Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 1 - Chương 27



Vất vả trả giá không tính là gì

Chờ đợi mòn mỏi cũng không tính là gì

Chỉ cần mọi chuyện qua đi

Tất cả lại có thể như ý muốn của chúng ta.

Có điều

Cuộc sống vốn là một vở hài kịch

Cái giá chúng ta phải trả và những điều chúng ta nhận được thật sự không cân xứng.

Tình mới chớm mà đã sâu

Lại đến hội diễn văn nghệ hàng năm của trường, hai tiết mục của lớp tôi là một tiểu phẩm do Tống Thành phụ trách, một t khác là kéo đàn nhị của Quan Hà. Quan Hà mời tôi cùng tham gia với cô ấy, tôi sốc, cười cười: “Không được đâu, tớ không có tế bào văn nghệ.”

Quan Hà cười nói: “Cậu chỉ cần hát theo tiếng nhạc, cũng giống hát karaoke thôi mà.”

Tôi vẫn lắc đầu, cô ấy lại phân tích cho tôi những lý do sâu xa: “Sắp đến kỳ thi rồi, sau kỳ thi, không biết chúng ta có thể học cùng trường không, cho dù được học cùng một trường, cơ hội học cùng lớp của chúng ta cũng rất ít. Có l theo thời gian, tớ và cậu sẽ trở thành hai người xa lạ, tớ muốn để lại chút kỷ niệm trong một năm chúng ta ngồi cùng bàn này, có lẽ đến một ngày, khi cậu xem con gái mình biểu diễn ca múa ở trường, cậu sẽ chợt nhớ đến tớ, nhớ rằng mình đã từng hát với một cô bạn. Vào cấp Ba, tớ sẽ chuyên tâm học tập, không tham gia những hoạt động văn nghệ nữa, đây có thể coi là lần cuối cùng tớ biểu diễn ở thời học sinh, tớ muốn nó đặc biệt một chút, đây là món quà tớ tặng cho mình, cũng là món quà tốt nghiệp tớ tặng cậu.”

Lời của cô ấy thật sướt mướt chết người như văn Quỳnh Dao, nhưng trong khi giãy chết, không ngờ tôi đã bị rung động, tôi nói: “Đến lúc đó mà mất mặt xấu hổ, cậu cũng đừng trách tớ đấy.”

Quan Hà hiểu tôi đã đồng ý, cười nói: “Không sao, không tính đến chuyện giải thưởng.”

Trương Tuấn nhìn như buông thả, thường xuyên nghỉ học, các giáo viên đều thầm nghĩ sẽ có lúc cậu bị cảnh sát “hỏi chuyện”, vì thế ngay cả một tờ đơn xin nghỉ học cũng không cần.

Khi Trương Tuấn ở trường, vẻ mặt luôn buồn bã, bộ dáng như đang suy tư chuyện gì đó, tôi nghi cho dù cậu không ở đồn cảnh sát, cũng đã nghĩ đến mình phải trả lời câu hỏi của cảnh sát như thế nào. Bây giờ vấn đề cậu gặp phải cũng không dễ dàng hơn trước, có lẽ việc cậu làm không nhiều lắm, nhưng việc biết đến lại không ít, cuối cùng có nên nói đến chuyện nghĩa khí hay không, chẳng phải là một lựa chọn dễ dàng gì.

Trương Tuấn vẫn là Trương Tuấn trước đây, vẫn ủ ủ rũ rũ, nhưng mấy tên ma vương ở lớp 9-7 đã nhìn cậu bằng con mắt khác, trong giờ tự học đều rất trật tự, trong giờ học chính đều ngoan ngoãn hơn, dù sao, đột nhiên, Trương Tuấn có được lực uy hiếp đặc biệt.

Hác Liêm vẫn chưa đến trường, tuy học sinh biết nhiều tin đồn nhất cũng không rõ tin tức về cậu ta, nhưng mọi người đều phán đoán ra, chuyện cậu ta phạm phải nghiêm trọng hơn Trương Tuấn rất nhiều.

Đồng Vân Châu thường đến tìm Trương Tuấn, không phải lúc Trương Tuấn đang suy từ gì đó, nhất định là đang ở cùng cô ấy.

Mọi người thường xuyên thấy Trương Tuấn và Đồng Vân Châu ở cạnh nhau, nhưng lại không thấy cậu và cô bạn gái Trần Diệc Nam ở bên nhau. Tôi có một loại cảm giác, Trương Tuấn hẳn là vừa bị cô ấy đá. Quả nhiên, không lâu sau, trường cấp Ba truyền đến tin tức, Trần Diệc Nam đã chia tay với Trương Tuấn, cách chia tay của cô nàng này cũng cực giống với hai cô nàng trước, vô cùng văn nghệ, cực kỳ phù hợp với chờ mong của đại chúng thanh thiếu niên mê văn nghệ.

Vào một ngày, bọn Tống Thần đang thảo luận về lời kịch, tôi và Quan Hà đang bàn xem nên hát bài nào, tiếng ồn ào trong hành lang đột nhiên biến mất, mấy nữ sinh chạy vào, thật có lỗi hỏi: “Có thể nghe đài một lúc không?”

Chúng tôi đều buồn bực gật đầu, cho rằng trong trường có sự kiện đột xuất nào đó, ban lãnh đạo nhà trường muốn nói chuyện.

