Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 1 - Chương 22



Ở cổ đại, khi thiếu nữ đủ mười bốn tuổi, người cha sẽ làm lễ cài tóc [1] cho con gái, với ý nghĩa là con gái đã trưởng thành; ở phương Tây, trong hôn lễ của con gái, người cha sẽ nắm tay con mình, dắt con đi hết đoạn đường cuối cùng của thời thiếu nữ.

Cha, là người đàn ông quan trọng đầu tiên trong cuộc đời con gái.]

[1] Lễ cài tóc: Nguyên văn là kê lễ, kê là trâm cài đầu. Lệ ngày xưa con gái mười lăm tuổi thì cài trâm, biểu thị thành niên. Vì thế con gái đến tuổi lấy chồng gọi là cập kê. Ở đây tác giả Đồng Hoa ghi là mười bốn tuổi, không phải mười lăm.

Điệu nhảy đầu tiên của tôi

Đảng chi bộ ở đơn vị của bố tôi tổ chức lớp học khiêu vũ cho những cán bộ ở tuổi trung niên, chuẩn bị đón tết Nguyên đán, tham gia cuộc thi khiêu vũ cùng những đơn vị khác. Ban ngày bố luyện tập ở đơn vị, buổi tối lại kéo mẹ ra công viên khiêu vũ.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi và em gái cũng chưa làm gì, chỉ thỉnh thoảng đến công viên xem mọi người khiêu vũ ngoài trời.

Có một lần, bố trách mẹ ngốc, dạy vài lần vẫn chưa học được, mẹ giận, vung tay một cái, anh chê tôi ngốc, tôi cũng chả thèm nhảy nữa. Những ông bà, cô chú đang khiêu vũ cạnh đó đều cười rộ lên.

Bố cười gượng vài tiếng, tìm một bậc thềm rồi ngồi xuống, nói với em gái: “Bà xã không chịu học, tôi sẽ dạy con gái nhảy.”

Em gái vô cùng cao hứng theo bố học khiêu vũ, bố nắm tay nó, vừa nhảy theo âm nhạc, vừa cười ha ha, cái nơ con bướm xinh đẹp trên lưng em gái cũng nhẹ nhàng bay bay.

Những người cao tuổi và trung tuổi xung quanh đều thấy hứng thú, không ngừng khen em gái tôi nhảy đẹp, mẹ ở bên cạnh nhìn vào cũng nở nụ cười, bố lại càng hãnh diện vì cô con gái xinh đẹp, tài giỏi của mình.

Nhảy xong một điệu, bố và em gái trở về nghỉ ngơi, thấy tôi luôn nhìn họ, thuận miệng cười hỏi: “Kì Kì có muốn bố dạy khiêu vũ không?”

Tôi kìm nén kích động trong lòng, cố gắng gật gật đầu không hề sợ hãi.

Không lâu sau, âm nhạc lại vang lên, tôi rất hồi hộp, bố lại vội vội vàng vàng buông cốc nước, nắm tay em gái đang ngồi cạnh rồi chạy ra ngoài.

Tôi tựa như một chiếc súng cao su đã kéo căng hết cỡ, vốn chuẩn bị dùng toàn lực để bắn ra, nhưng lại không có đạn, chỉ chậm rãi, chậm rãi trùng xuống, không muốn để mọi người hay biết.

Tôi cười nhìn một lúc rồi nói với mẹ: “Con đi tìm bạn chơi ạ.”, một mình rời khỏi công viên.

Có người nói con gái là người yêu kiếp trước của bố, nhưng nếu ông bố có những hai cô con gái, vậy có phải một trong hai cô gái sẽ không là người yêu? Người có hai tay, thế nhưng lại chỉ có một trái tim.

Vòng vo trên đường cái một lúc, đang nghĩ xem nên tìm ai chơi. Bây giờ mHiểu Phỉ quản rất chặt, không cho cậu ấy ra ngoài chơi, ban ngày tôi cũng đến tìm cậu ấy rồi, giờ mà đến nữa thì tất nhiên không thích hợp, nhớ ra từ khi được nghỉ đến giờ tôi còn chưa gặp Tiểu Ba, vì thế lắc lư đi tìm Tiểu Ba.

Bên ngoài vũ trường vô cùng ồn ào náo nhiệt, cửa phòng anh khép chặt, anh đang ngồi học dưới ánh đèn bàn.

Bấy giờ tôi mới nhớ, học xong cấp Ba, anh sẽ phải thực hiện một lần cá chép hóa rồng, phải trải qua một lần thay da vất vả, đau đớn.

Tôi hỏi Tiểu Ba cuối kỳ thi thế nào, anh cười nói mình đứng trong top 100, lại rất có tự tin nói cho tôi, thành tích của mình có thể tiếp tục tiến bộ, mục tiêu là vào top 50.

Theo thành tích thi vào đại học, cao đẳng bao năm qua của trường Nhất Trung, nếu Tiểu Ba thật sự thực hiện được mục tiêu này, thì có nghĩa là sẽ có hy vọng thi đỗ một trường đại học danh tiếng.

Anh đột nhiên hỏi: “Học kỳ sau các em phải phân lại lớp, cuối kỳ này em thi thế nào?”

Tôi buồn bã ỉu xìu nói: “Anh đoán xem.”

Anh ấy cười nói: “Chắc là không tệ, khẳng định có thể vào lớp chọn, muốn anh thưởng quà gì cho em?”

Tôi khinh thường nói: “Có thể vào lớp chọn thì tính cái gì? Em đứng nhất lớp đó.”

Tiểu Ba không thể tin nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên, anh nhảy lên từ chiếc ghế dựa, hai tay nắm dưới nách tôi, nhấc tôi lên thật cao, vừa cười to vừa xoay vòng.

Chỉ trong nháy mắt, những chuyện không vui của tôi đều tan thành mây khói, cũng cười rộ lên theo tiếng cười của anh.

Cuối cùng anh cũng đặt tôi xuống, kinh ngạc hỏi: “Em làm thế nào vậy?”

Tôi đầu váng mắt hoa, lớn tiếng nói: “Đấy cũng không phải miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống, em đã thật sự cố gắng! Ngày nào em cũng học bài đến đêm khuya, học thuộc lòng từng nội dung nhỏ trong sách lịch sử, tất cả những bài tập đại số và vật lý, em đều cẩn thận tính toán hai lần, xác định tuyệt đối không sai một lỗi nào.”

Tiểu Ba cười hỏi: “Em vất vả như vậy, muốn được thưởng quà g

Tôi nghiêng đầu nghĩ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bố và em gái khiêu vũ ban nãy.

“Em muốn học khiêu vũ.”

Tiểu Ba lập tức đồng ý: “Được, anh dạy cho em.” Anh ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Đi mua cho em một chiếc váy.”

Tôi lập tức lắc đầu: “Vậy không được, mẹ em mà thấy nhất định sẽ hỏi nó từ đâu ra, em lại không biết giải thích thế nào cho rõ ràng.” Vừa nói khỏi miệng, tôi lại lập tức đổi ý, tại sao tôi phải để ý bố mẹ nghĩ thế nào chứ? Tôi càng muốn phóng túng bản thân một lần hơn, “À, vâng, em không mặc về nhà là được.”

Tiểu Ba nhìn thời gian, cười nói: “Bây giờ đến trung tâm mua sắm còn kịp.”

Tôi nhăn mặt nhìn anh, chạy đến chỗ điện thoại bàn, gọi cho anh Lí, anh Lí rất kinh ngạc, “Kì Kì, xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì đâu ạ, em chỉ muốn nói với anh một tiếng, cuối kỳ này em được đứng đầu lớp.”

Anh Lí vô cùng cao hứng, cười nói: “Xem ra chúng ta không chỉ có một cậu sinh viên là Tiểu Ba, về sau đứa nào dám nói anh đây không có văn hóa nữa, anh sẽ cho nó nhìn văn bằng của em trai em gái mình, cho nó sáng mắt ra. Em muốn thưởng gì nào?”

“Em và Tiểu Ba đến trung tâm mua sắm.”

Anh Lí vui vẻ nói: “Anh sẽ trả cho em, em không được tiết kiệm cho anh Lí đâu đấy, đừng học cái thằng Tiểu Ba kia, Tiểu Ba cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá mạnh mẽ.”

Tôi cười hì hì nói: “Em chỉ chọn tốt, không chọn quý.”

Anh Lí vội nói: “Đúng, đúng, đúng!”

