Tuy chính Tửu Lão là người đã bắt cậu ra khỏi Tử Cấm Thành và mang tới cho Schwarznero Mavrosheise…
Tuy bản thân của lão cũng chỉ là một phân thân của tên thần mắt đen này…
Nhưng Thuốc Nổ vẫn cảm thấy trong lão một thứ gì đó khác biệt.
Đó chính là cảm giác tri âm mà cậu đã gần như lãng quên ở trong cuộc đời. Là cảm giác khi có ai nói chuyện, dù chỉ một hai câu mà thôi, hai người có thể thấm thía được những gì người kia đang nhắc đến. Có lẽ vì lão cũng mang trong mình lời nguyền của một vị thần – lời nguyền về một cuộc sống bất tử, đằng đẵng và vô nghĩa.
Và cũng vì khác với một vị thần, lão không có cái tự cao tự đại luôn cho rằng mình đã nắm hết tất cả mọi quy luật của vũ trụ này, nhìn thấu suốt được quá khứ với tương lai. Lão chính là một người bạn hoàn hảo, bởi vì lão không hoàn hảo. Cũng nhờ sự không hoàn hảo ấy, họ mới có thể có buổi sáng mưa tuyết ngồi uống rượu chung dưới con dốc Thần Sơn năm đó.
“Đáng tiếc!”
Thuốc Nổ nâng túi rượu lên nốc một hơi dài. Phải khen ngợi cho sự dày công của Mirage Spacehopper, hương vị này đã giống tới 90% so với hương vị trong ký ức.
Cô gái đằng sau lưng Mirage đột ngột lên tiếng:
“Chỉ huy! Đã có báo cáo thiệt hại của trại Stratonas sau cuộc chiến vừa rồi.”
“Dừng lại!”
Mirage Spacehopper ngắt lời:
“Alice, cô cũng thật là biết phá hỏng bầu không khí đấy. Chà, không cần nói ta cũng biết, hệ quả của việc bao nhiêu chiến binh tinh nhuệ của chúng ta đã ngã xuống trong lần Hỏa Giới xâm lăng tệ như thế nào. Nhưng đó là chuyện của ngày mai. Còn hôm nay á? Hôm nay có rượu thì ta cứ say đã.”
Thuốc Nổ dường như thấy một cái nhíu nhẹ trên trán của Alice. Cậu cũng cảm giác Mirage đột nhiên buồn vô cớ khi nói tới câu cuối cùng. Hẳn, người đàn ông này cũng không phải một quân nhân thiết huyết, lãnh đạm vô tình hoàn toàn như vẻ bề ngoài. Anh ta vất cho Thuốc Nổ một cái ống kính nhỏ, nhác trông thì hơi giống so với Kính Tinh Đồ ở Liên Bang, nói chậm rãi:
“Cậu cũng tự mình nhìn xem đi.”
Thuốc Nổ khẽ xác định vị trí của Vách Tường Namuh, dùng cái ống kính quay về phía ngược lại để quan sát. Cái ống kính này tưởng chừng như không có gì nổi bật, vậy nhưng mức độ phóng đại chi tiết của nó khiến Thuốc Nổ cũng phải kinh ngạc. Đặc biệt là khả năng lọc ảnh bằng các bước sóng ngoài vùng nhìn thấy của nó thật phi thường.
“Điều này! Lạy chúa!”
Trước mắt Thuốc Nổ, ở nơi tận cùng phía xa xăm, là hằng hà sa số những con Quái Thú Vũ Trụ đang ngủ đông. Chúng làm thành một bức tường dày đặc, kiên cố, có hình cầu nằm rải xung quanh Namuh, bịt hoàn toàn mọi lối thoát ra khỏi nơi này. Đó là còn chưa kể vô số những con khác đang trôi lơ lửng trong không gian vũ trụ giữa bức tường Quái Thú kia cùng với Vách Tường của Namuh.
