Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 32: Là ai diệt hoa đào?



Sáng hôm sau tôi được Lưu Vân sắp xếp cho một đoàn tuỳ tùng cùng lương thực xuất phát. Tôi tự hỏi chỉ hơn nửa ngày là tới nơi, không biết hắn nghĩ gì mà chuẩn bị giúp tôi một đống đồ như thế

Chúng tôi xuất phát từ sớm. Chiếc xe ngựa lắc lư lắc lư một hồi. Tôi nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Hồng bên cạnh e dè nhìn tôi, một lúc sau mới nói

- Thượng thư, thảo dân, có điều muốn nói

Tôi hơi mở mắt, khẽ cười nhìn cô bé

- Có gì muội nói ta nghe xem, không phải xưng thượng thư với thảo dân đâu, nghe thật xa cách

Tiểu Hồng rụt rè ghé sát tai tôi

- Ngài với hoàng thượng, có gì đó sao?

- Gì đó?

Tôi trố mắt. Cô bé rụt rè nhìn tôi, khuôn mặt đỏ ửng lên

- Tỷ với hoàng thượng ngoài mối quan hệ quân với thần ra thì chẳng có gì đáng nói cả

- Hoàng thượng đối với ngài, hình như là có tình

- Ha ha, hoàng thượng có tình với tỷ là điều vô cùng khó xảy ra. Mà nếu chuyện đó có xảy ra, thì nam nhân mà tỷ không muốn thành thân nhất trên đời này lại chính là hoàng thượng đấy

Tiểu Hồng khó hiểu nhìn tôi. Tôi thở dài. Chuyện của người lớn, trẻ con đúng là không hiểu được

Xe ngựa ấy vậy mà cũng tới huyện Kim An. Tôi đỡ Tiểu Hồng xuống xe. Từ đằng xa, Tiểu Hùng đã chạy lại, khuôn mặt rạng rỡ

- Thục Nhi trở lại rồi, thế mà ta cứ tưởng….

Tôi mỉm cười xoa đầu thằng bé

- Cấm tưởng tượng linh tinh nghe chưa

Tiểu Hùng cười hì hì, khuôn mặt rạng rỡ lan toả như ánh nắng ban mai, ôm chầm lấy tôi

- Tiểu Thục trở lại là tốt rồi

Tôi hơi giật mình vì cái ôm này của Tiểu Hùng. Đằng sau còn nghe rõ tiếng cười khúc khích của Tiểu Hồng. Chết tiệt, lại bị hiểu lầm rồi

Một lực kéo tôi ra phía sau. Khuôn mặt Tiểu Hùng hơi ngỡ ngàng

- Hỗn xược. Binh lính mà dám làm vậy với thượng thư hả? Quỳ xuống

Thằng bé giật mình liếc nhìn tôi, tôi gượng cười

- Đây là Đinh Hùng, con trai của Đinh Tiễn, Đinh đại thúc, ngự trù trong cung ý. Người quen cả, nhị ca làm gì mà phải làm lớn chuyện lên thế

- Muội ý, tiếp xúc thân mật với nam nhân quá, riết rồi chẳng ai coi muội ra gì hết

Tôi cười hì hì ôm lấy tay Tiểu Trương

- Thượng thư dù sao cũng chỉ là làm việc cho dân, vì dân thôi. Thân thiết với dân một chút không được à?

Nhị ca nhìn tôi lắc đầu, chắc là cũng bó tay với tôi rồi

Tiểu Hùng hơi gãi gãi đầu. Tôi vỗ vai thằng bé

- Không phải sợ, đây là nhị ca của ta, tướng quân cai quản thị vệ trong hoàng cung, được hoàng thượng cử đến bảo vệ ta

- Trương tướng quân, mạo phạm rồi

Đại ca của tôi từ đằng xa đi tới, Thấy nhị ca mặt liền vui vẻ, chạy đến bá vai bá cổ

- Hiếm khi huynh muội chúng ta lại được đoàn viên thế này

Tôi cười cười nhìn hai người, phán một câu xanh rờn

- Còn nạn dân đấy, không phải chỗ vui chơi đâu

Họ nghe thấy tôi nói vậy chỉ biết cười khanh khách, còn nói một câu

- Hoàng thượng đúng là biết cách dùng người

Tôi xì một cái. Biết hay không biết, tôi quản nhiều vậy làm cái gì?