Đã đạt được mục đích, tôi vô cùng cao hứng buông điện thoại, Tiểu Ba cũng không hứng thú lắm, tuy anh không biểu hiện ra mặt mà vẫn mỉm cười như trước, nhưng tôi và anh ấy đã quen nhau năm năm rồi, từ lâu đã có thể phán đoán tâm tình của nhau mà không cần nhìn đến biểu hiện.

Tôi đứng cạnh chiếc xe đạp cũ của anh, thấp giọng nói: “Sau khi anh tốt nghiệp đại học, tháng lương đầu tiên sẽ mua quà cho em. Em để anh Lí thưởng cho mình, không đơn giản chỉ là món quà, mà em không muốn biểu hiện mình là người quá ngay thẳng, không muốn anh Lí cảm thấy sự nỗ lực của chúng ta lại phân rõ giới hạn với anh ấy.”

Tiểu Ba đã ngồi lên yên xe đạp, chỉ chờ tôi lên xe, nghe thấy lời tôi nói, ngây người trong chớp mắt, rồi lập tức xuống xe đạp, xoay người vào phòng lấy chìa khóa xe máy và mũ bảo hiểm.

Anh ấy đội mũ bảo hiểm cho tôi, ngồi lên xe máy, tư thế ngồi và cả cái áo khoác làm anh trông rất oách, cười nói: “Lên xe.”

Tôi lập tức ngồi lên xe, lo lắng nói: “Đây là lần đầu tiên em ngồi xe máy, anh đi chậm một chút nhé, đừng làm em ngã.”

Anh dùng khuỷu tay đánh tôi một cái, ý bảo tôi đừng dong dài, khởi động xe rồi chạy ra đường quốc lộ.

Ở những năm đó, thành phố của chúng tôi không hề ít những thiếu niên đi xe máy, mặc áo da quần da giày da, đua xe bài bạc tán gái, đôi khi, thấy một đội xe máy của bọn họ chạy rầm rầm qua, làm người ta hoa mắt nhức đầu.

Xe máy của Tiểu Ba là hàng Nhật nhập khẩu, anh Lí cũng phải tốn chút công sức mới mua được, trong thành phố cũng chỉ có mấy chiếc, chạy chiếc xe máy này trên đường, thật là phong cách. Tiểu Ba rất ít dùng, nhưng thật ra Ô Tặc từng mượn xe hai lần để đi đua xe cá cược với người ta, sau khi bị Tiểu Ba mắng cho một trận, anh ấy cũng không chơi đùa thế nữa.

Lần đầu tiên tôi ngồi xe máy, hai tay nắm chặt vào yên xe, lo sợ gần chết, rất sợ mình bị ngã xuống.

Không ngờ Tiểu Ba đi xe máy với tốc độ của xe đạp, đi mãi mà không thấy tăng tốc, tôi buồn bực hỏi: “Anh có biết đi không?”

Tiếng của Tiểu Ba rầu rĩ truyền đến từ trong mũ bảo hiểm, “Lần đầu tiên anh lai ai đó, đột nhiên nhớ ra, người ngồi sau không có cái gì giữ, phải ôm eo người ngồi trước.”

Tôi cười, chả trách trên TV toàn thấy người ngồi sau ôm eo người lái xe, tôi còn tưởng rằng vì họ là người yêu, hóa ra ngồi xe máy là phải như vậy, vì thế tôi thoải mái ôm eo Tiểu Ba, anh lập tức tăng tốc.

Tốc độ tăng lên, rốt cuộc, tôi đã hiểu vì sao con trai thích đi xe máy, không chỉ vì trông rất oách, mà thực sự còn có cảm giác rất thú vị khi đi trong gió.

Tốc độ quá nhanh, gió thổi mạnh qua người chúng tôi, tôi mặc quần áo đồng phục của trường, tuy Tiểu Ba đã chắn phần lớn cơn gió, nhưng tôi vẫn có cảm giác gió đang tạt mạnh vào mặt, tựa như nếu không nắm chặt, người sẽ bị thổi bay. Tôi ôm chặt thắt lưng Tiểu Ba, nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác gió cắt qua da thịt.

Tôi nghĩ mình và Tiểu Ba đều có bản tính thích mạo hiểm và truy tìm giải thoát, vừa lên xe, tôi còn nhắc anh không được chạy quá nhanh, dường như anh cũng tự nhủ phải lái cẩn thận, nhưng đến khi chúng tôi cảm nhận được cảm giác vô cùng kích thích đó, lại vứt bỏ lý trí, thầm nghĩ theo đuổi bản năng, đi hưởng thụ kích thích mang đến sự thư giãn.

Anh vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, phần lớn lái xe đều trách móc một tiếng, hoặc bấm còi inh ỏi, mà khi anh vượt qua một chiếc xe máy khác, không biết do chủ chiếc xe đấy bị chúng tôi kích cho tức giận hay do tính hiếu thắng của bản thân hắn, hắn bắt đầu đuổi theo Tiểu Ba.

Tiểu Ba gọi to tên tôi: “Kì Kì…”

Tốc độ quá nhanh, gió quá lớn, hoàn toàn nghe không được anh nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tên mình, có điều, tôi đã hiểu ý anh.

Tôi nhìn chiếc xe máy đang chạy song song với chúng tôi, chủ chiếc xe mặc áo da màu đen, cô gái ngồi sau có mái tóc xoăn dài, không thèm đội mũ bảo hiểm, mái tóc tung bay trong gió, kèm theo chiếc váy đỏ của cô ta, trông rất xinh đẹp.

Tôi thích cảm giác mê hoặc như được bay trong gió, bàn tay dùng sức ôm chặt Tiểu Ba, Tiểu Ba hiểu ý tôi, biết tôi đã chấp nhận trận khiêu chiến này. Anh bắt đầu tăng tốc, chuyên tâm tranh đấu với đối phương.

Đối phương hiển nhiên cũng là tay thường đua xe, rất quen đường phố, có ý dẫn Tiểu Ba tới đoạn đường vắng xe, theo dòng xe giảm bớt, tốc độ của hai người họ cũng càng nhanh hơn.

Tôi cảm thấy tốc độ của chúng tôi đã vượt qua 140 km, làm cho người ta có một loại ảo giác, chúng tôi thực sự đang bay trong gió, trong nháy mắt, tôi có xúc động muốn buông Tiểu Ba ra, để cho cuộc sống dừng lại tại khoảnh khắc nhẹ nhàng, tuyệt vời và tự do tự tại này.

Tôi hốt hoảng nghĩ, có phải những người xảy ra tai nạn xe cộ, chính là bởi vì loại ảo giác này?

Xe của Tiểu Ba tốt hơn xe đối phương, nhưng kỹ thuật của đối phương lại tốt hơn Tiểu Ba. Tính ngoan cường cất giấu trong con người Tiểu Ba bị kích động, không hề sợ hãi điều gì, tốc độ vẫn đang tăng lên, đối phương cũng không h sợ hãi, tăng tốc theo Tiểu Ba, lợi dụng kỹ thuật và sự khôn khéo của mình, hắn lại vượt qua Tiểu Ba.

Kỹ thuật của Tiểu Ba không bằng hắn, ở tốc độ quá cao, xe hơi chao đảo, nếu có điều gì ngoài ý muốn, khẳng định chúng tôi sẽ thành vong hồn nơi giao lộ, nhưng tôi lại không có cảm giác sợ hãi, tôi đã dần hiểu tính ngông cuồng của Tiểu Ba từ đâu mà có, cũng không hoàn toàn là do lực lượng bên ngoài bức bách, mà còn vì tính cách của anh.

Hai chiếc xe máy phóng như bay, một trước một sau, đua được một lúc, bỗng nhiên nghe được tiếng còi cảnh sát ở xa xa, chiếc xe kia đi chậm lại, Tiểu Ba cũng đi chậm theo hắn, đi qua một tiệm sửa chữa xe, đối phương quẹo vào, dừng xe, Tiểu Ba cũng đi vào đó và dừng xe, xem ra sau cuộc đua xe, họ muốn làm quen một chút, kết bạn kết bè.

Hắn và Tiểu Ba cùng cởi mũ bảo hiểm ra, thấy rõ mặt nhau, sửng sốt một chút, rồi đều cười rộ lên.

Trương Tuấn cười nói: “Xe của anh Tiểu Ba tốt thật.”

Tiểu Ba cũng cười nói: “Xe không tốt nhưng kỹ thuật tốt.”

