Thời Không Lụi Tàn

Chương 53: Không cân sức



Những khẩu pháo nổ đì đạch.

Cách chúng hoạt động ngoài không gian không đem đến hiệu ứng âm thanh nhưng lại mang một hiệu ứng thị giác hoàn toàn khác biệt. Đằng sau mỗi viên đạn bắn ra là một chuỗi không khí hình nấm, bùng nổ ngay trước nòng pháo, không khác gì hình ảnh nằm ngang của cột khói từ vũ khí hạt nhân.

Từ nơi bọn Thuốc Nổ đang dừng phi thuyền, họ có thể thấy rất nhiều chiến hạm khác nhau của Namuh đang tiếp cận và bao vây lấy con Không Gian Hỏa Thú, lớn nhỏ đều có, ít nhất cũng hàng trăm chiếc. Tuy nói số lượng nhiều nhưng so với khoảng không gian mênh mông của vũ trụ, chúng chẳng chiếm thể tích bao nhiêu cả.

Trên vỏ tàu của chúng đều có vẽ một lá cờ hình hai bàn tay người chụm vào nhau ra dạng một cái elip, ở bên trong là ba chấm sáng thẳng hàng, cái chấm ở giữa sáng hơn cả, đại diện cho Tinh Cầu Namuh. Đây chính là quốc kỳ của Hiến Quốc Namuh.

Hỏa lực của chúng hiện giờ có thể san phẳng bất cứ căn cứ địa được phòng thủ cẩn mật nhất trên mặt đất, song bắn vào con Không Gian Hỏa Thú chỉ như gãi ngứa cho nó. Sushan không nhịn được kêu lên:

“Thứ này làm sao mà giết chết nổi kia chứ? So với bán kính hàng ngàn km của nó thì lực xuyên phá chỉ vài km của pháo hay bom chẳng ăn nhằm gì cả?”

Thuốc Nổ dửng dưng đáp:

“Nếu không tìm được điểm yếu của nó thì đúng là bắn bao nhiêu cũng vô dụng. Có điều, tôi không tin là người Namuh lặn vào trong Hỏa Giới bao nhiêu lâu mà không tìm được tình báo nào hữu dụng về con vật này. Chỉ huy Quân Đoàn chẳng phải người ngu, cứ theo dõi tiếp đi đã.”

Lượng động năng khổng lồ bắn vào trong Không Gian Hỏa Thú lúc này càng làm nó cháy sáng rực hơn. Thuốc Nổ bỗng nhiên nhíu mày, nhìn thấy một hiện tượng cực kỳ bất thường, một số con tàu tiếp cận gần nhất với không gian Hỏa Thú giống như đột ngột biến mất tại vị trí ban đầu, sau đó xuất hiện lại tại một vị trí ngẫu nhiên ở gần đó.

Những chiến hạm này là đám tấn công mãnh liệt nhất, gần như kéo hết hoàn toàn sự chú ý từ con Không Gian Hỏa Thú kia. Chỉ là khi con Không Gian Hỏa Thú vung “Hốc Trời” của nó đi ngang qua, hay bắn ra từng dòng dung nham bỏng cháy từ trong cái hố địa ngục khổng lồ phía trên mặt đất, tất cả chúng đều chỉ đơn giản xuyên qua các chiến hạm đó, không để lại tác dụng gì.

Izumi lộ rõ vẻ đắc ý:

“Đây là giáp ảo ảnh của Quân Đoàn! Con Không Gian Hỏa Thú ngu ngốc, ngươi cứ đánh nữa đi! Chiến hạm của chúng ta là bất khả chiến bại.”

Thuốc Nổ chẳng mấy ngạc nhiên. Từ khi cậu thấy các con tàu đột ngột dịch chuyển, cậu đã đoán được đây hẳn là một hiệu ứng bẻ cong ánh sáng để tạo ảo ảnh. Có điều đấy chẳng phải là trọng tâm vấn đề, người im lặng nhất nãy giờ là Rei lại bất ngờ đề cập tới một chuyện:

“Vậy ra thứ quái vật kia sử dụng ánh sáng hay sóng gì đó để định hướng à?”

