Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 7



- Cậu cứ như vậy đem nàng ấy ném xuống?
Phương Du một cước chống chân xuống đất, giật mình nhìn Trầm Thước Hi. Văn Hoa không nói một lời, ánh mắt ôn nhuận chăm chú nhìn Trầm Thước Hi.
Gió thổi qua tóc Trầm Thước Hi, nàng cúi đầu nhìn một chút đồng hồ đo cây số, mày nhướn lên:
- Tới đây là được rồi, để nàng tự đi nốt chỗ còn lại vừa đúng sáu ngàn bước, chúng ta nghỉ ngơi một hồi đi
- Rốt cục là có ý gì a~?
Phương du mơ hồ. Văn Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Nàng là bệnh nhân của cậu sao?
Trầm Thước Hi tự tiếu phi tiếu trả lời:
- Coi như là vậy nhưng cũng không phải vậy
- Cậu người này a~ liền như vậy cố tình trêu chọc nàng
Phương Du dừng xe, ngửa đầu uống nước.
- Thế nào? Đây cũng được xem là một liệu pháp của cậu sao?
Trầm Thước Hi liếc hắn một cái:
- Giống hệt như cậu cái loại này phú nhị đại, có thể sử dụng xe bốn bánh tuyệt đối không chịu dùng hai chân. Vận động ở mức nhất định có thể giúp cho thân thể, còn có cải thiện giấc ngủ.
Phương Du vừa nghe liền cười:
- Cậu đừng nói đùa, nếu là như vậy, cậu vì sao không cho Nhân Nhân một chiếc xe đạp tự nàng đạp? Còn không phải là cậu đèo nàng tới đây? Chẳng lẽ cậu thích vô duyên vô cớ ngược đãi nàng a~?
Ba người cũng thích đạp xe, trang bị không tính là nghèo nàn, cũng là có chút cao cấp. Nhưng Trầm Thước Hi hôm nay hết lần này tới lần khác lại cưỡi lên một con xe đạp màu xanh "thuộc về thế hệ cũ", điều này làm cho hai người bọn họ không sao hiểu nổi.
Trầm Thước Hi không nói lời nào, mím mím môi, giống như nghĩ tới một cái gì đó, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng khóe mắt lại hàm chứa một tia vui vẻ khó phát giác. Văn Hoa nhìn thấy, dừng lại hỏi:
- Thước Hi, hai người trước đây nhận thức nhau sao?
- Làm sao có thể, nàng là người trong giới giải trí, cái vòng đó chúng ta làm sao có thể tiếp xúc được
Phương Du cắt đứt lời nàng, hắn cười ha hả nhìn Trầm Thước Hi:
- Cậu cũng đừng khi dễ người ta. Tớ cảm thấy Nhân Nhân không tệ, cả người trên dưới đều toát lên nét quyến rũ nữ nhân. Cậu xem một chút phái nữ bây giờ, hoặc là như Văn Hoa trầm mặc ít nói, nghiêm túc quy củ hoặc là giống như cậu loại này quá mức cơ trí, lại lạnh như băng. Nàng ấy như vậy toát lên tư vị nữ nhân mới là nữ thần trong lòng nam nhân chúng ta.
- Cậu ngược lại có thể thử một chút.
Trầm Thước Hi nói mang theo một tia không thèm chấp. Phương Du đả kích to lớn:
- Cậu có ý gì? Tớ thế nhưng là soái ca như trong truyền cao phú soái, chẳng lẽ còn không cưa đổ được nàng sao?
Trầm Thước Hi lạnh lùng cười một tiếng, không tiếp tục nói chuyện. Phương Du thấy thế muốn nói gì đó, Văn Hoa kéo cánh tay của hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn trật tự. Biết tính khí Trầm Thước Hi, hắn bĩu môi, không hề lên tiếng nữa.
Ba người đang nói, các đó không xa truyền đến một trận tiếng ồn, Trầm Thước Hi nhíu mày một cái, nhanh như vậy?
Một chiếc xe tải chở đầy dưa hấu chậm rãi chạy tới. Ba người đứng xem đầu trợn to hai mắt, bên ghế phó lái, Hạ Nhân đang vui vui vẻ vẻ ngồi gặm dưa hấu, cao hứng cùng tài xế trò chuyện cái gì đó. Nhìn thấy Trầm Thước Hi, Hạ Nhân khiêu mi, mở cửa xe, từ trên xe nhảy xuống.
Nàng dùng giấy ăn lau miệng, phong tao phất phất tay:
- Hi~! Bác sĩ Trầm
Không có như trong tưởng tượng chật vật, ngược lại, lại như thế yêu quang lóe lên.
