Thời Không Lụi Tàn

Chương 81: Kẻ thù



Tiếng nói của Weiblanka Lefkobaise vang lên trong đầu Thuốc Nổ:

“Chà, ngươi có thể sử dụng được ngôn ngữ của các vị thần, ngươi cũng biết tên của ta.”

“Ngươi quên rồi à? Chính ngươi đã dạy cho ta cách làm điều đó kia mà.”

Weiblanka Lefkobaise chỉ cất đúng một bước chân, thân người hắn đã tới ngay trước mặt của Thuốc Nổ. Khuôn mặt vốn vô định hình nhanh chóng chuyển đổi thành hình dáng khuôn mặt của Thuốc Nổ. Hắn thì thầm nhưng không mở miệng:

“Ta đã gặp ngươi ở nơi nào đó. Tuy vậy, ký ức này thực tế lại không thuộc về ta. Điều đó có thể giải thích đơn giản bằng lý do, ngươi không phải là người của đa thực tại này. Ta cảm nhận được sự căm hận của ngươi giành cho ta. Chà, dường như trong thực tại của ngươi, ta đã giết chết một người mà ngươi hết sức yêu quý.”

“Quả không hổ danh là một vị thần cai quản trật tự của vũ trụ. Đúng vậy, ngươi không trực tiếp giết chết nàng ấy, nhưng toàn bộ nỗi đau khổ của nàng đều là do ngươi cả.”

Weiblanka Lefkobaise cười nhếch mép. Khuôn mặt hắn biến đổi thành khuôn mặt của Pearl Min Lee. Làn da trắng bạch yếu ớt và nụ cười đầy nét cay đắng của cô khiến cho tim Thuốc Nổ nhói đau. Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt của Thuốc Nổ, những lời nói tiếp tục truyền trực tiếp vào trong não bộ của cậu:

“Anh sai rồi! Tất cả những đau khổ của em, tất cả từng giây từng phút trong 50 năm em phải chịu đựng đó, đều là lỗi của anh cả. Chính khát vọng tự do của anh đã cầm tù em ở nơi ấy. Anh vẫn chưa bao giờ thay đổi, ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới bản thân mình như ngày xưa. Em hối hận vì đã quen biết anh, hối hận vì lựa chọn của mình khi ấy.”

“Mày im đi! Đừng có dùng khuôn mặt cô ấy mà nói những lời đó.” – Thuốc Nổ gào lên.

“Vẫn chưa quá muộn để sửa đổi điều đó đâu, Thuốc Nổ. Hãy đối diện với tội lỗi của bản thân mình. Không chỉ với em, với Phạm tội dở hơi, với những người thân khác của anh mà còn cả những nạn nhân vô tội của anh trong Tinh Chiến nữa. Anh chỉ đang tự thôi miên mình trong tâm tưởng, rằng tất cả chúng đều là do lỗi của Lưỡi Liềm Đỏ. Nhưng hắn và anh đâu có khác nhau? Mãi lừa dối chính mình như thế, tới bao giờ anh mới có thể giác ngộ.”

“Tao không muốn nghe nữa!” – Thuốc Nổ toát hết cả mồ hôi, nét mặt cực kỳ đau khổ.

Thuốc Nổ cảm giác thấy có một cơ thể mềm mại, cực kỳ thơm mùi oải hương đang ôm cậu vào trong lòng. Hơi ấm vấn vương ấy là thứ cậu đã tưởng tượng phải mất đi vĩnh viễn từ rất lâu về trước rồi.

Đoạn, thân người ấy từ từ tách ra, trước mắt cậu xuất hiện hình ảnh một tên lính trẻ tuổi người Hỏa Tinh đang chĩa súng vào đầu cô. Cậu đã gặp cậu trai này từ xa xăm lắm, khi cậu còn chưa rời khỏi Liên Bang, chỉ còn nhớ mang máng hình như trong bộ đàm, mọi người đều gọi cậu ta là Tommy. Cậu ta đang chĩa súng vào đầu Pearl Min Lee, lên giọng:

“Tỉnh lại đi nguyên soái. Chúng ta vẫn còn đang ở giữa Tinh Chiến, làm sao ngài có thể yêu thương một gián điệp của quân thù được chứ? Nếu thả cô ta đi, bao nhiêu máu của người Hỏa Tinh đã đổ xuống, rồi sẽ trở thành vô nghĩa mất. Tôi sẽ giết cô ta ngay tại đây.”

