Thời Không Lụi Tàn

Chương 52: Thức tỉnh



Khi Thuốc Nổ bước lên tới đại sảnh kính thì Tưởng Giới trạm lại một lần nữa rung lắc dữ dội. Cái trụ vốn được sử dụng để Peaky tính điểm nhiệm vụ đang ở trạng thái nâng một nửa ra khỏi sàn nhà, không có dấu hiệu hoạt động. Cả đại sảnh lạnh lẽo kinh ngạc, chẳng có một ai, khác hẳn không khí nhộn nhịp lúc lặn vào Hỏa Giới.

Thuốc Nổ nhìn ra bên ngoài khung cửa, thấy năm hành tinh vẫn ở nguyên đó nhưng duy mỗi Hỏa Giới là nhạt đi mất một nửa, giống như sắp biến mất vậy. Cậu theo thói quen sử dụng năng lực của Tổ Nhãn Lausiv, nào ngờ hoàn toàn không nhìn ra được bản chất của Tưởng Giới trạm hay Hỏa Giới kia là cái gì.

Thuốc Nổ tặc lưỡi, cậu đã quên mất một điều quan trọng, nếu không sử dụng tuổi thọ để quy đổi thì cậu ở Namuh không thể sở hữu được năng lực có được trong Tưởng Giới. Song, có trời mới biết một năng lực cấp 7 quy đổi ra ngoài cần tới bao nhiêu tuổi thọ. Đây đã là bí mật cấp chiến lược quốc gia của Namuh rồi.

Tuy Sushan từng nhắc với cậu có một số rất ít người trong Quân Đoàn sở hữu năng lực Hệ Cường Hóa cấp 7, nhưng đó là trong Tưởng Giới, còn có ai quy đổi chúng ra ngoài nổi không thì chính cậu ta cũng không biết.

Thuốc Nổ đang ngẩn ngơ, từ đằng trên chính giữa trần nhà, đột ngột có một cánh cửa nhỏ mở ra, gần như đồng thời là một cái bóng bay xuống. Cậu chưa kịp chào hỏi gì thì cái bóng kia đã lao vụt về phía cậu. Thuốc Nổ chỉ thấy mùi lưu huỳnh bốc lên nồng nặc, hai vành móng chân đen thui đã choáng hết tầm mắt.

Cậu làm một động tác bật người ra sau, tránh né trong đường tơ kẽ tóc, miệng lẩm bẩm:

“Pyrokapi!”

Không ngờ, một con Hỏa Thú lại có mặt trên Tưởng Giới trạm. Thuốc Nổ vừa ngắm nhìn vừa suy đoán chuyện gì đã xảy ra. Cách tấn công của con Pyrokapi này hết sức đơn giản, chạy tới gần, sau đó quay người lại, vung hai chân sau ra đá về phía cậu.

Ở trên mặt đất, đòn này còn có thể gây ra khó khăn ít nhiều cho Thuốc Nổ, chứ trong không gian trọng lực yếu ớt này, động tác của nó buồn cười như con nít đang tập đi. Bỗng nhiên, Thuốc Nổ nghe cái ầm một tiếng, cánh cửa phía trên đầu trần nhà đang từ từ khép lại. Cậu vốn cũng không thể giết con Pyrokapi này ở đây, chẳng lẽ lại dùng tay không đấm vào làn da cháy rực của nó?

Thế là, Thuốc Nổ cũng mặc kệ con Hỏa Thú, chỉ hai bước nhảy đã áp sát cái trụ tính điểm, dùng nó làm nơi tựa lực mà bật thẳng lên, xuyên tới căn phòng ở bên trên.

Thuốc Nổ ngay lập tức cảm thấy chỗ này nóng nực như một cái lò lửa, bao nhiêu thứ máy móc xung quanh đều bốc cháy lên hết cả, khói bụi mù mịt. Cậu nén cảm giác thiếu oxy và cay xè mắt, thân người áp sát với sàn phòng, bắt đầu di chuyển về phía cửa hành lang.

