Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 29



Vương Tiện Lâm tỉnh lại, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy:

Phụ thân y, thân là một kiện mỹ giáo luyện có được bắp thịt phi thường rắn chắc xinh đẹp, bị người trói thành tư thế cực kỳ dâm loạn, ngay trên bàn trà đặt cạnh giường y, như một vật phẩm. Mà trong mông y, cắm công cụ trách phạt thập phần thô to, vì duy trì tư thế phi thường gian nan mà ngón chân giật giật, kéo theo phân thân giả trong hậu huyệt y cũng khẽ chuyển động. Mỗi lần xuất nhập, đều làm cho Vương Kiến Quốc hừ một tiếng, trên mặt phiếm hồng quang như sắp cao trào.

“Ba, đây là?” Vương Tiện Lâm hỏi.

“A… Đây là tiểu, tiểu huynh đệ thiết kế cho ta… A, thiết kế tạo hình pho tượng a.” Vương Kiến Quốc bị khoái cảm làm cho không thể nói liền câu.

“Như vậy a.” Vương Tiện Lâm trầm tĩnh lại.

“Tỉnh?” Lý Vân Thiên đi vào, Vương Tiện Lâm vội vàng xuống giường. Y cũng không mặc quần áo không có dị trạng tiêu sái đến bên người Lý Vân Thiên, chờ hắn phân phó.

“Lý tiên sinh.” Vương Tiện Lâm mang theo điểm kính sợ nói, đồng thời ánh mắt còn không tự giác quét về phía phụ thân y.

“Cảm thấy tò mò?” Lý Vân Thiên nhẹ nhàng cười.

Vương Tiện Lâm ngượng ngùng cúi đầu, cho dù bị thôi miên, thấy phụ thân thân sinh tạo hình dâm mĩ như vậy, y vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Lý Vân Thiên không để ý đến y, mà hỏi Vương Kiến Quốc: “Đại thúc, lúc ta không có đây, ngươi có trộm cao trào hay không?”

“Không, không có… A…”

“Không ngoan a, vậy trên bụng ngươi đang đọng cái gì?” Lý Vân Thiên chỉ vào bạch dịch tích trên bụng Vương Kiến Quốc, phân thân thẳng đứng còn không ngừng nhỏ giọt.

Là Vương Kiến Quốc bởi vì quá sảng mà tràn chất lỏng ra thôi, Lý Vân Thiên tỏ vẻ không biết mà hỏi.

“Đây là…”

“Tượng điêu khắc thì không biết cao trào.” Lý Vân Thiên lạnh lùng nói, “Vì ngươi thất trách, ta phải trừng phạt ngươi.”

Hắn quay qua đầu nói với Vương Tiện Lâm: “Túm chân ba ba ngươi, dùng sức lắc.”

Vương Tiện Lâm lo lắng nhìn phụ thân bị trói chặt, chỉ là lay động rất nhỏ cũng đã làm y sắc mặt ửng hồng, khoái cảm liên tục, nếu dùng sức lắc…

Trong lòng nghĩ vậy, động tác cũng không dám dừng, tay khẽ run bắt lấy chân Vương Kiến Quốc, do do dự dự bắt đầu lay.

Lại không biết, lực đạo nặng thì khoái cảm sẽ qua nhanh, bởi vì Vương Tiện Lâm chần chờ, lực đạo vừa phải, không nhẹ không nặng, rất ma nhân.

Vương Kiến Quốc run run rẩy rẩy, không chỉ mặt, ngay cả cổ, ngực đều đỏ lên. Thần sắc y hoảng hốt, cả người như bị nấu chín, từ trong ra ngoài tản mát ra hơi thở khêu gợi, phân thân vốn đứng thẳng cũng như vỡ đê mà bắn ra từng cỗ từng cỗ bạch dịch.

Lý Vân Thiên nhìn thời gian, “Đã được hai tiếng, nghỉ ngơi một chút đi.”

Vương Kiến Quốc vốn đang lâm vào vô lực sau khi cao trào nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi thả lỏng bắp thịt toàn thân.

Cởi trói cho Vương Kiến Quốc xong, Lý Vân Thiên hướng lực chú ý về Vương Tiện Lâm vẫn trầm mặc bên cạnh.

“Em trai ta… Hắn thế nào?” Vương Tiện Lâm trầm mặc nửa ngày, mới hỏi như vậy.

Lý Vân Thiên thoáng có chút ngoài ý muốn.

“Hắn làm nô lệ của ngài, hiện tại khoái hoạt sao?” Vương Tiện Lâm chăm chú nhìn Lý Vân Thiên.

“Cảm thấy tò mò?”

Vương Tiện Lâm lắc đầu, trên mặt y lộ vẻ mê mang, “Cả đêm qua ta vẫn suy nghĩ… Ta có chút hâm mộ…”

Lý Vân Thiên nhướng mày.

Vương Tiện Lâm nô tính còn cao hơn Vương Kiến Quốc, đây là điều hắn không nghĩ tới, dù sao y lúc trước cho dù bị thôi miên, cũng không quá tình nguyện phối hợp.

