Thời Niên Thiếu

Chương 3: Hoa mắc cỡ



Văn Tắc chạy liều mạng, từ góc độ của Thanh Thanh mà nhìn qua, anh gần như điên cuồng hơn những phạm nhân khác. Thanh Thanh lo lắng nhìn anh, mãi cho đến lúc anh chạy đến trước mặt cô, Thanh Thanh không suy nghĩ gì liền ôm chặt lấy anh, cô thật sự cảm thấy lần này mình sẽ chết.

Văn Tắc lại nắm tay cô, lạnh lùng nói, “Đừng ôm anh chờ chết, đi theo anh.” Vừa nói anh vừa vội vàng kéo cô vượt qua khán đài của sân thể dục, phần lớn phạm nhân đều nhằm về phía cổng lớn, nhưng Văn Tắc dẫn Thanh Thanh đi về mặt sau của công trường quét sơn. Anh suy đoán với tình hình bây giờ, cảnh sát sẽ nhanh chóng trấn áp cuộc nổi loạn, trước đó anh nhất định phải đưa Thanh Thanh đến một nơi an toàn.

Bọn họ chạy không ngừng cho đến khi xung quanh không còn những âm thanh ồn ào đáng sợ kia, Văn Tắc mới từ từ dừng lại. Anh quay đầu trông thấy Thanh Thanh đổ đầy mồ hôi, trên mắt cá chân còn có vết máu bị rạn nứt. Thanh Thanh thở hồng hộc, cô biết rõ đây không phải là lúc dừng lại, nhưng cô cảm thấy mình có muôn vàn lời nói nghẹn ở trong lòng mà cô muốn bày tỏ.

Khi đó bầu trời xanh thẳm, cuộc bạo động đẫm máu ngay tại nhà giam Long Dương, nhưng Văn Tắc dường như biết được bí mật của cô, mái tóc anh tựa như làn mây bồng bềnh nhanh chóng che giấu tầm nhìn xanh thẳm của Thanh Thanh. Anh dùng nụ hôn phủ kín đôi môi cô, chợt thừa nhận nôn nóng ở đáy lòng mình và chiếm hữu dục vọng đầy nóng bỏng. Thanh Thanh giống như người phụ nữ như thế, khi tình yêu bắt đầu là lúc có thể cảm nhận sâu sắc cánh cửa số phận được mở ra. Cô chưa bao giờ có được nụ hôn chân thật như vậy.

“Thanh Thanh, em thật sự có thể đi. Nếu ba năm sau khi em trở về mà anh vẫn còn sống, đến lúc đó, anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc. Nhất định.” Văn Tắc ôm cô vào trong ngực, anh bất ngờ hứa hẹn với cô.

Thanh Thanh đã mất đi lời nói, cô biết Văn Tắc lúc nào chờ mong câu trả lời của cô, lúc nào thì hiểu rõ ràng tất cả những gì trong trái tim. Cô cố gắng ở lại trong vòng tay của anh, tự hỏi cả đời này rốt cuộc là muốn điêu tàn hay là nở rộ.

Văn Tắc xoa xoa đôi môi cô, “Em hãy nghe anh nói, em trốn ở đây, không được đi chỗ nào cả, chờ cảnh sát đến đây, em hãy theo bọn họ.”

Thanh Thanh gật đầu, “Sau này, em sẽ trở lại tìm anh.”

Văn Tắc chưa kịp trả lời thì ở phía sau lại có khách không mời mà đến, Vạn Diệc Hoàn cầm theo một cây gậy sắt, e rằng là hắn ta lấy từ lan can ở đây, hắn ta bỗng dưng cười nói, “Tao đã sớm nói sẽ không bỏ qua cho mày.”

Thanh Thanh ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Văn Tắc nhìn thẳng vào Vạn Diệc Hoàn, anh thật không nghĩ tới ở thời điểm quan trọng này lại chạm mặt với hắn ta. Anh dùng sức nắm tay Thanh Thanh, “Em tránh ra một bên, đừng nhìn! Cảnh sát sẽ lập tức đến đây.” Nói xong anh liền xé rách bộ đồ tù nhân rồi bắt đầu ra tay với Vạn Diệc Hoàn.

Văn Tắc sử dụng súng rất tốt, anh hiếm khi đánh tay không với người khác, đi theo bên cạnh Hạo Phong anh thường lập công với kỹ thuật bắn súng của mình. Nếu cẩn thận suy nghĩ thì loại lưu manh như anh cũng không nhiều.

Gậy sắt ở trong tay Vạn Diệc Hoàn còn có mấy vết gỉ sét, kèm theo chiếc gậy xoay không ngừng trong tay hắn ta, Vạn Diệc Hoàn không lưu tình chút nào, Văn Tắc vừa tránh vừa nghiêng người với ý đồ dụ hắn ta ra khỏi chỗ này. Không ngờ Vạn Diệc Hoàn bỗng nhiên vung gậy sắt đập vào đùi anh, Văn Tắc đau đớn ngã xuống đất, bắp chân anh bị đâm một lỗ làm cho máu tuôn ra.

“Đứng lên, Văn Tắc! Đứng lên, để tao biết mày là loại người gì!” Vạn Diệc Hoàn nói xong lại vung tay, hướng lên đầu anh đập xuống.

Văn Tắc quay đầu đi, nắm lấy cây gậy sắt, anh nhân tiện nhằm vào đôi mắt không ổn định của Vạn Diệc Hoàn mà đạp một cước, Vạn Diệc Hoàn bị trúng chiêu, nghiêng ngả lùi về phía sau vài bước. Hắn ta thở gấp hai tiếng rồi đối diện với Văn Tắc đã đứng lên, anh hỏi, “Tại sao mày luôn không chịu buông tha cho tao? Tao không có thù oán với mày.”

Vạn Diệc Hoàn hừ một tiếng, “Kỹ năng và động tác của mày, có lẽ đã quá tiêu chuẩn, nó luôn làm cho tao nhớ đến trước kia, lúc đó tao bị một tên cảnh sát truy đuổi giống như con chuột chạy qua đường trốn đông trốn tây!”

Văn Tắc nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, anh chợt đứng lên nhặt lấy viên gạch coi như vũ khí, anh nói với Vạn Diệc Hoàn, “Mày buông tha cho tao, tao sẽ buông tha cho mày.”