Thuốc Nổ quay đầu nhìn lại cô, đầu khẽ gật, ánh mắt phải đánh giá lại con người này một lần nữa. Không Gian Hỏa Thú chắc chắn phải có một vài loại giác quan nào đó để nhận biết môi trường xung quanh thông qua sóng điện từ hoặc sóng ánh sáng. Nếu nó dùng phương pháp khác để xác định vị trí vật thể, những đòn tấn công vừa rồi đã không đi lệch cả hết như vậy.

Thuốc Nổ nói:

“Nếu là thế thì trên cơ thể nó hẳn phải có những cơ quan giống như thụ thể để sử dụng, chắc chắn không thể nằm quá sâu ở bên trong được. Chỉ cần đánh trúng những vị trí đó sẽ khiến con quái vật này bị mù.”

Izumi nói kháy:

“Nói thì dễ lắm, ngươi thử tính xem, làm sao mà tìm được những vị trí đó.”

“Cái này phải xem hiểu biết của Namuh đối với thứ này tới đâu. Nếu bây giờ làm thí nghiệm, dựa trên mức độ phản xạ của nó đối với từng vị trí nhất định của vật thể trong không gian, vẫn có thể tìm được manh mối, song cái thiếu nhất chính là thời gian.”

“Ngươi nói như vậy chính là bằng thừa!”

Thuốc Nổ day day trán:

“Quý cô này, tôi chỉ đang đứng trên thực tế mà phân tích thôi, cái thứ đó đang giết đồng bào của cô đấy, còn tôi bây giờ một cọng lông cũng chả mất. Mà nói đi nói lại, đó cũng chỉ là bước đầu tiên để khống chế nó thôi. Làm sao giết được nó lại là một vấn đề điên đầu khác đấy.”

Izumi còn đang định cự cãi thì đột ngột từ các tàu chiến của Namuh, nhô ra hàng loạt tấm panel cực lớn. Chúng lần lượt đứng vào các vị trí hình cầu xung quanh con Không Gian Quái Thú, tạo thành một thế kìm kẹp không góc chết. Thuốc Nổ chẳng hiểu họ đang định làm gì thì những tấm panel đó lần lượt sáng lên.

Bên trên kênh radio chung vang lên tiếng nói của Philip Danz:

“Khai hỏa! Tất cả tàu dân sự chú ý, tuyệt đối không tiếp cận lúc này, nếu không sẽ có hậu quả rất thê thảm!”

Thuốc Nổ cảm thấy không gian ở khu vực của con Không Gian Quái Thú như bị bóp méo đi, trông kích thước của nó tưởng chừng thu hẹp lại một vòng vậy. Con Hỏa Thú có vẻ quằn quại đau đớn, từ trong hố địa ngục của nó, lửa xịt ra ngoài càng ngày càng mãnh liệt, để lại một vành đai dung nham và đất đá nhỏ trôi xung quanh trên không gian.

Thuốc Nổ vô cùng ngạc nhiên trước uy lực của vũ khí này, Namuh không ngờ đã sở hữu một thứ có khả năng bóp méo cả màng không thời gian. Rei đột ngột lên tiếng:

“Đó là phát minh của ông nội tôi, ông ấy gọi nó là vỉ nướng năng lượng tối.”

Thuốc Nổ vội vàng hỏi:

“Ông nội cô là nhà khoa học à?”

Izumi đáp, vẻ đắc ý lộ rõ ra trên mặt:

“Ở Namuh này, ngoài trí giả Adam ra thì còn ai xứng đáng là nhà khoa học nữa. Cậu biết điều đó thì vui lòng tránh xa Rei ra. Cô ấy không phải là người mấy kẻ như cậu có thể kết bạn được nổi đâu.”

Thuốc Nổ cũng mặc kệ Izumi, hỏi tiếp Rei:

“Có phải thứ vũ khí này làm bốc hơi năng lượng tối?”