Bên ngoài này cũng vắng lặng như tờ, vẫn còn dấu vết chiến đấu và các mảng cháy xém nằm ở khắp mọi nơi. Thuốc Nổ đá chân phải một cái xác người, nằm ngay bên cạnh cửa ra, khuất tầm nhìn của cậu. Đây là một Giám Sát Giả mặc áo xám, cậu ta còn khá trẻ, chỉ mới là một thiếu niên.

Thân người của cậu ta bầm dập lỗ chỗ, chính giữa khoang bụng là một chỗ thủng tròn trịa, xung quanh đường mép vẫn còn quan sát được rất rõ một dải lằn cháy đen của vết bỏng. Nội tạng phía bên trong đã bị thiêu đốt sạch sẽ, máu cũng bị bốc hơi hoàn toàn. Khuôn mặt của cậu ta chẳng để lộ biểu cảm nào khác ngoài vẻ kinh khủng tột độ trước khi chết.

Khi Thuốc Nổ chạy dọc theo hành lang thì bắt gặp hàng đàn Pyrowl và Pyrobin bay trên đầu cậu. Chúng di chuyển tán loạn khắp các phương hướng ở trong Tưởng Giới trạm chứ chẳng hề đi theo một quy luật nào cả. Những nơi chúng đi qua, lửa và khói đều lan tới dày đặc.

Hầu hết trong số đó đều mặc kệ Thuốc Nổ, chỉ có một số tấn công cậu, đều bị cậu dùng tốc độ để vượt qua. Lực nâng yếu của không khí khiến chúng bất lực trong việc bay đuổi theo cậu.

Sau hơn mười phút, Thuốc Nổ đã xuất hiện trong phòng chỉ huy của Tưởng Giới trạm. Theo cậu được biết, Giám Sát Giả cũng không có bao nhiêu người nhưng lần trước cậu đã giết chết một đám, giờ lại chết ở đây một đám nữa. Mùi máu tanh nhắc cho cậu nhớ rằng, ở Namuh này, sinh mạng người khác còn chẳng đáng quý bằng năng lượng và đồ ăn.

Thuốc Nổ bật màn hình quan sát lên, cả Tưởng Giới trạm vắng tanh như chết. Cậu thấy nhiều con Hỏa Thú vì tò mò chui vào, nên bị nhốt ở trong các buồng lặn, thì tiện tay đưa tất cả chúng vào ngay giữa các đại dương của Thủy Giới, để mặc cho tự sinh tự diệt.

Có điều, chừng đó chẳng thấm vào đâu so với số lượng Hỏa Thú khủng khiếp mà cậu chứng kiến ở khoang bên dưới cùng của Tưởng Giới trạm. Chỗ này ít nhất cũng phải có cả vạn con Hỏa Thú đang chen lấn, giẫm đạp, nằm đè cả lên nhau. Gần như tất cả các loài Hỏa Thú cậu biết ngoại trừ những con Đại Hình Hỏa Thú cao hơn 50m kia đều có mặt ở đây.

Xung quanh, kim loại nóng chảy ra thành từng dòng chất lỏng, vì không chịu nổi nhiệt độ quá cao. Thuốc Nổ thấy các cửa dẫn tới đây đều bị khóa chết bằng tay, đoán hẳn là có ai đó cố ý dụ tất cả lũ Hỏa Thú này vào chung một chỗ.

Cuối cùng, ở gần khoang đáp tàu vũ trụ của Tưởng Giới, Thuốc Nổ đã nhìn thấy người quen. Cậu vội vàng di chuyển tới nơi đó.

Mất hơn mười phút chạy nữa để từ phòng chỉ huy tới được vị trí khoang đáp. Tại đây, có bốn người đang đứng loay hoay, nhìn từ phía sau cánh cửa ra bên ngoài, ngần ngại không dám tiến tới. Thuốc Nổ tiến tới đập vai người gần cậu nhất:

“Sao còn chưa lấy phi thuyền?”

Người đó giật mình, quay đầu lại, chợt quay đầu lại mếu máo:

“Ôi anh Trần, may quá anh cũng ở đây. Tụi em tìm anh mãi.”