Mấy cô bạn ấy mở đài lên, lập tức nghe thấy giọng nói tràn ngập tình cảm, quanh quẩn trong phòng học của người chủ trì: “Sau đây là bài hát mà phát thanh viên tiền nhiệm Trần Diệc Nam của trường dành tặng cho người bạn tốt Trương Tuấn của mình, bạn ấy muốn nói với cậu ba câu. Câu đầu tiên ‘Cảm ơn cậu’, câu thứ hai ‘Tạm biệt’, câu thứ ba ‘Xin lỗi’. Tiếp theo chúng ta hãy cùng thưởng thức giọng ca của nữ ca sĩ HongKong Trần Thục Hoa với bài hát “cuồn cuộn hồng trần”.” [1]

“Ban đầu, anh vô tình

Không giống thiếu nữ như em

Giữa chốn hồng trần tình duyên

Chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co

Tưởng rằng đó là lỗi lầm trong kiếp này

Hay nhân quả truyền lưu từ kiế width=”48″ align=”justify”>Cả cuộc đời

Cũng không có được dù chỉ một khoảnh khắc âm dương trao đổi

Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn

Nhiều thập kỉ qua đi

Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ

Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ

Nó là một phần trong trái tim anh

Nó vẫn thắt chặt trái tim em

Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt

Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn

Nhiều thập kỉ qua đi

Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ

Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ

Vì vậy, anh không muốn ra đi

Khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa

…”

Tôi thường ra vào quán karaoke, vậy mà đây mới là lần đầu tiên được nghe bài hát này. Lời ca tiếng hát thật dễ nghe, có thể tưởng tượng được “nó là một phần trong trái tim anh, nó vẫn thắt chặt trái tim em” là Trần Diệc Nam, “Vì vậy, anh không muốn ra đi, khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa” là Trương Tuấn —— trong ca khúc tràn đầy tình cảm xót thương này, tôi còn nghe ra được cả niềm vui, vẫn đang cười không ngừng, Quan Hà cũng cắn môi cười.

Có nữ sinh ở ngoài hành lang kêu lên: “Trương Tuấn ở ngay dưới tầng, cậu ấy cũng nghe được.”

Người trong phòng đều ào ào kéo nhau chạy ra hành lang, hoặc ngó đầu ra cửa sổ nhìn, Quan Hà cũng kéo tôi ra ngoài.

Dưới bóng cây bạch dương, trên sân trường lát xi măng, Trương Tuấn và Đồng Vân Châu đang sóng vai bước đi, chiếc loa to trong sân trường đang vọng ra tiếng hát, chiếc loa nhỏ trong phòng cũng đang vọng ra tiếng hát, nghiễm nhiên trở thành một bản hợp xướng.

“… Đến nay thế gian vẫn còn tiếng thì thầm mơ hồ, đi theo truyền thuyết đôi ta, đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn, nhiều thập kỉ qua đi, Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ, yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ…”

Không thấy rõ biểu tình của Trương Tuấn, chỉ thấy cậu và Đồng Vân Châu dừng bước một chút, xoay người đi theo hướng ra ngoài trường học, chắc rằng cậu cũng đoán được trên hành lang của trường, đang có cả đống người chờ nhìn thấy mình.

Các nữ sinh nghe thấy bài hát này, rất cảm động, miên man bất định, khe khẽ nói nhỏ, chỉ trong nháy mắt trong đầu đã diễn ra kịch bản tam giác tình yêu giữa Trương Tuấn, Trần Diệc Nam và Đồng Vân Châu, à, còn có cả nhân vật phụ bên ngoài là Hác Liêm nữa, tứ giác tình yêu lưu luyến.

Quan Hà khoát tay lên bờ vai tôi, cười đến run rẩy cả người, tôi vốn đã cười, nhưng đang cười thì đột nhiên nhớ ra, thực ra còn một nhân vật phụ bên ngoài nữa —— Quan Hà, và một nhân vật qua đường Giáp chính công —— La Kì Kì. (nhân vật qua đường Giáp: trong tiểu thuyết Trung Quốc, khi nói về nhân vật qua đường, thường để là: người qua đường Giáp, rồi đến người qua đường Ất/Bính/Đinh. )

Trên mặt vẫn cười, trong lòng lại tràn ngập nỗi chua xót. Nữ sinh có thể nhẹ nhàng vẫy tay nói tạm biệt với Trương Tuấn là may mắn cỡ nào chứ, tại sao tôi không muốn nói lời tạm biệt?

Tình cảm ở tuổi này vốn là nên thay đổi thất thường như thời thanh xuân, thích, là trong nháy mắt; không thích, cũng là trong nháy mắt. Có thể vì một nụ cười bên khung cửa sổ của một anh chàng mà thích, cũng có thể vì một câu nói không thích của anh ta; có thể vì một ánh mắt của anh ta, cũng có thể vì một hành động của anh ta mà không thích… Các bạn học xung quanh thật sự là như vậy, học kỳ này thích A, sang học kỳ sau có lẽ sẽ thích B, một bên thất tình, một bên yêu say đắm, nhưng vì sao tôi lại không như vậy? Cũng đã mấy năm qua đi, tôi vừa quyết tuyệt mặc kệ Trương Tuấn, vừa luôn chú ý tới cậu, vì cậu mà đau lòng, vì cậu mà khổ sở.

“Tiếp theo sẽ là phần thơ ca, hôm nay, bài thơ được gửi đến các bạn là…”

Tôi đi vào phòng học, kéo chốt, tắt đài, nói với Quan Hà: “Hay là chúng mình hát bài này đi, nghe giọng điệu cũng không cao lắm.”

“Đến khi cả hội trường cười ồ lên, Trương Tuấn sẽ đi tìm chúng ta tính sổ đó.”

“Sợ cậu ấy à? Chẳng lẽ cậu ấy còn không phải nhân vật giải trí cho mọi người? Năm nay quả thực cậu ấy còn có tính giải trí hơn cả ngôi sao ấy, phim gangster của HongKong, tiểu thuyết Đài Loan của Quỳnh Dao, tớ thấy chúng mình nên ban phát cho cậu ấy ‘Giải thưởng cao nhất của Lưỡng Ngạn Tam Địa’ .” (Lưỡng Ngạn Tam Địa: Trung Quốc, Đài Loan, Hong Kong.)