Trầm Thước Hi: . . . . .
Phương Du nhịn không được cười vang ra tiếng, ngay cả Văn Hoa cũng là nhịn không được rung rung người. Trầm Thước Hi mặt mũi có điểm không treo lên được:
- Cô như thế nào có thể tùy tiện leo lên xe người lạ?
Hạ Nhân khiêu mi:
- Cái gì gọi là người lạ? Phong đại ca sao có thể so với một bác sĩ không đáng tin cậy, nửa đường ném người ta lại đây.
Đang nói, cửa xe bị mở ra, Phong đại ca trong miệng Hạ Nhân đang từ từ đi tới. Nam nhân cao lớn, cổ treo khăn lông, trong tay lại còn đang bưng một quả dưa hấu lớn, hắn cong cong mắt:
- Hạ..........tiểu Hạ, cái này cho cô
- Ai ui, Phong đại ca, cảm ơn nga~
Hạ Nhân tà tà đáp lời, đem Phong đại ca mặt lập tức đỏ bừng. Hắn có chút ngượng ngùng lại có chút không dám nhìn thẳng Hạ Nhân. Hạ Nhân hướng hắn phất phất tay:
- Hôm nay cảm ơn anh a~, sau này còn gặp lại.
Trầm Thước Hi như có điều suy nghĩ nhìn hai người hỗ động.
Nồng đậm khí áp thấp, sắc mặt Trầm Thước Hi trắng đen biến hóa khó lường. Hạ Nhân hướng hai người kia phất phất tay, trực tiếp đem quả dưa hấu to treo lên đầu xe Trầm Thước Hi, nàng tự giác ngồi lên yên sau, vỗ một cái lên lưng Trầm Thước Hi:
- Đi tiếp thôi !
Trầm Thước Hi: . . . . .
Dọc theo đường đi, tâm tình trong lòng của Hạ Nhân cảm thấy không tệ. Nàng cảm thụ gió nhẹ, khều khều chân:
- Không tệ đi? Tôi đi đâu cũng có được ăn chùa, các cô cũng tự dưng có dưa hấu miễn phí để ăn rồi.
Trầm Thước Hi cong cong lông mày:
- Không nghĩ tới Hạ tổng đi tới đâu cũng đều có người quen biết.
Hạ Nhân thân thể cứng đờ:
- Cô nói cái gì? Cài gì biết?
Trầm Thước Hi cười hỏi ngược lại:
- Không phải sao?
- Xí, thật không có ý tứ.
Hạ Nhân bĩu môi:
- Xin hỏi bác sĩ Trầm vạn năng, cô là làm sao nhận ra được?
Trầm Thước Hi nhàn nhạt nói:
- Hắn không dám cùng cô nhìn thẳng vào mắt, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy là hắn không dám cùng mỹ nhân nhìn thẳng mắt, nhưng thực sự lại là một loại kính sợ. Kết hợp với hành động thành kính đưa cho cô dưa hấu giống như trao cho cô tính mạng. Cùng với cách hắn đổi cách gọi tên cô giữa chừng, tôi liền biết hắn với cô là có biết nhau.
- Không có ý nghĩ, không có ý nghĩa. Người nào sau này cùng cô chung một chỗ cuộc sống đơn giản liền không có ý tứ gì hết. Không có sai, tôi đây người hiền tự có quý nhân phù trợ. Khi còn bé, hắn ta luôn đưa dưa hấu đến cho nhà tôi, là hắn nhận ra tôi trước.
- Cô như vậy đặc điểm nổi bật, sẽ luôn để cho người khác khắc sâu ấn tượng.
- Bổn tiểu thư hào quang bắn ra bốn phía, dĩ nhiên sẽ khiến cho người ta khắc sâu vào trí nhớ.
Đang lúc cười đùa, cuối cùng cũng tới đích. Hạ Nhân từ trên xe nhày xuống, kinh ngạc nhìn sơn cốc cao vút trong mây trước mắt.
- Thật sự ở nơi này dựng trại? - Nàng hoài nghi nhìn Trầm Thước Hi - tối nay nhưng là có mưa nha~
Trầm Thước Hi cười cười
- Yên tâm, thiên lôi cũng không đánh chết được cô đâu.
Hạ Nhân: . . . . .
Phương Du cùng Văn Hoa đã bắt đầu dựng lều, Trầm Thước HI cũng đi vào theo. Ba người tay chân lưu loát, giống như là thường đi cắm trại, rất nhanh đã dựng xong ba cái lều.