Không phải ai khác, mà chính là tên nhát chết nhưng cứng đầu Sushan. Ở bên cạnh, Margarida cũng tươi cười hớn hở, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cô bé thấy hai người bên cạnh đang tròn mắt ngạc nhiên thì vội giới thiệu:

“Hai chị, đây là anh Trần Ngọc, chính là người mà Sushan đã nhắc với hai chị nãy giờ đó.”

“Anh Trần, đây là hai đàn chị ở cấp lớp hai, chị Izumi và chị Rei.”

Cô gái tên Izumi kia liền lên tiếng:

“Cậu đã quy đổi năng lực?”

Thuốc Nổ lắc lắc đầu. Cô gái đánh giá Thuốc Nổ một chút, cảm thấy đúng là câu hỏi của mình hơi thừa, hứng thú với cậu lập tức tụt xuống tới đáy. Sushan vội bào chữa cho cậu:

“Chị Izumi ơi, anh Trần chính là người sở hữu năng lực Hệ Cường Hóa. Hơn nữa chính là…”

Cậu ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Margarida cốc vào đầu phải dừng lại. Izumi cười khẩy:

“Dù cho cậu ta có sở hữu năng lực Hệ Cường Hóa bậc 4, bậc 5 đi nữa mà chưa quy đổi ra thì có được cái ích lợi gì. Bây giờ chúng ta nên nghĩ xem dùng phương pháp nào để đảm bảo an toàn nhất.”

Nếu xét về thời gian, năm người ở đây chính là những người đăng xuất khỏi Hỏa Giới lần này muộn nhất. Phần lớn đã thoát ra từ đợt biến động đầu tiên rồi. Còn có ai đăng xuất trễ nhưng bị kẹt lại ở đâu đó khác, hoặc bị Hỏa Thú giết hay không, họ cũng chịu.

Thuốc Nổ rất muốn hỏi trong thời gian gần 200 năm đó hai người Izumi và Rei này đã ở đâu, họ trông cực kỳ khả nghi. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp làm gì thì Sushan đã chỉ về phía vấn đề năm người đang phải đối mặt bây giờ.

Trong khoang đáp tàu lúc này trống trơn, chỉ có mỗi một chiếc tàu chở hàng là còn đậu ngay sát lớp màng chắn không khí, giữa khoang đáp và vũ trụ. Thuốc Nổ nhìn bên dưới đáy con tàu, thấy một con Pyrorangutan biến dị đang nằm đó. Nó cao cũng hơn ba mét, đôi mắt đỏ rực, liên tiếp hú lên những tiếng khiêu khích, rõ ràng là hiếu chiến hơn những con Pyrorangutan bình thường rất nhiều.

Thuốc Nổ vội vàng hỏi:

“Nếu là tàu vật tư thì hẳn phải có chất dịch chống cháy được bôi lên áo choàng trước khi vào Hỏa Giới?”

Sushan liền trả lời:

“Đúng là có thứ đó nhưng nó nằm ở bên trong con tàu, chúng ta không tiếp cận được nói gì tới sử dụng.”

Thuốc Nổ đáp:

“Tôi sẽ dẫn dụ con Hỏa Thú kia đi. Các cô cậu phụ trách tìm kiếm được chứ?”

Izumi khoát tay ngăn lại:

“Này này, cậu là ai mà tự ý quyết định vậy hả? Nãy giờ chúng tôi đã bàn rồi. Bọn này sẽ ở lại cố thủ trên Tưởng Giới trạm đợi người bên phía Namuh tới cứu viện. Dù sao sự cố đã xảy ra lâu thế rồi, chắc chắn đội hỗ trợ không còn cách đây xa đâu. Việc gì phải mạo hiểm đánh nhau với con Pyrorangutan kia làm gì?”