Bạn gái Trương Tuấn cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ mặt lại rất kích động, “Rất kích thích!” Giơ tay ra làm quen với Tiểu Ba, cao hứng phấn chấn tự giới thiệu: “Em là bạn gái Trương Tuấn, lần trước đã thấy anh chơi bóng, cảm thấy anh giống một chàng thư sinh, không ngờ anh cũng phóng xe liều như vậy.”

Tiểu Ba cười bắt tay cô ta, “Không giỏi bằng Trương Tuấn đâu.”

Bạn gái Trương Tuấn đảo mắt nhìn tôi, hỏi Tiểu Ba: “Bạn gái anh Tiểu Ba tên gì?”

Dường như cô ta rất tò mò bộ dáng bạn gái của Tiểu Ba như thế nào, tôi thật sự không muốn cởi mũ bảo hiểm ra, mà tôi lại càng không muốn cho người ta nhìn thấy mình khác thường, vì vậy, tôi chỉ có thể cởi mũ ra, miệng cười nhưng trong lòng không cười nhìn cô ta gật đầu, cô ta thất vọng ra mặt, không thèm che giấu, đại khái không ngờ tôi lại là con bé đeo kính cận, cột tóc đuôi ngựa, dung mạo chẳng lấy gì làm tự hào.

Tiểu Ba mỉm cười nói: “Em ấy là Kì Kì, không phải bạn gái anh, là bạn.”

Có vẻ cô ta muốn nói, may mắn không phải! Cô ta nhiệt tình nói: “Đơn vị của bọn em có rất nhiều cô gái xinh đẹp, em giới thiệu cho anh Tiểu Ba một cô nàng nhé, đảm bảo anh sẽ vừa lòng. Anh thích những cô gái như thế nào?”

Tiểu Ba ngây người ngẩn ngơ, chắc là không ngờ cô bạn gái mới này của Trương Tuấn lại khác cô bạn gái cũ nhiều như vậy. Trương Tuấn ôm eo bạn gái, mạnh mẽ kéo cô ta vào trong lòng, cười cười búng nhẹ lên mũi cô ta, “Em đừng nhiều chuyện, anh Tiểu Ba muốn có mỹ nữ nào mà chả được.”

Tôi nhắm mắt lại ngủ, khi nào các người bế mạc buổi tọa đàm này thì hãy gọi tôi dậy nhé!.

Tiểu Ba nói: “Bọn anh còn có một số việc, ngày khác lại tán gẫu.”

Tôi lập tức vô cùng cao hứng mở to mắt, vẫn là Tiểu Ba hiểu ý tôi.

Anh ấy đội mũ lại cho tôi, cẩn thận điều chỉnh dây đai, thấp giọng hỏi tôi: “Có chặt quá không?”

Tôi lắc đầu, anh đội xong mũ cho tôi, mới đội mũ của mình.

Đến khi xe bắt đầu chạy trên đường, tôi nhìn vào gương chiếu hậu của xe, vẫn có thể nhìn thấy dáng chiếc váy đỏ nhỏ xinh, hai tay cô ta ôm chặt cổ cậu, thân thể kề sát thân thể cậu.

Đầu tôi nhẹ nhàng dựa lên lưng Tiểu Ba, Tiểu Ba muốn tăng tốc, tôi túm lấy áo anh, anh đi chậm lại một chút. Tôi sợ, khi cảm giác lâng lâng mê hoặc này trào lên quá mạnh, có lẽ tôi sẽ buông tay ra để mặc mọi chuyện.

Chỉ còn nửa tiếng nữa, trung tâm mua sắm sẽ đóng cửa, Tiểu Ba lo không đủ thời gian, tôi cũng quyết định rất nhanh, chọn một chiếc váy màu đỏ chấm trắng, phần eo có một chiếc nơ com bướm rất to. Tôi không chọn nó dựa vào dáng người của mình, tuy nhiên, ở nơi sâu kín dưới đáy lòng, tôi biết vì sao mình lại chọn như vậy, có một số việc, không cần nhà tâm lý học Floyd giải thích. Màu đỏ, là vì bạn gái của Trương Tuấn, nơ con bướm, là vì em gái tôi.

Xoay một vòng trước mặt Tiểu Ba, làn váy xòe ra như bông hoa xinh xắn.

“Được không?”

Tiểu Ba gật đầu tỏ vẻ kinh ngạc, cảm thán, “Kì Kì thực sự trưởng thành rồi.”

Tôi phản bác: “Em chưa từng cảm thấy mình trẻ con.”

Anh ấy nhìn xuống chân tôi, nói: “Hẳn là phải mua một đôi giày.

Tôi thật kích động, “Muốn mua giày cao gót!”

Anh cười, “Trước đây em từng đi giày cao gót sao? Có thể bước đi không? Nếu em mà ngã, anh cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, anh cười chả thèm để ý.

Tôi chọn một đôi giày cao gót màu trắng, vụng về đeo vào, trong khoảng khắc mình đứng lên, tôi bỗng cảm thấy mình thật sự là một cô gái.

Không biết có phải mỗi cô bé đều chuyển thành cô gái bắt đầu từ khi đeo giày cao gót hay không, bởi vì khi đeo nó, chúng ta không thể nghênh ngang bước đi, không thể trèo tường trèo cây, chúng ta phải bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, bất tri bất giác, chúng ta liền trở nên nữ tính hơn, yếu đuối, dịu dàng hơn.

~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, tôi xin phép bố mẹ, nói rằng buổi tối có sinh nhật bạn cùng lớp, muốn chơi muộn một chút, bố mẹ cùng lập tức đồng ý. Cuối kỳ tôi đứng nhất lớp, trong lòng bố mẹ, đứa nhỏ đứng nhất lớp tuyệt đối không thể làm chuyện gì xấu.

Bố còn cố ý nói: “Lúc nào nên chơi thì chơi, nên học thì học. Nghỉ hè, con có thể chơi thoải mái một chút, đến lúc khai giảng học kỳ mới, hãy cố gắng học tập thi cử cho tốt.”

Tôi theo lời Tiểu Ba đến “Bên Dòng Nước” tìm anh.

Sau khi đến phòng khiêu vũ, phát hiện phòng khiêu vũ không có khách khứa gì, thoáng buồn bực, rồi tôi lại hiểu ngay. Bởi vì phòng khiêu vũ thường có phụ huynh hay giáo viên ra vào, tôi sợ gặp phải người quen, khẳng định sẽ không thích học nhảy trong đại sảnh, có lẽ chỉ dám tìm chỗ nào yên ắng, vắng vẻ mà học, không ngờ anh Lí lại làm long trọng thế này, còn ngừng kinh doanh một đêm.

Đến khi nhìn thấy Tiểu Ba mặc bộ âu phục màu đen, tôi mới biết người long trọng không chỉ có mình anh Lí. Tôi bỗng thấy lo lắng, Tiểu Ba cười nói: “Quần áo và giày của em đều để ở văn phòng anh Lí, anh chờ em ở ngoài.”

Anh Lí cũng cười: “Kì Kì muốn trưởng thành rồi.”

Tuy Ô Tặc kềm chế được cái miệng thối của mình, nhưng cũng không ngừng cười cợt nháy mắt với tôi.

Tôi bị bọn họ cười đến xấu hổ, chữa ngượng: “Các anh mà cười nữa thì em không nhảy.”

Tay trái anh Lí ôm Tiểu Ba, tay phải ôm Ô Tặc, đi ra ngoài, “Da mặt cũng mỏng đi rồi, có chút nữ tính đấy, cuối cùng cũng không học theo bọn anh đến nỗi biến thành tomboy.”

Tôi phụng phịu đi vào văn phòng anh ấy, váy và giày đều đặt trên sofa. Tôi mặc váy, đeo giày vào, đứng trước gương xoay trái xoay phải, nghĩ đến cô gái xinh đẹp bên cạnh Trương Tuấn, lại chán nản thở dài, dù sao cũng là con khỉ, có mặc áo choàng vào cũng không thể biến thành thái tử.

Đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

“Ai vậy?”

“Ông chủ để chị giúp em chải tóc.”

Tôi mở cửa, một chị cầm theo chiếc hộp nhựa to.

Tôi để chị vào, chị hỏi tôi: “Em muốn để tóc thế nào?”

“Em không biết, tùy chị.”

Chị ấy cẩn thận nhìn tôi một lát, cười bảo tôi ngồi xuống, bắt đầu tạo kiểu tóc cho tôi, tôi bị chị ấy mân mê hơn nửa tiếng, đến khi không còn kiên nhẫn nữa, chị cười nói: “Xong rồi, em nhìn thử xem, nếu không hài lòng, chị lại sửa.”