Bọn Tống Thần, Lí Sam đứng cạnh nghe thấy mấy câu của tôi, đều cười ha hả.

Quan Hà cười nói: “Không hổ là cao thủ thi biện luận! May là tính cách cậu không hiếu thắng, nếu không ai có thể cãi nhau ầm ĩ với cậu mà thắng được? Bị cậu nói móc tức điên lên mà vẫn không nhịn được cười.”

“Chúng mình hát bài này nhé? Cho dù không thể cười, cũng có thể mượn uy của Trương Tuấn, làm cho cả hội trường đều cười vui.”

Quan Hà cười đến không thở nổi: “Không được, chủ nhiệm mà tổng duyệt, sẽ bị loại mất, chủ nhiệm của chúng ta ghét nhất là văn hóa Đài Loan và Hong Kong lưu hành trong trường học, may mà hiệu trưởng trường Nhất Trung không phải là thầy ấy, nếu không trường ta sẽ chẳng khác gì cái trại tập trung.”

Tôi nghiêm túc nói với cô ấy: “Nhưng mà cậu đừng có chọn bài hát cách mạng cho tớ đấy, tớ không hát nổi đâu; cũng đừng là bài hát dân tộc, tớ lại càng không hát nổi.”

Quan Hà sầu lo gật đầu.