Thuốc Nổ thầm nghĩ, không biết cô gái này nghe được chuyện có cả vạn con Hỏa Thú ở khoang dưới cùng của tàu, đang chuẩn bị nung chảy các cánh cửa bao vây chúng để tràn ra, sẽ nghĩ gì nữa. Cậu cũng mặc kệ Izumi, đưa tay đẩy cửa, chuẩn bị bước ra ngoài khoang đáp tàu, nào ngờ Izumi tiếp tục ngăn lại:

“Này, cậu là thể loại khăng khăng làm theo ý mình, không chịu nghe lời người khác đúng không hả cậu cấp lớp 1? Tôi không cản cậu đi chết. Có điều, cái cửa này cậu không thể mở ra được. Nếu cậu muốn ra ngoài kia thì làm ơn đi kiếm một cái cửa khác đi, đừng làm ảnh hưởng người khác.”

“Chị này…” – Sushan định nói gì đó.

Izumi ngắt ngang lời:

“Cậu Sushan, mấy ngày trước tôi nể mặt ba cậu lắm mới bán cho cậu một ít thịt Feebmal để đem vào Hỏa Giới, xem như hết tình hết nghĩa rồi. Chẳng lẽ bây giờ cậu lại đứng bên người ngoài mà phản bội tôi như vậy?”

Sushan cứng họng chẳng nói được câu nào nữa. Ánh mắt Thuốc Nổ đã hằn lên tia sát ý. Nào ngờ đúng lúc này, từ nơi góc trái của hành lang đằng sau họ vang lên một tiếng rầm dữ dội. Một luồng khí nóng vả ào vào mặt năm người. Chỗ đó thình lình hiện ra một cái đầu lửa cực lớn bốc cháy hừng hực, nối phía sau là một cái cổ dài loằng ngoằng.

Gần như ba âm thanh phát lên đồng thời:

“Pyromeisaurus!”

Con Hỏa Thú đã bắn ra một luồng lửa khổng lồ từ trong miệng lan thẳng về cuối hành lang. Ở đây chỉ có mỗi một đường thẳng chật hẹp, đằng sau là cánh cửa, làm gì có chỗ nào trốn. Trong khi những tiếng hét hoảng loạn vang lên thì chỉ có mỗi Thuốc Nổ là kịp hành động trong đường tơ kẽ tóc này.

Cậu giật luôn hai chiếc áo trùm đen đang đeo trên người của Sushan và Margarida ra, hai tay làm đồng thời động tác vung ra từ phải sang trái, chắn ngay phía trước ngọn lửa. Sức nóng khổng lồ bùng ra trước mặt họ hơn năm giây mới dịu bớt.

Thuốc Nổ đá văng cái cửa phía sau, lao thẳng ra khoang đáp tàu. Chống đối với con Pyromeisaurus này cậu nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ tới. Nó là một loại Hỏa Thú khổng lồ từ đuôi tới đầu phải tới hơn 15m, trông gần giống như một con khủng long ăn cỏ cổ dài. Thứ này không có vũ khí hạng nặng thì không thể hạ nổi.

Lúc nãy quan sát trên màn hình giám sát trạm thì không thấy nó ở đâu, chắc là kẹt trong một cái phòng nào đó, rồi sức nặng khổng lồ của nó bây giờ mới đè sập cả sàn. Thuốc Nổ hít sâu một hơi, nhắm về phía con Pyrorangutan bên kia mà xông lên.

Con Pyrorangutan đấm đám mạnh vào ngực nó, vang lên một tiếng gầm điếc tai. Đoạn nó vươn thẳng nắm đấm về phía Thuốc Nổ. Cậu hét lên đáp trả, hai tay xoay lại thành vòng, lập tức đã quấn hai tấm áo trùm xung quanh thành hai chiếc găng tay lớn. Thuốc Nổ giậm nhảy một cái, bay thẳng về phía người con Pyrorangutan, dùng nắm đấm đối nắm đấm.

Cảnh tượng lúc này chẳng khác gì David đấu với Goliath ở trong thần thoại. Các bó cơ của Thuốc Nổ căng lên mãnh liệt, cú đấm của cậu kết hợp với động lượng từ chạy đà, đã đẩy bay con Pyrorangutan ra phía sau gần 3m. Nó mất thăng bằng, ngã chổng cẳng trên mặt đất. Izumi và Rei chạy phía sau đều nhìn Thuốc Nổ như quái vật, chững lại một giây. Sushan và Margarida đã vọt trước vào phi thuyền.