Chỉ một phép nhẩm tính đơn giản, Thuốc Nổ cho rằng có tới hàng tỷ, thậm chí là chục tỷ con Quái Thú Vũ Trụ đang ngủ yên tại nơi này. Mà đó chỉ mới là lớp ở bên trong cùng của bức tường quái vật kia. Ai mà biết được nó dày tới mấy lớp kia chứ. Nếu đánh thức toàn bộ lũ quái vật, chỉ e rằng Namuh sẽ bị hủy diệt trong tích tắc.
Liệu có phải chăng, đây chính là kết quả của việc, Namuh là nơi duy nhất cuối cùng trong vũ trụ mà còn có sinh vật có trí thông minh sinh sống?
Mirage Spacehopper vừa ăn đồ nướng vừa chỉ về một phía:
“Cậu nhìn đằng kia đi!”
Tầm mắt Thuốc Nổ nhanh chóng hiện ra một hành tinh cằn cỗi, đã bị vỡ ra thành hai nửa riêng biệt. Phần lõi nóng bỏng của nó đã bốc hơi mất từ lâu. Mirage giải thích:
“Đó đã từng là một nơi được gọi là Tekram, trung tâm kinh tế của toàn bộ nền văn minh Namuh, do một quốc gia khác của loài người sở hữu. Ở thời kỳ đỉnh cao huy hoàng của nó, nó là nơi các thương nhân của hàng ngàn hệ sao chung quanh tới tập trung giao lưu buôn bán. Kể cả Hiến Quốc lúc đó cũng chỉ được xem là chư hầu của nó.”
Trước khi Mirage chìm sâu hơn, Thuốc Nổ đành ngần ngại hỏi:
“Chúng ta cứ ăn như vậy mà mặc kệ bọn họ à?”
Mirage cũng không quay đầu lại nhìn bất cứ ai, chỉ nói đơn giản:
“Một ngày làm thành viên của đội Ảo Ảnh thì chính cả đời là ảo ảnh.”
Đoạn, anh ta tiếp tục:
“Bởi vậy, tôi muốn cậu trở thành một thành viên của đội này.”
“Hình như cách chào mời người mới của anh có gì đó không hợp lý về mặt logic thì phải.”
“Nếu cậu gia nhập, tôi sẽ dùng hết sức có thể để giúp cậu tìm lại được gia đình và bạn bè năm xưa.”
Câu nói này đã thực sự khiến Thuốc Nổ giật mình không nhỏ cho tới lúc cậu nhận ra rằng, ý của Mirage Spacehopper là tìm được những người thân, bạn bè vốn không hề tồn tại của cậu ở trong Thủy Giới. Dù sao, mạng lưới tình báo của Mirage có mạnh tới mấy, cũng chỉ có thể đào được nguồn gốc của cậu về tới làng Nam Ô ở Thủy Giới năm xưa là hết sức, chẳng có khả năng họ biết được gì về Liên Bang cả.
Nghĩ vậy, cậu liền lắc đầu:
“Tôi tin vào bản thân mình, việc đó tự tôi sẽ làm được.”
“Tôi đã thể hiện sự chân thành của mình rồi. Vậy hãy nói cho tôi biết đi, làm sao để có được cậu?”
Thuốc Nổ nửa thật nửa đùa nói:
“Chà! Tính ra thì sức mạnh của anh đang sở hữu cũng không hề tệ đâu.”
“Cái này thì không được!” – Mirage Spacehopper lắc đầu.
Rồi, dường như anh ta nghĩ là cậu thật sự nghiêm túc về điều đó nên nhân tiện giải thích:
“Cậu có biết năng lực này là gì không?”
“Một dạng Hệ Cường Hóa chăng?”
“Phải mà cũng không phải” – Mirage Spacehopper nói.
“Năng lực này được gọi chính xác là tu luyện. Nó thuộc về một nhánh loài người vô cùng đặc biệt có tên Slatrommi. Họ có độ hòa hợp rất cao với thế giới, có khả năng tích trữ năng lượng của tự nhiên vào bên trong cơ thể. Khả năng này còn không phải là cố định mà có thể gia tăng theo thời gian. Họ gọi đó là các cảnh giới. Tôi cũng chỉ biết cách gọi của một vài trong số chúng như Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh và Hóa Thần.”