Rei gật gật đầu. Thuốc Nổ cuối cùng đã hiểu vì sao chuyện này xảy ra, ở Liên Bang cũng đã có lý thuyết ban đầu về vũ khí này. Nên biết năng lượng tối không chỉ làm tăng tốc độ giãn nở của vũ trụ mà nó còn đóng vai trò tạo ra sức căng bề mặt ở trên màng không thời gian.

Khi nó đột ngột biến mất, trọng lực tại điểm đó sẽ hoạt động theo hướng cực kỳ ngẫu nhiên và không - thời gian cũng bị biến dạng. Hệ quả tương tự với hiệu ứng mì ống hóa khi rơi vào trong lỗ đen vũ trụ cỡ nhỏ, nhưng khủng khiếp hơn nhiều, cơ thể sẽ bị xé rách theo nhiều chiều khác nhau, e rằng chỉ có những thứ quái vật như con Không Gian Hỏa Thú kia mới trụ vững lâu như vậy.

Con Không Gian Hỏa Thú phản ứng lại bằng cách đưa Hốc Trời của nó thọc sâu vào trong lõi của Tinh Cầu Namuh, theo đúng con đường hầm mà phi thuyền Namuh thường dùng để di chuyển. Cả năm người trên phi thuyền nhìn thấy cảnh đấy đều biến sắc mặt.

Tốc độ của nó nhanh tới mức phi thường so với kích thước, chỉ chưa đầy mười phút sau, Peaky đã vang lên tiếng cảnh báo:

[Báo động, Hỏa Giới đã tấn công vào thành phố Namuh trung tâm, yêu cầu tất cả mọi người sơ tán khẩn cấp]

Nó nói tới đây rồi im bặt. Thuốc Nổ đoán Peaky hẳn là không có vấn đề gì đi, mà chỉ vì lượng tác vụ phải xử lý trong một thời gian ngắn là quá lớn, nên cái ma pháp bậc 4 này tự động bỏ qua những tác vụ không quan trọng, ví dụ như trả lời câu hỏi của cậu.

Từ trong Hốc Trời của Không Gian Hỏa Thú sáng bừng lên, giống như có hàng đàn hàng lũ dòng năng lượng ánh rực đang chảy bên trong. Cảnh tượng này bọn Thuốc Nổ ba người đã từng nhìn qua một lần, Sushan ngay lập tức nguyền rủa:

“Thứ chết tiệt đó, nó đang hút năng lượng địa nhiệt của Tinh Cầu Namuh!”

Họ nhìn theo từng dòng vật chất chảy ra khỏi lõi của tinh cầu mà trái tim đang nhỏ máu. Đấy chính là nguồn năng lượng dự trữ quý giá của Namuh đấy. Tưởng Giới trạm đã cháy rụi thê thảm, không biết có khôi phục được không, nếu nguồn năng lượng này cũng mất đi nữa thì họ thật sự không biết tương lai của Namuh sẽ đi về đâu nữa.

Ánh mắt của ba người con gái chứa đầy sự căm phẫn, Sushan thì nắm chặt tay, ứa cả lệ ra. Thuốc Nổ thấy có vẻ như họ đã đánh giá thấp sự yêu nước của người Namuh rồi. Đây là phản ứng của những người bị đẩy vào đường cùng nên sẵn sàng liều chết.

Sushan nghiến răng nghiến lợi nói:

“Giết! Giết chết nó đi. Tại sao vậy? Tại sao ngay cả vũ khí tiên tiến nhất của Namuh cũng không thể hạ được nó? Tại sao nó lại ở đây kia chứ? Là ai? Là kẻ khốn kiếp nào đã mang nó tới đây?”

Hiệu ứng của vỉ nướng năng lượng tối không thể kéo dài được thêm nữa, tất cả đều tắt ngấm đi. Năng lượng tối gần như ngay lập tức lại lấp đầy vị trí con Không Gian Hỏa Thú, màng không thời gian cũng trở lại bình thường.