Số nạn dân bị mất nhà cửa được chúng tôi thống kê và xây nhà mới. Những người về nhà được chúng tôi phát cho mười cân gạo. Dần dà số nạn dân trong chùa cũng đã giảm bớt. Số người ở lại hầu hết là thực sự đã mất nhà rồi

Tôi gọi A Nhĩ vào phòng đóng cửa lại. Thằng bé coi tôi là ân nhân cho nên chẳng mảy may đề phòng tôi

- Ngươi thích Tiểu Hồng không?

A Nhĩ gãi đầu, hơi ngượng nghịu gật đầu một cái

- Vậy sớm ngày đem sính lễ đến nhà người ta đi, còn đợi đến bao giờ. Cái này là phải làm luôn, đợi đến khi người khác nhảy vào, ngươi hối cũng không kịp

- Nhưng…

- Ngươi yêu Tiểu Hồng, thế ngươi có tin tưởng muội ấy không?

A Nhĩ gật đầu

- Tiểu Hồng nói với ta, muội ấy thực ra chưa mất, ngươi tin không?

- Chốn lầu xanh truỵ lạc. Tiểu Hồng ở đó ba tháng. Thảo dân không dám tin

- Ngươi không tin tưởng muội ấy. Nhưng nếu quả thực muội ấy không còn, ngươi có thành thân với muội ấy không?

- Thảo dân chờ đợi điều này từ rất lâu rồi

Tôi ghé sát tai của A Nhĩ nói nhỏ

- Vậy mau chóng thành thân với muội ấy. Về ngươi thử, không phải là biết muội ấy còn hay mất sao?

A Nhĩ đỏ mặt, cúi đầu gãi gãi

- Thôi ngươi về đi. Chờ đợi ngày thành thân của hai người. Không được quên mời ta đó

- Vâng thưa thượng thư

A Nhĩ cười cười bước ra khỏi phòng. Tôi cũng chỉ biết thở dài. Số phận của Tiểu Hồng so với tôi chắc thê thảm hơn rất nhiều. Một khi bước chân vào cái chốn đó, ai dám khẳng định là mình thanh bạch. Cho dù khẳng định như thế thì ai dám tin. Cho dù là A Nhĩ cũng còn không tin tưởng Tiểu Hồng, tôi chỉ có thể nói như thế chứ cũng không biết làm gì. Tôi tin tưởng Tiểu Hồng, nhưng cô ấy có nói thật với tôi hay không là chuyện khác

Số nạn dân dời khỏi chùa Vạn Phúc càng ngày càng nhiều, mùa xuân đến nên số người bị vùi do tuyết lở không còn nữa cho nên Thái Y đã được tôi cho trở về cung trước. Quân lính và tôi ở lại giúp người dân

Buổi chiều khi tôi đang làm bếp cùng mấy cô mấy thím thì có thánh chỉ từ trong cung truyền đến

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết

Vì mong muốn quốc thái dân an, nhân dân được hưởng thái bình thịnh trị. Hưởng theo phủ dụ của Tiên Hoàng, năm nay trẫm tổ chức thi để tuyển chọn người tài phục vụ dân phục vụ nước. Thể lệ vẫn như những năm trước, sẽ có ba cuộc thi. Thi hương sẽ được tổ chức tại sân chùa của làng, thời gian vào ngày 15 tháng ba. Người nào đỗ kỳ thi hương sẽ lên huyện thi hội vào ngày 15 tháng tư. Người đỗ thi hội mới có quyền tham gia thi Đình, tổ chức tại Kinh thành vào ngày 15 tháng 6. Lúc đó xét theo năng lực mà được bổ nhiệm chức quan. Người được bổ nhiệm sẽ được đưa rước về làng vinh quy bái tổ. Trong quá trình thi, phát hiện gian lận,phạt 50 trượng, năm năm cấm thi. Quan chi phủ chi huyện có trách nhiệm thông báo cùng tổ chức thi Hương và Thi hội. Có sai phạm, phạt 50 trượng, tước bỏ chức quan. Khâm thử”

Vậy là Lưu Vân đã bắt đầu quá trình thanh lọc bộ máy nhà nước đây

Trước khi hoàn thành xong công việc ở đây, tôi nhận được tin báo, A Nhĩ và Tiểu Hồng cuối cùng cũng sắp thành thân

Đám quân lính chúng tôi được mời đến chung vui. Tôi đương nhiên không ở trong cái đám phè phỡn đó.