Vạn Diệc Hoàn cười lạnh, nắm lấy gậy sắt nói, “Trước kia Long lão gia đã hỏi tao, trên giang hồ này đánh giết lẫn nhau, loại người nào là đáng hận nhất? Tao đã nói là loại giống con chuột trong cống ngầm.” Nói xong, hắn ta lại xoay cây gậy xông lên, miệng còn nói, “Mẹ nó là loại người như mày đấy!”

Sắc mặt của Văn Tắc thường ngày luôn không hề gợn sóng, lúc này lại vì những câu nói của Vạn Diệc Hoàn mà trở nên hoảng hốt bất an, ngay cả một tay cầm viên gạch cũng không nắm chắc, cho đến khi nghe được tiếng thét chói tai của Thanh Thanh, anh mới phát hiện gậy sắt của Vạn Diệc Hoàn đã đập mạnh trên đầu anh. Văn Tắc trốn không kịp nên anh dứt khoát đập mạnh vào phía sau lỗ tai của hắn ta. Điều đó là do A Á nói với anh, khi đánh người, khuôn mặt và cái ót không phải là hiệu quả nhất, mà là vị trí của huyệt ở cạnh khuôn mặt. A Á nói, nơi mà một người ít bị thương có khả năng đó chính là vị trí chết người.

Văn Tắc chịu một gậy của Vạn Diệc Hoàn nên trên đầu có một lỗ hổng lớn, huyết tương nhuộm đỏ toàn khuôn mặt. Anh trừng đôi mắt nhìn Vạn Diệc Hoàn, anh cắn răng chờ hắn ta ngã xuống trước. Thanh Thanh ở một bên trông thấy toàn bộ sự việc khiến cô hồn vía lên mây, thậm chí cô đã ngã vài lần trước khi chạy đến chỗ Văn Tắc, trong khi đó Văn Tắc sắp không thể chống đỡ nổi. Đôi mắt của Vạn Diệc Hoàn cũng đầy máu, hắn ta mơ mơ hồ hồ nhìn thấy có người con gái đỡ lấy Văn Tắc, cuối cùng hắn ta chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, bên người hắn ta chẳng có ai cả, đến lúc này hắn ta mới cảm thấy vô cùng cô đơn. Trong khoảnh khắc hắn ta ngã xuống, hắn đột nhiên mắng một câu, “Chó đ*!”, sau đó không còn tiếng động.

Văn Tắc chỉ chờ cho Vạn Diệc Hoàn nhắm mắt thì anh có thể yên tâm, anh chợt ngã vào trong lòng của Thanh Thanh, cả người anh đều là máu. Thanh Thanh ấn chặt vết thương ở trên đầu anh, một giọt nước mắt gần như thành một đường dài rơi vào bên trái khuôn mặt của Văn Tắc, từ giữa vết máu chảy xuống một đường, ngược lại như là Văn Tắc đang khóc. Thanh Thanh nói, “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!”

Văn Tắc muốn đưa tay trấn an Thanh Thanh, nhưng mà anh đã dần dần mất đi tri giác, tầm nhìn của anh từ một mảng trời xanh thẳm hoá thành bóng tối vô biên. Thanh Thanh của anh làm sao biết được lúc này đây anh thật sự rất yêu cảm xúc này của cô? Nếu một người đàn ông khi chết đi vẫn được ở trong lòng của người phụ nữ mình yêu, người phụ nữ ấy vì anh ta mà khóc, như vậy anh ta sẽ không cảm thấy cái chết quá lạnh lẽo. Bởi vì lúc người đang chết họ đều ích kỷ, chỉ khát khao được chết bình thản mà thôi.

Thanh Thanh không dám lay động Văn Tắc, thế nhưng cô nhìn thấy anh nhắm mắt lại không mở ra nữa, cô nhất thời cảm thấy sợ hãi vô cùng. Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, rốt cục cô trông thấy một bên của công trường có cảnh sát đang tới gần. Cô đã chịu đựng đủ rồi, những người thân nhất đã rời xa cô, một tay của Thanh Thanh toàn là huyết tương âm ấm của Văn Tắc, tiếng gào thét của cô tựa như đang đánh cuộc với số phận. Khi đó cô không nhớ rõ gì cả, lúc cảnh sát đưa Văn Tắc đi cấp cứu, cô vẫn còn la to cứu mạng.

Cô cảm thấy đau buồn cho sự mong manh của cuộc sống, bởi vì không có cảm xúc nào có thể vượt qua loại cảm giác yếu đuối này.

Chuyện xảy ra ở nhà giam Long Dương được đưa lên báo chí, cả thành phố Tuyệt Long từ đầu đường đến cuối ngõ đều bàn luận về chuyện này. Một vài người cấp cao của nhà giam đều bị tạm thời đình chỉ công tác, chờ đợi cấp trên phái người xuống điều tra, quét sạch ngọn nguồn.

Văn Tắc nằm ở bệnh viện một tháng rồi trở lại phòng y tế của nhà giam, sau khi trở về anh mới biết được, A Á đã chết.

Bác sĩ chỉ nói là não cậu ta bị tắc nghẽn, hơn nữa do bị bạo lực tổn thương trong thời gian dài mà tích lũy lại. Sắc mặt của vị bác sĩ kia chiếu vào trong mắt Văn Tắc tựa như muốn nhấn mạnh với anh trong thế giới thiện ác luôn luôn thay đổi, đền mạng là chuyện bình thường. Văn Tắc liền nôn ra máu ngay tại chỗ, anh nhắm mắt khóc lớn tiếng.

Xét thấy thương thế của Văn Tắc nghiêm trọng, nhà giam nghiêm cấm trong một tháng không cho phép anh gặp mặt người thân và bạn bè. Vì thế Thanh Thanh không thể đến gặp anh. Với quan hệ của cô và anh, cô không có lập trường đề ra đối xử đặc biệt.

Mỗi ngày Thanh Thanh đều đến nhà giam hỏi thăm tình trạng của anh, cũng may là cô đã dạy học ở trong này bốn năm, quen biết cũng không ít người từ nhiều cấp bậc khác nhau. Cô bôn ba hơn nửa tháng, cuối cùng trong một ngày mưa dầm đã gặp được Văn Tắc.

Văn Tắc cơ bản đã hồi phục, bởi vì vết thương ở trên đầu cho nên khi giải phẫu anh đã cạo sạch tóc. Chuyện cũng đã hơn hai tháng, tóc mới của anh đã mọc ra ngắn ngủn. Văn Tắc ngồi ở bên song cửa, biết rõ đây là cuộc trùng phùng sau vụ tai nạn, nhưng anh cũng không đàng hoàng nhìn cô một cái.