Trên tay Thuốc Nổ chẳng hiểu từ đâu xuất hiện một khẩu súng lục chỉ huy đời AR-309, chính là khẩu súng mà Thuốc Nổ yêu thích nhất trong cả cuộc đời chơi súng của cậu. Khỏi phải nói cũng biết, số phận Tommy xảy ra như thế nào.

Đoàng!

Tiếng súng lạnh lùng vô tình vang lên, Tommy ngã gục xuống trên vũng máu. Thuốc Nổ bước lại gần nhìn chằm chằm vào cậu ta. Cậu ta chỉ đáp trả lại bằng một nụ cười nhếch môi:

“Nguyên soái… tôi đã chết cho Tổ Quốc. Giờ đây… tôi có thể ngẩng cao đầu trở về với thần Ares. Còn ngài… ngài sau khi chết sẽ đi về đâu?”

“Không phải chuyện của ngươi!”

“Thật là một sự lựa chọn dễ dàng, chúng ta thử trường hợp khác xem sao nhé.” – Giọng nói đáng yêu của Pearl Min Lee lại vang lên chẳng khác nào con dao cứa vào vết thương của Thuốc Nổ. Khi cậu ngoảnh lại nhìn cô, hai người đã bị ngăn cách nhau bởi một khoảng không vũ trụ to lớn ở chính giữa.

“Nguyên soái, tàu của chúng ta đang rơi khỏi quỹ đạo. Chúng ta hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Chỉ còn cách duy nhất là đâm vào trạm vũ trụ phía trước để làm lệch lộ tuyến, nếu không con tàu sẽ rơi vào quận Olympus mất.”

Thuốc Nổ hoàn toàn im lặng, chỉ ngắm nhìn Pearl Min Lee đang đứng ở phía bên trên trạm vũ trụ đối diện.

“Nguyên soái!”

“Giữ nguyên lộ trình tàu!”

“Nguyên soái, ngài điên rồi, có hơn ba tỷ người đang sống tại quận đô đấy ạ! Chúng ta không thể đâm trực diện vào đó được.”

“Ta bảo giữ nguyên lộ trình tàu!”

Hàng loạt tiếng rút súng vang lên. Trước khi tất cả mọi người trong khoang chỉ huy lúc này kịp ngắm vào Thuốc Nổ, trán mỗi người đã lập tức bị găm một viên đạn vào. Tốc độ của phát bắn liên hoàn này nhanh tới nỗi, biểu cảm ngẩn ngơ trước khi chết của bọn họ đều được giữ nguyên vẹn.

Cả quá trình, Thuốc Nổ chẳng buồn nhìn ai lấy một lần mà vẫn chăm chăm hướng qua Pearl Min Lee bên kia. Con tàu rơi vào bầu khí quyển, bốc cháy ngùn ngụt trước sự hoảng sợ của vô số người dân thường bên dưới. Cô chỉ nói gọn lỏn:

“Thế này thì sao nhỉ?”

Trước mặt cậu, Annie đang chĩa súng vào đầu của Pearl Min Lee.

“Dừng lại đi!” – Giọng Thuốc Nổ yếu ớt dần.

Annie hoàn toàn không quan tâm tới lời thỉnh cầu của cậu, tiếp tục bóp cò. Tuy nhiên, động tác của cô chỉ đi được đúng một nửa thì tay chân cứng đờ lại, từ từ ngã khuỵu xuống mặt đất.

“Làm ơn, dừng lại đi!” – Tông giọng Thuốc Nổ đã chuyển qua hướng van xin.

Trước mặt cậu, người đang chĩa súng vào đầu Pearl Min Lee lại trở thành Liễu Nhu, trên tay cũng đổi thành khẩu súng laser quen thuộc của cô nàng.

Đoàng!