“Đúng vậy, tiểu huynh đệ, ta cùng Tiện Lâm, đều thực hâm mộ Lập Hải.” Vương Kiến Quốc nằm trên mặt đất nghỉ ngơi cũng chậm rãi nói.

“Muốn trở thành nô lệ của ta?” Lý Vân Thiên ngồi xuống, không nhanh không chậm hỏi.

Vương Tiện Lâm cúi đầu, dù sao với một băng sơn soái ca lòng tự trọng rất mạnh mà nói, chính miệng nói ra muốn thành nô lệ của người khác thật vượt quá năng lực thừa nhận của y.

Vương Kiến Quốc lại không như vậy, y không ngừng gật đầu. Trời sinh là số 0, y từ sau khi bị Lý Vân Thiên thượng, giống như được mở ra cánh cửa tân thế giới, bản năng nô tính chịu ngược chậm rãi thức tỉnh.

“Nhìn ba ba ngươi xem, đều nghĩ muốn thành nô lệ của như vậy, ngươi ngay cả một câu cũng không nói sao?” Lý Vân Thiên tiếp tục kích thích lòng tự trọng của Vương Tiện Lâm.

Vương Tiện Lâm ngẩng đầu mở miệng, trong mắt xẹt qua tia do dự.

“Quỳ xuống!” Lý Vân Thiên lớn tiếng nói.

Vương Tiện Lâm đang đứng cùng Vương Kiến Quốc nằm trên đất lập tức phản xạ có điều kiện chuyển qua tư thế quỳ.

Lý Vân Thiên ngồi vào ghế, vắt một chân lên.

“Muốn trở thành nô lệ, cứ tới đây liếm giày của ta đi.” Hắn lãnh khốc nói.

Vương Kiến Quốc lập tức bò tới, hé miệng vươn đầu lưỡi, bắt đầu liếm mặt giày của Lý Vân Thiên. Mà Vương Tiện Lâm chậm hơn phụ thân một bước, giống như hạ quyết tâm, bò đến, liếm giày cho Lý Vân Thiên.

Lý Vân Thiên cười thầm, phân biệt đạp một cước trên mặt hai người, đá ngã bọn họ lên mặt đất.

Vương Kiến Quốc đứng lên, bám riết không tha muốn tiếp tục liếm.

“Nếu muốn trở thành nô lệ của ta, ta đành cố mà nhận các ngươi vậy.” Lý Vân Thiên nói, dẫm lên mặt Vương Kiến Quốc ngăn động tác y muốn tới gần, “Đại thúc thì kêu Thúc nô, Vương Tiện Lâm gọi là Tửu nô, đến tối cùng ta tới biệt thự đi, các ngươi còn có đồng bạn khác cần nhận thức một chút.”

“Hiện tại, Tửu nô lại đây, mông nhếch về phía ta.”

Nô lệ mới ra lò Vương Tiện Lâm thuận theo bò qua.

Lý Vân Thiên thân thủ sáp sáp hậu huyệt y.

“Điều rượu cho ta, ân?” Hắn cười nói, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được tủ rươu ở một góc phòng, bên trong bày chỉnh tề đủ các loại rượu.

“Không bằng chơi một trò chơi đi, bịt mắt ngươi lại, dùng mông ngươi nếm thử, sau đó nói xem rót vào là loại rượu gì.”

Vương Tiện Lâm thấp giọng nói: “Hảo…”

“Không cần bảy ra loại biểu tình không tình nguyện này, chẳng lẽ như vậy có thể làm  ngươi cao quý hơn?” Lý Vân Thiên nhíu nhíu mày, “Ngươi xem phía trước ngươi đều ngạnh lên, vì mấy câu nói của ta mà hưng phấn lên, chẳng lẽ ta đang ép buộc ngươi sao?”

Vương Tiện Lâm tựa hồ vẫn không thể chấp nhận bản thân có một mặt dâm đãng như thế.

“Không phải ngoài miệng không thừa nhận bản thân ti tiện, ngươi sẽ không phải một tiện nhân.” Lý Vân Thiên đạp đạp cái mông đang giương cao của Vương Tiện Lâm.

“Đã chủ động làm nô lệ của ta, còn tưởng rằng mình là nam nhân cao quý? Từng bị ta thao bắn… Điều, rượu, sư, đại, nhân!”

Lý Vân Thiên nói xong, mở một chai rượu màu xanh, một tay cắm vào hậu huyệt Vương Tiện Lâm, ngón tay cực lực tách, mở cái động ra.

“Bắt đầu rót a, phải thử hết chỗ rượu ngươi cất ở đây một lần, đoán không ra thì dùng rượu đó súc ruột cho ngươi, tắc giang hai ngày.” Lý Vân Thiên mang theo ý cười lãnh khốc nói.

Vương Tiện Lâm run rẩy, kính cẩn nghe theo để Lý Vân Thiên nâng chai rót vào hậu huyệt y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.