Thanh Thanh thấy anh khoẻ hơn rất nhiều, nhất thời cô đỏ mắt, khẽ nghẹn ngào hai tiếng rồi mới nói, “Em không đi.”

Văn Tắc nghiêng đầu cười, một hồi sau anh mới nói, “Anh đã mệt lắm rồi…”

Thanh Thanh đưa tay qua song cửa, một ngón tay của cô chạm vào ngón tay của anh, “Em đã suy nghĩ rõ ràng, anh suy nghĩ rõ ràng chưa?”

Văn Tắc nhìn cô, lắc đầu, “Em sẽ hối hận đấy.”

Thanh Thanh nói, “Anh có yêu em không?”

Văn Tắc không trả lời.

Thanh Thanh nói, “Em yêu anh.”

Văn Tắc không trả lời.

Thanh Thanh lại nói, “Chúng ta kết hôn đi.”

Văn Tắc ngẩng đầu, tay kia vỗ về tay của Thanh Thanh, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Thanh Thanh, bây giờ anh chỉ có hai bàn tay trắng.” Anh nói.

Thanh Thanh cười, “Không sao, em có xe, có tiền để dành, có nhà, cũng có công việc, còn có rất nhiều thời gian và ý tưởng. Chỉ là không có anh thôi, em nguyện ý sống chung với anh.”

Loại tình cảm này thay đổi ở trong đáy lòng từ khi Thanh Thanh quen biết Văn Tắc là cảm xúc vùng vẫy lại đấu tranh, lắng đọng lại kết tủa. Thời điểm không chịu thừa nhận, loại tình cảm này giống như là một kỳ tích, ít nhiều đều có vẻ vô lý, nhưng mà sau khi thừa nhận, tình cảm cuồng nhiệt này đã chiếm giữ quãng đời còn lại.

Văn Tắc nói, “Nếu cưới em, anh sẽ không được chết tử tế.”

Văn Tắc nói, “Thực ra anh yêu em.”

Ở giữa năm tháng mênh mông, trái tim của con người có thể không bao giờ thay đổi, không thể biết được đáp án. Cũng có lẽ sự thay đổi không phải của nội tâm mà là cuộc sống của bản thân. Cuộc sống thay đổi, vì thế chúng ta cần phải thích ứng, thích ứng với cảm giác có rất nhiều người nán lại ở trong lòng chúng ta, thích ứng với những khuấy động vướng bận quanh quẩn ở trong đầu, thích ứng những nụ hôn và sự yên ổn, và nếp nhăn như là một cuộc hành hương.

Thanh Thanh nhận được một câu trả lời mà cô tin tưởng suốt đời, vì thế Thanh Thanh khóc, cô nắm tay Văn Tắc nói, “Hãy tha thứ cho em, chỉ khóc lúc này thôi.”

Mùa hè ở thành phố Tuyệt Long là mùa thường thấy cầu vồng nhất, đó là kỳ quan độc đáo của Tuyệt Long, xuyên qua giữa những toà cao ốc đứng san sát nhau, cầu vồng ba màu nho nhỏ thật là xinh đẹp. Phía dưới cầu vồng là những con người đang tồn tại, mà Thanh Thanh và Văn Tắc đang ở trong dòng người đó.

Ba mẹ của Thanh Thanh đã qua đời sớm vì hoả hoạn, chỉ để lại cho con gái căn nhà và di sản, cùng với một khoản tiền bảo hiểm bồi thường không nhỏ. Khi còn sống bọn họ cũng làm công việc phiên dịch, họ đã dịch một số lượng lớn tác phẩm xuất sắc trong và ngoài nước, những lời văn này khiến cho lòng dạ của bọn họ cởi mở, hiểu rõ cuộc sống con người, vì thế bọn họ đã dạy dỗ Thanh Thanh một cách ôn hoà và thích đáng. Thanh Thanh có thể có lý tưởng của riêng mình, lựa chọn của chính mình và kết quả của chính mình, đối với những điều này ba mẹ của Thanh Thanh không bao giờ áp đặt hay can thiệp.

Ba của Thanh Thanh từng nói với cô: sinh ra chính là gặp nhau, trưởng thành chính là ly biệt, vui vẻ là con, đau khổ cũng là con, quên đi là con, cố chấp cũng là con, hận là con, oán là con, yêu và kiên trinh cũng là con. Thanh Thanh con phải quý trọng bản thân.

Lúc ấy Thanh Thanh hỏi, ba, con phải quý trọng bản thân thế nào?

Ba nói, vào giây phút con cảm thấy yếu đuối nhất trong cuộc sống mà vẫn gìn giữ bản thân mình thật tốt thì đó chính là lúc con quý trọng bản thân nhất.

Thanh Thanh đã đem những lời này viết vào nhật ký, năm ấy cô mười bảy tuổi, mới vừa kết thúc một mối tình mơ hồ. Mười bảy tuổi, cô cũng không thiết tha chuyện nam nữ, nghĩ đến dục vọng cũng đã cảm thấy xấu hổ, nguyên nhân có lẽ trong lòng cô có một lý tưởng lớn lao, cô hy vọng mình có thể học được các loại ngôn ngữ, đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Thế nhưng hai năm trong chớp mắt, tiết tấu của số phận lại đột nhiên tăng tốc, ba mẹ của cô cùng lúc qua đời bởi một vụ hoả hoạn lớn, từ lúc đó Thanh Thanh bắt đầu cuộc sống ngày đêm cô độc, làm một mình, ngồi một mình, nằm một mình.

Những việc mà Thanh Thanh đã trải qua có thể nói là một trời một vực so với Văn Tắc, nhưng Thanh Thanh tin tưởng, ở giữa biển người mênh mông có vô số những cuộc gặp gỡ bất ngờ, gặp phải một người không có bất cứ liên quan gì với bạn, nhưng rơi vào tình yêu của bạn.

Ngày 8 tháng 10 năm 2005, Quốc Khánh vừa kết thúc, Thanh Thanh liền mang theo giấy tờ chứng nhận có liên quan đến cục dân chính xin kết hôn.

Người nhân viên hỏi, “Chồng cô đâu?”