Tôi sang nhà Tiểu Hồng giúp hai bà cháu chuẩn bị lễ cưới từ mấy ngày trước. Tôi cũng ngỏ ý với gia đình của A Nhĩ nên đón bà của Tiểu Hồng về ở chung vì chỉ có hai bà cháu. Tiểu Hồng giờ lại đi cũng ít về thăm nhà được. Bố mẹ A Nhĩ cũng là những thôn dân hiền lành. Họ bảo không nhờ tôi nói, họ đã sắp xếp một phòng cho cụ bà. Quan trọng là bà có muốn vào ở không thôi

Tôi ở bên gia đình nhà gái chuẩn bị. Tiểu Hùng xin nghỉ chỗ đại ca để sang giúp đỡ nhà Tiểu Hồng. Đại ca không những đồng ý, còn giúp tôi cử thêm mấy người

Tiểu Hùng buồn ra mặt. Tôi cũng không hiểu tại sao khi biết chuyện nụ cười của nó lại biến mất như vậy nữa

Ngày thành thân cuối cùng cũng tới, pháo đỏ rượu nồng, quả thực là một mở đầu tốt đẹp

Tôi nhâm nhi ly rượu trên tay. Ngày vui như vậy mà không uống một chén quả thực là thất lễ với gia chủ

Đang định uống thì một cánh tay giằng ly rượu của tôi, một hơi uống cạn

- Tiểu Thục là nữ nhi, không cần uống để ta uống

Tôi nhìn bộ dạng lả lướt của tên nhóc miệng cười

- Say rồi

- Không có say, ta hiện giờ rất tỉnh táo. Tiểu Thục nghe ta nói nè. Phụ thân của ta, nói muốn giới thiệu nàng cho ta, muốn nàng thành thân với ta. Lúc đó ta thật sự vô cùng ghét nàng. Dù không biết nàng trông ra sao, nàng như thế nào, nhưng bởi vì nàng là do phụ thân ta ép, nên ta đã vô cùng ghét nàng. Đến lúc phụ thân ta nói, nàng hiện giờ là thượng thư, mối này ta không thể với tới nữa rồi. Lúc đó, nàng biết không, ta đã mừng thầm, bởi vì không bị phụ thân ta ép cưới nàng nữa. Cho đến khi ta thực sự gặp nàng. Dù nàng không biết cưỡi ngựa nhưng vì nạn dân mà quyết không ngồi xe ngựa. Bộ dạng loay hoay không biết làm thế nào nhưng vẫn kiên định không mở lời. Bộ dạng nàng cứu giúp mọi người, lúc nàng ngại ngùng, lúc nàng cáu gắt, lúc nàng vui vẻ. Rồi ta nhận ra, ta đã thực sự yêu nàng rồi. Thục Nhi, nàng, có thể…

Đệt, tôi lại làm gì sai à? Sao tôi lại có thể hại đời một tiểu thịt tươi xanh non mơn mởn thế này chứ? Tôi còn không biết mình rốt cuộc làm thế nào nữa

- Tiểu Hùng, ngươi say rồi. Tiểu tử vắt mũi chưa sạch nhà ngươi, về vị trí của mình đi

- Tiểu Thục

Hai tay của Tiểu Hùng đặt lên má tôi. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt non nớt của hắn. Đệt sao lúc này tôi lại muốn hôn thằng nhóc này nhỉ

Đỗ Hải Đường, con rồ dại này, mày phải bình tĩnh, không được hại đời con trẻ nghe chưa

- Đại ca

Tôi hét lớn, Đại ca từ phía kia lảo đảo đi đến.

- Muội giao tên nhóc này cho huynh. Muội về trước đây

Đại ca tôi gật gù ôm lấy Tiểu Hùng từ tay tôi. Tôi mau chóng chạy ra khỏi nhà của A Nhĩ trong lúc tim còn đang đập thình thịch

Vừa nãy tôi rốt cuộc có cái suy nghĩ dở người gì vậy? Tôi muốn hôn Tiểu Hùng, muốn ngay lập tức hại đời thằng nhóc đó. A a a, tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Một người được coi là già như tôi với một tiểu thịt tươi. Không thể được, nhất định không thể được. Phải bình tĩnh, Đỗ Hải Đường, mày phải bình tĩnh

Đêm hôm đấy tôi trằn trọc không ngủ được. Chết tiệt, tôi không hiểu Đinh Đại Thúc rốt cuộc đã tiêm vào đầu tên nhóc kia thứ gì để nó ghét tôi, cuối cùng không biết tôi rốt cuộc làm như thế nào để “thả thính” thành công tên nhóc này. Mà sau khi thả thính câu được cá thì người câu cá lại rung động trước con cá mất rồi

Chậc, là thẩm mỹ quan có vấn đề hay gu của tôi thay đổi, hay đó căn bản không phải tim của tôi mà là tim của Thục Nhi đang rung động?

