“Chị là chị Yukie, nữ hoàng của Thổ Giới! Đừng đánh nhau, đều là người mình cả.”
Người con gái đối diện khinh khỉnh đáp lại:
“Người mình! Hai chữ này không khỏi quá làm cao, tôi không dám nhận.”
Thuốc Nổ khẽ nhướng mày đánh giá:
“Hóa ra, cô chính là vợ của Phạm Quang. Ân oán của chúng ta có thể từ từ tính sau. Kẻ đang bỏ chạy kia chính là Mikhail, hắn có liên quan rất lớn tới thảm họa hiện tại ở Namuh. Chúng ta cùng bắt hắn trước đã. Cô thấy thế nào?”
“Sống chết của người Namuh thì can dự gì tới tôi?”
Izumi rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Yukie giận dữ nói:
“Cô nói thế mà nghe được à? Đồ phản quốc! Uổng công bấy lâu nay tôi đã thần tượng cô. Cô… Cô…”
Thuốc Nổ cản Izumi lại từ tốn đáp:
“Khá lắm! Cô và tôi chính là cùng một loại người. Được rồi, tôi sẽ chơi đùa với cô một chút vậy. Mọi người đuổi theo Sushan và Mikhail trước đi. Xong việc tôi sẽ đi theo.”
Margarida và Rei đã lập tức xuất phát, Izumi chần chừ một lúc rồi cũng chạy theo bọn họ. Yukie ngoái đầu trông, không khỏi buông ra một tiếng cười nhạt:
“Anh có chắc là anh sẽ còn sống sót mà đuổi theo họ không?”
Thuốc Nổ tỏ ra chút nghiền ngẫm:
“Thật lòng mà nói, tôi nghĩ cô sẽ là một đối thủ rất khó chịu. Nhưng tôi không thấy bất kỳ sự uy hiếp nào từ cô cả.”
Lời này của cậu đã kích động cơn tức giận của Yukie. Cô hét lên một tiếng, vung thanh kiếm plasma lao lên tấn công Thuốc Nổ. Gần như chưa đầy một cái chớp mắt, trên trán cô đã găm một viên đạn từ khẩu súng Thuốc Nổ đang cầm trên tay. Từ tầm mắt của Thuốc Nổ, viên đạn gần như không chịu lực cản đáng kể nào mà xuyên thẳng qua bên kia, để lại một cái lỗ lớn trên vỏ não.
Cảnh tượng Yukie gục xuống trong vũng máu không hề xảy ra. Viên đạn chỉ càng kích thích nhát chém của cô ra nhanh hơn. Thuốc Nổ với tay sau thắt lưng, vung thanh kiếm đang giắt ở đó lên đỡ đòn. Gần như cùng một lúc, chân cậu bật một phát, cả người lướt trên mặt đất đi ngược về phía sau.
Khi cậu dừng lại cũng đồng thời là khi bên tai vang lên một tiếng leng keng. Thanh kiếm cậu cầm chỉ còn trơ lại một nửa, một nửa khác đang nằm trên mặt đất. Nó không chịu nổi tới một nhát chém của cây kiếm plasma, nếu cậu không giật lùi thì lúc vừa nãy đã bị chém đứt làm đôi. Thuốc Nổ vặn cổ một cái than:
“Mấy thanh kiếm của Giám Sát Giả trên tàu tiếp tế này tệ quá, hèn gì bọn Giám Sát Giả yếu ớt như vậy.”
Ở trước mặt cậu, lỗ thủng trên đầu của Yukie đang dần dần biến mất. Cô không chần chừ lấy một giây mà tiếp tục xông lên dồn ép Thuốc Nổ. Tuy Yukie có lợi thế rất lớn nhưng khả năng cận chiến của Thuốc Nổ vượt trội quá xa so với cô, dù cho kiếm đấu với tay không, cô vẫn hoàn toàn không thể tức thời chém được cậu.
