Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 1 - Chương 13



[Trái tim của thiếu niên non nớt mềm mại

Vì vậy tổn thương và ấm áp

Đều khắc ghi sâu đậm

Đến giây phút cuối cùng

Giao hòa cùng thời gian

Trở thành tính cách của chúng ta.]

Ác mộng t

Gần đến kỳ thi cuối kỳ của tôi, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Có một ngày nọ, đến phiên tôi trực nhật, quét lớp xong, tôi và vài bạn cùng lớp sách nước lau sàn, vừa nói chuyện phiếm vừa không kiêng nể gì gọi thẳng biệt danh của thầy giáo, bình luận từng động tác nhỏ của thầy khi lên lớp, đúng lúc tôi nói biệt danh của thầy chủ nhiệm lớp “Chậu châu báu, đôi mắt nhỏ”, thì thầy chậu châu báu ấy bước vào, thầy cũng không có phản ứng gì, chỉ kiểm tra xem phòng họp có được quét tước sạch sẽ không rồi rời đi. Mấy bạn kia kinh hãi, đến khi thầy đi rồi, mới vỗ ngực nói: “May là thầy không nghe thấy.”

Đôi khi, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, tôi đã cảm thấy thầy chậu châu báu mất hứng, khẳng định thầy ấy đã nghe thấy tôi gọi biệt danh của mình, đem từng động tác nhỏ của thầy khi lên lớp ra để trêu đùa, nhưng tôi cũng không biết sợ hãi, ý nghĩ của tôi rất đơn giản, không phải chỉ là một biệt danh thôi sao! Thầy là đàn ông, chắc không đến mức nhỏ nhen tính toán như v

y, Ô Tặc cả ngày gọi tôi là gấu trúc bốn mắt, tôi cũng không giận anh ấy.

Tuy nhiên, ý nghĩ đó của tôi đã sai lầm rồi. Thầy chậu châu báu chẳng những rất tức giận, mà hơn nữa còn vô cùng để ý, lúc ấy chỉ là thầy bảo trì phong độ thôi, không phát tác ra, nhưng ngay ngày hôm sau, thầy ấy liền chọn ra một cái sai của tôi, trước mặt cả lớp, phê bình tôi thậm tệ, tôi và thầy đều biết, thầy trách móc tôi không phải vì tôi thất thần trên lớp. Trên mặt tôi hiện rõ ý xem thường, thầy ấy lại càng tức giận, ra lệnh cho tôi đổi chỗ ngồi, chỉ vào góc trong cùng của lớp, nói với tôi: “Em chỉ hợp ngồi chỗ kia thôi, chuyển bàn của em lại đó, khi nào biết mình sai ở đâu, thì khi ấy lại cho em trở về chỗ ngồi của mình.”

Cái góc đó của lớp chứa một đống chổi quét, chổi lau, bình tưới cây, thùng nước, còn cả thùng rác nữa, rất nhiều nam sinh lười đứng lên vứt rác, thường chơi trò ném bóng rổ, vô số rác rưởi rơi bên ngoài cái thúng rúc ấy, thế nên chỗ đó trông càng giống bãi rác của lớp hơn.

Tôi không kêu rên một tiếng, chuyển ngay cái bàn của mình đến chỗ “bãi rác” đấy, ngồi sau đống rác, tôi mới phát hiện ra bản thân mình còn cách bạn ngồi cuối cùng của lớp một khoảng cách rất xa.

Sắc mặt thầy chậu châu báu xanh mét, đám học sinh trong lớp câm như hến, trong m cô nàng Lí Sân kia có niềm vui sướng khi người khác gặp họa, quãng thời gian khủng hoảng ở tiểu học tràn ngập đầu tôi, một lần nữa tôi lại lâm vào hoàn cảnh bị cả lớp vứt bỏ.

Tôi yên lặng ngồi, tan học, chậu châu báu tập hợp cả lớp đi đánh bóng chuyền, còn chia tổ rất đầy đủ, chỉ duy nhất tên tôi là không có trong số đó. Nhóm bạn trong lớp đều cười cười đùa đùa rời đi, trong lớp chỉ còn lại mình tôi. Tôi nhìn phòng học trống rỗng, đột nhiên lúc ấy tất cả che giấu và kiên cường đều sụp đổ, nước mắt rơi xuống không chịu nghe tôi khống chế, tôi cũng không biết mình khóc cái gì nữa, là vì hối hận đã đắc tội với chủ nhiệm lớp ư, hay là đang sợ hãi ác mộng trong tương lai.