Liễu Nhu lại ngã gục xuống, Thuốc Nổ cắn chặt môi tới nỗi, đầu khóe môi của cậu đã tràn ra máu. Cậu cũng gục xuống theo, miệng chỉ còn biết lẩm bẩm:

“Làm ơn, dừng lại!”

Cuối cùng là hình ảnh một người phụ nữ trung niên. Thuốc Nổ thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên tiếp tục nhìn nữa. Cậu quăng khẩu súng đi, bịt chặt hai tai lại, ôm chặt đầu như một đứa trẻ.

Giọng nói của Pearl Min Lee tiếp tục vang lên:

“Anh thấy đấy, anh và hắn không hề khác nhau. Chỉ là hắn đứng trước những lựa chọn mà anh chưa bao giờ gặp phải. So với hắn, anh chẳng khác gì một thằng hề với kỹ năng chiến đấu tốt cùng một trái tim quá dễ dàng bị tổn thương. Là ai cho anh cái quyền đổ hết mọi bất hạnh và tội lỗi trong cuộc đời của anh lên đầu hắn hay Diệp Gia?”

Rồi, một đôi mắt trắng dã thủ thỉ:

“Chuộc tội đi. Nói cho em biết tất cả. Anh tới từ đâu? Làm sao anh vào được bên trong thế giới của Latem? Làm sao anh có thể sở hữu được dấu ấn vương giả của người Lausiv?”

“Anh…”

Khuôn mặt Thuốc Nổ dần dần dễ chịu trở lại, đôi chân mày dãn ra. Kể cả Tổ Nhãn của người Lausiv cũng dần buông lỏng, từ từ, từng bước một trượt ra khỏi trán của cậu, giống như biến về hình thái sinh vật chết vốn có của nó. Cậu lầm bầm trong miệng:

“Đó là một nơi gọi là Namuh. Nó nằm ở tương lai vô tận, nơi toàn bộ vũ trụ đã bị hủy diệt…”

“Namuh!”

Giọng nói của Weiblanka Lefkobaise vang lên, đồng thời cùng lúc với một giọng nói thứ ba chen vào. Thuốc Nổ đưa ánh mắt lờ đờ quay sang nhìn kẻ đi chung với tên thần mắt trắng, kẻ nãy giờ hoàn toàn không tập trung vào cuộc đối thoại của bọn họ mà đang chơi đùa với con mèo Kato

“Ồ! Ngươi là tên thần mắt vàng à!”

“Ngươi…Ngươi là Mada!”

Âm thanh vang lên trong đầu Thuốc Nổ có một sự hoảng sợ, kinh hoàng không diễn tả ra được bằng lời, hoàn toàn không phù hợp với sức mạnh của một vị thần.

“Ngươi! Không…Không thể để ngươi sống được thêm một phút giây nào nữa!”

Tên thần mắt vàng vung tay về phía người cậu. Trong khoảnh khắc đó, Thuốc Nổ cảm thấy tất cả mọi thứ thuộc về mình đều đột nhiên trôi đi. Cơ thể của cậu, ký ức của cậu, những mối quan hệ của cậu với thế giới, kinh nghiệm, cách hành xử, nói năng, thân phận, giá trị đạo đức, tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng lướt qua rồi biến mất.

Đây là cảm giác bị xóa bỏ sự tồn tại của mình.

Thuốc Nổ không thể ngờ được, một cảm giác như thế lại có thể được nhận ra và miêu tả hết sức cụ thể như những gì đang diễn tiến lúc này. Sau khi quá trình này kết thúc, sẽ chẳng còn bất kỳ một ai có thể biết tới cậu, nhớ về cậu. Cậu không sống trong những trang sách, cũng chẳng sống trong ký ức của mọi người. Dù cho là ở quá khứ, hiện tại, hay tương lai.

Tên thần mắt vàng đang phủ nhận hoàn toàn sự thật rằng đã từng có một Thuốc Nổ bằng xương bằng thịt sống trên cõi đời này.