Đây chính là sức mạnh của một quân nhân hiểu rõ bản chất cơ thể con người và biết dùng nó vào thực tiễn. Các đòn né, khóa tay và gập góc cổ tay của Thuốc Nổ đều cực kỳ hiệu quả. Nếu cậu muốn, cậu có thể kết thúc trận chiến này bất kỳ lúc nào. Thuốc Nổ nhìn vào trán của Yukie liền lại hoàn toàn, không một vết sẹo, thản nhiên khen:
“Năng lực Hệ Cường Hóa này thật bá đạo. Nếu vết thương nào cũng tự động liền lại, bắn vào chỗ hiểm cũng không chết, vậy không phải ở thế bất bại à? Năng lực của cô có điểm yếu gì không?”
Yukie thấy cậu bị dồn ép như vậy mà vẫn bình tĩnh nói chuyện thì cơn giận dữ trong người càng bùng cháy lên, đường kiếm trở nên càng lúc càng sắc bén. Thuốc Nổ vẫn tiếp tục:
“Nếu tôi không nhầm thì đây là năng lực của tộc Rotcod nhỉ. Tuy nhiên thay vì chỉ có khả năng chữa thương và nhân bản tế bào thông thường, nó đã mạnh mẽ tới mức tự chỉ huy cơ thể liền lại cả vết thương chí mạng. Thậm chí rất có thể tế bào não của cô rải khắp trên cơ thể, nên dù tôi có tấn công vào đâu cũng vô ích phải không?”
“Anh nói quá nhiều đấy. Những kẻ nói nhiều thường hay chết sớm.” – Yukie bực dọc.
“Tôi chỉ nói nhiều về những vấn đề tôi quan tâm thôi.”
“Vậy là anh quan tâm tới tôi?” – Yukie nói câu này thì nở ra một nụ cười rực rỡ.
Nụ cười của cô đẹp tới mức mê hoặc lòng người, Thuốc Nổ không thể không thừa nhận nó còn đẹp hơn cả của Pearl Min Lee. Có điều cô gái này không khỏi lòng dạ quá thâm sâu, sẵn sàng dùng mỹ nhân kế với cả kẻ thù. Nếu nhắm mắt không nhìn tràng cảnh này, người ta sẽ lại tưởng là hai người đang tán tỉnh nhau cũng nên.
Thuốc Nổ làm một động tác lật tay, lộn vòng người lại, khoảng cách giữa họ đã tách nhau ra. Cậu vỗ vỗ lên trán một cái, giọng bình tĩnh:
“Rất tiếc, tôi không có hứng thú với vợ của bạn.”
“Anh vẫn còn có thể gọi anh ấy là bạn sau chừng đó thứ anh đã làm sao?”
“Tôi tự vấn lương tâm, chưa bao giờ có lỗi gì với cậu ta cả.”
“Vậy anh có biết gì về gia đình của anh ấy. Về nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựng.”
“Cậu ta chẳng kể về họ còn tôi thì không phải là người tọc mạch.”
Yukie hơi phồng một bên má, thở ra hai hơi mỉa mai:
“Những lời anh ấy kể về anh là hoàn toàn đúng. Anh giống như một kẻ thế ngoại cao nhân vậy. Anh không sống cùng thế giới với chúng tôi. Anh không lo nghĩ những điều chúng tôi lo nghĩ. Đầu óc anh có những mục tiêu mà chúng tôi không bao giờ có thể hiểu. Anh ấy biết anh đặc biệt nhưng anh ấy luôn tôn trọng anh, cố gắng không đụng chạm tới đáy hòm bí mật ấy. Anh ấy luôn chờ một ngày anh sẽ chia sẻ, mở lòng mình.”
Cô hơi dừng lại một chút, đôi mắt đượm một màu buồn bã:
“Ngày đó đã không bao giờ tới. Bởi vậy mới nói, anh chỉ có thể là một người bạn nhưng không thể là một người anh em. Anh…”
“…Quá dửng dưng trước thực tại.” – Yukie nhấn mạnh.
“Quả là không có nhiều người hiểu được tôi như cậu ấy.”