Rất lâu rồi tôi không khóc, nhưng lúc này đây, tôi gục mặt xuống bàn, càng khóc càng thương tâm, chỉ cảm thấy mình lại bị đẩy sâu vào nơi tăm tối mịt mù, tựa như ác mộng mới đây thôi lại sắp tái diễn.

Bất tri bất giác, tôi đã quên đè nén tiếng khóc của mình, bật khóc thành tiếng.

Bỗng nhiên, một giọng nói rất dễ nghe hỏi tôi: “Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?”

Tôi ngẩng đầu, một thiếu niên cao ngất đứng ngay trước mặt tôi, thân thiết nhìn tôi, không ngờ đó là Thẩm Viễn Triết!

Cậu ấy mặc quần màu đen, áo len trắng cổ cao, tóc hơi quăn màu đen, đeo kính mắt màu vàng, ánh mắt ôn hòa thân thiết, theo góc độ tôi ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính trắng trên cửa sổ chiếu rọi lên người cậu ấy, toàn thân cậu ấy như được phủ thêm lớp ánh sáng màu bạc, giống như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh, chứ không phải nàng công chúa.

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy chỉ trong chớp mắt, rồi lại cúi đầu, tiếp tục khóc.

Cậu ấy kéo một cái ghế lại gần, ngồi vào trước bàn của tôi, ôn hòa kiên nhẫn nói: “Dù có chuyện gì thì cứ nói ra, có lẽ sẽ có phương pháp giải quyết.”

Tôi vẫn đang lau nước mắt và khóc nức nở, cậu ấy không buồn nhắc lại, liền kiên nhẫn ngồi đó, im lặng cùng tôi. Rốt cuộc, có lẽ bởi vì sự dịu dàng và kiên nhẫn của cậu ấy, làm cho tôi cảm thấy cái gì cậu ấy cũng có thể hiểu được, có lẽ bởi vì ánh nắng chiều hôm đó, chiếu lên người cậu ấy, làm cho cậu ấy có vẻ thực ấm áp, mà thế giới của tôi lại hoàn toàn khuyết thiếu hơi ấm này. Tôi bắt đầu vừa khóc vừa kể hết ra, tôi buồn rầu nói mãi không xong, nhưng tựa như cậu ấy có kiên nhẫn vô hạn, vẫn nghiêm túc lắng nghe tôi kể.

Khi kể xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy vẫn còn khóc nấc lên, nhưng tất cả sợ hãi dường như đã biến mất.

Cậu ấy càng không ngừng an ủi tôi, vẫn kiên nhẫn dỗ tôi, mãi đến khi tôi hoàn toàn ngừng khóc, cậu ấy mới đứng lên, “Sắp vào lớp rồi, tớ đi đây. Không cần lo lắng, vài ngày nữa thầy hết giận, nhất định sẽ để cậu ngồi chỗ cũ thôi.”

Cậu ấy đi tới cửa, tôi mới nhớ ra mình còn chưa nói lời cảm ơn, tôi gọi cậu ấy, “Này!”

Cậu ấy dừng chân, quay đầu nhìn tôi, tôi nói: “Cảm ơn cậu.”

Cậu ấy nâng mắt kính, mỉm cười nói: “Không cần khách khí, tớ cũng chưa giúp được gì cho cậu.”

Sau khi cậu ấy rời đi, nhóm bạn trong lớp mới lục tục trở về, phòng học lại ồn ào náo nhiệt, mọi người sợ chủ nhiệm lớp tức giận nên không ai quan tâm đến tôi, nhưng tôi không thấy khó chịu nhiều như trước nữa, tôi bắt đầu hoảng hốt, chuyện xảy ra ban nãy là thật sao? Chàng bạch mã hoàng tử Thẩm Viễn Triết trong mộng của bao nữ sinh kia thật sự đã xuất hiện ư? Rất giống một giấc mơ, cứ như bản thân tôi tự tưởng tượng ra để an ủi chính mình ấy.