Thuốc Nổ nghiền ngẫm:
“Họ có thể mạnh tới cỡ nào?”
“Không hề có giới hạn! Sau mỗi cảnh giới lại là một cảnh giới cao hơn. Sau một cảnh giới cao hơn, lại là một cảnh giới cao hơn nữa. Khi họ mạnh lên, tuổi thọ của họ cũng kéo dài ra, trở thành một cuộc hành trình vô tận không hề có hồi kết cho tới cái ngày họ có thể bằng vai phải lứa với các vị thần.”
“Một chủng tộc như thế, e là sẽ vươn mình hướng tới vị thế kẻ thống trị tối cao trong vũ trụ.”
Mirage Spacehopper nhấp một hớp rượu, rồi phà ra một hơi sảng khoái:
“Cậu nói không sai. Họ mạnh mẽ và đầy tham vọng, đã từng có lúc vươn lên được tới tận nền văn minh bậc chín, đe dọa tới địa vị thống trị của các vị thần. Khác với nhiều nền văn minh khác, họ là những kẻ đói khát tài nguyên. Nếu ở Namuh, những kẻ cầm quyền thiếu năng lượng để vận hành và bảo vệ Hiến Quốc cũng như quyền lợi của họ, thì ở Slatrommi, mọi cá nhân đều là những cỗ máy thèm thuồng năng lượng.”
“Sau đó thì sao?”
Mirage Spacehopper cười cười:
“Năng lượng không tự sinh ra, cũng không tự mất đi. Nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Trong vô số kỷ nguyên tồn tại của mình, Slatrommi đã tàn phá tất cả mọi thế giới mà họ đi qua. Những thứ mà họ gọi là thiên tài địa bảo phải tốn hàng vạn, hàng triệu năm mới hình thành bị họ phá hủy chỉ trong vài thập kỷ. Những loài động vật quý giá có vòng đời đằng đẵng để trưởng thành bị họ nhẫn tâm giết hại. Con người thay vì sáng tạo và cải tiến cuộc sống chỉ chăm chăm vào nâng cao thực lực để ăn cướp thành quả của người khác.”
“Kiểu kết cấu xã hội của Slatrommi mà không ít kẻ tôn sùng, ngay từ đầu đã là sai lầm. Họ được tạo hóa ban cho mọi đặc ân để cuối cùng chỉ hủy hoại nó. Họ than vãn những câu vô nghĩa, gì mà thiên hạ bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, gì mà ta nhất định sẽ chống lại ông trời. Song, họ không biết rằng, so với những con người sinh ra ở tầng lớp chót cùng trên Hiến Quốc này, họ mới là kẻ không xứng đáng nói điều đó nhất.”
“Giống như Namuh, họ ăn bám trên thành quả của tổ tiên để lại, nhưng còn tệ hơn, chẳng một ai trong số đó nghĩ tới việc phải phát triển thế giới một cách bền vững hơn. Một ai đó sẵn sàng chôn một hạt mầm của hi vọng xuống và nói rằng, tôi sẽ gieo thứ này để con cháu đời sau hưởng thụ. Nhưng không! Tuyệt nhiên không có! Thứ họ nghĩ tới là làm giàu, mạnh lên, chiến tranh, báo thù, một vòng luẩn quẩn.”
Thuốc Nổ lắc lắc túi rượu:
“Xem ra anh không thích người Slatrommi cho lắm nhỉ?”
“Họ đã chết hết” – Mirage Spacehopper ngắt lời.