Tôi tạo niềm tin cho mình, với cách suy nghĩ của cô ấy, tốt nhất là không nghĩ ra được gì, buông tha

~~~~~~~~~

Sấm sét giữa trời quang

Vì đang là giai đoạn cấp tốc để Tiểu Ba chuẩn bị thi vào đại học, nên việc học vô cùng nặng nhọc, và vì tôi muốn chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ với Quan Hà, nên cũng lâu rồi tôi không đi tìm Tiểu Ba.

Thứ hai hàng tuần, trường học đều tổ chức nghi thức chào cờ trang nghiêm. Trường trung học phổ thông ở bên trái hội trường, trường trung học cơ sở ở bên phải quảng trường, khi chào cờ, các học sinh hướng vẻ mặt nghiêm túc nhìn quốc kỳ, sau khi kết thúc nghi thức, hai trường đều tự tổng kết những việc trong tuần qua.

Nhưng hôm nay, vô cùng khác thường, nhà trường tập trung khối cấp Ba và khối cấp Hai lại, hiệu trưởng bắt đầu nói chuyện.

“Trong tương lai, nhà trường nhất định phải tăng cường việc giáo dục phong cách học tập. Gần đây trường ta xảy ra một vài sự việc nghiêm trọng, nó nghiêm trọng đến mức đã ảnh hưởng đến danh dự của trường Nhất Trung chúng ta, nhà trường quyết định xử lý nghiêm túc, vì vậy tôi quyết định xử phạt những học sinh sau đây.”

Phó hiệu trưởng chịu trách nhiệm về kỷ luật đạo đức cầm một tờ danh sách, bắt đầu thông báo: “Quyết định xử phạt học sinh Hác Liêm ở lớp 9-3, hủy học bạ, cưỡng chế đuổi học; quyết định xử phạt học sinh Trương Tuấn ở lớp 9-7, chịu quản giáo nửa năm; quyết định xử phạt học sinh xxx khối lớp 10, quyết định xử phạt học sinh xxx khối lớp 11…”

Tôi không muốn nghe chút nào, đột nhiên nghe thấy, “Quyết định xử phạt học sinh Hứa Tiểu Ba ở lớp 12-6, hủy học bạ, cưỡng chế đuổi học…”

Tôi ngây dại cả người, không thể tin lời mình vừa nghe thấy, nhất định tôi nghe nhầm rồi! Khẳng định đó là người có tên phát âm tương t anh ấy!

Hiệu trưởng lại bắt đầu phát biểu, tôi thầm nghĩ chạy lên giằng lấy tờ danh sách trong tay họ, đợi mãi mới kết thúc buổi lễ chào cờ dài dòng khác thường này, tôi lập tức chạy ra chỗ bảng thông báo của trường, chữ đen trên nền bảng trắng ghi rất rõ ràng.

Thật sự là Tiểu Ba!

Tôi không lên lớp, xoay người định rời đi, Quan Hà nhìn thấy hành động của tôi, nhắc nhở tôi: “Hiệu trưởng đã lên tiếng, các chủ nhiệm lớp cũng đều bắt đầu quản chặt kỉ luật, cậu đừng để ngã vào hang.”

Tôi không để ý đến cô ấy, chuồn ra khỏi trường từ cửa phụ, gọi ngay xe kéo, đến quán karaoke.

Cửa chính của quán đóng chặt, tôi gõ cửa mãi mà không có ai ra mở, tôi chỉ có thể đến “Bên Dòng Nước”, nhưng không ngờ ở “Bên Dòng Nước” cũng đóng kín cửa.

Tôi lo lắng đến mức gõ đập thật mạnh vào cánh cửa chính, rốt cuộc, cửa sổ bên cạnh có người mở ra, người ở bên trong thấy là tôi, bảo tôi: “La Kì Kì.”

Tôi tiến lên: “Anh Lí đâu? Tiểu Ba đâu?”

Anh ấy kéo tay tôi, đưa tôi vào: “Em đợi chút, anh đi gọi điện thoại cho anh Lí, bảo em ở đây.”

Tôi đi đi lại lại, anh ấy gọi điện thoại xong, quay lại nói: “Anh Lí nói sẽ đến đây ngay, em đợi anh ấy một lát.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh chỉ là đàn em, cụ thể thế nào anh không rõ lắm, chỉ nghe nói anh Tiểu Ba bị người báo là có thuốc phiện trong vũ trường, anh Ô Tặc bị đưa đến đồn cảnh sát, hình như anh Tiểu Ba đánh thằng kia thành tàn tật. trước mắt anh Lí ngừng tất cả việc kinh doanh.”

Tôi ngồi phịch trên sofa, không thể nhúc nhích.

Bên ngoài có tiếng còi ô tô, anh ấy vội ra mở cửa, bảo tôi: “Anh Lí đến.

Tôi vội vàng chạy ra, chui vào xe ngồi cạnh anh Lí, khẩn cấp hỏi: “Tiểu Ba đâu?”

Trong mắt anh Lí tràn đầy tơ máu: “Anh phái người ép nó đến nơi khác rồi.”

“Anh ấy sẽ bị kết án sao?”

“Anh đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện với người bị thương, hy vọng hắn có thể nói với cảnh sát rằng, không thấy rõ ai đánh mình.”

“Cơ hội thành công có cao không ạ?”

“Có cửa. Anh bảo người đến vừa đấm vừa xoa thằng đó, bố mẹ nó đều lớn tuổi, nó tàn phế đã là sự thật, thay vì nói một câu đưa Tiểu Ba vào ngục giam, không bằng nhận lấy một khoản tiền, sống nốt nửa cuộc đời còn lại. Nếu nó không thuận theo chúng ta, bây giờ chúng ta cũng không có cách nào với nó, nhưng trừ khi nó đưa được cả đám chúng ta vào tù, nếu không, chờ qua cái năm quản chặt này, cả nhà nó sẽ phải nằm trong quan tài, anh đây chấp tất cả.”

“Vì sao Tiểu Ba phải làm như vậy? Trong vũ trường thật sự có thuốc phiện ư?”

“Em biết rõ quy củ của anh đấy, tuyệt không dính đến thuốc phiện, thuốc phiện là thứ hãm hại vũ trường, chuyện này cũng phải trách anh, anh nghĩ mấy năm nay mình luôn làm ăn có quy củ, mọi chuyện giang hồ đều không liên quan đến mình, thấy Tiểu Lục làm ăn thuận lợi, không ngờ mình lại bị kẻ hãm hại, Tiểu Ba hết đường chối cãi, vì muốn bảo vệ anh và Tiểu Ba, Ô Tặc nhận tất cả tội lên đầu mình. Mấy ngày nay anh không khống chế được cảm xúc, nói mấy câu không nên nói, nói quá nặng lời với Tiểu Ba, hơn nữa biết tin Ô Tặc khẳng định sẽ phải ngồi tù, Tiểu Ba nhất thời xúc động, liền nảy sinh tính ác.”

Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước. Tiểu Ba không phải là người biết khắc chế lý trí sao? Không phải anh đã nói với tôi rằng thế giới bên ngoài rất lớn, không thể làm đôi cánh của mình bị thương quá sớm sao? Không phải việc anh muốn làm bây giờ nhất chính là vào đại học sao?

Tôi thì thào nói: “Tiểu Ba bị nhà trường đuổi học rồi.”

Anh Lí buồn bã, lại an ủi tôi: “Không có gì, chỉ cần chuyện này được giải quyết, anh sẽ nghĩ cách để nó có thể thi vào một trường đại học, sang năm thi cũng được, coi như chờ em một năm.”

Đầu tôi dựa vào cửa kính, không nói lời nào.