Tôi đi đến trước gương, đeo kính vào, cô gái trong gương có mái tóc đen búi gọn gàng, có cái trán trơn bóng, cái cổ thon dài, mái tóc đen được cài một đóa hoa ngọc lan giả trắng muốt, rất hợp với màu đôi giày tôi đã đi mua cùng Tiểu Ba.

Chị ấy đứng sau tôi cười, nhẹ giọng nói: “Chị có bộ trang sức ngọc trai giả, nếu em không để ý, thì đeo vào trông càng đẹp.”

Tôi bị bàn tay kì diệu của chị chinh phục, lập tức vui mừng nói: “Không để ý ạ.”

Chị lấy ra một đôi khuyên tai ngọc trai, đeo vào cho tôi, cẩn thận quan sát tôi một chút, lại tháo xuống, nói: “Nhìn em rất thuần khiết, như thế này mang thêm trang sức gì cũng là dư thừa, cứ vậy là được rồi.”

Tôi cũng không hiểu lắm, chị ấy nói thuần khiết là có ý gì, chỉ nói: “Vậy không đeo nữa.”

Chị ấy bắt đầu thu dọn đồ, “Vốn nghĩ hóa trang thì phải cần nhiều thứ lắm, nên chị mang theo một đống đồ thế này, bây giờ thấy chúng đều không dùng được.”

Tôi nói: “Cảm ơn chị.”

Chị cười nói: “Không cần cảm ơn chị, cảm ơn chính em ấy. Tuổi trẻ thật tốt, ánh mắt sáng ngời, làn da mịn màng, chỉ cần một bông hoa là đủ, không cần thay đổi cái gì hết.”

Tôi đi ra ngoài, chị ấy đi theo sau tôi, hỏi: “Em cận nặng không?”

Tôi nói: “Ba đi ốp ạ.”

“Bỏ kính ra có thể nhìn rõ chứ?”

“Vâng, đi đường thì không sao, nhưng để nhận biết thì có chút khó khăn.”

Chị ấy tháo chiếc kính của tôi ra: “Vậy là đủ rồi.”

Ánh đèn trong phòng khiêu vũ vốn đã mờ ảo, tôi lại không còn kính cận nữa, thế giới trước mắt trở nên mông lung, tất cả mọi thứ đều như phủ thêm một màn sương mù, đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng, theo bản năng của con người, sợ hãi vì mình không nhìn rõ.

Tôi đi trên đôi giày cao gót, đi từng bước nhỏ một, nhìn thấy một bóng người, nhưng lại không phân biệt được ai với ai, đột nhiên, một người đứng ra trước mặt tôi, anh ấy lại không nói lời nào.

Tôi vô cùng bất an, bắt đầu hối hận vì đã để chị kia tháo kính của mình ra, chợt nghe thấy tiếng cười của anh Lí, “Trời ạ! Anh nhìn nhầm người sao? Đây là Kì Kì sao? Thật sự là người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên.”(Trong câu này là người và ngựa, không phải người và lúa như câu tục ngữ của nước ta.)

Bấy giờ tôi mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Tiểu Ba, lập tức đi nhanh hơn, vươn tay về phía anh, anh cầm tay tôi, tôi an lòng, dù thế giới này có mờ mịt đến đâu, chỉ cần có anh ở bên cạnh, anh sẽ nhìn rõ mọi thứ giúp tôi.

Tôi ngượng ngùng nói: “Chị chải tóc cho em đã cầm kính của em đi, em không nhìn rõ lắm.”

Anh nói: “Không sao, anh sẽ d

Anh dẫn tôi ra sàn nhảy, vì lo lắng mà lòng bàn tay tôi đã ướt mồ hôi, anh nói: “Chúng ta nhảy những bước đơn giản nhất trước.”

“Có khó không? Anh biết đấy, em ngốc lắm.”

“Chỉ cần em có thể bước đi thì có thể nhảy được.”

Tiếng nhạc vang lên, là bản nhạc jazz, anh đỡ eo tôi, nhẹ giọng chỉ cho tôi bước từng bước một, nam tiến chân trái, nữ lùi chân phải, nam tiến chân phải, nữ lùi chân trái, nam tiến chân trái, nữ lướt bước chân phải, quẹo phải đặt chân, nhảy ngược lại, lại nam lùi chân trái, nữ tiến chân phải, nam lùi chân phải, nữ tiến chân trái…

Tuy phương hướng khác nhau, nhưng thật ra chỉ là trò chơi tiến tiến lùi lùi, tôi cười nói: “Có vẻ cũng không khó!”

Tiểu Ba cũng cười: “Anh đã bảo mà, không khó.”

Lúc ấy tôi không biết, người nam chính là người có vai trò quan trọng, là linh hồn của điệu nhảy. Người nam dẫn dắt bước nhảy, quyết định tiết tấu và bước chân, nếu bên nam có kỹ thuật tốt, thì bên nữ sẽ nhảy rất thoải mái, tôi thật may mắn, điệu nhảy đầu tiên trong cuộc đời có được bạn nhảy giỏi.

Nhảy xong một đoạn, Tiểu Ba mỉm cười nói: “Bây giờ mới tính là chính thức.”

Chị Xinh Đẹp mặc chiếc váy dài màu đỏ, bước từng bước lên sân khấu, cười cười và nói, “Kì Kì có sở thích thật kì quái, chị chỉ đột nhiên có cảm hứng thôi, hát không hay, nhưng đây đều là tấm lòng của mọi người đối với em.”

Tôi rất bất ngờ, tôi ghi nhớ rất rõ những khoảng thời gian đẹp đẽ, yên bình, trước đây cùng Tiểu Ba xem video ca nhạc của Chu Tuyền, từng thở dài nói: “Cái gì là ngợp trong vàng son? Đây mới là ngợp trong vàng son! Cái gì gọi là quanh co khúc khuỷu phong lưu? Thế này mới gọi là quanh co khúc khuỷu phong lưu!”

Không ngờ Tiểu Ba vẫn còn nhớ, càng không ngờ ca khúc mình yêu thích lại được Xinh Đẹp học để hát tặng.

Tiếng nhạc vang lên, Xinh Đẹp uyển chuyển xoay người, vô cùng yêu kiều bắt đầu hát:

“Hoa hồng hoa hồng nở khắp mọi nơi

Thanh xuân thanh xuân mọi nơi

Không cản được gió xuân đang tràn đầy lồng ngực

Hoa hồng hoa hồng nở khắp mọi nơi

Trời muốn hoa hồng nở khắp nơi

Cũng muốn mọi người hãy yêu hết mình

Gió xuân thoảng qua trái tim ta, đau đớn

Hoa hồng hoa hồng nở khắp mọi nơi

Mùa xuân là một cô dâu xinh đẹp

Hoa hồng nở tươi chính là đồ cưới của cô

…” [1]

Giọng hát mềm mại, ánh đèn mờ ảo, tựa như đưa chúng tôi vào chốn Thượng Hải xưa, nhộn nhịp người nước ngoài.

Tôi vừa bước theo điệu nhảy, xoay tròn cùng Tiểu Ba trên sàn nhảy, vừa nhẹ nhàng hát theo tiếng nhạc: “Hoa hồng hoa hồng nở khắp mọi nơi, thanh xuân thanh xuân ở mọi nơi, không cản được gió xuân đang tràn đầy lồng ngực…”

Xinh Đẹp hát xong, đi xuống sàn nhảy, Ô Tặc dắt tay chị, cùng nhảy với chúng tôi.

“Tâm trạng khi yêu”, “Dạ lai hương”…

Tiếng nhạc vang lên hết ca khúc này đến ca khúc khác, tôi nhảy đến chảy cả mồ hôi, chúng tôi như đang đeo đôi giày đỏ, [2] có thể nhảy mãi không ngừng.

Tuy rằng trên đời này có rất nhiều điều không như ý, tuy rằng những sắc màu tươi đẹp của cuộc sống rồi cũng đến lúc tàn phai, nhưng nó vẫn tràn ngập niềm vui và hy vọng, Hiểu Phỉ đã tỉnh lại, Tiểu Ba khẳng định có thể thi đỗ đại học, sau này có thể tôi sẽ chọn học cùng trường đại học với Tiểu Ba, cũng có thể chọn học cùng trường đại học với Hiểu Phỉ, chờ đến khi vào đại học, chờ đến khi chị Xinh Đẹp kết hôn với Ô Tặc, chúng tôi có thể ngày nào cũng khiêu vũ như hôm nay.