Trong khi họ lục tìm dầu chống cháy và khởi động phi thuyền thì ở bên ngoài chỉ còn mỗi Thuốc Nổ đấu với con vật. Chân của con Pyrorangutan khá ngắn và phình to theo chiều ngang, nên Thuốc Nổ có thể lợi dụng đặc điểm này mà tấn công áp sát. Cậu liên tiếp tung ra những cú đấm móc vào hai bên hông con vật, đồng thời bắt chéo hai tay để đỡ các đòn tấn công của đối phương từ trên cao xuống.

Sức lực của con thú này lớn hơn cậu rất nhiều, lúc đầu Thuốc Nổ còn có thể ra bảy đòn đỡ ba đòn, nhưng dần dần sau đó cậu chỉ còn cách lâm vào phòng thủ. Qua hơn năm phút, mặt mày toàn thân cậu đã đen xạm và ám khói, hai bên qua lại không biết bao nhiêu cú đấm rồi. Tay Thuốc Nổ đã mỏi nhừ.

Cậu đành gắng sức dùng tay trái chịu một đòn lớn của con vật, tay phải liên tục đánh thốc vào trong mạn sườn của nó. Con Pyrorangutan đau đớn lùi ra sau một lúc bốn bước, Thuốc Nổ mới có chút thời gian thở dốc. Đúng lúc này, từ phía trên cửa phi thuyền, Izumi đang cầm một cái bình xịt lớn xuất hiện.

Con Hỏa Thú chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cô phun cho một lượng lớn dầu chống cháy vào người, hơi nước bốc lên xèo xèo từ các điểm tiếp xúc. Tuy hiệu quả nó không được tốt bằng các chất chữa cháy chuyên dụng, nhưng ăn ở cái số lượng nhiều. Lửa trên người của nó tắt ngấm, lộ ra lớp da sần sùi đóng vảy màu xanh olive nhạt ở phía trong.

Con Hỏa Thú gào lên một tiếng đau đớn xé ruột xé gan, Thuốc Nổ đã tiếp cận chân nó, tung ra một đòn vật ngửa. Cậu tiếp tục theo quán tính mà lăn thêm một vòng, dùng cả thân người làm động tác khóa hai tay con Hỏa Thú lại. Tay phải cậu còn tự do thì liên tiếp tung những cú đấm vào mặt nó.

Con Pyrorangutan bị khóa chết trên mặt đất, không thể lật người đứng lên. Hai chân nó quá yếu để tự đẩy cơ thể, trong khi tay đã bị Thuốc Nổ khống chế, lúc này nó đã hoàn toàn vẫy vùng trong vô ích.

Khi Sushan khởi động xong con tàu tiếp tế, con Pyrorangutan đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, từ mũi, miệng, tai đều chảy trào ra máu. Mặt nó bị đánh đến biến dạng, méo xệch qua một bên, hoàn toàn không nhận ra được hình dáng hung ác của con Hỏa Thú ban đầu nữa.

Thuốc Nổ đứng lên, hơi thở hồng hộc, đang muốn đấm đòn kết liễu thì từ trong cái hành lang hẹp kia vang ra một tiếng ầm lớn, con Pyromeisaurus đã phá tung cả cái hành lang và đang từ từ, chắc chắn tiến về phía khoang đáp tàu.

Thuốc Nổ giờ cũng mặc kệ thứ trên mặt sàn tàu còn sống hay đã chết vội vàng hét lên về phía Sushan:

“Cất cánh luôn đi, đóng cửa phía sau tàu lại.”

Sushan đã hành động ngay theo lời Thuốc Nổ, trước khi kịp nhận ra sự phi lý của hành động này. Ở phía đằng sau, Thuốc Nổ đang chạy nước rút thẳng về phía con tàu. Con Pyromeisaurus đã lầm lũi xuất hiện bên trong khoang đáp. Tốc độ đưa chân của nó rất chậm chạp nhưng vấn đề là con Hỏa Thú này quá to lớn, một bước đi của nó cũng sánh ngang với hàng chục bước chạy của Thuốc Nổ.