“Những kẻ ngu ngốc. Khi toàn bộ tài nguyên của các thế giới bị đào kiệt quệ, chẳng còn bất kỳ ai có thể tu luyện được nữa. Ý nghĩ đầu tiên của họ, chắc cậu cũng không khó để đoán ra. Họ bắt đầu ăn cướp và giết hại lẫn nhau. Một số kẻ có thực lực cao nhất trong đó thì chẳng muốn tranh giành chút tài nguyên còm cõi đó nữa. Họ tiến tới Nogard, thách thức các vị thần. Và hậu quả thì ai cũng biết.”
“Bùm!”
Mirage Spacehopper đổ một ít rượu lên trên vỉ nướng, nó lập tức phát ra tiếng xèo xèo. Ánh đỏ phản chiếu trên gương mặt của Thuốc Nổ và Mirage Spacehopper một lúc lâu sau mới dịu xuống.
“Làm sao anh biết những chuyện này?”
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Thuốc Nổ thở ra một hơi, từ tốn nói:
“Anh có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ được không?”
“Thời gian chính là thứ tôi thiếu nhất, có điều nếu đó là cậu, tôi sẽ sẵn sàng cho cậu thêm một chút nữa.”
“Tôi có thể hỏi một câu được không…” – Thuốc Nổ nói.
“Tại sao lại là tôi? Những người trong tiểu đội Ảo Ảnh của anh đều rất đặc biệt. Họ mạnh mẽ, trung thành và vô cùng đáng tin cậy. Có thêm một người như tôi cũng chẳng khác biệt gì mấy.”
Mirage Spacehopper lắc đầu, ra vẻ sẽ không trả lời câu hỏi này, có điều, anh ta lại hướng sang một chủ đề khác:
“Tôi sẽ tặng cho cậu thêm một món quà nữa. Đó là một nơi ở trong Mộc Giới, được gọi là Suối Nguồn. Tôi không biết cậu sẽ tìm được thứ gì ở đó, song tin tôi đi, nó sẽ có giá trị đối với cậu. Năng lực này của tôi cũng chính là lấy được từ bên trong Suối Nguồn.”
“Anh nói cụ thể hơn được không?”
Mirage lại một lần nữa lắc đầu:
“Mộc Giới là một thế giới rất đặc biệt, Trần Ngọc à. Nó không ác liệt như Kim Giới, không chết chóc như Hỏa Giới, không khó hiểu như Thổ Giới, cũng không linh động như Thủy Giới. Nó là tấm gương phản chiếu những giá trị cốt lõi bên trong bản thân của mỗi con người. Điều này không thể miêu tả bằng lời được mà cậu phải tự trải nghiệm nó trực tiếp.”
“Còn giờ…” – Mirage tiếp tục.
“Chúng ta đi thôi.”
Khi Mirage đứng lên đi ngang qua cạnh Alice, cô ta nói nhỏ:
“Điện hạ, ngài….”
Mirage trừng mắt nhìn cô một cái khiến cho cô vội vàng sửa lại lời nói:
“Chỉ huy, ngài không sao chứ?”
“Ta ổn.”
Tuy đoạn hội thoại này cực kỳ ngắn ngủi lại giống như nói thì thầm với nhau, song Thuốc Nổ đã kịp bắt được một số từ ngữ mấu chốt khiến cậu không khỏi suy ngẫm.
Con tàu không trở lại với Vách Tường mà bay về phía đối nghịch. Nó dừng lại tại một nơi cách đó không xa. Tại đây, tên ma pháp sư của tiểu đội Ảo Ảnh đang đứng cùng hai người lính khác, bên cạnh là xác của một tên lạ mặt đã chết. Thuốc Nổ giật mình quay đầu lại, hình bóng của chính tên ma pháp sư này vốn đi theo đoàn của cậu từ đầu tới giờ đã không cánh mà bay.
“Thật là một người quỷ quái!”
Mirage Spacehopper tiến lại gần cái xác. Đó là một người hốc hác, làn da thể hiện di chứng của bệnh thiếu vitamin D vô cùng trầm trọng. Từ trên khóe miệng của hắn trào ra một dòng máu đỏ tươi, vẫn còn chưa khô hẳn. Tên ma pháp sư chỉ báo cáo ngắn gọn:
“Khi chúng tôi bắt được thì hắn đã nhanh chóng tự sát.”