“Kì Kì, về lớp học đi.” Xe anh Lí dừng lại trước cổng trường Nhất Trung, “Nhiều khi nghĩa khí giang hồ là dựa trên mặt mũi, nhìn đàn em của Tiểu Lục phản bội, trốn tránh trách nhiệm, chỉ muốn giành điều tốt cho mình, rồi sẽ có lúc, không còn ai nhận hắn là đại ca nữa. Tiểu Ba và Ô Tặc đều có thể lấy thân mình chắn đao cho anh, và anh cũng giống chúng, chính vì vậy, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để chúng xảy ra chuyện gì.”

Tôi không hé răng, không có gì ư? Bây giờ một người trong ngục giam, một người phải trốn đến nơi khác, cái này gọi là không có gì?

Anh Lí còn nói: “Anh biết trong lòng em khó chịu, hận không thể gánh tội thay Tiểu Ba, nhưng em thật sự không làm được gì, em chỉ cần chăm chỉ học hành ở trường, đó mới chính là sự giúp đỡ lớn nhất với bọn anh.”

Anh Lí nói lời này, gân xanh trên tay cũng giật giật mạnh mẽ.

Tôi gật gật đầu, đẩy cửa xuống xe, lại quay đầu dặn dò: “Có tin tức gì anh cũng phải cho em biết, dù là tốt hay… xấu.”

“Anh biết rồi.”

Đến cửa lớp. Vốn tưởng cô giáo Ngô sẽ phạt tôi, nhưng không ngờ cô lại để tôi đi vào.

Tôi cũng không có tâm trạng nào để suy nghĩ, trầm mặc ngồi vào chỗ của mình.

Quan Hà thấp giọng nói: “Tớ xin phép cô giáo cho cậu, nói là cô bạn hàng tháng lại đến thăm cậu, lúc tan học cô giáo mà hỏi, cậu đừng để lòi đuôi nhé.”

Tôi gật gật đầu, thật ra cô ấy cũng quá lo lắng, cô giáo Ngô vô cùng tín nhiệm Quan Hà, lời của cô ấy, cô giáo tuyệt đối tin tưởng.

[1] “Cuồn cuộn hồng trần”: Có nhiều video về bài hát này, nhưng nó cũ rồi, nên mình chọn video này cho mới ^^. Bài hát này cũng được đấy chứ!

Vất vả trả giá không tính là gì

Chờ đợi mòn mỏi cũng không tính là gì

Chỉ cần mọi chuyện qua đi

Tất cả lại có thể như ý muốn của chúng ta.

Có điều

Cuộc sống vốn là một vở hài kịch

Cái giá chúng ta phải trả và những điều chúng ta nhận được thật sự không cân xứng.

Tình mới chớm mà đã sâu

Lại đến hội diễn văn nghệ hàng năm của trường, hai tiết mục của lớp tôi là một tiểu phẩm do Tống Thành phụ trách, một t khác là kéo đàn nhị của Quan Hà. Quan Hà mời tôi cùng tham gia với cô ấy, tôi sốc, cười cười: “Không được đâu, tớ không có tế bào văn nghệ.”

Quan Hà cười nói: “Cậu chỉ cần hát theo tiếng nhạc, cũng giống hát karaoke thôi mà.”

Tôi vẫn lắc đầu, cô ấy lại phân tích cho tôi những lý do sâu xa: “Sắp đến kỳ thi rồi, sau kỳ thi, không biết chúng ta có thể học cùng trường không, cho dù được học cùng một trường, cơ hội học cùng lớp của chúng ta cũng rất ít. Có l theo thời gian, tớ và cậu sẽ trở thành hai người xa lạ, tớ muốn để lại chút kỷ niệm trong một năm chúng ta ngồi cùng bàn này, có lẽ đến một ngày, khi cậu xem con gái mình biểu diễn ca múa ở trường, cậu sẽ chợt nhớ đến tớ, nhớ rằng mình đã từng hát với một cô bạn. Vào cấp Ba, tớ sẽ chuyên tâm học tập, không tham gia những hoạt động văn nghệ nữa, đây có thể coi là lần cuối cùng tớ biểu diễn ở thời học sinh, tớ muốn nó đặc biệt một chút, đây là món quà tớ tặng cho mình, cũng là món quà tốt nghiệp tớ tặng cậu.”

Lời của cô ấy thật sướt mướt chết người như văn Quỳnh Dao, nhưng trong khi giãy chết, không ngờ tôi đã bị rung động, tôi nói: “Đến lúc đó mà mất mặt xấu hổ, cậu cũng đừng trách tớ đấy.”

Quan Hà hiểu tôi đã đồng ý, cười nói: “Không sao, không tính đến chuyện giải thưởng.”

Trương Tuấn nhìn như buông thả, thường xuyên nghỉ học, các giáo viên đều thầm nghĩ sẽ có lúc cậu bị cảnh sát “hỏi chuyện”, vì thế ngay cả một tờ đơn xin nghỉ học cũng không cần.

Khi Trương Tuấn ở trường, vẻ mặt luôn buồn bã, bộ dáng như đang suy tư chuyện gì đó, tôi nghi cho dù cậu không ở đồn cảnh sát, cũng đã nghĩ đến mình phải trả lời câu hỏi của cảnh sát như thế nào. Bây giờ vấn đề cậu gặp phải cũng không dễ dàng hơn trước, có lẽ việc cậu làm không nhiều lắm, nhưng việc biết đến lại không ít, cuối cùng có nên nói đến chuyện nghĩa khí hay không, chẳng phải là một lựa chọn dễ dàng gì.

Trương Tuấn vẫn là Trương Tuấn trước đây, vẫn ủ ủ rũ rũ, nhưng mấy tên ma vương ở lớp 9-7 đã nhìn cậu bằng con mắt khác, trong giờ tự học đều rất trật tự, trong giờ học chính đều ngoan ngoãn hơn, dù sao, đột nhiên, Trương Tuấn có được lực uy hiếp đặc biệt.

Hác Liêm vẫn chưa đến trường, tuy học sinh biết nhiều tin đồn nhất cũng không rõ tin tức về cậu ta, nhưng mọi người đều phán đoán ra, chuyện cậu ta phạm phải nghiêm trọng hơn Trương Tuấn rất nhiều.

Đồng Vân Châu thường đến tìm Trương Tuấn, không phải lúc Trương Tuấn đang suy từ gì đó, nhất định là đang ở cùng cô ấy.

Mọi người thường xuyên thấy Trương Tuấn và Đồng Vân Châu ở cạnh nhau, nhưng lại không thấy cậu và cô bạn gái Trần Diệc Nam ở bên nhau. Tôi có một loại cảm giác, Trương Tuấn hẳn là vừa bị cô ấy đá. Quả nhiên, không lâu sau, trường cấp Ba truyền đến tin tức, Trần Diệc Nam đã chia tay với Trương Tuấn, cách chia tay của cô nàng này cũng cực giống với hai cô nàng trước, vô cùng văn nghệ, cực kỳ phù hợp với chờ mong của đại chúng thanh thiếu niên mê văn nghệ.

Vào một ngày, bọn Tống Thần đang thảo luận về lời kịch, tôi và Quan Hà đang bàn xem nên hát bài nào, tiếng ồn ào trong hành lang đột nhiên biến mất, mấy nữ sinh chạy vào, thật có lỗi hỏi: “Có thể nghe đài một lúc không?”

Chúng tôi đều buồn bực gật đầu, cho rằng trong trường có sự kiện đột xuất nào đó, ban lãnh đạo nhà trường muốn nói chuyện.

Mấy cô bạn ấy mở đài lên, lập tức nghe thấy giọng nói tràn ngập tình cảm, quanh quẩn trong phòng học của người chủ trì: “Sau đây là bài hát mà phát thanh viên tiền nhiệm Trần Diệc Nam của trường dành tặng cho người bạn tốt Trương Tuấn của mình, bạn ấy muốn nói với cậu ba câu. Câu đầu tiên ‘Cảm ơn cậu’, câu thứ hai ‘Tạm biệt’, câu thứ ba ‘Xin lỗi’. Tiếp theo chúng ta hãy cùng thưởng thức giọng ca của nữ ca sĩ HongKong Trần Thục Hoa với bài hát “cuồn cuộn hồng trần”.” [1]