Vì cảm thấy chuyện này không chân thật, nên ngay cả Hiểu Phỉ tôi cũng không nói, chỉ nói cho cậu ấy, tôi bị thầy giáo đuổi xuống ngồi dưới xó lớp. Khi tôi nói, cậu ấy lại cười hì hì, từ nhỏ đến lớn Hiểu Phỉ đã có thành tích nổi trội, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị sự tra tấn thống khổ của giáo viên, vì vậy, cậu ấy cũng không để ý, không coi đó là chuyện gì quan trọng, còn nói đùa với tôi, ngồi một mình ở đằng sau thật là tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái ấy.

~~~~~~~~

Trận chiến với thầy chậu châu báu

Thầy chậu châu báu không những đuổi tôi xuống xó lớp, mà còn thường xuyên điểm danh phê bình tôi, có ý muốn dùng hết quyền uy của giáo viên để làm tôi phải cúi đầu, nhưng với tính cách bạn tôn trọng tôi một, tôi tôn trọng bạn ba của tôi, sẽ tuyệt đối không vì sự áp bức của thầy ấy, mà tôi liền cúi đầu, ngược lại, tôi càng quật cường hơn, càng tỏa sáng càng dũng mãnh, hoàn toàn không để mắt đến thầy ấy, thầy dạy môn tiếng Anh, tôi hoàn toàn không nghe, trong giờ tiếng Anh thì vừa đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao vừa thổi bong bóng kẹo cao s

Mà thầy chậu châu báu, vừa tham gia công tác đã được phân đến dạy học tại một tỉnh trọng điểm, lại được lãnh đạo giao cho trọng trách chủ nhiệm lớp, khẳng định có nhiều chí khí trong ngực, lo âu tham vọng. Nếu coi tất cả đám học trò là ngựa non, thì thầy ấy chính là một con tuấn mã, mà tôi đây chính là con ngựa hoang non nớt đầu tiên trong kiếp sống tuấn mã của thầy ấy, đối với thầy mà nói, tôi còn chưa phục tùng, thì không chỉ có nghĩa là thầy không giữ được uy nghiêm trước mặt cả lớp, mà còn ảnh hưởng đến cảm giác thành tựu nghề nghiệp ở sâu trong lòng thầy, vì vậy hai người chúng tôi liền đối kháng nhau.

Ban đầu phương pháp thầy áp dụng còn rất đơn giản, không có gì ngoài răn dạy, phạt quét tước vệ sinh, phạt đứng, nhưng khi thấy tôi đứng sau lớp học lại còn thoải mái hơn khi ngồi, thầy ấy bắt đầu hiểu được phương pháp đối phó với những nữ sinh bình thường không hề có tác dụng với tôi.

Có một lần, tôi ăn cơm trưa xong liền chạy đến trường chơi, bị thầy ấy bắt gặp, ngày đó lại thật không may, tôi làm vỡ mất một miếng kính cửa sổ, thầy giận dữ, buộc tôi phải mời phụ huynh đến trường. Tôi vô cùng lo lắng, về nhà ấp a ấp úng nói với mẹ, chủ nhiệm lớp muốn gặp mẹ.

Mẹ đi gặp chậu châu báu, chậu châu báu bê hết lỗi lầm của tôi ra nói với mẹ, hy vọng phụ huynh có thể kết hợp với giáo viên giáo dục tôi, khi mẹ trở về, mẹ nói hết những lời thầy ấy phê bình cho bố nghe.

Chắc là hồi tiểu học tôi đã bị mang danh đánh nhau trộm cắp, lên lớp không nghe giảng, nên chuyện phá hoại của công này thật sự rất lông gà vỏ tỏi (ý là quá tầm thường), bố tôi không để ý lắm, không chừng trong lòng còn cảm thấy chậu châu báu đúng là chuyện bé xé ra to.

Mẹ tôi tuy hơi sầu lo, nhưng cũng không thể không nề hà, khi ấy tôi và họ có cảm giác xa cách lạnh lùng, trong lòng mẹ hiểu, vì thế, mẹ cũng không dám nói nặng lời với tôi, sợ tôi biến từ lạnh lùng sang phản nghịch, chỉ có thể uyển chuyển khuyên tôi cần tôn trọng giáo viên hơn.

Chậu châu báu lại không biết tình huống cụ thể của nhà tôi, thầy ấy thấy mẹ tôi là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đắc ý nghĩ rốt cuộc cũng tìm ra phương pháp trị tôi, nhưng thầy lại không thể ngờ rằng vừa cao hứng được hai ngày, liền phát hiện tôi vẫn làm theo ý mình như cũ, thậm chí bắt đầu ngày một nghiêm trọng hơn, ngoài giờ ngữ văn của cô Từng Hồng tôi luôn nghiêm túc nghe giảng ra, thì tất cả giáo viên còn lại đều nói tôi lên lớp không nghe giảng, đều nói để học trò ngồi sau lớp không phải một cách hay.

Chậu châu báu cũng thấy ngại những lời đề nghị của các giáo viên khác, nên cho tôi đổi chỗ ngồi, từ cực đoan này chuyển đến một cực đoan khác, để tôi ngồi hàng đầu tiên ngay chính giữa lớp, bàn tựa vào bục giảng, ngay dưới mí mắt thầy ấy. Vẻ mặt của thầy ấy thật kiêu ngạo, ra vẻ như ở trước mắt tôi đây xem em có thể giở trò gì.

Kết quả là không đến một tuần sau, các giáo viên đều đi tìm thầy ấy cáo trạng, giáo viên toán nói trong giờ của mình tôi làm bài tập vật lý, cô giáo vật lý nói trong giờ của mình tôi làm bài tập toán, chậu châu báu đau đầu, đi tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi vì sao phải làm như vậy, tôi thành thành thật thật nói: “Bởi vì tan học em muốn đi chơi, không có thời gian làm bài tập về nhà, thế nên em phải làm xong bài tập trước khi tan học.” Chậu châu báu tức giận đến mức trong đôi mắt nhỏ đã chứa đầy ánh lửa, vì không cho tôi làm bài tập về nhà trong lớp, nên phạt tôi đứng bên ngoài lớp học.

Đứng ngoài lớp học và đứng trong lớp học, nhìn qua thì đều là phạt đứng mà thôi, nhưng thật ra lại khác nhau rất lớn, trong lớp học, giống như chuyện nhà mình, mặc kệ tốt xấu gì thì cũng ở bên trong cửa nhà, nhưng bên ngoài lớp học, lại giống như đem chuyện riêng của mình ra cho người ta gièm pha. Mới đầu, tôi thật sự rất khó chịu, xấu hổ đến nỗi đầu cũng không dám nâng, những học sinh đi qua đó, ai cũng nhìn tôi, tôi hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống, nhưng xấu hổ là chuyện của xấu hổ, muốn làm tôi khuất phục sao, không có cửa đâu!

Vì vậy khi bị chậu châu báu phạt đứng, tôi như cà tím bị dính sương muối, ủ rũ héo hoắt, trên cổ như đang phải đeo cái gông nặng ngàn cân, đầu cúi thật thấp chỉ hận không thể chui luôn vào trong áo. Nhưng một khi thầy ấy đã bỏ tôi ngoài phòng học, tôi liền làm bài tập toán trong giờ vật lý, làm bài tập vật lý trong giờ toán, giờ tiếng Anh thì đọc tiểu thuyết, lúc nào cũng thật nghiêm túc, thầy ấy tức không chịu được, chỉ có thể tiếp tục đấu với tôi.

Khi tôi và chậu châu báu bận rộn tính kế so chiêu, thì kỳ thi cuối kỳ cũng đến, đấu thì vẫn đấu cùng chậu châu báu, nhưng tổng thành tích thì không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn tiến bộ vài bậc, chút lo lắng duy nhất của bố mẹ tôi đã tan thành mây khói, họ nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tôi không trốn học, làm đủ bài tập, thành tích không có gì trở ngại, thì liền chứng minh tôi vẫn một lòng hướng về học tập, còn tất cả những cái khác, dù là làm vỡ kính, lên lớp nghịch ngợm, thậm chí tranh luận với giáo viên, đều rất bình thường, thậm chí bố thấy tôi nghịch ngợm hiếu động, gây ra chút tai họa mới giống trẻ con bình thường, bố vẫn còn cảm thấy sợ tôi ít lời, âm khí dày đặc giống hồi tiểu học, đương nhiên, họ cũng không dám để chậu châu báu biết họ nghĩ như vậy.