Thanh Thanh nói, “Anh ấy đang ngồi tù. Tôi đã mang đến văn kiện căn cứ xác thực của tôi và anh ấy, nếu còn thiếu gì nữa hãy nói cho tôi biết.”

Người nhân viên ngạc nhiên, anh ta làm đăng ký kết hôn cho người khác cũng đã được mười năm, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, “Vậy cô có thể chờ lúc chồng cô ra tù rồi trở lại xin kết hôn.”

Thanh Thanh nói, “Cám ơn, bây giờ cũng có thể, chúng tôi là hợp pháp.”

Người nhân viên cầm tài liệu và đơn xin phép, rồi lại nhìn đến tấm ảnh của Văn Tắc, thật là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai phi thường, trong lòng người nhân viên không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Anh ta ngẩng đầu nhìn Thanh Thanh, suy nghĩ một chút, lại nói, “Cô Thanh Thanh, tôi đã làm công việc đăng ký kết hôn mười mấy năm nay nhưng chưa thấy qua một trường hợp nào giống như cô. Dường như việc hôn nhân này không nghiêm túc mà cô lại muốn kết hôn. Chồng cô không ở bên cạnh cô, chồng cô đang ngồi tù, đã từng phạm tội, mất đi tự do cá nhân, ngay cả tài sản cố định cũng không có.” Nói xong anh ta cười một cái, “Xin lỗi, tôi không thể chấp thuận.”

Thanh Thanh sớm đã nghĩ đến khả năng này, vì thế cô lại đưa ra giấy chứng nhận tài sản của mình và báo cáo kiểm tra sức khoẻ của hai bên, cô đem những tài liệu này đẩy đến trước mặt người nhân viên, cô chân thành nói, “Tiên sinh, xin anh tin tôi, cơ thể của tôi và anh ấy đều khoẻ mạnh, tôi còn có căn nhà là của hồi môn. Trừ phi bản thân chúng tôi không muốn, nếu không thì không có điều kiện pháp luật nào có thể bác bỏ hôn nhân của chúng tôi. Nếu không nữa thì, trừ phi pháp luật không cho phép yêu đương.”

Người nhân viên nghe Thanh Thanh nói xong thì không khỏi ngơ ngác một hồi lâu. Chuyện này giống như vở bi hài kịch ngắn ngủi, ngay từ đầu đã cảm thấy buồn cười, một người đẹp như hoa như ngọc phải gả cho một người đàn ông thân đang mang tội, người bên ngoài đương nhiên suy đoán trong đó chắc có ẩn tình gì khác, tốt nhất là người đẹp eo thon này vì tiền tài mà chịu thiệt. Nhưng mà nói mấy câu lại cảm thấy đáng buồn, một người phụ nữ dịu dàng thanh cao mà phải một mình đến xin kết hôn.

“Nếu tôi chấp thuận đơn xin kết hôn này.” Người nhân viên do dự một chút, “Sau này cô sẽ hận tôi chứ?”

Thanh Thanh cười, “Sẽ không.”

Người nhân viên gật đầu, “Có người làm chứng không?”

Thanh Thanh chần chừ một chút, “Không cần lo lắng đến điều này.”

Người nhân viên lại gật đầu, trầm mặc một lúc rồi mới nói, “Tôi có thể chứ?”

Thanh Thanh hơi kinh ngạc nhìn anh ta, cô lập tức gật đầu nói, “Cám ơn.”

Ngày hôm sau Thanh Thanh mang giấy chứng nhận kết hôn vào nhà giam thăm Văn Tắc, đây là cuộc gặp mặt giữa vợ và chồng, danh chính ngôn thuận. Dựa theo quy định của nhà giam Long Dương, thời gian vợ chồng gặp nhau là một giờ. Trước đây người cai ngục đối xử rất tử tế với hai người, biết bọn họ đã kết hôn, anh ta không nói tiếng nào mà chuẩn bị một bộ đồ tù mới đưa cho Văn Tắc, còn tặng một gói thuốc lá. Sau đó nhìn thấy Thanh Thanh đến thăm anh, người cai ngục khẽ nói với Thanh Thanh một câu, “Chúc mừng.”

Thanh Thanh chỉ mỉm cười, không cảm thấy lúng túng, khuôn mặt cũng không u sầu, cô quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Văn Tắc. Thực ra trong lòng của bọn họ lúc này vô cùng xúc động, nhưng loại xúc động này chỉ giới hạn ở giữa hai người bọn họ. Đó là một loại cảm giác cùng sống nương tựa lẫn nhau, bởi cảm giác này khiến cho bọn họ càng hưởng thụ sự tầm thường và ngọt đắng của cuộc sống hơn. Ở trong mắt họ, dù cho người khác thấy cuộc hôn nhân này như thế nào cũng không sao cả.

“Em đã bố trí lại căn nhà lại một chút, còn dán giấy song hỉ, ngoài ra em còn mua cho anh vài bộ quần áo, tuy rằng bây giờ anh chưa cần đến, nhưng em có thể cất giữ trong ngăn tủ.” Một bàn tay của Thanh Thanh nắm lấy tay của Văn Tắc, tay kia thì cầm quyển sổ đọc lại những ghi chép trong đó cho Văn Tắc nghe, tất cả đều là đồ dùng gia đình vì kết hôn mà cô đã đặt mua.

Văn Tắc bùi ngùi cười, “Em mua gì cho mình?”

Mặt Thanh Thanh đỏ lên, cúi đầu nói, “Nước hoa.”

Văn Tắc ngớ ra trong giây lát, anh cảm thấy trái tim mình xúc động, nếu giờ phút này có thể ôm cô, anh tình nguyện trả giá hết thảy.

Nhưng anh chỉ nắm chặt tay cô, bàn tay cô mềm mại trắng nõn, ngón tay thon dài, tuy rằng luôn cảm thấy lạnh như băng nhưng lại khiến người ta có cảm giác giống như bạc hà. Bỗng nhiên anh ngẩng đầu nói, “Anh xin lỗi, ngay cả nhẫn anh cũng không có.”

Thanh Thanh nói, “Chờ anh ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi mua.”

Sau khi Thanh Thanh và Văn Tắc ở cùng nhau, cô không còn khóc nữa, không có gì miễn cưỡng, cô chỉ là cảm thấy vì mình mà phấn đấu khó tránh khỏi cũng sẽ khóc vì mình, nhưng vì người khác mà phấn đấu vĩnh viễn cũng sẽ cảm thấy tự hào về mình.