Mirage ngắm nghía cái xác một hồi lâu. Thuốc Nổ cũng tranh thủ lúc này mà quan sát kỹ. Hình như cậu đã từng thấy người này ở nơi nào đó nhưng dù cố nhớ lại đi chăng nữa cũng không tài nào nhớ là trong hoàn cảnh nào. Xem ra, hắn cũng chỉ là một nhân vật qua đường mà cậu vô tình nhìn thấy ở Namuh thôi.
Mirage đột nhiên đặt tay lên vị trí mi tâm của cái xác, đồng tử trong mắt hơi rung động. Thuốc Nổ chẳng hiểu anh ta định làm trò gì thì anh ta đã lên tiếng:
“Ồ, một gương mặt quen thuộc!”
Đoạn, anh ta đột nhiên quay lại phía Thuốc Nổ:
“Người này cậu cũng biết đấy.”
Trong đầu của Thuốc Nổ đột nhiên cũng nhìn thấy một chuỗi hình ảnh vỡ vụn, rối bời và không có màu sắc rõ ràng, xem ra là một loại năng lực nào đó của chủng tộc Slatrommi mà Mirage đang sử dụng. Thật ghê gớm, nó có thể rút ra được ký ức của cả người đã chết. Từ trong đống bùi nhùi đang xuất hiện này, Thuốc Nổ cũng có thể phân biệt được kẻ mà Mirage đang nhắc tới:
“Mikhail?”
Người đáng lý ra đã ngàn thu vĩnh biệt thì lại sống sờ sờ ở trong đoạn ký ức này, hoàn toàn mạnh khỏe bình thường. Nhìn vào đây khó mà xác định được bối cảnh cuộc gặp mặt là ở nơi nào, tuy nhiên có thể khẳng định chắc chắn vụ bạo động vừa rồi của đám Quái Thú Vũ Trụ e là không thể tránh khỏi liên quan tới Mikhail.
Mirage cười khẩy:
“Tôi đã nói với anh hai biết bao nhiêu lần rồi. Cuốn băng ghi hình đó rõ ràng là một trò hề. Bằng cách gì thì không biết, hắn đã ve sầu thoát xác, rũ bỏ đi lớp áo bẩn thỉu của kẻ giết người hàng loạt ở thành phố Namuh trung tâm để biến mình thành một người hùng trong mắt công chúng. Chậc! Dù sao cũng không phải là chuyện của tôi, hắn ta cũng chỉ là một con cờ để Marvelrick và mụ Tereshkova đấu đá qua lại thôi.”
“Xem ra công sức chờ đợi con mồi sa bẫy của anh đã thất bại.”
“Hah, tôi vốn cũng không muốn dẫn cậu đi theo để nhìn một thất bại muối mặt vậy đâu. Có điều không thể không thừa nhận, tên này trung thành hơn chúng tôi tưởng tượng. Tiếc thật, cũng chẳng còn gì đáng xem nữa. May mà không phải là không có thu hoạch gì. Đi về nào!”
“Anh không tiếp tục đi tìm Mikhail à?”
Mirage lắc đầu:
“Chỉ là một tên phản bội giãy chết mà thôi. Hắn có thể gây được bao nhiêu thiệt hại cho Namuh kia chứ? Ở bên ngoài Vách Tường vừa rộng lớn, vừa không an toàn. Tìm kiếm một người ở đây chính là mò kim đáy biển.”
Thuốc Nổ không thể không thừa nhận, lời nói của Mirage Spacehopper lần này rất có lý. Cậu cũng chỉ dự tính cho Sushan biết điều này, xem như là một cách để trả lại sự giúp đỡ của cậu ta. Trong tất cả người Namuh mà Thuốc Nổ biết, e rằng chỉ có Sushan là người có niềm tin kiên định nhất, thậm chí tới mức thành một nỗi ám ảnh, cho rằng Mikhail vẫn còn sống.