Đối với chuyện tôi bị phạt đứng ngoài hành lang, Hiểu Phỉ chẳng những không thấy xấu hổ, mà còn rất sùng bái tôi, cậu ấy cảm thấy tôi thực cool, dám đối đầu với giáo viên, học sinh trung học cơ sở tuy không sùng bái giáo viên như học sinh tiểu học, nhưng cũng không dám đối đầu với họ, hơn nữa còn là nữ sinh.

Với ý nghĩ của cậu ấy, tôi chỉ có thể cười khổ, sao tôi có thể cool chứ? Là tôi bị buộc thôi!

Kỳ nghỉ đông, cuộc sống của tôi vô cùng thích ý, không cần lên lớp, không cần làm bài tập, không cần đấu với chậu châu báu, cả ngày có thể đọc tiểu thuyết mình thích. Ngày mùng ba, tôi đi chúc tết cô giáo Cao, cô hỏi tình hình học tập của tôi, tôi báo cáo chi tiết cho cô nghe, cô cười hỏi tôi: “Em rốt cuộc đã dùng hết mấy phần sức lực?”

Tôi nghiêm túc suy tư, nói với cô ấy, “Cũng không nhiều lắm ạ, học tập thật sự không có ý nghĩa gì.”

Cô Cao cười mãi không thôi, “Sao em và Trương Tuấn vẫn còn tâm tính trẻ con thế? Cả ngày chỉ nghĩ đi chơi thôi.”

Tôi lặng lẽ hỏi cô: “Trương Tuấn cũng đến đây ạ?”

Cô Cao nói: “Đúng vậy! Hôm qua em ấy đến chúc tết cô, cô hỏi em ấy có thật sự nghiêm túc học tập không, em ấy chỉ cười không nói lời nào, tuy nhiên chơi gì thì chơi, đừng để quá xa đà là được, dù sao các em tuổi còn nhỏ, còn cách kỳ thi đại học một thời gian!”

Cô Cao thật tâm thích tôi và Trương Tuấn, hai đứa chúng tôi ở trong mắt giáo viên khác thì hư hỏng không chịu nổi, âm trầm quái dị, nhưng trong mắt cô ấy chúng tôi chẳng qua chỉ là những đứa trẻ chưa lớn, nghịch ngợm xảo quyệt mà thôi, tuy nhiên cô ấy lại không biết rằng, thật ra tôi với Trương Tuấn đều có sự trưởng thành, có tâm lý phức tạp hơn các bạn cùng lứa tuổi nhiều.

Cô Cao bóc vỏ cam rồi đặt vào tay tôi, cười nói: “Em và Trương Tuấn về sau có thể cùng đến thăm cô, mọi người còn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm.”

Tôi mỉm cười ăn cam, không hé răng.

Sau khi ra khỏi nhà cô Cao, tôi vừa đi vừa hối hận, nếu ngày hôm qua đến chúc tết cô thì thật tốt. Tâm tình đang trùng xuống, thì chợt nghe thấy trong một quán truyền ra tiếng hát của nhóm Tiểu Hổ

“Sâu trái tim bạn thành một chuỗi cuốn quanh trái tim tôi

sâu một cây cỏ may mắn

sâu một vòng tròn đồng tâm

kêu gọi tất cả chờ mong trong tương lai làm bạn với tuổi xuân

đừng để tuổi trẻ cô đơn…”

(Tiểu Dương : bài này có nhắc đến trong phần I – chương 10.)

Bây giờ bắt đầu lưu hành Lâm Chí Dĩnh, trên những hộp đồ dùng của nữ sinh trong lớp đều dán ảnh của Lâm Chí Dĩnh, thế mà quán này vẫn bán băng đĩa của nhóm Tiểu Hổ sao?

Tôi kinh ngạc đứng bên ngoài lắng nghe, sau đó bước nhanh rời đi.

Kỳ nghỉ đông này thật bình bình đạm đạm, trừ mấy ngày tết theo bố mẹ đi chúc tết ra, thì gần như ngày nào tôi cũng ngâm mình trong quán karaoke của Tiểu Ba, nằm trên sofa đọc sách mượn ở thư viện, đọc hết quyển này đến quyển khác, Ô Tặc thường xuyên giễu cợt tôi, “Còn chê cái kinh trên mũi em không đủ dày à?”

Tôi mặc kệ anh ấy. Bây giờ anh ấy cũng rất đắc ý, dù sao Tiểu Ba vẫn còn ít tuổi, rất nhiều trường hợp không tiện ra mặt, nên chỉ có Ô Tặc mới có thể ứng phó, nhiều người không biết, đều nghĩ Ô Tặc là ông chủ của quán karaoke này, đi đâu cũng có đàn em kính rượu, rất phong cách, lại có cô gái xinh đẹp ôm trong ngực, quả thực là thu hoạch được cả tình trường và thương trường.