“Tổ tiên anh ấy là một trong số những người biến dị do hậu quả của Tinh Chiến, may mắn được cứu vào trong thành phố. Người ta đã cố gắng chỉnh sửa kiểu gen để khắc phục những di chứng và cũng tưởng chừng như thành công. Tuy nhiên tới đời anh ấy thì điều không lường được xảy ra. Một gen lặn chưa được vá lỗi đã tạo ra một thiên tài là anh ấy cùng với một đứa em bị dị tật bẩm sinh.”
Thuốc Nổ hoàn toàn im lặng, từng lời của Yukie rót vào trong tai của cậu:
“Bố mẹ mất sớm, gia đình họ chỉ còn hai anh em nương tựa vào nhau. Vậy mà anh… Chính anh vì cái ước nguyện du hành thời gian chết tiệt này đã kéo anh ấy vào. Nếu không có anh ấy - người đang làm việc cho Liên Bang - bảo lãnh, anh nghĩ hậu quả xảy ra với người em trai biến dị sẽ như thế nào? Chắc với một kẻ tới từ quá khứ như anh phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”
Thuốc Nổ nhớ tới số phận của những kẻ còn không có quyền sống như con người ở bãi rác Nam Thái Bình Dương xưa kia, lòng khẽ thở dài một cái:
“Cô có biết không? Ở Liên Bang của chúng tôi có một câu chuyện như thế này. Một đoàn tàu không kiểm soát được tốc độ đang lao vào nhà ga. Nếu nó tiếp tục lao như thế, nó sẽ tông chết năm người. Tuy nhiên, cô có thể gạt cần ray ở sân ga để chuyển nó sang một nhánh khác. Lúc đó, nó chỉ tông chết một người thôi. Vậy cô sẽ gạt hay không gạt?”
“Anh đang định nói điều gì?”
“Rất nhiều người mạnh miệng sẽ gạt nhưng khi vào đến thực tế, chẳng có bao nhiêu kẻ có đủ dũng khí gạt cái cần đó. Trên đời này có rất nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của ta được. Chỉ có thể đưa ra lựa chọn hoặc không thôi. Dù lựa chọn như thế nào, chỉ cần không trái với lương tâm thì tôi sẽ không bao giờ hối tiếc.”
Thế tấn công lần này của Yukie gần như là liều mạng, hoàn toàn không quan tâm gì tới việc giữ thế bảo vệ thân mình nữa, giống như chỉ muốn liều chết cùng Thuốc Nổ thôi. Cô vừa hét vừa thở dốc:
“Có phải đó là cách mày đã giết ba của tao. Cái cách mà mày nhảy lên rồi vặn cổ ông ấy không thương tiếc ở trong trận Đạo Kỳ ngày hôm đó. Mày không bao giờ hối hận vì giết đi một sinh mạng của con người?”
“Đó là luật chơi của Namuh này, cô nên trách toàn bộ nhân loại của Namuh thay vì trách tôi. Nói cho cùng bản chất của Hiến Pháp Namuh chính là sự đồng thuận của số đông người Namuh được Peaky ghi lại. Số đông không phải bao giờ cũng đúng nhưng đó đơn giản là cách xã hội vận hành.”
Hai người nói chuyện nhưng động tác giao chiến vẫn không hề dừng lại. Yukie liên tục xông lên chém mãnh liệt về phía trước, Thuốc Nổ không ngừng lùi lại, dựa vào các vật cản để tránh đòn. Khuôn mặt Yukie càng lúc càng vặn vẹo:
“Anh ấy đã bảo tao rằng anh ấy sẽ tự giải quyết mày. Thậm chí trước khi tới đây, tao còn nghĩ nếu mày thực sự hối lỗi về những tội ác đó thì tao nên làm gì. Nhưng không, mày đơn giản là một con quỷ. Chỉ cần lòng mày thanh thản thì mày có thể làm bất cứ thứ gì mày muốn.”