Sau đó, cậu cũng xua chuyện này ra khỏi đầu, cố gắng không nghĩ về nó nữa. Bởi lẽ nếu Mikhail vẫn còn sống, thì có xác suất rằng một số người khác, đáng lý ra được cho là đã chết cũng có thể vẫn còn sống. Đối với Thuốc Nổ, chuyện này có thể vui, có thể buồn, cũng còn chưa biết được, nhưng chắc chắn sẽ là chuyện đau đầu cần giải quyết.
Con tàu bay trở lại về Namuh. Nó cũng không có ý định trở lại qua đường của trại Stratonas mà tìm một địa điểm vắng vẻ dọc theo Vách Tường để mở ra, từ đó thẳng hướng Học Viện.
Nhiều người thấy Thuốc Nổ được chở về trên một con thuyền của Quân Đoàn thì hết sức hiếu kỳ. Tuy nhiên, mấy ai trong số đó có thể ngờ được, đây chính là chiếc phi thuyền sống trứ danh của tiểu đội Ảo Ảnh đứng đầu bởi Tấm Khiên của Namuh – chỉ huy Mirage - kia chứ. Do thế, họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa bao lâu đã trở lại ai làm phần nấy.
“So với chiến sự ngoài kia, nền hòa bình nơi này thật quý giá.”
Khi Thuốc Nổ về tới ký túc xá của mình thì cửa vẫn còn đóng. Xem ra hôm nay Andrey và Thạch Hào đã lên lớp rồi. Tính ra thì trong ba người Thuốc Nổ lại chính là kẻ lông bông nhất. Điều này cũng không có gì lạ khi cậu gần như chưa bao giờ trải qua một hệ thống giáo dục bắt buộc ngày ngày phải lên lớp nghe giảng bài hẳn hoi.
Thực tế mà nói, Andrey và Thạch Hào nỗ lực như vậy, cũng là bởi họ muốn nâng cấp xếp hạng của mình trong Học Viện. Thay vì chiến đấu ác liệt giành giật từng nhiệm vụ một ở trong Tưởng Giới, đây là cách an toàn, chắc chắn và có độ ổn định cao hơn nhiều để nâng xếp hạng.
Thứ xếp hạng này nói có ích cũng không hẳn mà nói vô ích thì lại càng sai. Trong rất nhiều trường hợp, nó đại diện cho một loại địa vị xã hội ở Namuh này. Lúc bình thường thì không sao, nhưng khi đụng phải chuyện gì thì tất nhiên là địa vị càng cao sẽ càng có lợi.
Thuốc Nổ không phải là người duy nhất ở dãy hành lang này.
Ngay trước cửa phòng cậu, một cô gái đang ngồi khóc thút thít, bả vai liên tục run lên. Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái ngẩng đầu lên nhìn.
Thuốc Nổ còn chưa kịp chào hỏi, cô gái đã đứng bật dậy, lao tới ôm chầm lấy cậu, nước mắt trào ra như mưa rào:
“Anh Trần Ngọc!”
Mùi thơm của cơ thể cô gái xộc thẳng vào mũi, những giọt nước thấm đẫm bờ vai, thật khiến cho người ta muốn mủi lòng xót xa bảo vệ, thề quyết tâm nhảy vào biển lửa vì cô gái.
Tất nhiên, người ta đó là ai khác chứ không phải Thuốc Nổ. Cậu còn chưa điên mà thề thốt điều gì khi mà chẳng rõ ràng đầu đuôi. Cậu khẽ vỗ vỗ lưng cô gái nói:
“Được rồi, Margarida, có gì vào trong nhà rồi hãy nói.”
Cô gái lúc này mới dịu bớt, má hơi đỏ, lùi ra khỏi người Thuốc Nổ. Cả hai bước vào trong phòng. Bên trong gọn gàng, sạch sẽ, khác hẳn với nhiều phòng ký túc xá khác ở nơi đây. Điều này cũng chẳng có gì kỳ quặc, Thuốc Nổ và Andrey vốn thuộc típ người gọn gàng, trầm tĩnh, trong khi Thạch Hào lại là một tảng đá thức tỉnh mà ra.