Nhất định là lý do thứ ba

Nhưng tim của Thục Nhi không phải do tôi điều khiển sao? Chết tiệt, không thể để thế này được

Tiểu Hùng sáng hôm sau vẫn cười nói với tôi như bình thường. Hình như thằng bé sau khi uống say thì không nhớ là mình làm cái gì nữa. Vậy cũng tốt tôi đỡ phải ngượng ngùng tránh né nó làm gì cả

- Tiểu Thục

Tiếng Đại ca gọi tôi. Tôi ngoái đầu lại, chỉ thấy huynh ấy cười cười rồi vẫy tôi lại gần

- Sáng nay A Nhĩ có tới tìm muội nhưng không gặp được. Hắn nói đa tạ muội đã giúp hắn

Tôi gật đầu, xem ra Tiểu Hồng quả thực đã không nói dối tôi

- Với lại A Nhĩ có bảo, nhất định sẽ không để lỡ dở hạnh phúc của muội đâu

Tôi hơi chau mày nhìn Đại ca, huynh ấy chỉ nhún vai

- Muội lại gây sự ở đâu rồi thì đừng nhìn đại ca như thế, huynh không biết gì đâu

Đại Trương định chuồn nhưng trước khi chuồn êm đã bị tôi tóm lại

- Đại ca, huynh là huynh trưởng, không thể đối với chuyện chung thân đại sự của muội mà ngó mặc làm ngơ được. Nói cho muội biết, hôm qua khi muội không có ở đó đã phát sinh chuyện gì?

Đại Trương nuốt nước bọt cái ực, mắt nhìn trời, vẻ mặt tảng lớ

- Đại ca, đó là chuyện chung thân đại sự của muội đó

Tôi tức tối dậm chân. Đại Trương lúc này mới ngậm ngùi nói

- Hôm qua ta đã hứa, đến lúc A Nhĩ có con đầu lòng sẽ gả muội cho Đinh Hùng

Đệt, tách nào sáng nay lúc gặp mặt tên nhóc đó vẫn tươi như hoa hướng dương làm tôi còn tưởng nó đã đem cái chuyện hôm qua quên sạch sẽ chứ?

- Đại ca. Chuyện chung thân của muội, từ lúc nào đã cho huynh đem ra hứa suông như vậy? Nói cho huynh biết, chuyện này như thế nào thì muội cũng cần thời gian suy nghĩ.

- Cần thời gian suy nghĩ? Tiểu Thục, muội có phải cũng thích tên tiểu tử đó không?

- Đại ca, không phải huynh không biết muội đã từng được thị tẩm đấy chứ? Huynh rõ ràng biết mà huynh còn hứa với người ta? Muội nói đời này muội không gả là không gả. Muội không muốn đến lúc được gả về nhà người ta rồi lại lòi ra cái hưu thư. Nếu vậy ngay từ đầu đừng gả còn hơn

Tiếng rơi vỡ loảng xoảng, tôi ngoái lại, đằng sau thằng bé nhìn tôi. Trên gương mặt ấy không bảo trì được nụ cười, cứ gượng ép mà nhấc miệng

- Đại ca, huynh gây ra vụ này, tự huynh giải quyết đi

- Muội cũng có một phần trách nhiệm mà, chạy cái gì?

Tôi đi chưa được hai bước đã bị đại ca kéo lại, lôi đến trước mặt Tiểu Hùng

Rốt cuộc từ bao giờ? Từ bao giờ cái vai nữ phụ mờ nhạt trong cuộc đời tôi lại được huy hoàng đẩy lên hàng nữ chính vậy? Rõ ràng cuộc sống an nhàn của tôi cho đến khi xuất cung lại biến thành thiếu nữ vạn người mê mặc dù khuôn mặt có phần xấu xí. Cái loại logic này không có khả năng

- Tiểu Hùng, cho phép ta gọi ngươi như vậy được không?

Đinh Hùng nhìn tôi chăm chú, gượng ép mình gật đầu một cái

- Ngươi có ý chung nhân rồi đúng không?