Cậu đã không ít lần trải qua bên bờ vực sinh tử. Nhưng lần này thì khác. Hậu quả của nó thảm khốc hơn gấp rất, rất nhiều lần. So với nó, cái chết thực sự chính là ân huệ nhẹ nhàng nhất. Đầu óc Thuốc Nổ đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn. Cậu chỉ nghĩ về những lời cuối cùng mà Weiblanka Lefkobaise nói với cậu.

“Kết thúc như vậy cũng không tệ lắm đâu nhỉ?”

Ít ra thì cậu sẽ không còn mơ thấy những cơn ác mộng khủng khiếp hàng đêm nữa. Dù cái kết có thỏa mãn hay không, điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Ánh sáng chói lòa lóe lên.

Thuốc Nổ giật mình mở mắt.

Rất nhiều nước lập tức tràn vào trong buồng phổi khiến cho cậu bị sặc. Tới khoảng năm giây sau, khi toàn bộ nước rút đi, Thuốc Nổ mới bắt đầu bám tay lên mặt vách lạnh lẽo bằng kim loại mà ho lên từng tiếng sù sụ.

“Cảm ơn cô, Peaky, đúng lúc lắm!”

Tuy không bao giờ nói ra thành lời, mối căm hận đối với Weiblanka Lefkobaise thực sự đã hằn thành một vết sẹo đầy khó chịu ở trong tim Thuốc Nổ. Có điều, khi mặt đối mặt gặp lại hắn thì cậu vẫn cảm thấy mình quá sức yếu ớt. Những năng lực mà cậu thấy được trước kia chỉ như một góc tảng băng trong khả năng thực sự của hắn mà thôi.

Cậu đã chìm vào trong trò chơi thao túng tâm trí của hắn. Nói đúng ra, điều này cũng không phải là gì quá bất ngờ mới phải. Nếu gọi những thứ người Nogard sở hữu là khoa học tiến bộ thì những gì Thuốc Nổ có lúc này chẳng khác gì sinh vật đơn bào, chỉ chờ bị người ta mổ xẻ. Kể cả tâm trí được tôi luyện qua bao nhiêu cuộc bể dâu của cậu cũng không kháng cự lại nổi hắn.

Tầm nhận thức thực tại của hắn mạnh mẽ tới nỗi, dù là một tạo vật của Tưởng Giới chứ không phải tên thần mắt trắng ngoài đời thực, hắn vẫn có thể biết được đại khái tới một mức độ nhất định những gì cậu và phiên bản ngoài đời thực của hắn đã trải qua.

“Mà ai biết được, đâu mới là thực, đâu mới là hư ảo kia chứ?”

Với những gì đã trải qua ở Nogard, và đặc biệt là số phận kỳ lạ của tinh hệ Nori, Thuốc Nổ càng thấm thía sâu sắc thêm sự mong manh của cái gọi là thực tại.

Sau khi ho được ra hết nước ở trong phổi, cậu đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Có lẽ vì thời gian lặn khá ngắn, cậu cũng không quá đau đầu. Thuốc Nổ lấy một hơi sâu, tiếp tục lặp lại:

“Cảm ơn cô Peaky. Cô nghe rõ không thế?”

Ma pháp cấp 4 vẫn im lìm như chết. Thuốc Nổ cảm thấy, e rằng có điều gì đó không ổn. Cậu đá văng cửa buồng lặn, bắt đầu trèo lên phía trên.

Ở trong cùng phân khu Tưởng Giới trạm với cậu, hầu hết mọi người vẫn còn chưa thoát ra khỏi buồng lặn của chính mình, chỉ có một số rất ít là đã mở ra. Khả năng là họ chỉ đang cố vớt vát được chút nào hay chút đó trước khi thoát. Lần lặn này quá ngắn thì người Latem đã bị hiệu ứng của rối lượng tử tiêu diệt. Một mình người Namuh vô tổ chức thì không đủ sức kháng cự với quân đội chính quy của Orcim.

Điều duy nhất Thuốc Nổ hơi lo lắng chính là đám thần linh Nogard kia có trực tiếp tìm tới bản sao của Nori để gây phiền toái cho những người còn sót lại trong Kim Giới hay không. Hoặc thậm chí xa hơn, không biết đám thần linh điên này có trở thành một Schwarznero Mavrosheise thứ hai, ngang nhiên giết chóc người Namuh lặn vào Kim Giới.