Quán karaoke chủ yếu kinh doanh vào buổi tối, Tiểu Ba rất chăm chỉ, thường hay ôm việc vào người, nhiều khi bận rộn đến hai ba giờ đêm. Ban ngày, anh ấy thường nằm ngủ trên sofa, tôi thì ngồi đọc sách trên một cái sofa khác, đôi khi anh ấy tỉnh ngủ, có thể nhờ tôi lấy cho mình cốc nước, uống mấy ngụm, xoay người một cái rồi lại ngủ tiếp, tôi cũng tiếp tục đọc sách.

Khi không ngủ được, anh ấy cũng đọc sách, có điều không đọc loại sách giống tôi, tôi thích đọc tiểu thuyết, còn anh ấy phần lớn đọc sách chiến tranh anh hùng, tiểu sử của những người thành công, hoặc là loại sách như nghệ thuật quản lý kinh doanh, thị trường kinh tế, còn nghiêm túc ghi chép nữa.

Vì đang là kỳ nghỉ đông, không mượn được sách trong thư viện anh ấy đưa tôi đến thư viện thành phố, nhân viên ở thư viện vừa nhìn thấy anh ấy đã thân thiết chào hỏi: “Đến mượn sách hả? Mấy hôm trước quản lý nhập rất nhiều sách về marketing đấy, sách ở đây này.”

Lúc ấy tôi mới biết anh là khách quen của thư viện. Tôi cũng mượn sách, bắt đầu đến thư viện thành phố mượn sách từ đó.

Hai người chúng tôi thường cả ngày ở cùng một chỗ, tựa như nơi nào có tôi nơi đó có anh ấy, nơi nào có anh ấy nơi đó có tôi. Thật ra, dù chúng tôi ở cạnh nhau, nhưng sách của ai người ấy đọc, chuyện của ai người ấy làm, hai bên độc lập không ảnh hưởng gì đến nhau.

Bên ngoài bắt đầu có tin đồn tôi là bạn gái của Tiểu Ba, họ giáp mặt tới hỏi chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phủ nhận, nhưng chúng tôi cũng không thể chạy đông chạy tây cầm tay người ta giải thích này nọ, hơn nữa tôi thấy Tiểu Ba còn rất cao hứng vì có tôi làm tấm gỗ chắn cho mình.

Tiểu Ba có bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, đối với con gái luôn khách khí có lễ, cũng không nói năng thô tục, không giống như người giang hồ, rất nhiều cô gái thích anh ấy, trong đám con gái đó cũng có không ít người mạnh bạo nóng lòng, để truy đuổi nam sinh thì biện pháp nào cũng dám dùng, từ thổ lộ trước mặt mọi người đến cắt cổ tay tự sát, Tiểu Ba vô cùng phiền não, nhưng từ khi có tôi chống đỡ, tình hình cũng tốt lên ít nhiều.

Trương Tuấn thường đến quán này ca hát, tôi dần dần biết được người cậu ấy đi theo có ngoại hiệu là “Tiểu Lục”, nhưng không ai dám gọi “Tiểu Lục” ngay trước mặt hắn ta, ngay cả anh Lí cũng tôn trọng gọi một tiếng “Anh Lục”, mặc dù tên Tiểu Lục này nhìn qua rõ ràng ít tuổi hơn anh Lí. Theo lời Ô Tặc nói, Tiểu Lục là tên vô cùng giảo hoạt tàn nhẫn, có thể nói hắn là đại ca xã hội đen của thành phố này, bị giam giữ rất nhiều lần rồi, những hắn cũng thật may mắn, mỗi lần vào cục công an đều có thể bình an đi ra.

Tôi không thể hiểu nổi tại sao Trương Tuấn lại có thể đi cùng người như Tiểu Lục, tuy nhiên, chắc rằng cậu ấy cũng không thể hiểu nổi tại sao tôi lại ở cùng một chỗ với đám anh Lí, Tiểu Ba, Ô Tặc.

Tôi và cậu ấy thường lui tới quán karaoke, thỉnh thoảng cũng có cơ hội chạm mặt nhau, nhưng hai bên đều làm như không quen biết, cho dù gặp thoáng qua, cũng không chào hỏi, hoàn toàn không nhìn đối phương. Nhưng tôi biết, thật ra, ánh mắt của tôi không có lúc nào không dừng trên người cậu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.