Hạ Nhân ngồi ăn dưa hấu ở một bên nhìn nhìn. Nàng trước kia thật là xem nhẹ Trầm Thước Hi. Vốn cho là làm bác sĩ đều là loại đầu to mắt cận, cũng không nghĩ đến nàng còn là một người giỏi vận động. Ba người cùng hợp tác, hiển nhiên nàng là nhân vật trọng yếu, Phương Du cùng Văn Hoa cũng như một thói quen nghe theo nàng chỉ huy.
Làm không sai biệt lắm, Văn Hoa liếc mắt nhìn Trầm Thước Hi:
- Chúng ta cũng dựng cho Hạ tổng một cái lều nữa đi.
Hạ Nhân cau cau mày. Trầm Thước Hi nhàn nhạt nói:
- Không cần
Phương Du kinh ngạc nhìn nàng:
- Vậy cậu định để cho nàng ngủ ở đâu?
Trầm Thước Hi nhìn hắn:
- Nàng ngủ cùng tớ
Phương Du: . . . . .
Văn Hoa nhìn Trầm Thước Hi:
- Không sợ chật sao? Lại cũng không phiền toái, chúng ta có thể dựng thêm một cái nữa mà.
Trầm Thước Hi liếc mắt nhìn Hạ Nhân, Hạ Nhân mặt đỏ lên, ngạo kiều quay đầu không nhìn nàng. Trầm Thước Hi hướng về phía Văn Hoa cười một tiếng:
- Không cần. Hạ tổng xinh đẹp như hoa, một người ngủ một mình nửa đêm bị quái vật gì đó tha đi mất sẽ rất không tốt.
Hạ Nhân: . . . . . .
Vốn là chuyện rất bình thường, lại khiến cho hai người kia kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhân làm nàng có chút ngượng ngùng. Ngược lại, Trầm Thước Hi tiếp tục thoải mái bận rộn. Trời đã sắp tối, bốn người nhóm lửa đơn giản nấu mì ăn.
Phương Du cười hì hì tiến tới bên cạnh Hạ Nhân:
- Nhân Nhân, lần này liền chịu thiệt một chút, vì trời muốn mưa, nếu không ca ca đã cho cưng thưởng thức món cá nướng mỹ vị.
Hạ Nhân cười cười, Trầm Thước Hi từ trong túi xách móc ra áo khoác, đưa cho nàng:
- Mặc vào.
- Nga~
Hạ Nhân nhận lấy, nàng dòm sắc mặt Trầm Thước Hi, luôn cảm thấy cái người này vì sao có chút không vui.
Mì nấu xong, Phương Du vừa định xọc đũa vào gắp lấy, ngay lập tức liền bị Trầm Thước Hi đánh cho một cái vào tay, nhảy tránh sang một bên.Phương Du tức giận nhìn nàng:
- Làm cái gì mà tự dưng cậu che chở đồ ăn như vậy hả?
- Rồi sẽ đến lượt cậu được ăn.
Vừa nói, Trầm Thước Hi vừa lấy ra chén đũa sạch sẽ, trước tiên lấy một chén đưa cho Hạ Nhân.
Phương Du vừa nhìn đã hiểu, hắn có chút ngượng ngùng:
- Nhân Nhân, thì ra cưng có tính khiết phích nha, ngượng ngùng a, ba người chúng ta quen tự nhiên.
Hạ Nhân không có đáp lời, nàng nhìn bát mì trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Trầm Thước Hi. Vì hành động quan tâm của nàng mà trong lòng ấm áp. Đáng tiếc, Trầm Thước Hi căn bản là không có nhìn nàng, chuyên tâm ăn mì của mình.
Dựa theo lượng ăn bình thường của Hạ Nhân, cơm tối ăn như vậy một tô mì chắc chắn là ăn không nổi. Nhưng trong hoàn cảnh phải chịu, mì sợi không tính là mỹ vị cứ như thế vào hết trong bụng. Có lẽ do bây giờ bụng được lấp đầy, nàng cảm thấy thân thể không còn lạnh nữa, sơn cốc cũng không còn đáng sợ nữa.
Mắt thấy mây bắt đầu vần vũ, mấy người đều chui vào trong lều. Trầm Thước Hi kiểm tra lại một chút ba cái lều rồi cũng theo chui vào. Trong lều, Hạ Nhân ôm chân ngồi, mặt hơi có chút hồng, bộ dạng khẩn trương.
Trầm Thước Hi cởi áo khoác, kỳ quái nhìn nàng:
- Cô là làm sao? Xấu hổ sao?
Hạ Nhân cắn cắn môi, liếc nàng một cái.
Nhìn Hạ Nhân dáng vẻ không giống như là đang giả bộ, Trầm Thước Hi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình:
- Tới đây ngồi, một hồi cùng tôi ngắm sao.