“Ba tao… Ông ấy đã giành cả đời để chỉ ra con đường sáng cho Namuh này, về lời nói dối láo toét của Mada và ma pháp cấp 11 kia. Vinh quang của loài người không nằm ở đây, bên trong cái xó xỉnh chật hẹp mang tên Vách Tường này. Chúng ta là những vị vua chân chính của vũ trụ. Bên ngoài thế giới của loài Quái Thú Vũ Trụ kia vẫn còn một thế giới vĩ đại hơn chờ chủ nhân đích thực trở lại.”
Thuốc Nổ ngạc nhiên:
“Cô điên rồi à? Vũ trụ bên ngoài kia không phải đã bị Quái Thú Vũ Trụ hủy diệt toàn bộ rồi hay sao?”
Yukie vung kiếm, cười tới chảy cả nước mắt:
“Buồn cười thật. Tại sao ba tao lại chết về tay người như mày? Mày chẳng biết cái gì cả. Dù là kẻ nào đã nhốt chúng ta vào đây, bên trong Vách Tường này, hắn cũng mong muốn Namuh có càng nhiều kẻ ngu ngốc như mày càng tốt. Mày nghĩ tại sao tao và anh ấy có thể hoàn thành được nhiệm vụ Thổ Giới. Mày nghĩ chỉ với hai người trần mắt thịt lại có thể chiến thắng thế giới hỗn loạn của Không – Thời gian?”
“Không thể sao?”
“Mày cũng như những người khác ở Namuh này, chẳng hiểu được sự đáng sợ của nơi đó. Những quy luật của vật lý vũ trụ, thuyết tương đối, thuyết lượng tử, nhân quả học, chẳng có thứ gì đúng ở nơi đó cả. Bọn tao chỉ có thể thành công dựng nên một cây cầu Einstein - Rosen bởi bọn tao lúc đó nắm trong tay những tên nô lệ đắc lực nhất của loài người...”
“…Những vị thần của Nogard!”
Thuốc Nổ giật mình tới nỗi đòn vung tay của cậu mạnh hơn mức thông thường rất nhiều. Cây kiếm plasma của Yukie lập tức trượt khỏi tay rồi văng thẳng xuống dòng sông Xyts. Yukie gạt phăng nước mắt trên mặt, đưa một gương mặt căm hờn nhìn Thuốc Nổ:
“Đúng vậy. Ngươi mạnh mẽ tới đáng kinh ngạc trong thân xác một con người. Nhưng đừng quên, người giỏi sẽ càng có người giỏi hơn. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải trả giá cho những điều mà ngươi đã gây ra.”
Yukie nhảy ùm xuống mặt nước. Sông Xyts đánh ra một gợn sóng lớn tràn ra hai bên bờ, nuốt chửng hình bóng của cô. Thuốc Nổ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được hoàn toàn trước tin tức nặng ký mà Yukie đưa ra. Cô ta nói thế có nghĩa là gì?
Thuốc Nổ vội vàng nhắm hướng đám người Sushan trước đó đã chạy ngang qua, tăng tốc rượt theo. Tuy nhiên, thành phố Namuh trung tâm khá rộng lớn, lại hoàn toàn không quen thuộc với cậu nên Thuốc Nổ nhanh chóng mất dấu vết truy tung.
Những nơi cậu đi qua, Hỏa Thú đã bắt đầu lần lượt xuất hiện. Đông đảo nhất trong số đó chính là những con chuột lửa Pyropossum. Chúng không di chuyển thành bầy lớn như ở trên Hỏa Giới mà chạy tán loạn, lung tung khắp nơi. Chúng là nguyên nhân cho phần lớn các vụ cháy ở Namuh lúc này.
Càng lên phía đầu nguồn của con sông nhân tạo Xyts, làn nước càng pha thêm một màu đỏ nhạt. Ở một nơi gần như tận cùng, Thuốc Nổ thấy một cái đê làm bằng xác người của Namuh nằm vắt ngang qua dòng sông. Đây là nơi lòng sông tương đối hẹp, lại có nhiều đá ngầm nên bao nhiêu xác chết trôi từ đầu nguồn xuống đều mắc lại ở đây cả.