Margarida ngồi xuống trên chiếc ghế ở giữa phòng còn Thuốc Nổ ngồi trên giường cậu.
“Là chuyện về Sushan?”
“Sao anh lại biết?”
Thuốc Nổ cũng phải cạn lời với cô bé này. Thiếu điều cậu phải dùng bút lông viết lên mặt cô hai chữ Sushan nữa luôn thì đủ bộ. Cậu thở ra một hơi:
“Sushan vừa mới mất mẹ, lại bị toàn bộ những người cậu ta quen biết trong Học Viện trước kia đồng thời sỉ vả. Tất nhiên là tâm trạng của cậu ta không thể tốt đi được đằng nào rồi. Em cứ để yên cho cậu ta một thời gian suy nghĩ đi, rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
“Không phải điều đó!” – Margarida khẳng định.
“Cậu ấy dạo gần đây khác lắm. Cứ như hoàn toàn là hai con người khác nhau vậy. Cậu ấy không trả lời điện thoại của em, tới nhà thì cậu ấy cũng không mời em vào mà cố tình đánh trống lảng, tìm cớ đuổi đi. Đặc biệt là ánh mắt của cậu ấy nhìn em. Đó không phải là ánh mắt của Sushan mà em biết. Em chắc chắn mà.”
Nói tới đây, nước mắt của cô bé lại chực òa ra. Thuốc Nổ thật sự cũng không biết nên khuyên bảo gì trong tình huống này nữa. Dù sao, đối với những người trẻ, sai lầm lớn nhất của họ chính là cho rằng tình yêu của mình thiên trường địa cửu, một khi đã yêu nhau thì chính là định mệnh của nhau, sẽ không bao giờ thay đổi.
Tình yêu nam nữ…
Nó mong manh lắm. Nếu không thể thường xuyên làm cho đối phương cảm thấy hạnh phúc thì kết lại cũng chỉ là bất hạnh cho cả hai. Mà hạnh phúc ấy à? Có người được cho ăn thì sẽ hạnh phúc. Có người được cho làm tình thì sẽ hạnh phúc. Lại có người chỉ cần nắm tay, đi chơi chung thôi đã là hạnh phúc. Bản thân cái hạnh phúc ấy cũng giống như tình yêu, nó không cố định mà thay đổi theo thời gian.
Bởi vậy, tìm được một người hợp với mình thôi, thật chính là may mắn trong cuộc đời.
Thuốc Nổ thở dài:
“Được rồi, anh sẽ tìm cách nói chuyện với cậu ta thử xem. Hôm nay chúng ta đi ăn cái gì đó đi để giải tỏa tâm trạng. Anh mời.”
Liên tiếp mấy ngày sau, Thuốc Nổ đúng như lời hứa mà cố gắng liên lạc với Sushan. Có điều, cậu ta quả thật là càng lúc càng như ẩn sĩ. Ngoài thời gian đóng chốt ở trong Quân Đoàn ra, cậu ta suốt ngày ru rú trong nhà, không chịu nói chuyện với ai. Kể cả Izumi cũng không liên lạc được khiến cho cô tiểu thư của nhà Taniguchi này chửi ầm cả lên.
Thấm thoắt đã lại nửa tháng nữa trôi qua. Trong giai đoạn này, Thổ Giới đã mở ra một lần nữa nhưng vì nhiệm vụ thế giới của nó đã được hoàn thành nên ngay lập tức đóng lại. Kim Giới cũng mở ra một lần. Song, Thuốc Nổ chẳng dám bén mảng vào trong đó, ai mà biết được đám thần linh ở Kim Giới có mò ra cậu ngay lập tức hay không? Cậu chẳng có lý do gì mạo hiểm như vậy.
Cuối cùng, sau bao công chờ đợi, Mộc Giới cũng đã mở ra.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc