Một cước đạp mạnh chân phanh, Hạ Nhân bị câu hỏi của Trầm Thước Hi làm cho mặt mũi đỏ bừng. Mà kẻ khởi xướng là Trầm Thước Hi lại nghiêng dầu chớp mắt mỉm cười, ánh mắt trực tiếp nhìn chăm chăm vào nàng, biểu tình kia nghiêm túc cực kì, một chút cũng không giống như là đang nói đùa.
Cái này đúng là khiến Hạ Nhân xấu hổ chết đi được, nàng mím mím môi nói xin lỗi:
- Cô nói cái gì vậy a~, tôi thật là sẽ nghiêm túc làm vậy
Trầm Thước Hi tủm tỉm cười nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, nàng ngồi thẳng người, nghiêm trang nói:
- Ân, Hạ tổng vẫn luôn là một người nghiêm túc, nói được làm được.
Hạ Nhân hung tợn liếc Trầm Thước Hi một cái.
Trầm Thước Hi lơ đễnh hỏi:
- Người nghiêm túc, tối nay muốn ăn cái gì?
Hạ Nhân còn kém giơ tay lên che mặt, tay nàng cầm lái có điểm run lên
- Tốt lắm, không đùa nữa, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn, ăn mừng một trận.
Trầm Thước Hi hơi cười, không hề nói gì nữa, trong ánh mắt lại toát ra nhè nhẹ một tia giảo hoạt.
Mà Hạ Nhân lúc này trong đầu lại đang loạn thành một đoàn, tâm cũng đã sớm bị câu nói kia của Trầm Thước Hi khuấy tung đến long trời lở đất. Từ trên xuống dưới đều sôi trào không dứt đến không cách nào bình tĩnh lại.
Mãi cho đến tận lúc ăn cơm, Hạ Nhân trong lòng vẫn không yên, Trầm Thước Hi ngược lại khẩu vị lại không tệ. Ăn so với thường ngày còn nhiều hơn một chút. Hạ Nhân nhìn dáng vẻ ăn beef steak đến vui vẻ của nàng, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, tên khốn khiếp này, đem người khác trêu chọc người khác thành ra như thế này, chính nàng lại tỏ ra như không có việc gì, chẳng lẽ đã luyện thành kỳ cựu?
- Này, Trầm Thước Hi
Nín nhịn một đêm, Hạ Nhân cuối cùng vẫn là không nhịn được. Trầm Thước Hi nâng mi, nhìn nàng. Hạ Nhân mím môi nói:
- Hôm nay chẳng qua chỉ là nghi thức khai máy, chờ sau này sau khi edit tốt rồi đem đi phát sóng, cuộc sống của cô có thể cũng sẽ có chút bị ảnh hưởng, dù sao bọn paparazzi cũng có mặt khắp mọi nơi.
Trầm Thước Hi gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn beef steak của nàng.
Hạ Nhân nheo mắt, nàng ho khan một tiếng:
- Vì để tránh cho những phiền toái không cần thiết, tôi trước tiên là muốn hiểu được một chút về hoàn cảnh cụ thể của cô.
Trầm Thước Hi cúi đầu nhìn miếng beef steak, khóe miệng bất giác câu lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Hạ Nhân cũng đã chân thành giảng giải một phen như vậy nhưng lại không thấy Trầm Thước Hi đáp lại câu nào, không có biện pháp, nàng chỉ có thể nhắm mắt hỏi thẳng:
- Dĩ nhiên, mấu chốt của vấn đề là ở chuyện tình cảm, bác sĩ Trầm, nói qua một chút, cô đã từng có mấy mối tình rồi? Những người đó là làm cái gì?
Trầm Thước Hi nắm chặt cái dĩa trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Nhân, hai con mắt xinh đẹp cư nhiên lại lấp lánh ánh sáng.
Hạ Nhân bị nàng nhìn thì liền chột dạ, lập tức xua xua tay
- Chuyện này, cô không có muốn nói cũng không sao a~, a a.........sau cùng thì cái này cũng chuyện riêng tư của cô, chuyện riêng tư.........
Trầm Thước ngoắc ngoắc môi, không để ý đến hành động nhỏ của Hạ Nhân, nàng nghiêm trang nói:
- Hạ tổng, tôi vẫn luôn luôn thật sự thích một người.
- Nga~, có sao?
Hạ Nhân cúi thấp đầu, đáp lại có chút yếu yếu, không biết tại sao, trong lòng nàng có chút không thoải mái, giống như là bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Trầm Thước Hi không nói thêm gì nữa, mà là trực tiếp nhìn chằm chằm Hạ Nhân. Hạ Nhân cảm giác được ánh mắt của nàng, cứ xấu hổ thế này thì cũng giải quyết được gì, nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Thước Hi, cười một nụ cười có lệ
- Người có thể khiến cho bác sĩ Trầm coi trọng, nhất định phải là một người ưu tú trong những người ưu tú.
- Ngược lại cũng không hẳn là như vậy.
Trầm Thước Hi tựa như có điều suy nghĩ nhìn nhìn Hạ Nhân, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Tôi thích người có thể vô ưu vô lo không màng suy nghĩ, tính tình lại hay muộn phiền nhưng cuối cùng lại có trái tim vô cùng ấm áp, hay lo nghĩ cho người khác.
Hạ Nhân kinh ngạc nhìn Trầm Thước Hi, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề:
- ...........vô ưu vô lo không màng suy nghĩ, tính tình lại hay muộn phiền nhưng trái tim lại ấm áp, hay lo nghĩ cho người khác?
Trầm Thước Hi nhìn ánh mắt của nàng, gật đầu một cái.
- ..........thật sự là thích người như vậy sao?
Hạ Nhân nội tâm đã bay xa đến mức không thể quay về để có thể hình dung cú shock này. Theo quan điểm của nàng, Trầm Thước Hi mặc dù mồm miệng có một chút tùy tiện, nhưng thực sự là người ôn nhu, đa tình , lại lãng mạn, là người yêu thì sẽ vô cùng đủ tư cách. Nói vậy thì người mà nàng yêu cũng phải là một người cực kỳ xuất sắc, nhưng theo như miệng nàng nói ra..........thật sự là cần phải sử dụng những tính từ như vậy để mô tả sao?
Trầm Thước Hi nghiêm trang nhìn Hạ Nhân
- Thế nào? Hạ tổng không tin sao? Tôi nhưng là một người rất nghiêm túc
Hạ Nhân: . . . . . .
Nàng thế nào lại cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây? Thế nào lại giống như là có mùi châm chọc nàng ở đây nhỉ?
Bị miệng lưỡi độc ác của Trầm Thước Hi "đánh" cho tan tác, Hạ Nhân ngược lại lại có chút lên tinh thần. Hai người cơm nước xong xuôi lại cùng nhau lái xe về nhà. Trên đường về Trầm Thước Hi còn cố ý xuống xe để vào hiệu thuốc.
- Cô làm sao vậy? Ngã bệnh?
Hạ Nhân tò mò nhìn đống thuốc trong tay nàng, Trầm Thước Hi lạnh lùng cười một tiếng
- Tôi ăn beef steak bị nóng bỏng miệng.
Hạ Nhân: . . . . .
Vào cửa nhà, Hạ Nhân dựa theo thói quen cũ liền lập tức đi tắm. Bởi vì ngày hôm nay có chút nóng nên Trầm Thước Hi cũng liền đi phòng tắm cách vách tắm rửa luôn.
Bởi vì trong đầu vẫn đang suy nghĩ về Trầm Thước Hi, Hạ Nhân vội vã tắm xong liền khoác áo tắm đi ra, nhưng đi qua đi lại một vòng vẫn không trông thấy nàng đâu, lòng Hạ Nhân nảy lên một cái, lập tức hô to:
- TRẦM THƯỚC HI !
- Làm sao a?
Đang gội đầu, Trầm Thước Hi đành hé nửa con mắt ra và hỏi. Trong nhà tự dưng có chuột sao? Tự dưng lớn tiếng như vậy. Hạ Nhân nghe được thanh âm của nàng liền thở một hơi dài nhẹ nhõm
- Không có sao
Ngực kịch liệt phập phồng, tim đập bình bịch cảm giác như nhảy lên tận họng và vẫn chưa rơi trở về vị trí cũ. Thân thể giống như là mệt lả đi, Hạ Nhân chậm rãi đi tới phòng khách, ngồi xuống salon, trong đầu đều là thanh âm âm lãnh kia.