Ô Tặc và Tiểu Ba trao đổi một ánh mắt, Ô Tặc nắm tay Xinh Đẹp rời sàn nhảy, Xinh Đẹp cười nói: “Hai đứa nhảy tiếp đi nhé, bọn chị nghỉ ngơi một chút.”

Tôi hỏi: “Anh Lí chuẩn bị bao nhiêu bài hát vậy?”

Tiểu Ba cười: “Chỉ cần em luôn nhảy, tiếng hát sẽ luôn có.”

“Nhảy hết bản này rồi thôi nhé, em nhảy mệt rồi.”

Tiểu Ba nắm tay tôi đi ra sàn nhảy, miệng tôi vẫn đang ngâm nga hát.

Trên sofa có mấy bóng người, tôi không nhìn rõ ai với ai, chỉ nghe thấy một tiếng hỏi: “Kì Kì, vui không?”

Lúc ấy tôi mới biết đó là anh Lí, rung đùi đắc ý, cười trả lời anh: “Em thích bóng đêm mờ mịt thế này, cũng thích những tiếng hát như chim sơn ca này, càng thích giấc mơ hoa kia, ôm ấp dạ lai hương.”

Anh Lí cười to.

Tiểu Ba kéo tôi ngồi xuống, tôi dựa vào người anh, vẫn thấp giọng hát, “Dạ lai hương anh cho em hát, dạ lai hương anh cho em chọn lựa, dạ lai hương, dạ lai hương…” [3]

Anh Lí ngồi cạnh tôi, nói: “Bọn tôi chúc mừng em gái, để anh Lục chê cười rồi.”

Tiếng hát trong miệng tôi lập tức ngừng hẳn, Tiểu Ba thật nhạy cảm, lập tức phát hiện, vỗ vỗ lưng tôi, ý bảo tôi không sao.

Tiểu Lục nói: “Chả trách hôm nay anh Lí không cho các huynh đệ vào chơi.”

Khẩu khí của tên Tiểu Lục có chút khác lạ, tựa như cái tiếng “anh Lí” không lỗ mãng như trước.

Anh Lí cười: “Thật có lỗi, như vậy đi, thời gian còn lại, tùy các anh chơi.” Người bên cạnh lấy ra một chai rượu, anh Lí đưa cho Tiểu Lục, “Chai rượu này là Vương Dũng mang từ Châu u về, vẫn để dành chưa uống, hôm nay là sinh nhật anh Lục, mọi người đều vui vẻ, chúng ta cùng uống thôi. Hôm nay mọi người đều vui, các anh vui, chúng tôi cũng vui, tất cả cùng vui.”

Tiểu Lục nói không nặng cũng không nhẹ: “Anh Lí và con trai cục trưởng Vương cũng thân thiết nhỉ, thật ra chỉ mượn chút mặt mũi của anh, bọn tôi mới có thể uống một chén rượu của chàng công tử họ Vương này.”

Anh Lí cũng cười nói: “Mọi người đều là bạn bè, đều là bạn bè cả.” Anh vẫy tay, bảo người mở rượu, “Muốn uống rượu hay khiêu vũ cũng được.”

Ý trong lời nói của anh Lí đã, nhưng Tiểu Lục hiển nhiên không cảm kích, đột nhiên chỉ chỉ tôi, “Anh muốn mời em gái này cùng nhảy một điệu.”

Tiểu Ba vốn ngồi hơi rướn người về trước, nghe thấy câu đó của Tiểu Lục, anh đột nhiên cười rộ lên, vừa cười vừa lười biếng dựa vào sofa, nhàn nhạt nói: “Tối nay cô bé này là bạn nhảy của em, không thể nhảy với người khác được.”

Tiểu Lục cười hỏi anh Lí: “Những lời anh Lí vừa nói, không tính toán gì hết?”

Anh Lí thật có lỗi nói: “Xin lỗi anh Lục, huynh đệ của tôi không học hành cẩn thận, nói chuyện không văn hóa, lo lắng không chu toàn, anh Lục thông cảm!”

Tiểu Lục ha ha cười rộ lên, “Được, anh Lí quả nhiên có tài vận, dũng khí cũng tăng lên, chúng ta cứ chờ xem!” Hắn đứng lên, bảo người bê khay rượu đi đến đây, hắn tùy tay vung lên, tất cả rượu và ly đều đổ xuống sàn.

Trong tiếng thủy tinh rơi vỡ, Tiểu Lục nổi giận đùng đùng, dẫn theo người của mình rời đi, lúc này tôi mới biết Trương Tuấn cũng ở đây, vừa rồi cậu không nói tiếng nào, nên tôi cũng không biết có cậu.

Có người đến quét tước thủy tinh, anh Lí vẫy tay, muốn họ lát nữa hãy quét dọn.

Tôi biết chuyện này không liên quan đến mình, tên Tiểu Lục này đã có ý xấu từ lâu, anh Lí đã quyết định không nhún nhường nữa, chẳng qua tôi chỉ có mặt đúng lúc, thành cái cớ của họ, nhưng cũng phải nói một tiếng, “Anh Lí, em xin lỗi.”

Anh Lí tức giận nói: “Em mà có lỗi thì cái chữ Lí tên anh sẽ bị viết ngược. Vừa rồi em không nhảy lên, đập chai rượu vào đầu hắn là đã nể mặt anh lắm rồi.”

Ô Tặc, Xinh Đẹp, Tiểu Ba và tôi đều cười, anh Lí thở dài, “Cái thằng Tiểu Lục này rất tham lam, sớm hay muộn nó cũng trở mặt, bây giờ tuy chúng ta không sợ hắn, nhưng hắn cũng là cái phiền lớn đấy.”

Tiểu Ba mỉm cười nói, “Cách vài năm Chính phủ lại làm nghiêm một lần, tính toán năm thấy cũng đến lúc rồi, lần trước uống rượu cùng Vương Dũng, không phải anh ấy nói văn kiện của Đảng đã ra rồi sao?”

Anh Lí cười ha hả, “Chúng ta không cần quan tâm làm gì.” Nói xong anh đứng lên, muốn rời đi.

Ô Tặc sốt ruột nói: “Đại ca, anh nói rõ ra xem, đối phó với Tiểu Lục nh thế này?”

“Anh còn phải đi gặp Mặc Kiệt, về sau sẽ giải thích cho mấy đứa. Tối hôm nay là của Kì Kì, đừng vì thằng Tiểu Lục mà mất hứng, muốn chơi gì thì cứ chơi đi.”

Ô Tặc và Xinh Đẹp lại ra nhảy, Tiểu Ba hỏi tôi: “Em còn muốn nhảy không?”

Tôi hỏi: “Tối nay em có xinh không?”

Anh gật đầu, “Xinh!”

Tôi do do dự dự muốn hỏi “Em với bạn gái Trương Tuấn, ai xinh hơn”, nhưng đáp án quả thật không cần nghĩ cũng biết, Tiểu Ba khẳng định nói là tôi, lời của anh ấy, không đáng làm tiêu chuẩn tham khảo.

Tôi mệt mỏi nói: “Không muốn nhảy.”

Tiểu Ba hỏi: “Có đi thay quần áo không?”

Tôi lưu luyến vuốt vuốt chiếc váy trên người, “Em mặc nó một lúc nữa.”

Tiểu Ba cười to, tôi không khách khí đấm anh một quả, “Có cái gì buồn cười? Em không được trang điểm một chút sao?”

“Không cần áo gấm đi đêm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Anh kéo tôi ra khỏi phòng khiêu vũ, hai người dọc theo ngã tư đường tản bộ, tôi cảm thấy thế giới hôm nay không giống mọi hôm, đi được vài bước, rốt cuộc cũng tìm ra điểm gì không bình thường, sốt ruột nói: “Kính của em.”

“Anh có bỏ em lại đâu, lúc nào về thì lấy.”

Tôi chỉ có thể đi theo anh, tiếp tục ngắm hoa trong sương.

Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu, nếu ai đó mà nghe thấy mấy câu đối thoại của chúng tôi, khẳng định có thể ngất xỉu, anh ấy đang hỏi tôi về phương pháp học tập, còn tôi cũng thật dào dạt đắc ý chậm rãi mà nói.