Nhìn từ bên ngoài, chiến thuật cực kỳ tân tiến của Namuh chẳng làm gì được con Không Gian Hỏa Thú, ngoài việc khiến cho nó hung hăng thêm. Thuốc Nổ nhìn vào kim định vị ở trên phi thuyền thấy nó quay loạn xạ, bản đồ tinh hệ của Namuh bắt đầu chỉ lệch hẳn ra so với phương hướng ban đầu. Miệng cậu lẩm bẩm:

“Lõi hành tinh mất nhiều năng lượng quá rồi. Lớp từ trường ở xung quanh nó đang dần dần biến mất nên hệ thống la bàn bắt đầu ngừng hoạt động. Cứ với tốc độ này thì chẳng bao lâu Tinh Cầu Namuh sẽ bị hút cạn.”

Càng nhiều năng lượng đi vào bên trong, cái hố địa ngục của con Không Gian Hỏa Thú càng phát sáng rực rỡ. Thuốc Nổ cảm giác như tất cả lửa bên trong đó như nhảy theo cùng một nhịp điệu, cả con quái thú như rung động một cái thật lớn chỉ trong hơn nửa giây. Một làn sóng vô hình lấy con Hỏa Thú làm trung tâm đã tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh.

Làn sóng này va chạm tới đâu thì ánh sáng của những chiếc chiến hạm của Namuh ở đó đều chập chờn trong vài giây rồi vụt tắt. Hệ thống điều khiển con tàu tiếp tế của bọn Thuốc Nổ đánh ra những tia lửa điện lớn nghe xẹt xẹt rồi cũng tắt theo. Thứ này đối với Thuốc Nổ hết sức quen thuộc:

“Là xung điện từ. Con quái thú khổng lồ này còn có thể phát ra xung điện từ kia đấy. May mà tàu của chúng ta đang ở chế độ chờ nhưng cũng phải mất một lúc mới khởi động lại được.”

Hiệu ứng của giáp ảo ảnh ngay lập tức phá diệt. Các tàu chiến của Namuh nằm quá gần vị trí của Không Gian Hỏa Thú liền hiện nguyên hình, bị nó đánh cho một phát liên hoàn. Chúng không bị phá hủy hoàn toàn mà xâu lại thành một chuỗi dài hơn chục chiếc ở bên trên Hốc Trời, cứ như là con Không Gian Hỏa Thú đang khoe khoang chiến tích của nó vậy.

Làm thế nào mà chỉ với chọn lọc tự nhiên, vũ trụ lại có thể sinh ra được một loài sinh vật với trí tuệ kém phát triển nhưng toàn năng tới mức như vậy, Thuốc Nổ không sao biết được. Cú bắn xung EMP cực kỳ khổng lồ vừa rồi đã làm cháy gần như tất cả các thiết bị điện tử máy móc ở trên tàu chiến của Namuh. Không loại trừ khả năng những con tàu của người Lausiv cũng đã bị đánh hạ bởi đại chiêu này.

Thuốc Nổ chợt nhớ tới việc người Lausiv có một công nghệ có thể khống chế được Không Gian Hỏa Thú mà Mikhail và tên họ Hiểu kia đã lấy được và đem về Namuh. Trong trường hợp tốt nhất, họ đang nấp ở một đâu đó và chuẩn bị sử dụng thứ công nghệ kỳ diệu kia. Ngược lại với khả năng tệ nhất, đám kia đã thất bại hoàn toàn ngay từ đầu và để lại hậu quả kinh hoàng này cho cả Hiến Quốc giải quyết.

Sau quả bom EMP, một cơ chế tự động trên những con tàu lớn nhất của Namuh được kích hoạt. Từ phía đầu đuôi của chúng, hàng loạt tên lửa dò bức xạ được phóng ra, đồng loạt lao thẳng về phía Không Gian Hỏa Thú. Từ trên các hố lửa nhỏ hơn trên mặt đất của Không Gian Hỏa Thú lập tức phóng bừng ra hàng loạt tia lửa lớn nhắm thẳng về phía dãy tên lửa trên cao kia.

Những cú bắn lửa này mạnh tới nổi chúng kéo theo cả hỗn hợp gồm vật chất cháy ở dưới lòng đất kết hợp với oxy trong khí quyển của Không Gian Hỏa Thú, tạo thành những cột lửa vĩ đại phụt ra xa tít tắp ngoài vũ trụ tới hàng chục ngàn km. Nếu không phải đây là giữa chiến trường thì chúng quả là những kỳ quan vĩ đại của tự nhiên.

Hàng loạt tên lửa bị trúng đòn và nổ tung trên không gian nhưng rất nhiều tên lửa khác trong số chúng như có mắt ở đằng trước mà tự động điều chỉnh lộ trình tránh được. Chúng truy vết làn sóng còn sót lại quá rõ ràng từ quả bom EMP, đồng thời lập ra quỹ tích tấn công ngược lại nguồn phát.

Chỉ thời gian rất ngắn sau đó, toàn bộ số tên lửa đã đổi hướng, lao thẳng về phía cái hố địa ngục khổng lồ ở trên bề mặt Không Gian Hỏa Thú. Khi tới gần điểm va chạm, chúng không những không giữ vững tốc độ mà thậm chí còn tăng tốc cho nhanh hơn. Không có bất kỳ một quả tên lửa nào phát nổ bên ngoài mà tất cả đều chìm sâu vào trong lòng Không Gian Hỏa Thú.

Thuốc Nổ tấm tắc khen ngợi sự hiện đại của vũ khí ở Namuh. Nếu bình thường thì chiến thuật này đã thành công rồi. Chỉ là nhiệt độ của con Không Gian Hỏa Thú này ở bên ngoài đã cao như vậy, bên trong chưa chắc đã nguội hơn so với phản ứng nhiệt hạch của các ngôi sao là bao.

Quả nhiên, chưa tới mười giây, bên trong đã hiện lên dấu hiệu sủi bọt và sôi sùng sục. Tên lửa chưa đi tới đích thì vỏ ngoài đã bị nướng cháy rồi phần kết cấu dưới vỏ cũng phát nổ luôn. Chỉ cần không chạm được tới những bộ phận quan trọng nhất của con Hỏa Thú thì xem như chúng đã lãng phí vô ích rồi

Các tàu chiến ở đằng xa hơn bị tắt động cơ đang trôi dần về phía con quái vật hoặc chính bản thân tinh cầu Namuh bởi tác động từ trọng lực. Chúng cố gắng bắn tất cả các thứ vũ khí có thể điều khiển được còn lại về phía con Hỏa Thú trong vô vọng. Bỗng nhiên, một ánh sáng chói lòa từ phía xa chắn hết tầm nhìn của bọn Thuốc Nổ.

Đó là một vụ nổ ngay chính giữa không gian, ngọn lửa ban đầu bùng lên theo dạng một khối cầu lớn, sau đó lan ra đủ phía xung quanh không theo bất kỳ một trật tự nào. Ở nơi trung tâm vụ nổ, chỉ còn lại vô số mảnh vỡ, là dấu tích chứng nhân cho một con tàu chiến của Namuh đã từng tồn tại ở đó.

Hành động này đã kích thích các chiếm hạm xung quanh. Chúng lần lượt làm đủ mọi cách có thể để lao vào con quái thú, đặc biệt là vị trí của cái Hốc Trời đang hút năng lượng từ Namuh. Sau đó những con tàu này đều lần lượt đánh bom cảm tử, phát nổ ngay trên điểm va chạm.

Xung lực tạo ra lớn hơn việc chỉ sử dụng vũ khí thông thường rất nhiều, đặc biệt lại nằm ngay trên vị trí mẫn cảm của Không Gian Hỏa Thú là nơi rất gần các cây cột thịt mà Thuốc Nổ khám phá ra được trước đây. Toàn thân của nó chấn động dữ dội, khả năng phản công lại tàu Namuh cũng suy yếu tới cực điểm.