Thanh Thanh sẽ không hối hận.

Mười một ngày sau có rất nhiều công việc đọng lại, Thanh Thanh bắt đầu làm việc, cho nên số lần gặp mặt Văn Tắc đã giảm xuống. Bởi vì chuyện của Vạn Diệc Hoàn và A Á, trong nhà giam tụ tập một nhóm người kính nhi viễn chi* đối với Văn Tắc, ngày tháng của Văn Tắc tương đối yên ổn.

(*) kính trọng nhưng không gần gũi

Trong thế giới tân hôn của hai vợ chồng, chưa đến nửa năm mà số lần gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu mười ngón tay. Tháng này qua tháng khác, mùa hè của của thành phố Tuyệt Long đã đi qua, mùa thu cũng trôi qua, thành phố Tuyệt Long hoá thành một thành phố tuyết, tuyết nhẹ như lông ngỗng thường rơi âm thầm trong đêm, mấy ngày sau đó, khắp nơi đều tích tụ một lớp tuyết thật dày.

Buổi sáng Thanh Thanh cầm tài liệu đến nhà xuất bản, buổi chiều cô đi gặp tác giả, sau khi nói chuyện với tác giả mấy giờ đồng hồ thì cà phê cũng nguội lạnh, cô chỉ uống một ngụm rồi bước đi. Thanh Thanh đứng ở đường giao lộ đón xe, cô nhìn đồng hồ, cũng sắp vượt qua thời gian đi thăm Văn Tắc, trong lòng lại sốt ruột. Cô nhìn xung quanh thì thấy có hai người đàn ông đứng ở đường giao lộ đối diện, bọn họ rất cao, mặc áo gió màu đen, đeo kính râm, một người kính cẩn đỡ người còn lại, tuyết trắng xoá bay giữa không trung, hơi thở của bọn họ ngông cuồng, mang theo sự nguy hiểm nào đó nói không nên lời, họ đứng ở chỗ đó một hồi lâu, vẫn luôn nhìn cô.

Trong lòng Thanh Thanh sợ hãi, cô không đoán ra nguyên nhân bên trong, họ đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, trong thời gian ngắn hai người đàn ông đã đến trước mặt cô, một người tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt thâm trầm sắc bén, khiến cho Thanh Thanh không khỏi cảm thấy lạnh trong tim, người nọ lại nói, “Tôi không có ý làm cô sợ hãi, tôi biết A Tắc đã kết hôn với cô, đây là quà tặng, chỉ là một chút tấm lòng.”

Thanh Thanh không chịu nhận quà tặng.

Người nọ thấy cô dè dặt, hắn đột nhiên cười, nói với cô, “Tôi là Hạo Phong.” Bốn chữ ngắn gọn, dĩ nhiên có sức lực mạnh mẽ.

Thanh Thanh nghĩ đến Văn Tắc đã ngồi tù một năm rưỡi, Hạo Phong chưa bao giờ đến thăm tù. Về quan hệ của hắn và Văn Tắc, Thanh Thanh cũng chỉ biết sơ qua, trong ấn tượng của cô, mỗi lần họ đề cập đến việc này Văn Tắc nhất định trầm mặc không nói, nhưng Thanh Thanh biết người này là anh em kết nghĩa của anh, họ đã từng cùng nhau liều mạng, hơn nữa Văn Tắc vì hắn mà ngồi tù.

Thế là Thanh Thanh nhận lấy quà tặng, cô nói cám ơn với Hạo Phong rồi xoay người rời khỏi. Đi được vài bước, cô quay đầu lại thấy Hạo Phong vẫn còn đứng đó, Thanh Thanh nói, “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Hạo Phong nghiêng đầu chờ.

“Tại sao anh không đến gặp anh ấy?”

Hạo Phong đeo lại kính râm, chỉ nói, “Nếu tôi gặp cậu ấy, cảnh sát sẽ nghĩ như thế nào?”

Thanh Thanh ngẩn người, rồi cô phân tích điểm quy định của nhà giam. Một người có điểm càng cao thì tỷ lệ được tạm tha trước thời hạn càng lớn, nhưng điểm này dựa vào biểu hiện hằng ngày cùng với những mối quan hệ rộng lớn ở bên ngoài. Hạo Phong không gặp Văn Tắc, cảnh sát sẽ đoán rằng quan hệ của bọn họ không thân thiết, thậm chí cho rằng Văn Tắc đã hối hận. Như thế, khả năng tạm tha của Văn Tắc cũng sẽ rất cao.

Nghĩ về điều này, Thanh Thanh gật đầu với Hạo Phong tỏ vẻ cảm ơn. Cô nghĩ thầm, cái gọi là người hắc đạo cũng không nhất định nhẫn tâm hơn người bình thường, bọn họ đối nhân xử thế đều luôn có đạo nghĩa của riêng mình.

Sau đó Văn Tắc nghe Thanh Thanh kể lại chuyện này, vẻ mặt của anh có chút vui vẻ, anh còn nói với Thanh Thanh, “Tuyết ở bên ngoài rất lớn phải không?”

Thanh Thanh nói, “Vâng, lạnh muốn chết, có một số căn nhà cũ kỹ đều bị sập.”

Văn Tắc hỏi, “Anh Phong tặng gì?”

Thanh Thanh nói, “Một cái quạt, ở trên cái quạt còn có một lỗ hổng.”

Thanh Thanh cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng Văn Tắc chỉ cười cười.

Sau đó Thanh Thanh lại hạ thấp giọng nói, “Ở dưới cái hộp còn để rất nhiều tiền.” Nói xong cô liền nhìn Văn Tắc.

Văn Tắc lưỡng lự, Thanh Thanh liền hỏi, “Nếu anh không định dùng số tiền đó, em sẽ lập tức nghĩ cách trả lại.”

“Ồ, anh chưa nói là không cần.” Văn Tắc đem đôi mắt nhìn chỗ khác, nói, “Không cần khách khí với anh ấy.”

Thanh Thanh gật đầu, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh, “Em…..muốn dùng số tiền đó nộp tiền bảo lãnh xin cho anh ra ngoài.”

Văn Tắc vươn tay ra nắm lấy tay cô, nói, “Nhìn em lạnh như vậy, không sao cả, số tiền đó em muốn dùng như thế nào cũng được.”

Thanh Thanh ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Văn Tắc ngồi tù đã một năm chín tháng, gần thời hạn thi hành án hai năm, cho nên anh được phép nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, tuy rằng chỉ có một ngày, tiền bảo lãnh là hai mươi vạn.