-- Mày yêu người nào, thì đó chính là kiếp nạn của nàng ta.
-- Nếu như để cho tao phát hiện ra, nàng sẽ hoàn toàn biến mất.
..........
Trầm Thước Hi cầm khăn lông xoa xoa tóc, lúc đi ra đã nhìn thấy Hạ Nhân đang thất hồn lạc phách ngồi trên ghế salon, giật mình nhìn nàng, rồi lại nhẹ nhàng đi tới bên người nàng, ôn nhu hỏi
- Thế nào?
Lãnh hương bất chợt đưa tới, Hạ Nhân thân thể chợt run lên, không tự chủ được hướng bên cạnh lui về
- Không có sao.
Không có sao? Trầm Thước Hi hé mắt, nàng bỏ khăn lông xuống, nhìn chằm chằm Hạ Nhân
- Mỗi lần cô tắm xong gương mặt đều là hồng hồng, lần này như thế nào lại tái nhợt đi như vậy.
Vốn còn đang đắm chìm trong tâm sự của bản thân, Hạ Nhân nghe Trầm Thước Hi nói như vậy ngay lập tức nheo mắt, mặt lộ ra vẻ không hài lòng, nàng cáu lên nói một chút
- Nói nhăng nói cuội cái gì đó? Cái gì mà hồng hồng?
Trầm Thước Hi cười, đôi mắt chăm chú quan sát Hạ Nhân, nháy mắt cũng không nháy.
Hạ Nhân nhịn không được, với tay lấy cái khăn lông bên cạnh hướng Trầm Thước Hi ném tới
- Cô nhìn cái gì. Cái tên bác sĩ chết bầm này miệng lưỡi càng ngày càng hay nói mấy câu bất chính.
Hai người lại cùng nhau nháo một hồi, Trầm Thước Hi lấy thuốc đã mua đem ra, nàng ngồi xuống bên ghế salon
- Tới đây, tôi bôi thuốc cho cô.
- Vẫn là không cần đi, mấy ngày nữa là tốt rồi.
Hạ Nhân cũng không nhúc nhích, nàng cũng không muốn cách Trầm Thước Hi quá gần. Trầm Thước Hi cau mày, nghiêm túc nhìn nàng nói
- Cô không biết rằng trong y học thì bỏng miệng rất khó chữa trị sao? Nếu để lại di chứng trở thành bệnh lở mồm long móng, tự cô chịu trách nhiệm lấy.
- .........thật sự có chuyện đáng sợ như vậy?
Hạ Nhân như có như không tin lời nàng, Trầm Thước Hi vô cùng hài lòng. Nàng lấy ra tuýp thuốc, nặn ra một ít. Hạ Nhân tò mò nhìn nàng, Trầm Thước Hi bóp tốt thuốc ra xong, xoay người, dùng hai tay giữ lấy gò má của Hạ Nhân, thâm tình nhìn nàng.
Hạ Nhân trong nháy mắt có chút túng quẫn, mặt cơ hồ nóng lên không ít,
- Cô làm gì nha? Không phải là bôi thuốc sao?
Trầm Thước Hi giữ mặt nàng có chút gần, Hạ Nhân không chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm câu người từ tay của nàng, mà ngay cả nhiệt độ của nàng cũng xâm nhập tới. Áo ngủ của nàng vừa vặn che đi chỗ đầy đặn kia, cùng với tóc dài còn chưa khô vẫn đang nhỏ xuống từng giọt nước, lăn xuống cái thung lũng quyến rũ mê người kia. Hạ Nhân ánh mắt nhìn lom lom không chớp, theo bản năng nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Trầm Thước Hi nhìn dáng vẻ mê gái của Hạ Nhân cười cười, theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, bất động thanh sắc kéo kéo cổ áo, chặn lại phong cảnh phía bên dưới xương quai xanh tinh xảo.