“Ban đầu, anh vô tình

Không giống thiếu nữ như em

Giữa chốn hồng trần tình duyên

Chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co

Tưởng rằng đó là lỗi lầm trong kiếp này

Hay nhân quả truyền lưu từ kiế width=”48″ align=”justify”>Cả cuộc đời

Cũng không có được dù chỉ một khoảnh khắc âm dương trao đổi

Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn

Nhiều thập kỉ qua đi

Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ

Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ

Nó là một phần trong trái tim anh

Nó vẫn thắt chặt trái tim em

Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt

Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn

Nhiều thập kỉ qua đi

Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ

Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ

Vì vậy, anh không muốn ra đi

Khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa

…”

Tôi thường ra vào quán karaoke, vậy mà đây mới là lần đầu tiên được nghe bài hát này. Lời ca tiếng hát thật dễ nghe, có thể tưởng tượng được “nó là một phần trong trái tim anh, nó vẫn thắt chặt trái tim em” là Trần Diệc Nam, “Vì vậy, anh không muốn ra đi, khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa” là Trương Tuấn —— trong ca khúc tràn đầy tình cảm xót thương này, tôi còn nghe ra được cả niềm vui, vẫn đang cười không ngừng, Quan Hà cũng cắn môi cười.

Có nữ sinh ở ngoài hành lang kêu lên: “Trương Tuấn ở ngay dưới tầng, cậu ấy cũng nghe được.”

Người trong phòng đều ào ào kéo nhau chạy ra hành lang, hoặc ngó đầu ra cửa sổ nhìn, Quan Hà cũng kéo tôi ra ngoài.

Dưới bóng cây bạch dương, trên sân trường lát xi măng, Trương Tuấn và Đồng Vân Châu đang sóng vai bước đi, chiếc loa to trong sân trường đang vọng ra tiếng hát, chiếc loa nhỏ trong phòng cũng đang vọng ra tiếng hát, nghiễm nhiên trở thành một bản hợp xướng.

“… Đến nay thế gian vẫn còn tiếng thì thầm mơ hồ, đi theo truyền thuyết đôi ta, đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn, nhiều thập kỉ qua đi, Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ, yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ…”

Không thấy rõ biểu tình của Trương Tuấn, chỉ thấy cậu và Đồng Vân Châu dừng bước một chút, xoay người đi theo hướng ra ngoài trường học, chắc rằng cậu cũng đoán được trên hành lang của trường, đang có cả đống người chờ nhìn thấy mình.

Các nữ sinh nghe thấy bài hát này, rất cảm động, miên man bất định, khe khẽ nói nhỏ, chỉ trong nháy mắt trong đầu đã diễn ra kịch bản tam giác tình yêu giữa Trương Tuấn, Trần Diệc Nam và Đồng Vân Châu, à, còn có cả nhân vật phụ bên ngoài là Hác Liêm nữa, tứ giác tình yêu lưu luyến.

Quan Hà khoát tay lên bờ vai tôi, cười đến run rẩy cả người, tôi vốn đã cười, nhưng đang cười thì đột nhiên nhớ ra, thực ra còn một nhân vật phụ bên ngoài nữa —— Quan Hà, và một nhân vật qua đường Giáp chính công —— La Kì Kì. (nhân vật qua đường Giáp: trong tiểu thuyết Trung Quốc, khi nói về nhân vật qua đường, thường để là: người qua đường Giáp, rồi đến người qua đường Ất/Bính/Đinh. )

Trên mặt vẫn cười, trong lòng lại tràn ngập nỗi chua xót. Nữ sinh có thể nhẹ nhàng vẫy tay nói tạm biệt với Trương Tuấn là may mắn cỡ nào chứ, tại sao tôi không muốn nói lời tạm biệt?

Tình cảm ở tuổi này vốn là nên thay đổi thất thường như thời thanh xuân, thích, là trong nháy mắt; không thích, cũng là trong nháy mắt. Có thể vì một nụ cười bên khung cửa sổ của một anh chàng mà thích, cũng có thể vì một câu nói không thích của anh ta; có thể vì một ánh mắt của anh ta, cũng có thể vì một hành động của anh ta mà không thích… Các bạn học xung quanh thật sự là như vậy, học kỳ này thích A, sang học kỳ sau có lẽ sẽ thích B, một bên thất tình, một bên yêu say đắm, nhưng vì sao tôi lại không như vậy? Cũng đã mấy năm qua đi, tôi vừa quyết tuyệt mặc kệ Trương Tuấn, vừa luôn chú ý tới cậu, vì cậu mà đau lòng, vì cậu mà khổ sở.

“Tiếp theo sẽ là phần thơ ca, hôm nay, bài thơ được gửi đến các bạn là…”

Tôi đi vào phòng học, kéo chốt, tắt đài, nói với Quan Hà: “Hay là chúng mình hát bài này đi, nghe giọng điệu cũng không cao lắm.”

“Đến khi cả hội trường cười ồ lên, Trương Tuấn sẽ đi tìm chúng ta tính sổ đó.”

“Sợ cậu ấy à? Chẳng lẽ cậu ấy còn không phải nhân vật giải trí cho mọi người? Năm nay quả thực cậu ấy còn có tính giải trí hơn cả ngôi sao ấy, phim gangster của HongKong, tiểu thuyết Đài Loan của Quỳnh Dao, tớ thấy chúng mình nên ban phát cho cậu ấy ‘Giải thưởng cao nhất của Lưỡng Ngạn Tam Địa’ .” (Lưỡng Ngạn Tam Địa: Trung Quốc, Đài Loan, Hong Kong.)

Bọn Tống Thần, Lí Sam đứng cạnh nghe thấy mấy câu của tôi, đều cười ha hả.

Quan Hà cười nói: “Không hổ là cao thủ thi biện luận! May là tính cách cậu không hiếu thắng, nếu không ai có thể cãi nhau ầm ĩ với cậu mà thắng được? Bị cậu nói móc tức điên lên mà vẫn không nhịn được cười.”

“Chúng mình hát bài này nhé? Cho dù không thể cười, cũng có thể mượn uy của Trương Tuấn, làm cho cả hội trường đều cười vui.”

Quan Hà cười đến không thở nổi: “Không được, chủ nhiệm mà tổng duyệt, sẽ bị loại mất, chủ nhiệm của chúng ta ghét nhất là văn hóa Đài Loan và Hong Kong lưu hành trong trường học, may mà hiệu trưởng trường Nhất Trung không phải là thầy ấy, nếu không trường ta sẽ chẳng khác gì cái trại tập trung.”

Tôi nghiêm túc nói với cô ấy: “Nhưng mà cậu đừng có chọn bài hát cách mạng cho tớ đấy, tớ không hát nổi đâu; cũng đừng là bài hát dân tộc, tớ lại càng không hát nổi.”

Quan Hà sầu lo gật đầu.

Tôi tạo niềm tin cho mình, với cách suy nghĩ của cô ấy, tốt nhất là không nghĩ ra được gì, buông tha