Cậu chợt nhớ tới số phận của đám người cậu đã quen biết ở Kim Giới, Kng Rthr, Kng Mrln, Tjn Zlm, đặc biệt là đôi mắt ám ảnh của Tjn Zlm lúc chết. Những người này không chỉ bị nhốt như một thứ đồ chơi của người Nogard ở bên trong lỗ đen vũ trụ. Chính thế giới nhốt họ lại chỉ là hư ảo do Tưởng Giới tạo ra. Thuốc Nổ không khỏi bi ai. Nghĩ về Liễu Nhu không biết đã đăng xuất ra chưa, cậu vội vàng tăng nhanh nhịp bước.

Khi cậu đang ở chính giữa cầu thang để bước lên tầng phía trên, Tưởng Giới trạm đột ngột rung lắc dữ dội. Từ trên các dãy hành lang, đèn hiệu báo động vang lên, rọi đỏ rực cả tầm nhìn. Thuốc Nổ phóng người lên thẳng khu vực sảnh kính, bỏ qua toàn bộ những ánh mắt ngạc nhiên, ngơ ngác của tất cả những người khác nơi này.

Cậu dán mắt hướng về phía Kim Giới. Thông qua đó, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt cậu.

“Chuyện này… Có thể xảy ra được sao?”

Từ bên trên bầu trời của Kim Giới, một đôi mắt màu trắng khổng lồ đang nở rộ ra, nhìn trực diện về phía Tưởng Giới trạm. Ở kích thước này, sự khác biệt cực kỳ nhỏ giữa đồng tử và màu của võng mạc mới có thể nhận ra được, giúp khẳng định chủ nhân của đôi mắt không phải bị mù mà chỉ có một màu đồng tử hết sức đặc biệt.

Thuốc Nổ không phải là người đầu tiên phát hiện ra hiện tượng này, nhưng chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng. Càng ngày càng có nhiều người Namuh tập trung về sát với của kính, vừa nhìn vừa bàn luận rôm rả.

“Á!”

Tiếng hét lớn của một nữ học viên tập sự cấp lớp 1 vang lên. Những người xung quanh đều đồng loạt đưa cái nhìn khó hiểu về phía cô. Nữ học viên đang hơi run run:

“Hình như… Hình như đôi đồng tử ở bên trong vừa mới chuyển động.”

“Dở hơi à? Những hình chiếu của năm thế giới ở trên đây vốn chỉ là ảo ảnh cố định thôi, làm sao có thể chuyển động được.”

Một học viên cấp lớp 3 khác vội vàng phủ quyết. Vậy nhưng, những tiếng hú hét giật bắn mình hoàn toàn không hề dừng lại. Bản thân người học viên vừa mới nói xong cũng hoàn toàn chết lặng không bình luận thêm bất kỳ một câu nào nữa.

Ở ngay phía trên đỉnh đầu của đôi mắt màu trắng, về phía Bắc, lại tiếp tục nở ra một đôi mắt mới. Đồng tử của đôi mắt này có màu vàng rực như ánh sáng mặt trời, nơi phía hai bên trái phải của nó hơi dẹt lại một chút, tạo cảm giác sắc bén và nguy hiểm tới tột độ.

“Người của Giám Sát Giả tới rồi!”

Không biết ai đó kêu lên. Thuốc Nổ mãi ngắm nhìn phía bên ngoài kia, không nhận ra từ lúc nào, tay tổng chỉ huy Giám Sát Giả Vlare Papenhuyzen đã có mặt ngay sát bên cạnh cậu. Nhìn mặt hắn, nào nhận ra được cái vẻ ngái ngủ và ba phải trăm năm như một thường ngày. Hiện giờ, đối với Thuốc Nổ, hắn là một trong những kẻ hiếm hoi ở nơi này đang dám đưa ánh nhìn trực diện với hai đôi mắt khổng lồ trên bầu trời Kim Giới kia.

Tưởng Giới trạm tiếp tục một đợt rung lắc dữ dội.

Từ bên trong Kim Giới, một cánh tay cực kỳ lớn bắt đầu thò ra bên ngoài. Nó như ẩn trong làn sương mù vậy, không một ai ở đây có thể nhìn thấy rõ ràng được xuất phát điểm của nó là tới từ nơi nào. Tuy vậy, cảm giác rùng rợn tới lạnh tóc gáy nó mang lại đang bao trùm lên tất cả mọi người.

Cánh tay vượt xuyên qua tất cả không gian và thời gian ngăn cách, chạm lên trên bờ vách kính của Tưởng Giới trạm, ngay vị trí Thuốc Nổ và Vlare Papenhuyzen đang đứng quan sát. Nó khẽ cào xuống một cái, để lại tiếng rít vô cùng chói tai và một vết trầy dài hơn hai mươi mét ở trên khung kính.

Ngoại trừ hai người Thuốc Nổ và Vlare Papenhuyzen, tất cả những người còn lại đều như phản xạ có điều kiện mà đồng loạt giật lùi hai, ba bước, tránh xa khỏi vách kính của nơi này ra.

Thuốc Nổ trong lòng mắng chửi không dứt, còn đang suy nghĩ làm sao để giải quyết phiền toái cực kỳ lớn lần này, từ bên phía kia của Tưởng Giới trạm, có người đã bất giác hô lên:

“Mọi người nhìn xem Thủy Giới.”

Từ bên trên Thủy Giới, một đôi mắt hoàn toàn một màu đen nở rộ ra. Chúng thậm chí còn lớn hơn gấp rưỡi hai đôi mắt ở bên Kim Giới. Sự xuất hiện đột ngột này đã lập tức thu hút sự chú ý của hai đôi mắt trắng và vàng. Chúng bỏ qua việc nhìn Thuốc Nổ, xoay qua nhìn hướng Thủy Giới.

Và rồi, như cảm thấy cuộc tập hợp này còn chưa đủ hoành tráng, từ trên không gian vũ trụ xa xăm, bên trên Vách Tường của Namuh, vị trí tầm nhìn giữa Mộc Giới và Hỏa Giới, một đôi mắt màu trắng khác hiện ra. Nó nhìn về phía ba đôi mắt ở nơi này, trong tròng mắt không rõ đang thể hiện cảm xúc gì nữa.

Rồi cùng một lúc, trong não vực của toàn bộ những người Namuh ở nơi đây, bốn âm thanh khủng bố đồng loạt được vang lên:

“Ta hiểu rồi!”

Sự tương đồng về cách nhấn nhá và thanh điệu cho thấy, bốn kẻ phát ngôn ra lời nói này đều cùng thuộc một chủng tộc như nhau.

“Trời đất! Là thần giao cách cảm.”

Một suy nghĩ đồng loạt hiện lên trên toàn bộ những người Namuh có mặt ở đây, cố gắng xóa bỏ kiểu nào cũng không thể tan đi được.

Vlare Papenhuyzen quay lại nói với người cấp dưới nữ đứng phía sau mình:

“Truyền lệnh, khởi động lại toàn bộ hệ thống điều khiển của Tưởng Giới trạm.”

“Nhưng thưa chỉ huy, chúng ta không thể làm điều đó. Chưa từng có tiền lệ khởi động lại Tưởng Giới trạm khi có người Namuh vẫn còn đang lặn ở bên trong.”

“Đồ ngu, còn đợi ta phải cầm tay chỉ nữa hay sao? Cưỡng ép đăng xuất tất cả mọi người ra. Nhanh chân lên trước khi có đại họa xảy tới.”

Giọng nói hung hăng hiếm gặp của Vlare Papenhuyzen khiến cho người cấp dưới khủng hoảng tới nỗi, thậm chí không dám trả lời lại ông ta mà vội vàng đi thực hiện. Thuốc Nổ nhíu mày. Dù cho có thông báo trước đi nữa, cũng chưa chắc mọi người đã có thể kịp thời đăng xuất ra. Trời mới biết điều gì sẽ xảy đến cho ai bị kẹt lại.