“Em học Anh văn không tốt, năm đó đấu với thầy chậu châu báu ác liệt quá, ngồi trong giờ thầy ấy không thèm nghe gì, cũng không thích làm bài tập, nên cái gốc quá yếu, mà Anh văn và ngữ văn là hai môn tốn nhiều thì giờ làm bài tập nhất, thông minh hay không thông minh không liên quan gì đến việc học, bây giờ em vẫn chưa tìm ra phương pháp học Anh văn, vì thế không có gì để nói. Đại số, hình học, vật lý, kỳ này em cũng điểm tối đa, thực ra tất cả những bài khó đều có một ý nghĩa, đó là kiểm tra suy nghĩ. Em cũng không hiểu tại sao giáo viên lại ra những bài tập như thế, không vận dụng được nhiều kiến thức, khi làm được cũng loạn hết cả đầu, toàn vướng vào mấy chi tiết đánh lừa. Anh biết không? Em có thể chỉ cần nửa giờ để làm hết mười bài tập, nhưng lại mất đến hai giờ chỉ vì nghĩ một bài khó, trong đầu em cứ nghĩ đi nghĩ lại vì sao nó lại như vậy, mấu chốt không là giải pháp, mà ở chỗ vì sao phải giải như vậy, rất nhiều giáo viên không thích em, bởi vì ngồi trong giờ của họ em thường xuyên ngẩn người, nhưng em thề với ông trời, thực ra trong giờ của họ em đang tập trung suy nghĩ, khi em ngẩn người, phần lớn là đang nghĩ đi nghĩ lại bài ví dụ mẫu mà giáo viên giảng, bởi vì em phát hiện, trong tất cả chương trình học, cách luyện tư duy logic hiệu quả nhất chính là những chứng minh và luận đề, nếu có tư duy suy luận logic, thì cách học vật lý và cách nhớ lịch sử, địa lý, chính trị cũng không có gì khác nhau. Quá trình chứng minh rườm rà là một hướng làm mình thông minh hơn, tuy nhiên, anh nhất định không thể mất kiên nhẫn, cho dù liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáp án, vẫn phải dựa theo cách phức tạp nhất mà suy nghĩ nó, thậm chí phải buộc mình thật ngốc, vì quá trình ngốc ấy sẽ làm ta thông minh hơn, dù gặp phải bài khó thế nào, cũng cứ tư duy về nó như những bài dễ thôi…”

Thực ra, ngay cả tôi cũng không biết mình nói cái gì, bởi vì chưa có ai từng hỏi tôi phương pháp học tập, tôi chỉ nói cách học của mình đối với từng môn học, chẳng những khác với phương pháp giáo viên thường nói, mà còn đi ngược lại, thế nhưng Tiểu Ba lại nghe rất chuyên chú.

Tôi lẩm nhẩm rất nhiều điều, cảm thấy rất nhiều điều nghĩ chưa thông đều đã thông suốt, ôm đầu, sốt ruột hỏi: “Anh có nghe nói đến Trần Kính không?”

“Là cậu thần đồng, nhận được vô số huy chương trong các cuộc thi, đương nhiên từng nghe nói rồi.”

“Trước đây em và cậu ấy là bạn tiểu học, nếu anh cần, em có thể đi tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ nói với anh vài phương pháp học hiệu quả, chắc chắn cậu ấy đã xem qua tất cả sách giáo khoa cấp Ba, có lẽ sẽ giúp được anh rất nhiều.”

“Không cần, anh loáng thoáng có thể hiểu ý em, việc này cũng gần như chuyện kinh doanh, triết lý thành công trong kinh doanh là một ngọn đèn chỉ đường, cụ thể con đường nên đi như thế nào còn phải dựa vào người bước đi, hơn nữa không nhất thiết phải đi theo con đường người khác tạo nên, mấu chốt là nên mở một con đường có ánh sáng đèn như thế nào để hợp với bản thân mình nhất.”

Tôi vô cùng tán thành, “Chính là như vậy, trước đây hoàn toàn không quan tâm đến chuyện học, nhưng từ khi được cô giáo hướng dẫn hồi tiểu học, không biết vì sao, đối với các môn khoa học, em thấy rất giống nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, bị người ta đả thông kinh mạch, đột nhiên sẽ tỉnh ngộ, rồi có ngày nhìn vào sách giáo khoa toán, có thể giống như đang đọc tiểu thuyết, đọc từ đầu bài đến cuối bài, những chữ trong sách và các ví dụ nó sẽ nói cho anh cách thức tư duy.”

Tiểu Ba mỉm cười nói: “Kì Kì, em làm anh ngạc nhiên đấy, anh thấy em có thể lấy đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh làm mục tiêu.”

Tôi nhàn nhạt nói: “Em muốn học cùng trường với anh, nếu không thì phải học cùng trường với Hiểu Phỉ, tốt nhất là ba người chúng ta học cùng một trường, em rất sợ cô đơn, em hy vọng tất cả cô đơn trong cuộc đời này đều dùng hết ở thời thơ ấu rồi.”

Tiểu Ba lần đầu tiên hỏi: “Không phải em có một cô em gái ư? Sao em không thân thiết với em gái? Sau khi bố anh mất, thỉnh thoảng mẹ anh lại không khống chế được cảm xúc, có thể vừa khóc vừa đập phá mọi thứ, anh liền trốn dưới gầm giường, những lúc ấy anh luôn thầm mong mình có anh chị em, ít nhất có thể dựa vào nhau.”

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Phần 02 – Chương 12 part 3

Ngữ khí của Tiểu Ba rất bình tĩnh, không nghe ra anh đang để tâm điều gì, chỉ là vài lời trần thuật lạnh nhạt. Tôi đứng thẳng, nắm tay anh, ngửa đầu hỏi: “Vì sao anh thân cận với em?”

Anh cười nhìn tôi, lấy tay giúp tôi chỉnh lại cây hoa tôi làm nghiêng, đang muốn nói chuyện, thì có một âm thanh quen thuộc truyền tới từ ngã tư đường, “Anh Tiểu Ba.”

Tôi nhíu mày, sao ở đâu cũng gặp cô ta thế? Đúng là âm hồn không tiêu tan!

Cô ta nắm tay Trương Tuấn cao hứng phấn chấn chạy băng qua đường cái, “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Tiểu Ba mỉm cười nói: “Anh đang hỏi Kì Kì phương pháp học tập.”

Cô ta cười đến run rẩy cả người, cho rằng Tiểu Ba đang nói đùa với mình.

“Bọn em muốn đi hát, thấy ít người không vui lắm, muốn Trương Tuấn tìm vài người bạn, anh ấy ngại phiền toái, anh Tiểu Ba đi cùng bọn em nhé.” Cô ta lại nhìn sang tôi, kinh ngạc nói: “La Kì Kì, tối nay em cũng xinh lắm, mua váy ở đâu thế?”

Lòng hư vinh của tôi cũng được thỏa mãn vô cùng, không nhịn được muốn nhìn biểu tình của , nhưng lại chả nhìn thấy rõ cái gì.

Tiểu Ba khách khí nói: “Tối nay anh còn có việc, ngày khác mọi người cùng nhau chơi.”

Trương Tuấn lập tức nói: “Vậy để ngày khác chúng ta cùng chơi.” Cậu ta kéo bạn gái đi, bạn gái cậu còn cẩn thận nhắc lại, “Anh Tiểu Ba, lần sau cùng chơi nhé, em có người chị em muốn giới thiệu cho anh.”

Chờ cô ta đi rồi, tôi mới nghĩ thông, cô ta khen tôi chỗ nào chứ? Khen quần áo thì có.

Tiểu Ba nhìn đồng hồ, nói: “Cũng mười giờ rồi, chúng ta trở về thay quần áo, anh đưa em về nhà.”

Tôi kinh ngạc, “Tối nay anh thật sự có việc à?”

Anh nói: “Chúng ta chính thức đấu với Tiểu Lục, anh lo cho vũ trường, muốn về xem một chút, tiện thể dặn Ô Tặc vài điều, bảo anh ấy phải biết kềm chế.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Anh có biết Gia Cát Lượng chết như thế nào không? Mệt mà chết! Có nhiều việc, không làm hết được thì đừng làm, ngay cả Gia Cát Lượng cũng có điều không chu toàn, huống chi là những người phàm phu tục tử chúng ta?”

Tiểu Ba cười kéo tôi về.

Tôi thay quần áo xong, nói với anh tôi tự về nhà, không cần anh đưa.

Nhìn thời gian còn sớm, tôi đạp xe về, đến bờ sông, ném chiếc xe vào bụi cỏ, đi đến dưới cây cầu, ngồi cạnh hòn đá, nghe tiếng dòng nước chảy ào ào.