Lời này có chút giống như lừa gạt trẻ con, Hạ Nhân động cũng không động, cứ như vậy ngồi. Trầm Thước Hi đem lều mở ra một tầng, lộ ra một khoảng có thể thấy được bên ngoài. Mưa bên ngoài đã bắt đầu tích tích lịch lịch rơi xuống, có xu hướng ngày càng lớn hơn. Hạ Nhân dùng sức ôm mình, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Trầm Thước Hi không nói lời nào, ở một bên nghiêm túc quan sát nàng.
Giờ khắc này, trong lòng Hạ Nhân là bất đắc dĩ cộng thêm không nói nên lời..........
Cái đầu gỗ chết tiệt..........bác sĩ chết bầm, có phải hay không sẽ không mở miệng hỏi thăm, cũng chỉ dùng ánh mắt nhìn nhìn? Làm chuyện gì cũng cứ nhất định phải lý tính như vậy sao?
- Cô sợ sấm?
Trầm Thước Hi từ quan sát đưa ra kết luận. Hạ Nhân hư nhược liếc nàng một cái, không có lên tiếng. Trầm Thước Hi lắc đầu một cái:
- Vậy thì là không sợ.
Hạ Nhân: . . . . . .
Nhìn dáng vẻ thẹn quá thành giận của Hạ Nhân, Trầm Thước Hi không nhịn được cười. Nàng đi tới bên người Hạ Nhân, ôm hông của nàng kéo sát vào mình:
- Ngốc cô nương, sợ sấm lại còn dán chặt góc lều?
Trong lều không gian không coi là lớn nhưng cũng không nhỏ, Hạ Nhân có chút giống như bị Trầm Thước Hi nửa ôm nửa kéo đến giữa lều. Nàng có chút thẹn thùng cúi thấp đầu, giống như con mèo nhỏ, cuộn thành một đoàn. Lẳng lặng cảm thụ cái ôm của Trầm Thước Hi, bị nàng lạnh lùng ôm vào trong ngực, ngửi mùi thơm từ trên người nàng.
Trầm Thước Hi tất nhiên cảm nhận được nàng tựa sát, nàng cười cười, đưa tay ôm lấy Hạ Nhân càng chặt, nhẹ nhàng lay động.
Cứ như vậy dán vào Trầm Thước Hi, nhịp tim kịch liệt của Hạ Nhân cũng từ từ khôi phục. Trong đầu hình ảnh sét chớp nhóe cùng với tiếng sấm ầm ầm, hình ảnh hai nắm tay kia giơ lên cao, hai mắt đỏ ngầu, cùng với tiếng cáu kỉnh mắng mỏ, tựa hồ cũng không còn thấy. Tất cả chỉ còn lại Trầm Thước Hi với một thân nhàn nhạt mùi thơm. Hạ Nhân tựa đầu hướng ngực Trầm Thước Hi dần dần nhích lại. Thật muốn tối nay cứ như vậy ôm lấy nàng. Nghĩ tới đây, Hạ Nhân khuôn mặt đỏ lên, vì ý nghĩ không biết xấu hổ của mình mà ngượng ngùng.
Trầm Thước Hi nhẹ nhàng ôm ấp, giờ phút này, trong lòng nàng tràn ngập một loại tình tố đã rất lâu chưa từng thấy. Nhàn nhạt lượn quanh, thương hại đau lòng, xen lẫn có chút không hiểu vì sao không nói rõ được. Nàng rất rõ ràng, Hạ Nhân không phải chỉ là sợ hãi sấm sét bình thường. Thiếu hụt cảm giác an toàn mới là bản chất thực sự của biểu hiện.
Tựa như rất rất lâu, lại tựa như rất rất ngắn, mưa dần dần ngừng. Trầm Thước Hi cúi đầu ôn nhu nói:
- Một hồi trời trong sao sẽ hiện ra, muốn xem một chút không?
- Ân
Hạ Nhân mềm nhũn đáp, nàng cảm giác hơi nóng:
- Nóng! Tôi trước đem áo khoác cởi.
- Hảo
Trầm Thước Hi cười, đứng dậy từ trong túi xách móc ra một chai nước suối. Xoay người, nàng đang muốn đưa nó cho Hạ Nhân, bất thình lình, ánh mắt của nàng rơi vào đầu vai tím sậm của ai kia. Hạ Nhân vốn trắng, kia một đạo dấu vết rất là rõ ràng, giống như là bạch ngọc thượng đẳng bị ô uế, đốt mắt người nhìn.
Hạ Nhân đang cười híp mắt muốn đi nhận nước, lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của Trầm Thước Hi. Nàng run lên. Theo bản năng, lập tức che lại đầu vai. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.