Hôm đó là ngày tốt, tháng ba tuy là rét mùa xuân, nhưng sáng sớm bầu trời quang đãng, Thanh Thanh quét dọn nhà cửa ổn thoả, lựa chọn quần áo và giầy mới cho Văn Tắc rồi đến nhà giam để đón anh.

Khi chờ Văn Tắc thay đổi quần áo mới đi ra, gương mặt Thanh Thanh đỏ bừng, cô vẫn đứng cạnh cửa ngẩn người.

“Đẹp không?” Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn thấy Văn Tắc đứng ở trước mặt, không có gì chắn giữa bọn họ, nhưng cô cảm thấy như cách một đời, Thanh Thanh không nói nên lời.

Văn Tắc ho hai tiếng, trông thấy cô nhìn mình xuất thần như vậy, anh có chút ngượng ngùng, vì thế anh thuận tay ôm cô vào lòng, anh cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cả người không thoải mái, anh đột nhiên buông cô ra.

Lúc này Thanh Thanh mới hoàn hồn, cô nắm lấy áo khoác của anh nói, “Ừm…..Dường như hơi nhỏ, anh cao hơn một chút so với tưởng tượng của em.”

Văn Tắc bèn duỗi tay ôm lấy cô, không mở miệng nói gì, chỉ dựa vào cô như vậy. Sau đó hai người đi trên đường của trung tâm thương mại, bọn họ lập tức chìm ngập trong biển người.

Bọn họ ăn sáng ở bên bờ sông Tương, khi còi thuyền trên bến tàu kêu to ô ô, bọn họ nhẹ nhàng hôn nhau lần thứ hai. Sau đó bọn họ đến miếu thần sông Tương ở Tuyệt Long để cúng lễ tạ ơn, trong miếu có đủ loại hoa lê, bọn họ luôn nhờ du khách qua đường chụp hình cho họ. Sau đó gió đột nhiên nổi lên, thổi vù vù một trận mưa lạnh, bọn họ giống những người xung quanh hoảng hốt chạy đi.

Khi về đến nhà, hai người đều bị dính nước, Văn Tắc ôm Thanh Thanh, quần áo ướt sũng vừa lạnh lại vừa nặng, họ đều thấy hơi khó chịu, Văn Tắc cúi đầu xuống, nói với Thanh Thanh, “Anh xin lỗi, thực ra anh biết em căng thẳng…” Sau đó anh cúi người hôn cô, hai tay anh chần chừ rồi dần dần nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cô. Bầu trời lúc này vẫn sáng mặc dù mưa cứ rơi, có chút mờ tối, cũng có chút lạnh lẽo. Thế nhưng anh có một loại cuồng nhiệt khác thường, hơi thở của anh cực nóng và dồn dập. Khi Thanh Thanh nghe tiếng mưa to bên ngoài rơi không ngừng, ý thức của cô chưa kịp bốc hơi, cô chỉ cảm thấy trên cổ, bờ vai và ngực của mình là môi lưỡi của anh đang khao khát chu du khắp nơi, trái tim của cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô chợt đẩy anh ra, thấp giọng nói, “Em muốn đi tắm.”

Vì thế vẻ mặt Thanh Thanh đỏ bừng mà đi tắm, cô tắm rửa thật lâu. Văn Tắc ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghe tiếng nước tí tách ở phòng tắm, anh từ từ nhìn xung quanh ngôi nhà này. Sau đó, anh lấy điếu thuốc cắn trong miệng, nhưng mà bật lửa ở trong tay chỉ là tiếng quẹt lửa răng rắc, quẹt rồi lại tắt, anh lặp đi lặp lại động tác này, cho đến khi trong phòng đầy ánh sáng, dần dần xua tan bóng đêm, mưa trên cửa sổ chia làm vài dòng nước  nhỏ dán lên hoa văn của cửa kính, nhẹ nhàng giống như có chút bi thương. Đợi đến khi Thanh Thanh tắm xong đi ra thì Văn Tắc đã ngủ. Thanh Thanh chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hoà cho thích hợp, sau đó mang ra hai tấm chăn thật dày, rồi cô tựa vào Văn Tắc ngủ bên cạnh anh.

Thanh Thanh lờ mờ bắt đầu nằm mộng, cô mơ thấy mình đang đứng trên một toà cao ốc, bầu trời xanh thẳm, cô vẫn nhìn đến một nơi rất xa, chỗ kia có rất nhiều nhà lầu đứng san sát nhấp nhô, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi. Bỗng nhiên cô đến giữa đám người đang di chuyển cuộn trào, cô quay đầu trông thấy người đến người đi vội vàng hấp tấp. Đường chân trời còn có một mảnh mây mưa tối tăm dày đặc, sau khi sấm sét đánh một tiếng thì trời bắt đầu mưa tầm tã. Ở trong mưa có một đôi bàn tay mang theo khát vọng nặng nề chạm đến thân thể của cô, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác của cô, bộc lộ thân thể của cô như một đứa bé sơ sinh.

Thanh Thanh đột nhiên mở mắt ra, trong gang tấc cô nhìn thấy lông mi của Văn Tắc khẽ rung động. Tay anh chậm rãi di chuyển xuống dưới thân cô, ngón tay thô ráp lướt qua nơi da thịt mẫn cảm khiến cho cô hơi run rẩy. Anh ngẩng đầu, nói, “Đây không phải là giấc mơ.”

Thanh Thanh kêu rên một tiếng, cô từ từ thả lỏng thân thể cứng nhắc của mình. Cô ngửi được mùi hương dầu gội đầu trên người Văn Tắc giống như của mình, mái tóc anh lưa thưa đâm vào cổ của cô, cảm giác ngứa ngáy tê dại và nhẹ nhàng, Thanh Thanh nói, “Em thích mùi hương của dầu gội đầu này.”

Thế là Văn Tắc ôm chặt cô, đôi môi ấm áp dán lên trái tim đang đập ở trong ngực cô, sau đó bọn họ lặng lẽ cùng nhau nỗ lực kết hợp thân thể với nhau, quá trình như vậy có chút đau đớn lại có chút ngọt ngào. Mồ hôi và tiếng thở dốc tràn ngập căn phòng tối tăm, bọn họ từ trên chiếc sô pha chật hẹp ngã xuống, dừng trên tấm chăn nhỏ. Bởi vì lực đong đưa mạnh mẽ mà hai hàng lông mày của Thanh Thanh nhíu lại. Văn Tắc đối mặt với ánh trăng trước cửa sổ sát đất, anh nhìn xuống cô, hỏi, “Em trông thấy gì?”