- Ý chung nhân của ta đang ở ngay trước mặt ta…

- Nói láo

Tôi hét lên khiến mọi người quay lại nhìn tôi chăm chú

- Ngươi, nhìn thẳng vào mắt ta, nói ngươi thích ta xem nào

Tiểu Hùng nhấc đôi mắt vô hồn của mình lên rồi nói

- Ta thích nàng

- Ngươi có từng nghe nói, ánh mắt có thể biểu đạt cảm xúc không? Ánh mắt của ngươi đang bán đứng ngươi

Chậc, diễn xuất cớ sao lại kém cỏi vậy chứ? Làm sao có khả năng tôi nhìn không ra vậy

Nếu như hắn nói ngay từ đầu hắn đã ghét tôi, với việc gặp mặt tôi ngày hôm đó, hắn mà là người chính trực đã không ngay lập tức tươi cười với tôi như thế. Rõ ràng là hắn không để ý đến tôi mà là để ý tới chức tước của tôi!

Uổng công tôi còn nghĩ hắn là tiểu thịt tươi, là mầm non không được xâm phạm. Hoá ra chỉ là một kẻ nhìn vào chức tước để nịnh nọt. Chú Đinh sao lại nuôi ra một thằng ranh con như thế này chứ?

Tiểu Hùng ngớ người, còn đang định nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Thu lại ánh mắt cùng cử chỉ thân mật lại, cuối cùng lại nói

- Xin lỗi, vì ta đã cố tình làm vậy. Ta…

- Không nói nữa. Ta coi Đinh đại thúc như là thúc thúc của ta. Ta là tỷ tỷ của ngươi. Có việc gì cứ tới tìm ta, không phải làm như vậy đâu, sẽ có lỗi với tiểu cô nương ấy lắm

- Tỷ tỷ

Tiểu Hùng quỳ xuống, nước mắt bắt đầu rơi từng đợt từng đợt

- cầu xin tỷ cứu nàng ấy

- Nàng ấy, mà đệ nói, là ai?

- là đệ nhất hoa khôi Hoàng Lan

Hoàng Lan? Hôm trước tôi mới gặp cô ta, được cái cũng hơi xinh, nhưng nhìn mặt tôi thấy không ưa lắm. Mặt cô ta cứ gian gian kiểu gì ý

- Hoàng Lan không phải cô nương tốt

- Ai cũng nói thế, phụ thân đệ cũng nói thế. Nhưng đệ biết Hoàng Lan chịu rất nhiều uỷ khuất. Xin tỷ hãy giúp nàng ấy

- Đệ bị ả kỹ nữ đó lừa rồi. Hôm trước lúc ta đến cứu Tiểu Hồng, thấy ả ta dựa người vào nam nhân, đâu có vẻ gì là uỷ khuất đâu

Tiểu Hùng dường như không tin lời tôi nói, liên tục lắc đầu. Tôi cũng thở dài

- Đệ còn như vậy, không khéo tới lúc mua ả ta về cửa, ả ta lại phủi gót đi mất, thì khóc không ra nước mắt đâu. Bây giờ ta có thể giúp đệ, đệ có muốn thử cảm giác tiền mất tật mang không?

- Tiền mất... tật mang?

- Là dùng hiện kim mua một món đồ vật nhưng món đồ ấy đã không giúp gì được chủ nhân thì thôi, còn hại chủ nhân nữa

Tiểu Hùng đờ đẫn, tôi vỗ vai thằng nhỏ an ủi. Tuổi còn trẻ, vấp ngã là chuyện bình thường. Con ả Hoàng Lan đó đã trải sự đời. Lừa được thằng nhỏ nai tơ như cậu ta cũng là chuyện bình thường thôi

Đứng trước chuyện này, tôi chỉ biết lắc đầu thở dài mà thôi

Vì cũng đã qua cái mùa gió rét căm căm tuyết lở chắn đường cho nên chúng tôi giao việc khắc phục thiên tai cùng tổ chức thi cử cho chi huyện rồi nhanh chóng hồi kinh

Vừa về đến Lưu Ly cung, tôi đã bắt gặp khuôn mặt của Lưu Vân đang ngồi chễm chệ trên giường của tôi

Cứ tưởng tượng ngày nào hắn cũng ngồi trên đó, nằm trên đó, hít hà mùi hương của tôi. Vừa tưởng tượng thôi đã thất thật biến thái

- Thần không biết hoàng thượng giá lâm, mong hoàng thượng thứ tội

Lưu Vân đứng dậy di chuyển dần về phía tôi, thanh âm của hắn khàn đặc và khó nghe

- Ái khanh vừa mới từ Kim An về, không trách khanh. Nhưng nữ tử vận nam trang như vậy, khanh không thấy khó chịu sao?