Thuốc Nổ chỉ thấy một luồng gió nóng rát thổi về phía sau lưng. Cậu làm động tác bật người cực gấp, cú bay này đã vụt qua khoảng cách gần 9m, hai chân sau của cậu móc được đúng vào trên cánh cửa tàu. Trái tim của đám người trong phi thuyền nhìn theo mà cứ như đập trễ mất hai, ba nhịp.

Thuốc Nổ lộn người, hai tay bám vào cửa tàu. Con tàu lúc này đã bay ra sát tới lớp đệm không khí. Thuốc Nổ cố ngăn cảm giác choáng váng của cơ thể gốc vì tương đối lâu chưa vận động, lộn thêm một vòng nữa, cuối cùng đã rơi được vào trong tàu trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn.

Con tàu vọt ra bên ngoài vũ trụ. Phía đằng sau, con Pyromeisaurus cũng vươn cổ đi theo. Chỉ là khi đầu của nó vừa đưa ra phía bên ngoài, lửa bên trên đã tắt ngấm ngay lập tức. Con Hỏa Thú há miệng ra khó chịu nhưng chẳng hét lên được âm thanh nào, cực kỳ hoạt kê. Nó đành phải bỏ cuộc, chui đầu lại vào phía bên trong khoang đáp phi thuyền.

Thuốc Nổ cũng mặc kệ tất cả nguyên tắc vận động, ngồi bệt xuống đất, chống hai tay ra sau thở dốc. Izumi lập tức đứng tránh xa cậu ra hơn mười mét, hai tay quơ quơ trước mũi:

“Ôi, cái gì vậy, toàn là mùi dầu, gớm chết đi được.”

Chỉ có Rei không nói gì mà tới dùng khăn tỉ mẩn lau người cho cậu. Thuốc Nổ nói cảm ơn một tiếng, đoạn hơi nhìn về phía Izumi. Cậu còn chưa phát ra một từ thì cô ta đã hăm dọa:

“Nhìn cái gì mà nhìn, hay là vì những lời nói của tôi lúc nãy mà định đuổi tôi xuống tàu? Cậu có còn là đàn ông không hả? Chấp nhặt chuyện nhỏ như vậy. Rei! Không cần lau người cho hắn. Chẳng qua là tên liều mạng, bắt chúng ta phải liều mạng theo. Chúng ta cũng không nợ nần hắn gì cả.”

Vốn Thuốc Nổ chỉ định cảm ơn cô ta vì cái bình xịt vừa rồi nhưng nghe tới đây thì cậu cũng lười nói. Ở phía trước bỗng vang lên giọng oang oang kinh hoàng của Sushan:

“Chuyện gì thế này!”

Izumi nổi cáu:

“Chuyện gì? Bình tĩnh không được à? La hét điếc hết cả tai!”

Mọi người nhìn theo hướng của Sushan chỉ, nơi đó có hàng loạt mảnh vỡ của đủ thứ loại tàu Namuh đang nằm la liệt khắp nơi. Bên trong là nhiều vô kể những thứ máy móc, thiết bị, công cụ, vỏ tàu, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn đối với đám học viên của Học Viện này nữa.

Khi họ vượt qua được đám rác vũ trụ này thì cảnh tượng trước mặt lại vô cùng lạ lẫm.

“Có…Có tới hai cái hành tinh Namuh?” – Sushan lắp bắp.

In dấu ở trên nền của Mặt Trời là hai cái tinh cầu nằm song song với nhau. Vì chúng ở vùng ngược sáng nên mọi người đều không quan sát rõ được hình dạng, tuy nhiên so sánh về kích thước thì hẳn là cái hành tinh nhỏ hơn khoảng hai, ba lần so với cái kia chính là Tinh Cầu Namuh. Hành tinh còn lại thì có rất nhiều đốm sáng nhỏ lờ mờ nhưng từ khoảng cách này họ chẳng rõ chúng là gì cả.