Trán của Thanh Thanh lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ, sự khuấy động khác thường của cơ thể khiến cho ánh mắt của cô sáng ngời và hạnh phúc, cô nói, “Em nhìn thấy sao trời.”

Đây là một buổi tối vô cùng kỳ diệu, có đau đớn mỏng manh kéo dài, có hạnh phúc êm đềm bao la, có ham mê vô cùng vô tận, còn có nỗi đau khổ chôn sâu trong đáy lòng, khó có thể duy trì trật tự từ những cuộc đấu tranh giữa những con đường của cuộc sống và tâm hồn. Thanh Thanh có thể khẳng định Văn Tắc chính là một người đàn ông như vậy, anh nhất định sẽ vĩnh viễn yêu thương cô, và bản thân cô cũng có tư cách được anh yêu.

Cả buổi tối Văn Tắc không ngủ, anh luôn nghiêng người ngắm nhìn Thanh Thanh. Cho đến lúc bình minh, Thanh Thanh vô cùng mệt mỏi cuối cùng nhắm mắt ngủ, cô ngủ thẳng đến bảy giờ sáng rồi đột nhiên mở mắt, Van Tắc đã mặc quần áo xong xuôi ngồi ở bên giường, không biết anh đã nhìn cô bao lâu.

“Anh phải đi rồi.” Văn Tắc nói.

Thanh Thanh ngồi dậy, dưới thân còn có chút khó chịu, cô hơi khẽ động đậy, đôi lông mày liền nhíu lại kiềm chế sự đau đớn. Văn Tắc cười cười, trong lòng anh dường như đặc biệt vui vẻ, vì thế anh đưa tay ôm lấy cô như ôm một đứa bé cô đơn, nhưng Thanh Thanh mở miệng nói trước, “Anh giống như một đứa bé vậy.” Nói xong cô hôn lên cổ anh. Văn Tắc nói, “Em lại rất dịu dàng, anh rất sợ sau này em đau lòng buồn bã, như vậy anh sẽ càng thêm khó chịu.” Thanh Thanh nói, “Còn một năm nữa là anh có thể tạm tha, chờ sau khi anh ra ngoài, chúng ta liền rời khỏi Tuyệt Long.”

Văn Tắc không lên tiếng. Thanh Thanh chần chừ một lúc sau mới hỏi, “Anh không phải vẫn còn ý định quay trở về chỗ Hạo Phong chứ?”

Văn Tắc gật đầu, “Có việc anh nhất định phải làm.” Nói xong anh chạm vào bàn tay lạnh như băng của cô, ngay sau đó anh đặt bàn tay kia dưới quần áo của mình, cảm xúc lạnh lẽo khiến anh cảm thấy thoải mái và bình tĩnh. Anh còn nói, “Khi anh không ở đây em phải chăm sóc tốt cho bản thân, anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho mình, sau này anh sẽ thật cố gắng.”

Thanh Thanh ừ một tiếng. Cô nói, “Trên người em còn hơi đau, em muốn ngủ thêm một chút.”

Văn Tắc ừ một tiếng, Văn Tắc nói, “Anh đi đây.” Đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Thanh Thanh, trên giường hỗn độn, ánh sáng nhợt nhạt từ hoa văn của rèm cửa chiếu vào trong phòng ngủ, cô đang nằm ở đó, im lặng khác thường, Văn Tắc nói, “Hôm qua anh thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, anh thường cho rằng con người ở trong một trạng thái quá lâu, dù không bị lạc cũng sẽ bị lạc, nhưng mà…” Suy nghĩ một chút, anh mỉm cười, “Nhưng mà hiện tại dường như không giống vậy.”

Khi Văn Tắc nói những lời này vẻ mặt anh rất sung sướng, giọng nói khàn khàn và tràn ngập sự lưu luyến để lộ ra cảm giác yên ổn trong lòng anh.

Lúc ấy Thanh Thanh trả lời như thế nào về sau hai người đều đã quên, khi đó họ như là đều có hy vọng bất luận làm việc gì đi chăng nữa.

Tháng 7 năm 2006, thành phố Tuyệt Long xảy ra ẩu đả trên đường phố, liên can đến việc người chết ở bến tàu. Nói chung là liên quan đến việc buôn lậu vũ khí, sở cảnh sát gần như điều động toàn bộ lực lượng, bất ngờ bắt được vài tên ở bên cạnh Hạo Phong. Tống Viễn và Dư Chiếu Thiên rốt cuộc mừng rỡ, họ nghĩ thầm lúc này dùng chiến thuật nhẹ nhàng lấy súng nước cũng có thể làm ra thủ đoạn. Ai ngờ Hạo Phong ở bên này nhanh tay hơn, trong chớp mắt cả ba người mà họ đã khó khăn bắt được điểm yếu, hai người đã tự sát, người còn lại không thừa nhận mình có quan hệ với Hạo Phong.

Dư Chiếu Thiên hận muốn chết, anh ta không biết nghĩ thế nào lại chạy tới nhà giam tìm Văn Tắc.

Khi Dư Chiếu Thiên tới nơi thì đang là thời gian gặp mặt của Thanh Thanh và Văn Tắc, Thanh Thanh thấy Dư Chiếu Thiên như là người say rượu, trong lòng anh ta khẳng định là không vui, vì thế cô cũng chẳng hỏi nhiều, cô nhường chỗ cho anh ta ngồi, rồi tự mình lui qua một bên rót trà cho anh ta. Lúc cô đưa tách trà, Dư Chiếu Thiên ngạc nhiên.

“Cô là ai?” Anh ta hỏi.

Văn Tắc nói, “Vợ tôi.”

Dư Chiếu Thiên bỗng nhiên hắt tách trà nóng về phía mặt anh cách cửa kính, tuy rằng nước trà đều văng lên cửa, nhưng hành vi này là làm nhục người khác, Dư Chiếu Thiên mắng, “Kẻ cặn bã ở trong tù cũng không quên kéo mọi người xuống nước.”

Văn Tắc không nói chuyện, Thanh Thanh tức giận đến sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ngắt ngang anh ta, “Nếu anh thật sự có chuyện muốn nói với anh ấy thì hãy tỉnh táo lại, nếu không tôi có quyền khiếu nại anh.”