~~~~~~~~~

Sấm sét giữa trời quang

Vì đang là giai đoạn cấp tốc để Tiểu Ba chuẩn bị thi vào đại học, nên việc học vô cùng nặng nhọc, và vì tôi muốn chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ với Quan Hà, nên cũng lâu rồi tôi không đi tìm Tiểu Ba.

Thứ hai hàng tuần, trường học đều tổ chức nghi thức chào cờ trang nghiêm. Trường trung học phổ thông ở bên trái hội trường, trường trung học cơ sở ở bên phải quảng trường, khi chào cờ, các học sinh hướng vẻ mặt nghiêm túc nhìn quốc kỳ, sau khi kết thúc nghi thức, hai trường đều tự tổng kết những việc trong tuần qua.

Nhưng hôm nay, vô cùng khác thường, nhà trường tập trung khối cấp Ba và khối cấp Hai lại, hiệu trưởng bắt đầu nói chuyện.

“Trong tương lai, nhà trường nhất định phải tăng cường việc giáo dục phong cách học tập. Gần đây trường ta xảy ra một vài sự việc nghiêm trọng, nó nghiêm trọng đến mức đã ảnh hưởng đến danh dự của trường Nhất Trung chúng ta, nhà trường quyết định xử lý nghiêm túc, vì vậy tôi quyết định xử phạt những học sinh sau đây.”

Phó hiệu trưởng chịu trách nhiệm về kỷ luật đạo đức cầm một tờ danh sách, bắt đầu thông báo: “Quyết định xử phạt học sinh Hác Liêm ở lớp 9-3, hủy học bạ, cưỡng chế đuổi học; quyết định xử phạt học sinh Trương Tuấn ở lớp 9-7, chịu quản giáo nửa năm; quyết định xử phạt học sinh xxx khối lớp 10, quyết định xử phạt học sinh xxx khối lớp 11…”

Tôi không muốn nghe chút nào, đột nhiên nghe thấy, “Quyết định xử phạt học sinh Hứa Tiểu Ba ở lớp 12-6, hủy học bạ, cưỡng chế đuổi học…”

Tôi ngây dại cả người, không thể tin lời mình vừa nghe thấy, nhất định tôi nghe nhầm rồi! Khẳng định đó là người có tên phát âm tương t anh ấy!

Hiệu trưởng lại bắt đầu phát biểu, tôi thầm nghĩ chạy lên giằng lấy tờ danh sách trong tay họ, đợi mãi mới kết thúc buổi lễ chào cờ dài dòng khác thường này, tôi lập tức chạy ra chỗ bảng thông báo của trường, chữ đen trên nền bảng trắng ghi rất rõ ràng.

Thật sự là Tiểu Ba!

Tôi không lên lớp, xoay người định rời đi, Quan Hà nhìn thấy hành động của tôi, nhắc nhở tôi: “Hiệu trưởng đã lên tiếng, các chủ nhiệm lớp cũng đều bắt đầu quản chặt kỉ luật, cậu đừng để ngã vào hang.”

Tôi không để ý đến cô ấy, chuồn ra khỏi trường từ cửa phụ, gọi ngay xe kéo, đến quán karaoke.

Cửa chính của quán đóng chặt, tôi gõ cửa mãi mà không có ai ra mở, tôi chỉ có thể đến “Bên Dòng Nước”, nhưng không ngờ ở “Bên Dòng Nước” cũng đóng kín cửa.

Tôi lo lắng đến mức gõ đập thật mạnh vào cánh cửa chính, rốt cuộc, cửa sổ bên cạnh có người mở ra, người ở bên trong thấy là tôi, bảo tôi: “La Kì Kì.”

Tôi tiến lên: “Anh Lí đâu? Tiểu Ba đâu?”

Anh ấy kéo tay tôi, đưa tôi vào: “Em đợi chút, anh đi gọi điện thoại cho anh Lí, bảo em ở đây.”