Lúc ánh sáng tan đi hết, những gì bọn họ thấy là một Hốc Trời xác xơ, phần gốc của nó, đoạn tiếp xúc với con Không Gian Hỏa Thú đã bị nhổ đi mất một nửa. Từ bên trong đó, dung nham nóng bỏng vốn nằm bên dưới tinh cầu Namuh ào ạt trào ra không gian. Chúng va chạm với lớp băng đá vĩnh cữu gần như ở độ không tuyệt đối bên dưới, tạo ra những đám mây hơi nước khổng lồ mịt mù.

Môi của Sushan chảy ra từng dòng máu nhỏ giọt xuống mặt sàn tàu. Margarida đặt tay lên vai cậu ta an ủi:

“Đừng buồn, đây là cách tốt nhất để họ bảo vệ cho Namuh.”

Sushan đặt bàn tay mình chồng lên tay của Margarida, miệng lẩm nhẩm hát. Giai điệu bài ca nhanh, dứt khoát và mạnh mẽ, lời bài ca cực kỳ bi tráng hào hùng. Tới đoạn cao trào thì ba người kia cũng đồng loạt hát theo. Thuốc Nổ nhìn từng chùm ánh sáng rực lên ở phương xa trên nền ca khúc, nhắm mắt đoán mò cũng biết đây là Quốc Ca của Hiến Quốc Namuh.

Thuốc Nổ khẽ thở dài một hơi. Cậu ở trong quá khứ cũng đã từng có một thời như thế, xem Hỏa Tinh chính là Tổ Quốc của mình và thật sự cầm súng lên chiến đấu vì độc lập của nó. Cậu cũng từng có những người bạn, những người đồng chí, những người anh em vào sinh ra tử trên chiến trường, cũng từng thề trước huy hiệu Aresio và hát vang Tinh Ca của Hỏa Tinh.

Rồi thời gian trôi qua, chẳng để lại gì khác trong cậu ngoài biệt ly và nỗi ám ảnh về sự vô nghĩa tột cùng của những cuộc chiến đó.

Đột nhiên, Sushan vơ cái áo trùm đen của mình lên. Cái áo dính toàn mùi dầu từ trận chiến giữa Thuốc Nổ và con Pyrorangutan ở trên Tưởng Giới trạm nên cậu ta không dám mặc lên người, chỉ đưa tai sát vào trong áo trùm để nghe. Cậu ta đang trả lời một cách cực kỳ cứng nhắc:

“Vâng con đây.”

“Con không sao, đã đăng xuất và rời khỏi Tưởng Giới trạm rồi”

“Vâng… Đang ở trên một con tàu… Tuyệt đối an toàn ạ.”

“Má thế nào?”

“Vâng con biết rồi, gặp lại má sau.”

Thuốc Nổ hỏi ngay:

“Gia đình cậu có vấn đề gì à?”

Sushan liền trả lời:

“Má em đang ở dưới thành phố Namuh trung tâm. Má kể ở đó đang cực kỳ náo loạn, bọn Hỏa Thú đã tràn được vào rồi. Người của Chấp Chính Giả đang hỗn chiến với bọn chúng trên những con phố. Má bảo là không sao đâu, em cứ an tâm nhưng em… em…”

Lời của cậu ta kết thúc trong một tiếng nấc nghẹn. Ở bên kia, khuôn mặt của Rei cũng bối rối không kém, không hiểu sao vô thức lại nhìn về phía Thuốc Nổ:

“Ông nội tôi… Ông nội tôi chẳng liên lạc được. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thuốc Nổ nhìn con Không Gian Hỏa Thú đang một mình chấp hết cả hạm đội tinh vệ của Namuh đầu xa, thở dài một hơi nói:

“Nếu theo lý trí thì tôi sẽ chọn ở đây tiếp tục quan sát tình hình. Thứ kia quá sức nguy hiểm đối với chúng ta hiện tại…”

“Xùy” – Izumi đang làm một động tác nhếch môi khinh bỉ rất tiêu chuẩn.