Dư Chiếu Thiên hừ vài cái, anh ta hoài nghi nói với Văn Tắc, “Anh là ai, đã như vậy mà cũng có người phụ nữ chịu đi theo anh. Hạo Phong là loại quái vật máu lạnh mà đối với anh cũng thật có tình có nghĩa.”

Văn Tắc cười nhạo, “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì.”

Dư Chiếu Thiên trầm mặc rồi mới hỏi, “Tôi không hiểu vì sao anh thà gánh tội thay cho hắn!”

Văn Tắc nói, “Anh ấy là đại ca.”

Dư Chiếu Thiên nghe vậy thì cười to, “Những người xã hội đen này thật là buồn cười, một đám tự nói mình là có nghĩa khí. Nhưng mà một ngày nào đó khi anh không dùng được nữa, để tôi xem người đại ca này còn cần anh không! Hắn thậm chí có thể tự tay huỷ diệt anh giống như những người khác, cũng sẽ không cho cảnh sát giữ lại một chút cơ hội.”

Văn Tắc nửa như vô lễ, cũng cười, “Ai nói tôi không thể đánh cuộc, anh cho là mỗi người đều có vinh hạnh gánh tội thay cho lão đại sao?”

Dư Chiếu Thiên lại quay đầu nhìn Thanh Thanh, dường như có chút đăm chiêu, “Chẳng lẽ anh không sợ bị thua cuộc sao? Nếu khi đó hắn mặc kệ anh, anh vốn sẽ bị kết án tử hình.”

Văn Tắc châm điếu thuốc, làn khói màu trắng làm khoảng cách giữa bọn họ càng sâu thêm, anh trả lời nhạt nhẽo, “Hiện nay tôi vẫn không thua.”

Sau khi Văn Tắc nói xong thì chỉ để ý hút thuốc, không hề mở miệng, Dư Chiếu Thiên ngồi đối diện hồi lâu, anh ta rốt cục giận dữ nói, “Thực ra người tôi hận nhất chính là người như anh —— rõ ràng đã bị vây chết, nhưng vẫn còn sống sót mà giở thủ đoạn.”

Văn Tắc hút thuốc xong thì dập tắt rồi nở nụ cười, “Sống hay chết còn chưa biết đâu. Tôi sắp rời khỏi nơi quái quỷ này, không bằng bây giờ anh nên nghĩ phải làm sao lật tẩy bọn họ rồi lại bắt tôi.” Nói xong anh làm động tác bắn súng trên huyệt thái dương của mình, “Pằng! Đến lúc đó tôi sẽ nhắm vào chỗ này của anh.”

Nói xong lời này thì thời gian gặp mặt cũng đã qua, Văn Tắc xoa nhẹ tay Thanh Thanh nói tạm biệt. Thanh Thanh chờ anh ra khỏi phòng thăm hỏi mới cầm lấy túi xách, khi cô xoay người thì Dư Chiếu Thiên vẫn ngồi ở chỗ kia ngẩn ngơ, cô liền đẩy anh ta nói, “Anh không đi sao?”

Dư Chiếu Thiên hoàn hồn, lúc này anh ta mới thấy mình chậm chạp, có chút thẹn quá hoá giận, anh ta bỗng nhiên đứng dậy rời đi, sải bước chân nhanh chóng, vài bước là đến cửa, anh ta lại quay đầu nhìn Thanh Thanh —— dáng người thon dài, mặc bộ đồ vô cùng đơn giản, áo sơmi đen cùng với quần dài màu xám, không son phấn, nét mặt dịu dàng, nhìn qua cảm thấy thuần khiết giỏi giang, phát ra một sức hấp dẫn riêng. Dư Chiếu Thiên nhịn không được hỏi, “Tại sao cô lại lấy hắn? Hắn không phải là người tốt. Tôi từng tận mắt chứng kiến hắn bắn một phát súng vào mi tâm của người khác.”

Thanh Thanh đang tìm gì đó trong túi xách, không nghĩ rằng Dư Chiếu Thiên sẽ hỏi như vậy, cô trái lại mỉm cười, “Tôi quen biết anh ấy khi anh ấy đang ngồi tù, tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ấy là một người xấu.”

Dư Chiếu Thiên nói, “Đó là bởi vì hắn muốn cô, cho nên hắn mới dùng cách riêng để dụ cô.”

Thanh Thanh nói, “Như vậy đối với tôi mà nói đã đủ rồi, cho dù anh ấy giết người, tôi cũng hiểu được lý lẽ của anh ấy.”

Dư Chiếu Thiên nói, “Chuyện của hắn cô biết được bao nhiêu?”

Thanh Thanh nói, “Cái gì cũng không biết.”

Dư Chiếu Thiên hỏi, “Hắn chưa bao giờ nói với cô sao?”

Thanh Thanh đáp, “Đúng vậy.”

Dư Chiếu Thiên lại hỏi, “Sau này tôi bắt được hắn, phán hắn tội chết, cô sẽ làm sao?”

Thanh Thanh nói, “Tôi không biết. Các người muốn tôi trả lời như thế nào? Hối hận đã lấy anh ấy? Vì anh ấy ở goá? Hay là chết cùng anh ấy? Hoặc là…..thay anh ấy báo thù?”

Dư Chiếu Thiên không thể trả lời, Thanh Thanh còn nói, “Đả thương người và bị thương là đồng tội, yêu và được yêu cũng là đồng tội, nói như vậy, tôi và anh ấy cũng có tội như nhau. Các người đều rất kinh ngạc khi biết tôi lấy anh ấy, các người hy vọng tôi có kết cục gì?”

Dư Chiếu Thiên nhìn người phụ nữ yếu đuối ở trước mặt, anh ta chỉ cảm thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời kia như đang đưa ra lời thách thức, anh ta bỗng nhiên cảm thấy có một loại buồn phiền không thể diễn ta, cực kỳ giống như dưới bầu trời xanh thẳm là một gốc cây mắc cỡ mới nở hoa, mang theo chất độc nhỏ nhoi và thẹn thùng, đong đưa trong mùa mưa, có chút tự đắc, cũng có chút khó hiểu. Mà trong loại cảm giác âu sầu này, kỳ thật giống như Văn Tắc —— không biết tại sao, Dư Chiếu Thiên bỗng nhiên nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.