Phần lớn trong số họ mặc áo trùm màu vàng của Chấp Chính Giả, pha lẫn trong số đó là áo trùm màu xanh lá cây của Quân Đoàn. Người Học Viện ở đây cũng có nhưng rất ít. Từ bên này bờ sông, Thuốc Nổ có thể thấy được hàng đàn hàng lũ Hỏa Thú đang di chuyển ào ạt. Một số con Pyrobin thậm chí còn bay vượt qua được dòng Xyts. Tuy nhiên chúng quá nhỏ để gây nguy hại gì.
Ở xa phía trên cao là một cây cầu đá nằm lưng chừng ngọn thác, nơi xuất phát của nước con sông. Hai phe đang chiến đấu với nhau mãnh liệt tại khu vực này. Một phe là biển Hỏa Thú to lớn, lớp trước chết thì lớp sau tiếp tục xông lên, dồn lại thành từng núi xác nhỏ ở trên cầu. Phe còn lại là người Namuh đang dàn một lớp công sự tạm thời hàng ngang để tử thủ.
Những luồng lửa, đạn bắn, kỹ năng pháp thuật, kỹ năng cường hóa đủ dạng màu sắc bay hỗn loạn trong không gian. Nơi này không có gì khác ngoài một cái máy xay thịt khổng lồ. Mỗi khi biển Hỏa Thú xuyên qua được làn mưa vũ khí thì người Namuh không còn cách nào khác ngoài lao lên giáp lá cà.
Những cánh tay cụt, máu me vung vãi, những đôi chân bị nghiền nát, những tiếng la hét hoảng loạn, những âm thanh cháy xèo xèo. Không khí chiến trường thảm liệt kinh khiếp. Từ đằng sau chuỗi công sự của người Namuh không ngừng vang lên những tiếng hô sốc lại tinh thần:
“Hỡi binh sĩ, không cần biết các ngươi tới từ nơi nào, tên tuổi là gì, màu da sáng tối, kỹ năng yếu hay mạnh. Ở nơi đây các ngươi chỉ có một thân phận duy nhất. Đó chính là người Namuh. Mở mắt ra! Mở mắt ra mà nhìn cho kỹ! Kẻ thù giày xéo quê hương chúng ta. Ngọn lửa thiêu rụi thành phố của chúng ta. Đồng bào ta bị chúng tàn sát. Mở mắt ra! Mở mắt ra mà nhìn cho kỹ!”
“Nhớ lấy khuôn mặt của chúng vào trong đầu, nhớ lấy cái mùi khó ngửi hăng thối của chúng vào trong máu, nhớ lấy ánh lửa hung tàn của chúng vào trong tim. Bởi vì nếu bây giờ các ngươi không nhìn thẳng vào mắt chúng mà hét lên tiếng hét xung trận, các người sẽ không bao giờ còn được cơ hội đó nữa đâu.”
“Cầm lấy súng của các ngươi. Vung lên thanh kiếm của các ngươi. Vắt kiệt quả cầu phép của các ngươi. Dồn hết ý chí vào vết xăm của các ngươi. Hôm nay ta không yêu cầu các ngươi phải chiến thắng. Ta ra lệnh cho các ngươi phải chiến thắng. Hãy để ngọn lửa căm phẫn của người Namuh dập tắt ngọn lửa của kẻ thù. Tiến lên! Tiến lênnn! Tiến lênnnnnnnnn!”
Quân đội Namuh chiến đấu ngày càng liều mạng, Thuốc Nổ có thể thấy trong ánh mắt của họ phản chiếu từng ngọn lửa cháy, cứ như chính bản thân đôi mắt họ bốc lên hừng hực vậy. Cây cầu đá trở thành giới tuyến không thể vượt qua.