Tôi đi đi lại lại, anh ấy gọi điện thoại xong, quay lại nói: “Anh Lí nói sẽ đến đây ngay, em đợi anh ấy một lát.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh chỉ là đàn em, cụ thể thế nào anh không rõ lắm, chỉ nghe nói anh Tiểu Ba bị người báo là có thuốc phiện trong vũ trường, anh Ô Tặc bị đưa đến đồn cảnh sát, hình như anh Tiểu Ba đánh thằng kia thành tàn tật. trước mắt anh Lí ngừng tất cả việc kinh doanh.”

Tôi ngồi phịch trên sofa, không thể nhúc nhích.

Bên ngoài có tiếng còi ô tô, anh ấy vội ra mở cửa, bảo tôi: “Anh Lí đến.

Tôi vội vàng chạy ra, chui vào xe ngồi cạnh anh Lí, khẩn cấp hỏi: “Tiểu Ba đâu?”

Trong mắt anh Lí tràn đầy tơ máu: “Anh phái người ép nó đến nơi khác rồi.”

“Anh ấy sẽ bị kết án sao?”

“Anh đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện với người bị thương, hy vọng hắn có thể nói với cảnh sát rằng, không thấy rõ ai đánh mình.”

“Cơ hội thành công có cao không ạ?”

“Có cửa. Anh bảo người đến vừa đấm vừa xoa thằng đó, bố mẹ nó đều lớn tuổi, nó tàn phế đã là sự thật, thay vì nói một câu đưa Tiểu Ba vào ngục giam, không bằng nhận lấy một khoản tiền, sống nốt nửa cuộc đời còn lại. Nếu nó không thuận theo chúng ta, bây giờ chúng ta cũng không có cách nào với nó, nhưng trừ khi nó đưa được cả đám chúng ta vào tù, nếu không, chờ qua cái năm quản chặt này, cả nhà nó sẽ phải nằm trong quan tài, anh đây chấp tất cả.”

“Vì sao Tiểu Ba phải làm như vậy? Trong vũ trường thật sự có thuốc phiện ư?”

“Em biết rõ quy củ của anh đấy, tuyệt không dính đến thuốc phiện, thuốc phiện là thứ hãm hại vũ trường, chuyện này cũng phải trách anh, anh nghĩ mấy năm nay mình luôn làm ăn có quy củ, mọi chuyện giang hồ đều không liên quan đến mình, thấy Tiểu Lục làm ăn thuận lợi, không ngờ mình lại bị kẻ hãm hại, Tiểu Ba hết đường chối cãi, vì muốn bảo vệ anh và Tiểu Ba, Ô Tặc nhận tất cả tội lên đầu mình. Mấy ngày nay anh không khống chế được cảm xúc, nói mấy câu không nên nói, nói quá nặng lời với Tiểu Ba, hơn nữa biết tin Ô Tặc khẳng định sẽ phải ngồi tù, Tiểu Ba nhất thời xúc động, liền nảy sinh tính ác.”

Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước. Tiểu Ba không phải là người biết khắc chế lý trí sao? Không phải anh đã nói với tôi rằng thế giới bên ngoài rất lớn, không thể làm đôi cánh của mình bị thương quá sớm sao? Không phải việc anh muốn làm bây giờ nhất chính là vào đại học sao?

Tôi thì thào nói: “Tiểu Ba bị nhà trường đuổi học rồi.”

Anh Lí buồn bã, lại an ủi tôi: “Không có gì, chỉ cần chuyện này được giải quyết, anh sẽ nghĩ cách để nó có thể thi vào một trường đại học, sang năm thi cũng được, coi như chờ em một năm.”

Đầu tôi dựa vào cửa kính, không nói lời nào.

“Kì Kì, về lớp học đi.” Xe anh Lí dừng lại trước cổng trường Nhất Trung, “Nhiều khi nghĩa khí giang hồ là dựa trên mặt mũi, nhìn đàn em của Tiểu Lục phản bội, trốn tránh trách nhiệm, chỉ muốn giành điều tốt cho mình, rồi sẽ có lúc, không còn ai nhận hắn là đại ca nữa. Tiểu Ba và Ô Tặc đều có thể lấy thân mình chắn đao cho anh, và anh cũng giống chúng, chính vì vậy, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để chúng xảy ra chuyện gì.”

Tôi không hé răng, không có gì ư? Bây giờ một người trong ngục giam, một người phải trốn đến nơi khác, cái này gọi là không có gì?

Anh Lí còn nói: “Anh biết trong lòng em khó chịu, hận không thể gánh tội thay Tiểu Ba, nhưng em thật sự không làm được gì, em chỉ cần chăm chỉ học hành ở trường, đó mới chính là sự giúp đỡ lớn nhất với bọn anh.”

Anh Lí nói lời này, gân xanh trên tay cũng giật giật mạnh mẽ.

Tôi gật gật đầu, đẩy cửa xuống xe, lại quay đầu dặn dò: “Có tin tức gì anh cũng phải cho em biết, dù là tốt hay… xấu.”

“Anh biết rồi.”

Đến cửa lớp. Vốn tưởng cô giáo Ngô sẽ phạt tôi, nhưng không ngờ cô lại để tôi đi vào.

Tôi cũng không có tâm trạng nào để suy nghĩ, trầm mặc ngồi vào chỗ của mình.

Quan Hà thấp giọng nói: “Tớ xin phép cô giáo cho cậu, nói là cô bạn hàng tháng lại đến thăm cậu, lúc tan học cô giáo mà hỏi, cậu đừng để lòi đuôi nhé.”

Tôi gật gật đầu, thật ra cô ấy cũng quá lo lắng, cô giáo Ngô vô cùng tín nhiệm Quan Hà, lời của cô ấy, cô giáo tuyệt đối tin tưởng.

[1] “Cuồn cuộn hồng trần”: Có nhiều video về bài hát này, nhưng nó cũ rồi, nên mình chọn video này cho mới ^^. Bài hát này cũng được đấy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.