Thực ra mình cũng muốn viết truyện có cảnh đánh nhau, hành động liên tục cơ nhưng mà tự nhiên cứ viết tới mấy đoạn có hiện tượng kỳ thú của vũ trụ thì lại không kìm lòng được mà phóng chữ. Ôi trời ơi! Chân thành nhận lỗi với độc giả.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.