Chợt, một đám đông lớn xuất hiện từ nhánh đường rẽ ở phía bên tay trái Thuốc Nổ. Họ đi rất chậm rãi, thành bốn hàng dọc người đều tăm tắp. Quần áo của họ không giống hẳn với nhau nhưng tất cả từ trên xuống dưới đều là màu trắng. Trên đầu những người đi ở đằng trước đang đội một chiếc bè lớn, trang trí bằng vô số vòng hoa ở xung quanh thân và mặt bên trên.
Ngay chính giữa đoàn người này là một người đàn ông trung niên để kiểu râu kẽm lịch lãm. Ông ta không đi bộ như mọi người mà đang được đội ở trên một tấm sàn lớn, do rất nhiều người khiên. Đằng sau là một tấm phông nền cự đại, trên đó là hình ảnh một người đang quỳ một chân cầu nguyện, hướng tới những vì sao phía trên cao.
Người đàn ông không ngừng cất lời. Giọng ông ta trầm ấm nhưng âm vang rõ ràng, như rót mật vào tai người nghe, tạo ra một cảm giác tin cậy hết sức tự nhiên:
“Những người dân của Hiến Quốc Namuh, những con chiên của Mada vĩ đại! Đừng sợ hãi! Đây là thử thách mà Mada vĩ đại đã đem tới cho loài người. Cái chết không phải chấm hết mà đó là lúc chúng ta được về với vùng đất của Mada vĩ đại ở nơi vũ trụ mới, tránh xa thế giới đen tối này.”
Ông ta nhấc tay chỉ về phía đám Hỏa Thú ở phía đằng xa, chậm rãi phân tích:
“Thử thách này không phải vì Mada muốn hủy diệt con cháu của Người. Mada muốn đem lại cho Namuh một lần tân sinh, một nguồn năng lượng mới. Lửa của loài Hỏa Thú, lửa của Hỏa Giới, chúng sẽ làm tan chảy băng đá vĩnh cửu trên Tinh Cầu Namuh. Nhân loại chúng ta sẽ một lần nữa trở về mặt đất, một lần nữa hít thở khí quyển của một hành tinh. Tất cả những gì chúng ta cần làm là tin vào Mada vĩ đại.”
Dòng người dừng lại ở ngay trước mặt Thuốc Nổ. Cảnh đánh nhau thảm thiết của quân đội Namuh ở phía đằng xa kia có vẻ không ảnh hưởng gì tới sự bình tĩnh vĩnh hằng của họ cả. Một người đàn ông ở bên dưới đại diện mọi người đứng ra. Ông ta khép chặt hai bàn tay, ép sát cánh tay vào nhau ở ngay trước mặt mình. Đoạn, ông ta áp sáu đầu ngón tay chính giữa lên trán, đầu cúi thật thấp, mở miệng:
“Thưa đức Giáo Đế đại nhân, người đại diện của Mada vĩ đại ở cựu vũ trụ này, người Namuh chúng ta phải làm gì mới có thể nhận được ân sủng của Mada vĩ đại?”
Người đàn ông râu kẽm từ trên cao khoát khoát tay một cái. Những người ở phía đằng trước cùng nhau đặt chiếc bè xuống dưới dòng sông Xyts, rồi dùng những chiếc sào cực kỳ dài để giữ nó cố định, khỏi trôi xuống hạ lưu. Người đàn ông râu kẽm lúc này mới thong thả nói:
“Chỉ có máu đỏ tươi của những trinh nữ hiến dâng cho Hỏa Thú mới có thể làm dịu được cơn giận giữ đỏ cháy của ngọn lửa Hỏa Giới. Lúc đó, Hỏa Giới sẽ vui lòng phục tùng mà cung cấp năng lượng cho chúng ta.”
Bên dưới có tiếng xì xầm bàn tán của người dân. Người đàn ông râu kẽm tiếp tục lên tiếng:
“An tâm, Mada vĩ đại là con người nhân từ và sáng suốt nhất đã từng được sinh ra trên cõi đời này của giống loài chúng ta. Xin cho ta mạn phép hỏi một câu, đã có bao nhiêu người ở đây nắm giữ được một ma pháp bậc 4?”