Trong bóng đêm, chỉ thỉnh thoảng mới có người đi ngang qua. Tôi yên lặng giấu mình trong bóng đêm, có cảm giác rất an tâm. Tôi là người thật dễ suy nghĩ miên man, nhưng ở bên dòng nước, nghe tiếng nước chảy, tôi lại có thể không suy nghĩ điều gì, thường thường cứ ngồi xuống, tôi liền quên thời gian, đến khi đột nhiên nhớ ra, thì đã trôi qua nửa ngày rồi. Loại trạng thái tinh thần như vậy, tôi cảm thấy có điểm giống Phật ngồi thiền, nhưng tôi không thật sự ngồi xuống làm cái tư thế ấy, nên cũng không biết có giống thật hay không.

Ngồi rất lâu trong bóng đêm, đang chuẩn bị về nhà, lại nghe thấy tiếng bước chân thong thả trong bóng đêm yên tĩnh, ngày càng đến gần hơn, cuối cùng đứng lại trên cầu.

Một người dựa vào đầu cầu hút thuốc, là Trương Tuấn, tôi choáng váng không dám làm một cử động nhỏ nào. Thân ảnh tôi dưới này cũng gần giống hòn đá ven sông, cậu lại đang ngắm nhìn nước sông đến thất thần, nên không để ý đến người đang ngồi dưới chân cầu.

Hút xong một điếu thuốc, cậu lại hút điếu khác, vừa hút thuốc vừa liệng đá xuống nước, dù đá không to, nhưng tôi lại đang ngồi dưới bờ sông, thỉnh thoảng cũng có hòn đá rơi gần người, làm nước bắn tung lên đầy mặt.

Trong lòng tôi có rất nhiều điều không rõ, tại sao cái cậu này nửa đêm còn đến đây liệng đá? Cậu ta không đi hát, hay là hát xong rồi?

Không ai có thể cho tôi đáp án, chỉ có những viên đá cứ rơi xuống lại rơi xuống. Ném gần một giờ, mới dừng lại, chắc cậu ta cũng hút hết nửa bao thuốc.

Cậu lại dựa vào cầu, hút thuốc, ném đầu điếu thuốc xuống sông, xoay người rời đi. Cả người tôi gần ướt hết, lên bờ, đạp xe về nhà.

Tôi về muộn, đương nhiên bố mẹ rất tức giận, nhưng tôi được đứng đầu lớp, cũng gần như một kim bài miễn tội chết, họ không nói gì nhiều, chỉ nói với tôi, về sau không được đi chơi muộn thế này nữa.

Tôi chạy vội đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Buổi tối, ở trong mơ, tôi mơ thấy mình mặc váy, đeo giày cao gót, đi gần về phía Trương Tuấn, nhưng cậu vẫn không để ý đến tôi, cậu chỉ nhìn và mỉm cười với cô gái xinh đẹp bên cạnh. Họ không ngừng khiêu vũ trên sàn nhảy, một bài lại một bài, tôi đau lòng chạy về nhà, nhưng trong nhà không có ai, bố mẹ đã đưa em gái rời đi, tôi bắt đầu gào khóc dữ dội.

[1] Bài hát hoa hồng hoa hồng nở khắp mọi nơi:

http://www.youtube.com/watch?v=t2qpVvIM7jU

[2] Đôi giày đỏ: là một câu chuyện cổ tích

Đôi giày đỏ

Hans Christian Andersen

Karen là một cô gái nhỏ rất xinh xắn và rất ngoan. Mẹ cô nghèo nên cô chẳng có giày dép gì, mùa hè đi chân đất, mùa đông đi guốc gỗ, chân không chịu được rét, đỏ ửng lên.

Trong làng có một bà thợ giày già. Thương cô bé, bà nhặt những mẩu da đỏ chắp vá cho cô bé một đôi giày. Đôi giày ấy chẳng lấy gì làm đẹp lắm vì bà lão phúc hậu ấy mắt đã kém, tay lại run, nhưng bà lão đã tặng vật ấy cho Karen với tấm lòng trìu mến. Cô bé thích quá.

Ngay ngày hôm ấy mẹ cô qua đời. Đúng ra, nhà có tang không được đi giày đỏ. Nhưng vì không có đôi giày nào khác nên cô bé đành phải đi giày đỏ vậy. Cô bé vừa đi vừa khóc rũ rượi. Chợt có một cỗ xe ngựa lớn và cũ đi qua, trên có một bà quý phái già. Trông thấy cô bé mồ côi đang nức nở, bà động lòng thương, nói với cụ đạo hỏi xin cô bé. Bà nói:

– Cụ cho tôi xin cô bé này, tôi sẽ đem về nuôi nấng và chăm sóc cẩn thận.

Lúc đầu Karen cứ tưởng bà già lưu ý đến em vì em có đôi giày đẹp, nhưng bà lại bảo đôi giày xấu lắm phải vứt đi. Rồi bà cho em ăn mặc đẹp đẽ sạch sẽ, lại cho em học viết, học đọc, học may vá. Mọi người khen em đẹp và ngoan. Nhìn vào gương, gương cũng bảo em đẹp và ngoan.

Một hôm nhà vua, hoàng hậu và công chúa ngự giá đến thành phố gần đấy. Nhân dân nô nức kéo nhau đến chiêm ngưỡng long nhan. Cô bé Karen cũng theo người lớn đến xem. Cô trông thấy công chúa bận toàn xatanh trắng đứng trên bao lơn để cho mọi người dân trông thấy. Dưới chân công chúa đi đôi giày da dê màu đỏ rất đẹp, khác hẳn đôi giày bà cụ thợ giày nghèo phúc hậu đã tặng Karen.

Đến ngày Karen chịu lễ thêm sức, bà quý phái may cho cô quần áo đẹp và dẫn cô đến nhà người thợ giày giỏi nhất thành phố thuê đóng cho cô một đôi giày. Đến nơi, Karen chìa đôi chân bé nhỏ cho bác thợ giày đo. Cô nhìn chung quanh thấy trong tủ có một đôi giày đỏ cũng đẹp như đôi giày công chúa đi hôm trước. Karen reo lên: Đôi giày mới đẹp làm sao! Cháu thích đôi giày ấy lắm! Bác cho cháu đi thử nếu vừa thì bán cho cháu. Bác thợ giày đưa cho bé thử và nói:

– Đôi giày này là của con gái vị bá tước đặt, nhưng nhỏ quá đi chật không vừa nên tôi còn để đây.

– Giày bằng da dê phải không, bà quý phái nói, trông bóng bẩy và đẹp quá!

– Thưa vâng, bằng da dê đấy ạ.

Đôi giày Karen đi rất vừa nên bà quý phái mua ngay cho em. Nhưng bà không biết là màu đỏ, vì bà kém mắt; nếu biết màu đỏ, bà đã không để cho Karen đi vào ngày chịu lễ thêm sức.

Thấy Karen đi giày đỏ vào nhà thờ mọi người lắc đầu. Khi đi qua ngưỡng cửa tất cả các bức tranh treo trên tường chằm chằm nhìn cô. Karen không những không ngượng mà còn hãnh diện. Cụ đạo nhắc nhở Karen về bổn phận của cô gái đến tuổi biết suy nghĩ và bước vào hàng ngũ con chiên. Đại phong cầm vang lên điệu nhạc thánh ca. Dàn hợp xướng nhi đồng cũng nổi lên bài hát cầu ngắm nghía đôi giày đỏ đẹp như giày của công chúa.

Chiều hôm ấy nghe mọi người xì xào bà quý phái mới biết. Bà bảo cô bé:

– Vào nhà thờ dự lễ, lại đi giày đỏ như thế là ngạo nghễ. Từ nay đã bước chân đến nhà thờ phải đi giày đen, dù cũ dù rách cũng phải đi.

Chủ nhật sau Karen phải đi chịu lễ ban thánh thế. Nhớ lời bà quý phái dặn, Karen đã đi giày đen vào. Nhưng nhìn đi nhìn lại đôi giày đỏ, thấy đẹp hơn, cô bé lại tháo giày đen ra, đi giày đỏ.

Hôm ấy trời đẹp. Muốn tận hưởng ánh nắng ấm áp, bà cụ quý phái dẫn Karen đi qua các con đường nhỏ rồi mới ra đường cái để đến nhà thờ. Họ phải đi qua con đường đầy bụi. Một ông cụ già thương binh chống gậy thấy hai người đi đến. Ông cụ xin bà già quý phái cho đánh giày. Bà già đồng ý, Karen chìa đôi giày nhỏ nhắn cho ông cụ chải bụi.

– Chà đôi giày khiêu vũ đẹp quá! Khi khiêu vũ cô phải cho giày bám chặt vào chân kẻo rơi.