Cậu tóm lấy vai của Vlare Papenhuyzen, hét vào tai hắn:

“Ông không thể làm như vậy, vẫn còn rất nhiều người ở trong Kim Giới lúc này.”

Vlare Papenhuyzen chỉ lật tay một cái, đã rút khẩu súng từ bên hông ra. Động tác của hắn vô cùng nhanh nhưng tay Thuốc Nổ cũng nhanh không kém. Cậu đã chặn được hắn trước khi hắn kịp đưa súng lên.

Gần như ngay lập tức, đám Giám Sát Giả áo xám đứng đằng sau lưng cậu đồng loạt tuốt những thanh kiếm hợp kim đặc trưng của họ ra khỏi vỏ, như lâm đại địch mà chĩa thẳng về phía Thuốc Nổ.

Biến cố đã thu hút lại sự chú ý của toàn bộ những người Namuh khác đứng chung quanh. Không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng tới mức, chỉ cần một hành động nhỏ nào của một trong các bên thôi, nhất định bạo lực sẽ bùng phát ra, dù cho kẻ thù bên ngoài đã áp sát tới Tưởng Giới trạm.

“Cậu học viên cấp lớp một. E là cậu không ý thức được những gì mình đang định thực hiện lúc này đâu.” – Vlare Papenhuyzen nói với đầy vẻ đe dọa. Tuy nhiên, dường như bản thân hắn cũng đã quên khuấy mất việc mình đã từng gặp Thuốc Nổ trong phiên tòa xét xử cậu ở thành phố Namuh trung tâm trước đây vì tội giết thuộc hạ của hắn.

Thuốc Nổ cũng không rảnh rỗi tới mức đi nhắc lại điều đó. Đôi mắt cậu đằm đằm sát khí, bộ não khẽ tính toán tình hình xung quanh.

Uy hiếp lớn nhất lúc này là Vlare Papenhuyzen. Những thuộc hạ cầm kiếm của hắn ta chưa đủ sức khiến Thuốc Nổ cảm thấy nguy cơ. Tuy nhiên, cậu cũng phải cẩn thận với nhân tố bất ngờ từ trong đám đông.

“Này, anh đang làm gì đấy?” – Tiếng nói của một cô gái trẻ đột ngột phát ra trong đám đông.

Thuốc Nổ nghe thấy lời nói này thì ngẩn ra, cũng mặc kệ đám người Giám Sát Giả lăm le hướng về mình mà bắn người phía cô gái kia, chỉ hai hơi thở đã ôm chặt lấy cả thân người cô. Cô gái ngồi trên một cái xe lăn nhỏ, đang hết sức đỏ mặt lúng túng, không biết phải đẩy cậu ra như thế nào.

Bầu không khí căng thẳng đột ngột như bong bóng xì hơi mà xìu xuống.

Quá trình cưỡng ép đăng xuất diễn ra vô cùng nhanh chóng. Năm phút độ trễ liên lạc ở bên trong Tưởng Giới, đổi ra hệ quy chiếu của Namuh thì thậm chí đến một cái nháy mắt cũng chưa tới. Thuốc Nổ đã nhanh chóng nghe được tiếng chửi thề vang vọng của khoang bên dưới. Rất nhiều trong số đó liên quan tới nhiệm vụ đánh nhau với người Orcim họ đang làm dở.

Tưởng Giới trạm ùm ùm một tiếng lớn rồi tắt điện.

Toàn bộ ba đôi mắt khổng lồ đang mở ra trên bầu trời Kim Giới cùng với Thủy Giới chỉ ráng sức kháng cự thêm được tầm hai giây nữa thì từ từ nhắm lại, cuối cùng biến mất.

Sau đó, tới lượt đôi mắt trắng nằm ở trên Vách Tường của Namuh bị ảnh hưởng theo. Trước khi hoàn toàn tan đi, đồng tử của nó liếc thẳng về phía Tưởng Giới trạm. Không ai rõ là nó đang nhìn vào cụ thể người nào ở phía bên trên này, ngoại trừ Thuốc Nổ. Bởi lẽ, cậu nghe thấy rất rõ ràng tiếng nói vang lên trong đầu mình:

“Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thấy cậu rất đặc biệt. Chà! Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.