Thuốc Nổ tiếp tục:

“Nhưng nếu mọi người đều đồng ý thì chúng ta sẽ đi giải cứu người từ thành phố Namuh trung tâm. Tuy nhiên, dù mọi người nghĩ ra sao đi nữa, tôi sẽ không chấp nhận một kế hoạch rủi ro. Đây là những vấn đề tôi đặt ra cho việc thực hiện kế hoạch này. Nếu không giải quyết chúng thì chúng ta sẽ chẳng đi đâu cả.”

Izumi nói với giọng cực kỳ bực dọc:

“Đủ chưa, ai cho anh quyền chỉ huy ở đây vậy hả?”

Ánh mắt sát ý của Thuốc Nổ liếc qua không làm cho Izumi chùn bước nhưng đã khiến Sushan và Margarida tê tái cả người. Sushan nhớ tới lúc cậu ta bị Thuốc Nổ chĩa thẳng súng vào đầu, biết được cậu không phải đang nói giỡn, vội vàng hạ nhiệt hai người:

“Chị Izumi, dù sao thì chúng ta cứ nghe anh Trần đề xuất ra các vấn đề đi đã rồi hãy quyết định.”

Izumi bĩu bĩu môi im lặng, xem như đồng ý với lời của Sushan. Thuốc Nổ lên tiếng:

“Thứ nhất, con tàu này nhất định phải có biện pháp tránh né được con Không Gian Hỏa Thú kia. Đem cái thân xác tàn tạ này tiến tới phạm vi hoạt động của nó chính là chịu chết.”

Lần này, Rei là người đáp lời cậu. Cô lấy từ trong túi đằng sau hông ra một khẩu súng ngắn có thiết kế cực kỳ kỳ quái:

“Đây là thiết kế nguyên mẫu của vỉ nướng năng lượng tối. Kết hợp với máy móc ở trên tàu này, tôi có thể khuếch đại nó để tạo thành một trường mỏng xung quanh con tàu nơi màng không thời gian bị méo đi. Hiệu ứng của nó sẽ không khác gì, thậm chí là tốt hơn cả giáp ảo ảnh của Quân Đoàn.”

Thuốc Nổ nhìn vào cây súng phát ra những âm thanh chậc chậc:

“Quả là phú nhị đại nha. Giết gà lại dùng dao mổ trâu như vậy. Vấn đề thứ hai, thông đạo lớn dưới kia đã bị Hốc Trời chặn mất rồi, chúng ta kiếm đường nào vào được trung tâm thành phố Namuh?”

Bọn Rei, Sushan và Margarida đều im bặt. Izumi khoát khoát tay, đứng chống nạnh:

“Cuối cùng cũng vẫn là cần tới chị đây. Gia tộc Taniguchi của chúng ta chính là gia tộc cung cấp thực phẩm lớn nhất cho cả Namuh, tất nhiên là có con đường vận chuyển hàng hóa riêng cho Học Viện, Tưởng Giới trạm và Quân Đoàn. Nơi này tuyệt đối Không Gian Hỏa Thú không thể chạm tới được.”

Thuốc Nổ gật đầu, đoạn cậu nói:

“Vậy chỉ còn một vấn đề cuối cùng. Làm sao chúng ta vượt qua được vòng vây của đám chiến hạm vũ trụ Namuh mà tiến vào được bên trong đây?”

Cả bốn người kia đều trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu mà không tìm ra được biện pháp nào khả dĩ chấp nhận được. Thuốc Nổ lúc này mới cười nhạt một tiếng rồi tự trả lời câu hỏi của bản thân mình:

“Được rồi, không cần rối rắm làm gì nữa, chuyện này cứ giao cho tôi.”

Thuốc Nổ nhắm thẳng về phía phương hướng của Namuh, khởi động toàn bộ các tên lửa đẩy của phi thuyền. Con tàu tiếp tế rung lên ầm ầm rồi lao theo gia tốc tương đối lớn tiến vào vùng cảnh báo của Quân Đoàn vạch ra.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.