Bà quý phái cho ông lão tàn tật một đồng bạc rồi cùng Karen bước vào nhà thờ. Cả cử toạ trợn to mắt nhìn đôi giày đỏ. Các bức chân dung treo trên tường cũng dán mắt vào đôi giày. Còn Karen thì cứ mải nhìn đôi giày quên cả cầu nguyện khi chịu ban lễ thánh thể, cô lơ đãng chỉ nghĩ đến đôi giày đỏ dưới chân. Cô cứ tưởng chung quanh người ta ghen tị với cô vì đôi giày đỏ.

Ở nhà thờ ra, bà quý phái lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa. Karen cũng bước lên theo.

Ông già tàn tật lúc này vẫn đang còn đấy. Trông thấy Karen, ông lại tấm t

– Đôi giày khiêu vũ đẹp thật!

Bỗng Karen thấy người như nhấc bổng lên, đôi chân nhún nhảy liên hồi, muốn ghìm không được.

Người đánh xe ôm vội lấy cô ấn vào xe. Vào xe rồi cô bé vẫn nhảy, đá cả vào bà già quý phái. Nhưng rồi xe cũng về đến nhà. Chị hầu phòng phải bế vội cô bé vào, tháo ngay đôi giày quái gở ra, không thì còn nhảy nhót mãi. Bấy giờ ai chân Karen mới được nghỉ ngơi.

Đôi giày được bỏ vào tủ, khoá chặt lại. Mỗi ngày Karen đến ngắm nghía hàng chục lần.

Được ít lâu bà già quý phái ốm, cần có người ở bên trong nom chăm sóc. Đấy là nhiệm vụ của Karen. Cũng vào hôm ấy cô lại nhận được giấy mời đi dạ hội. Cô đã nghĩ mình phải ở nhà để chăm sóc ân nhân. Nhưng rồi cô lại nghĩ bà già chẳng còn sống được bao lâu, chăm sóc có ích gì! Thế là Karen mở tủ lấy giày, đôi giày đỏ vẫn cất đấy từ lâu. Sỏ chân vào giày cô nghĩ đi dạ hội mang giày này có sai sót gì.

Thế là cô ra đi. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa hai chân đã lại nhảy nhót, hết đập vào nhau, lại nhảy sang phải, rồi nhảy sang trái. Thấy cô xinh đẹp, nhảy khéo, người đi đường dừng cả lại xem. Suốt dọc đường từ nhà nơi đến dạ hội, Karen cứ nhảy nhót như thế đến nỗi mệt lử không còn lê vào hội trường được nữa. Cô phó mặc cho đôi giày đưa khắp nơi qua các phố, rồi ra ngoại thành đến các khu rừng xa. Đến đây cô bé lại nhìn thấy ông lão tàn tật. Ông lão nói:

– Chào cô em xinh đẹp. Cô có đôi giày khiêu vũ kháu quá.

Đến lúc này Karen mới nhận ra lão già tàn tật là một tên phù thủy. Lão đến không phải xin đánh giày để kiếm tiền mà để phù phép. Cô bé phát hoảng lên, muốn trút bỏ đôi giày, nhưng không sao lôi ra được. Đôi giày cứ dính chặt vào chân và bắt cô bé phải cử động liên hồi, không sao ngồi xuống được.

Cô bé cứ nhảy nhót như thế, băng qua đồng cỏ, ruộng mương, rừng núi, chẳng được nghỉ ngơi lấy một giây, chẳng kịp lấy lại hơi thở. Hết ngày nọ qua ngày kia cô bé không ngớt quay cuồng cả dưới ánh nắng như lửa đốt, cả trong giá lạnh và mưa rào.

Cô bị cuốn vào một nghĩa địa, cố bám lấy một ngôi mộ, nhưng lại bị bật ra ngay, không sao níu được. Cô lại bị lôi đến một nhà thờ, cô muốn ẩn vào thánh thất cầu xin thượng đế xá cho tội đã ngạo mạn người.

Nhưng một vị tiên cánh dài chấm đất, thái độ nghiêm khắc, vung thanh gươm sáng loáng bảo cô:

– Con cứ nhảy đi, nhảy mãi với đôi giày đỏ mà con quý hơn mọi cái, nhảy cho đến lúc chỉ còn da bọc xương, cho đến thân tàn ma dại. Khi nào qua nhà những đứa trẻ hay sĩ diện và tự phụ, con hãy gõ cửa gọi chúng ra xem để chúng biết tính kiêu ngạo thiệt hại như thế nào. Nhảy đi! Nhảy mãi đi!

– Xin tha tội! Xin tha tội cho tôi.

Karen kêu van nhưng đôi chân đã kéo cô đi xa không nghe thấy tiếng trả lời của vị tiên nữa.

Hôm sau cô bé đến một ngôi nhà trông quen thuộc. Một đám người mặc đồ tang đưa từ trong ra một cỗ quan tài trên trải đầy hoa. Đó là đám ma bà già quý phái, ân nhân của Karen. Karen đã bỏ mặc bà ở nhà để đi khiêu vũ. Karen cảm thấy có tội.

Đồi giày vẫn tiếp tục lôi cô bé đi qua núi non, rừng rậm, gai góc cào rách cả mặt, xước cả chân tay. Rồi cô đến trước cửa một nhà mà cô biết là đao phủ. Cô đập cửa gọi:

– Ông ơi! ông ra đây! Cháu van ông! Cháu không vào được. Đôi giày cứ bắt chân cháu quay cuồng liên tục, không sao ngừng được.

– Gọi ra làm gì? Cô biết ta là ai không? Ta là người chặt đầu những kẻ gian ác. Búa tạ đang reo lên đây hẳn là sắp có việc.

– Vâng! Karen nói – Nhưng xin ông đừng chặt đầu cháu, để cháu còn sám hối; ông chặt chân cháu thôi.

Nói thế rồi cô bé thu hết tội lỗi đã ngạo mạn. Đao phủ túm chặt cô chặt một nhát đứt phăng hai chân.

Hai chân vẫn tiếp tục quay cuồng mang theo đôi giày đỏ, biến thẳng vào rừng, sau đấy cô bé đi đến nhà thờ để mọi người thấy rằng cô đã được xá tội>

Nhưng vừa tới nhà thờ, cô đã thấy đôi chân đi giày đỏ của cô đã lại đang nhảy múa ở đấy rồi. Cô bé ù té chạy.

Cô lang thang khắp chốn, sống nhờ của bố thí. Cô buồn phiền, nước mắt tuôn rơi như suối.

Cô bé rời nhà thờ đến nhà ông mục sư xin ông được làm người giúp việc, xin nhận mọi công việc có thể làm được, miễn là ít phải đi lại và không hỏi công xá gì, chỉ càn có chỗ dung thân mà thôi.

Bà vợ ông mục sư thương tình giữ cô lại. Karen đã tỏ ra quyết tâm tiến bộ và chăm chỉ làm việc. Cô trở nên trầm tĩnh, lặng lẽ. Buổi tối khi ông mực sư đọc kinh, cô chú ý lắng nghe. Các em nhỏ rất quý cô, nhưng hễ thấy chúng khoe khoang với nhau, đứa nào xinh, đứa kia có quần áo đẹp là cô khuyên nhủ bảo rằng đó là những thói xấu cần phải tránh.

Đến một ngày lễ, mọi người đến nhà thờ dự lễ. Cô không đi được, thấy buồn, khóc thút thít. Cô leo lên gian phòng nhỏ của mình quỳ xuống đọc kinh. Giữa lúc đang tĩnh tâm cầu nguyện, tiếng đại phong cầm vọng đến. Cô ngước mắt nhìn lên trời cầu khẩn: “Xin thượng đế hãy cứu vớt con”.

Bỗng quanh mình cô ánh hào quang rực sáng. Trước mặt cô hiện ra một tiên cô đã trông thấy ở nhà thờ hôm trước. Những lúc này vị tiên không cầm gươm mà cầm một bông hồng rực rỡ. Người đẩy bông hông lên trần nhà, tức thì các bức tường mở ra, Karen được đưa vào giữa nhà thờ. Tiếng đại phong cầm vang lên, khi bài hát chấm dứt, ông mục sư nhìn thấy cô và bảo:

– Con đã đến đấy à? Tốt lắm!

Cô bé đáp:

– Thượng đế xá tội cho con rồi!

Tiếng đại phong cầm lại vang lên. Các em nhỏ cất tiếng hát bài cầu nguyện. Một tia nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính, rọi vào Karen. Tim cô tràn đầy sung sướng, hồn cô lao theo tia nắng lên thiên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.