Đột nhiên, trên đầu phi thuyền họ phát ra một ánh sáng đèn rất lớn, chiếu từ trên xuống và ngày càng trôi dần về phía trước. Hệ thống tín hiêu của tàu lập tức vang lên tiếng nói:

“Gọi tàu tiếp tế của Namuh ở bên dưới. Ta là tổng chỉ huy vùng một của Quân Đoàn, Philip Danz. Không gian phía trước quỹ đạo tàu các ngươi đang được đánh dấu là cực kỳ nguy hiểm. Mời lập tức thay đổi lộ trình ra khỏi đây. Nếu không chúng ta sẽ bắt buộc phải sử dụng biện pháp cưỡng chế.”

Thuốc Nổ vội nói:

“Bảo ông ta là chúng ta sẽ hãm tàu lại tại đây, không tiến tới trước nữa.”

Hiếm khi nào Izumi lại không phản đối đề xuất của Thuốc Nổ. Philip Danz thì hoàn toàn không quan tâm tới việc con tàu của họ nằm ở vị trí nào, chỉ cần không tiến vào vùng không gian chỉ định là được. Sushan khởi động ngược tên lửa của tàu, lập tức một gia tốc âm hãm tốc độ của con tàu về mức 0. Tuy không chính xác hoàn toàn, nhưng cũng đảm bảo cho con tàu lơ lửng tại đây trong một thời gian đủ dài.

Lúc này, con tàu ở trên đầu họ vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước. Thuốc Nổ ngước nhìn lên, tới tận bây giờ mới thấy được hình dáng đầy đủ của phi thuyền này. Nó rõ ràng là một con tàu chiến, vũ khí được lắp đặt đầy xung quanh mạn tàu. Kích thước chiều dài của nó là tầm gần một cây số, ngang ngửa với tàu chiến cỡ trung bình của Liên Bang.

Từ trên con tàu, những hàng loạt tia sáng của súng laser CO2 và đạn từ các loại pháo tự động liên tiếp nã về phía hành tinh kia. Sushan không khỏi bực tức:

“Bọn điên này làm cái gì vậy, sao lại đi bắn một hành tinh? Chẳng lẽ là có kẻ thù đang đóng ở trên đó?”

Izumi gạt phắt đi:

“Cái đó không phải vấn đề. Vấn đề là cái hành tinh quỷ quái này ở đâu ra. Xung quanh Namuh chỉ có Vách Tường và Quái Thú Vũ Trụ thôi, làm gì có đường nào cho nó chui vào đây?”

Izumi vừa dứt lời thì trên đầu họ đã xuất hiện thêm hai con tàu chiến của Namuh nữa. Chúng hơi nhỏ hơn con tàu ban đầu một chút nhưng cũng hung hăng không hề kém cạnh. Khi vừa đạt tới quỹ đạo ổn định, chúng cũng lập tức nổ pháo về phương xa.

Từ hành tinh kia bỗng bùng lên một tia sáng đỏ rực cực kỳ to lớn. Bọn Thuốc Nổ đờ đẫn người, chỉ thấy một cái gì đen đen và rất dài ở bên ngoài vũ trụ, từ phía trái quét ngang qua chính diện ba con tàu chiến. Kích thước của nó cực kỳ khổng lồ nhưng lại quá sức nhanh nhẹn so với thông thường.

Ba con tàu không kịp đổi hướng liền một lúc đã bị đánh văng hết tất cả pháo và vũ khí được lắp đặt ở phía bên trên. Lượng động năng dư thừa tiếp tục đẩy chúng nghiêng hẳn sang một góc hơn 60 độ mới dừng lại. Nhờ ánh sáng ở phía hành tinh xa xa kia, Thuốc Nổ đã nhìn rõ nó là thứ gì. Sushan và Margarida đồng thời thốt lên kinh hoàng:

“Không Gian Hỏa Thú!”

Thuốc Nổ nhớ tới cuộc trò chuyện của Mikhail và tên họ Hiểu trên con tàu của Lausiv trước đây, miệng lẩm bẩm:

“Mikhail và bọn Chấp Chính Giả. Tụi bây đã làm cái quái gì thế này?”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.