..................................
Lần này, Hạ Nhân mặt trực tiếp có thể sánh ngang với cái đít khỉ. Cái tên bác sĩ chết bầm này.........nhất định là cố ý cố ý cố ý đi? Bình thường quần áo đều là sạch sẽ kín đáo, làm cái gì mà lại mặc cái đồ ngủ kiểu này cơ chứ?
- Cô nghĩ cái gì đấy?
Trầm Thước Hi thanh âm trầm thấp mang theo thấp thoáng một tia nhạo báng bay ra, lúc này lại không che dấu được sức hấp dẫn.
Hạ Nhân ho khan một cái, đang muốn nói gì, vừa ngẩng đầu lên hướng về phía Trầm Thước Hi đã nhìn thấy ngay khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Mỹ nữ nàng đã gặp qua không ít, nhưng giống như Trầm Thước Hi mang theo một loại cao quý vừa khiêm tốn vừa pha trộn nét quyến rũ, thì đây là lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy. Làn da kia, đơn giản có khi chỉ cần liếm nhẹ một cái cũng sẽ khiến nó bị rách mất.........
Hạ Nhân dùng sức cấu vào bắp đùi mình một cái. Trầm Thước Hi lắc đầu cười khẽ, nàng tiếp tục dùng tay giữ khuôn mặt Hạ Nhân nhu nhu nhìn một hồi, lúc này mới chịu bôi thuốc cho nàng.
Trầm Thước Hi ra tay rất nhẹ nhàng, động tác lại vô cùng chậm rãi. Thuốc mát lạnh đi vào cơ thể, vốn là phải vô cùng thoái mái, nhưng đối với Hạ Nhân lại như là đang bị tra tấn vậy. Ánh mát của nàng không dám nhìn thẳng Trầm Thước Hi, lại không thể cứ như thế nhắm mắt có vẻ không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là làm bộ mạn bất kinh tâm nhìn sang chỗ khác.Trầm Thước Hi vô cùng ôn nhu, nhiều lúc lại nhẹ nhàng như có như không thổi một cái vào bên khóe miệng của Hạ Nhân, thổ khí như lan đem Hạ Nhân toàn bộ lỗ chân lông trên người đều tầng tầng nổi lên.
Ngắn ngủi có mấy phút mà đối với nàng cứ như là một thế kỷ đã trôi qua vậy. Lau tốt thuốc bôi, Trầm Thước Hi lại nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, lúc này mới hài lòng xoa xoa tóc của nàng
- Ân, không tệ, tôi đi rửa tay một cái, sẽ mang cho cô một cốc sữa ấm
- Nga~
Hạ Nhân cúi đầu không dám nhìn Trầm Thước Hi, Trầm Thước Hi lại nhìn chằm chằm nàng một hồi, càng nhìn càng thấy thích cái khuôn mặt đỏ bừng kia, tựa như từ hồ ly đã bị biến thành con mèo nhỏ.
Thừa dịp Trầm Thước Hi đi hâm nóng sữa, Hạ Nhân thở dài nhẹ nhõm, nàng sửng sốt một hồi lâu, đưa tay lên sờ sờ miệng mình, không nhịn được cười khúc khích ra thành tiếng. Nàng vội vàng ho khan mấy tiếng, lấy điện thoại di động ra, tra thử xem – cái gì gọi là bệnh lở mồm long móng?
So sánh với các loại bệnh khác, Hạ Nhân đối với các loại bệnh có thể gây ảnh hưởng đến mỹ mạo bản thân là cực kì quan tâm. Nhưng vừa với lên trang 100⁰ để tra câu trả lời thì Hạ Nhân thiếu chút nữa đã hít thở không nổi.
Bệnh lở mồm long móng --
Khái quát: bệnh lở mồm long móng là bệnh truyền nhiễm do virut gây ra, phổ biến ở vùng nhiệt đới.
Triệu chứng: xung quanh miệng xuất hiện những vết phát ban trắng, gây sưng miệng, sau sẽ hình thành nhọt mủ, nếu để bị vỡ sẽ để lại vết sẹo.
Cái loại bệnh gì thế này?