- Bẩm hoàng thượng, thần đi tiếp tế, vận nữ phục không tiện, chỉ có thể vận y phục của nam nhân

Tiếng Lưu Vân cười khẽ

- Vậy nên khanh có thể làm những việc mà cả nam nhân chỉ e cũng không dám làm sao?

Tôi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt của hắn kề sát ngay mặt tôi khiến tôi hơi giật mình

- Hoàng thượng nói vậy, thần không hiểu lắm

- Trương thượng thư, khanh thông minh như vậy, ý trẫm nói chẳng lẽ khanh còn không hiểu

Tôi giật mình, nhớ tới ý định xin ý chỉ dạy lớp sơ cứu cơ bản bèn vội nói

- Bẩm hoàng thượng, đó là sơ cứu. Ở bất kỳ tình huống nào, việc sơ cứu khi nạn nhân mới dừng thở có thể có hiệu quả cứu người rất lớn. Thần cũng định bẩm báo chuyện này với hoàng thượng và xin ý chỉ mở lớp dạy sơ cứu cho thái y và quân lính

Lưu Vân mỉm cười

- Khanh cái gì cũng biết nhỉ?

- Dạ bẩm, mỗi thứ biết một ít, phòng khi cần dùng

- Vậy ngươi dạy trẫm đi, cách hô hấp nhân tạo gì đó ý

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn. Đệt, chẳng lẽ tên chết tiệt Lưu Vân đem quả hô hấp nhân tạo thần thánh biến thành hôn môi rồi chứ?

Thôi kệ, thánh lệnh khó cưỡng mà

- Vậy, thần xin phép mạo phạm long thể. Mời hoàng thượng tìm một nơi bằng phẳng rồi nằm xuống

Lưu Vân gật đầu rồi tự động cởi giày leo lên giường tôi nằm

Đệt =_=“

Tôi lại gần hắn, thấp giọng nói

- Những điều thần nói sau đây, hoàng thượng phải nhớ kỹ. Trước hết, áp tai vào lồng ngực trái xem tim đập mạnh hay yếu

Tôi nói, thuận tiện cúi người áp xuống lồng ngực hắn. Hắn lấy tay xoa đầu tôi. Tôi cau mày

- Hoàng thượng, người hôn mê không có cử động được thưa hoàng thượng

Lưu Vân ngừng động tác, cuối cùng là vẫn phải thu tay về

Tôi ngẩng đầu dậy, tiếp tục bài hướng dẫn

- Đặt hai tay lên lồng ngực, ấn mạnh khoảng từ 10 đến 20 lần

Tôi đứng dậy dùng lực tay ấn mạnh vào lồng ngực Lưu Vân, hắn cũng theo từng động tác mà vang lên những tiếng động khe khẽ

Đệt, sao giống đóng cửa làm chuyện mờ ám vậy?

- Tiếp sau đó lấy tay nâng cằm nạn nhân, một tay bịt mũi nạn nhân, hít mạnh khí vào, ra sức thổi phồng khí quản nạn nhân, làm vậy cho tới khi nạn nhân thoát khỏi nguy hiểm

Tôi nói thuận tiện buồn tay ra khỏi mũi cùng cằm hắn, hoàn thành bài hướng dẫn

Tay tôi vừa buông ra lập tức bị kéo lại, cả cơ thể không tự chủ ngã vào người hắn

- Ngươi nói xem, ngươi hô hấp nhân tạo cho nạn dân, còn với trẫm tại sao ngươi không làm

- Hoàng thượng là thiên tử, còn nô tỳ cùng xuất thân với nạn dân.

Tôi vội tìm một lý do lấp liếm. Hắn lấy tay nâng cằm tôi lên

- Thượng thư nên nhớ, đây là mạng người đấy

Hắn cúi xuống hôn tôi, cuối cùng lại nói

- Thượng thư nên nhớ mình là phận nữ nhi, nên tránh xa bọn nam nhân ra

Hắn đứng dậy sải bước ra khỏi Lưu Ly cung. Tôi tức giận lấy vạt áo lau sạch môi mình rồi nói

- Hoàng thượng, ngài cũng là nam nhân đấy

Tôi hừ lạnh, sao lại có con người không hiểu đạo lý như vậy chứ? Phận nữ nhi tôi đây bị hắn chà đạp mấy lần rồi. Hắn nói tôi không được gần gũi nam nhân, vậy hắn không phải à? Gay thì cũng là con trai nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.