Người bên dưới đều lắc lắc đầu. Ma pháp bậc 4 chính là ngang ngửa với việc tạo nên Peaky của Namuh đấy, có thể quản lý cả một dân tộc. Nếu là ở trong Tưởng Giới thì còn có người đạt tới được chứ ở Namuh muốn kiếm được họ chính là phượng mao lân giác. Người đàn ông râu kẽm hơi vuốt vuốt đuôi râu của ông ta, lên giọng:
“Khó lắm đúng không? Vậy mà Mada vĩ đại, Ngài cũng đã từng là một con người như chúng ta nhưng Ngài đã nắm giữ được tới ma pháp cấp bậc 11. Đôi mắt ấy đã nhìn sâu vào bản chất tận cùng của vũ trụ và thời không này. Sự thông thái của Ngài, trí tuệ của Ngài, niềm tin tưởng tuyệt đối của Ngài vào sức mạnh của nhân loại, tất cả điều đó, chúng ta chỉ cần vững vàng đi trên con đường Ngài đã chọn cho chúng ta là được rồi.”
“Mada vĩ đại!” – Người bên dưới đều cúi đầu đồng thanh.
Người đàn ông râu kẽm có vẻ hài lòng:
“Mau mang những trinh nữ vật tế cho đợt đầu tiên lên. Hãy sẵn sàng cho đợt thứ hai.”
Từ phía sau, hàng loạt cô gái bị bịt miệng, xích và gông cổ lại đang được một gã thân hình hộ pháp dẫn về chiếc bè đằng trước. Ở bên cạnh một trong số những cô gái đó là một người phụ nữ đang nước mắt lã chã tuôn rơi, vừa chạy, vừa vấp té, vừa cầu xin mọi người xung quanh:
“Tôi xin lỗi vì đã không đóng góp đủ quỹ xây dựng giáo hội. Xin các người, đừng bắt con gái tôi. Nó còn trẻ, còn cả tương lai phía trước, xin các người hãy bắt tôi thay thế cho nó. Đừng… Đừng làm vậy mà. Cả nhà tôi chỉ có mỗi đứa con gái này thôi. Làm ơn, làm ơn mà. Ngài Giáo Đế, xin làm ơn.”
Bà ta quỳ xuống dập đầu lên mặt đất, từ chỗ trán chảy ra máu tươi lênh láng. Thuốc Nổ tặc lưỡi một cái, quay đầu định bỏ đi. Dù cho ở đây có xảy ra án mạng chết người hay chăng nữa thì đó là chuyện của Chấp Chính Giả.
Khi thực tại chối bỏ loài người, sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi họ tìm thấy đức tin ở nơi tôn giáo. Cậu chẳng hiểu gì về giáo hội Namuh, nên chẳng cố đặt mình vào một vị trí có thể phán xét nó chỉ dựa vào những gì cậu thấy.
Chợt, Thuốc Nổ trông ra ở cuối cùng của đám trinh nữ bị dẫn đi, có một tên mập mạp đang lôi tóc một người phụ nữ, kéo xềnh xệch trên mặt đất. Động tác của hắn cực kỳ hung bạo, người phụ nữ không hề bị bịt miệng nhưng quyết tâm cắn răng không la hét một câu. Đôi chân của cô ấy cử động rất kỳ lạ, giống như là có dị tật ở nơi chân vậy.
Thuốc Nổ nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô gái ở trên mặt đất, trái tim cậu bỗng đánh thắt lại một cái, miệng lẩm bẩm:
“Pearlie?”
Tên mập mạp cười lên những tiếng đắc ý trước vẻ bất lực của cô gái. Hắn đang muốn vung cây roi giắt ở bên hông lên thì bên cổ đã có cảm giác lành lạnh của lưỡi kiếm. Một câu nói chỉ gồm năm chữ nhưng đè nặng từng âm tiết, cứ như tới từ âm ti địa ngục sâu thẳm nhất, vang lên bên tai hắn:
“Mày! Chán! Sống! Rồi! À?”
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc