Vào một đêm trời không gió, ngôi nhà của nhà họ Chung chật kín người.
Lâm Hoa Hoa ngồi dậy từ trên giường, kéo chăn sang cho Chung Ngọc Quế đang ngủ bên trong, cô ta mặt không chút cảm xúc nhìn những người trước mặt.
Bên cạnh, Chung Cửu Hương vẫn trầm lặng như mọi khi, chị ấy mang vài bát nước đến cho những người từ xa tới nhà mình uống. Chung Cửu Hương dường như không có bất kỳ suy nghĩ gì khác, như thể chuyện này không liên quan đến chị ấy, chỉ đặt bát lên bàn quay lại bên bếp rửa nồi, không nói thêm một câu.
Hạ Nhạc ngồi trước bếp, cầm kẹp dập tắt lửa bên trong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nhìn.
Trong số đó, cô gái đứng đầu tiên như thể đã làm sai điều gì, căng thẳng cầm bát lên, chưa kịp uống một ngụm đã lập tức đặt xuống.
Cô ấy có chút khó khăn mở miệng, nói: “Hoa Hoa, xin lỗi.”
Những người xung quanh cũng lộ vẻ áy náy, đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn Lâm Hoa Hoa.
Lâm Hoa Hoa nắm chặt thành giường, như đang cố gắng lấy thêm sức mạnh, ánh mắt lướt qua những người trước mặt, nói: “Các cậu không cần nói xin lỗi.”
Lâm Hoa Hoa nói xong câu này, sắc mặt của mọi người càng khó coi hơn.
Cô gái đứng đầu tiên lao đến bên giường.
“Hoa Hoa, xin, xin lỗi, nếu không phải tại tớ…” Cô gái nức nở không thành tiếng, cố gắng nói ra lời trọn vẹn: “Hôm đó, trước khi ra khỏi nhà, bà nội đã lấy kéo trong túi của tớ để cắt giấy dán cửa, đều là lỗi của tớ! Đều tại tớ bất cẩn nên mới không phát hiện kéo không mang theo đến trường, xin lỗi cậu, cũng xin lỗi Cửu Hương…”
“Nếu không phải các cậu ở lại giúp tớ tìm kéo, cậu cũng sẽ không về nhà muộn như vậy, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này…”
“Đều là lỗi của tớ, cậu mắng tớ đi, đều lỗi của tớ…”
Nghe cô ấy nói, những người xung quanh không kiềm được cúi đầu lau nước mắt.
“Hoa Hoa, xin lỗi, cũng tại tớ, là tớ tố cáo với cậu.”
“Hoa Hoa, là tớ ép cậu đi tìm kéo cho Hồng Anh, cậu cũng mắng tớ đi, xin lỗi cậu!”
“Hoa Hoa…”
Vẻ mặt của Lâm Hoa Hoa lại bình tĩnh một cách bất ngờ, ánh mắt cô ta có chút mơ màng, như đang nhìn về phía Chung Cửu Hương, lại như đang thả hồn.
Một lúc sau, cô ta yếu ớt nói: “Nếu không có các cậu, có lẽ tớ đã giống như mẹ tớ, bị chôn vùi dưới đó rồi…”
“Vậy nên, tớ phải cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu đã cứu tớ.”
Chu Hồng Anh, người gần Lâm Hoa Hoa nhất, nước mắt trên mặt lập tức rơi xuống, cô ấy kinh ngạc nhìn Lâm Hoa Hoa, môi mấp máy, không nói nên lời.
Cô ấy cảm thấy, Lâm Hoa Hoa không còn như trước nữa.
Tất cả mọi người đều sững sờ, họ đều cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Hoa Hoa, từng người một đều không biết phải làm sao.
Lâm Hoa Hoa nhìn thấy phản ứng của họ, tay nắm thành giường càng chặt, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô ta lặng lẽ hít một hơi sâu, cố nặn ra một nụ cười thoải mái, dù cô ta biết rằng nụ cười đó không hề đẹp.
Cô ta không nói ra rằng…
Nếu có thể chọn lựa, cô ta thà cùng mẹ bị chôn vùi dưới đống đổ nát đó.
Như vậy, người mà cô ta yêu thương nhất trên thế giới này, sẽ không phải một mình cô đơn mà ra đi.
Mẹ cô ta, trong khoảnh khắc cuối cùng, chắc chắn trong lòng chỉ nghĩ đến cô ta…
Cô ta làm sao có thể bỏ rơi mẹ mình một mình được…
Bên kia, Hạ Nhạc ngồi đó, cúi người, đầu gục vào cánh tay.
Chung Cửu Hương lặng lẽ nhìn Lâm Hoa Hoa, không một tiếng động rời đi.
Bên ngoài nhà, ánh trăng tròn chiếu xuống mảnh đất trong núi này, như thể vẫn còn chút tình thương đối với nhân gian này.
Chung Cửu Hương bước vài bước ngồi xuống bậc thềm trước cửa, tay che mặt không động đậy, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy đôi tay ấy đang run rẩy.
Trước nhà, chú Trương bị gọi lên huyện họp khẩn, chỉ còn lại một mình Hạ Thiệu Hoa một mình hoàn thiện việc mài giường cho Lâm Hoa Hoa.
Anh mồ hôi nhễ nhại, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Chung Cửu Hương rõ ràng không nhận ra anh ấy đang ở ngoài nhà, chị ấy cứ ngồi đó một mình, hồi lâu cũng chưa động đậy.
Hạ Thiệu Hoa không phải không nghe thấy cuộc nói chuyện trong nhà, anh nhìn Chung Cửu Hương vẫn đang lén khóc, lông mày không tự chủ mà nhíu lại.
Anh tháo găng tay, vài bước đi đến trước mặt chị ấy.
Hạ Thiệu Hoa vốn không biết phải đối phó với việc con gái khóc như thế nào, anh càng không biết trong hoàn cảnh này nên nói gì.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, như thể bầu trời cũng đang chứa đựng những suy tư không thể bộc lộ.
Hạ Thiệu Hoa nhẹ nhàng gọi: “Chung Cửu Hương.”
Chung Cửu Hương sững lại, chị ấy ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Hoa trước mặt.
Nước mắt vẫn còn trên mặt nên Chung Cửu Hương khi nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa có chút rối bời, anh không hiểu sao mình rất muốn lau đi cho chị ấy nhưng lại không thể làm như vậy. Anh không phải người không biết lễ nghĩa.
Đôi tay bỗng dưng không biết để đâu, buông thõng hai bên, đêm tĩnh lặng bất chợt nổi gió.
Gió thổi bay những sợi tóc lưa thưa trên trán Chung Cửu Hương, đôi mắt tĩnh lặng của Hạ Thiệu Hoa thoáng qua một chút hoảng loạn không dễ nhận thấy, cậu nói: “Tôi… Tôi cần một người giúp, cậu có thể giúp tôi giữ tấm ván giường đó không?”
–
Cánh cửa mở ra kêu lên một tiếng cọt kẹt, Hạ Nhạc tiễn mấy cô gái ra ngoài, thoáng thấy Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đang bận rộn bên ngoài.
Họ làm việc với nhau rất tự nhiên, một người giữ tấm gỗ, một người dùng dụng cụ để mài các mảnh gỗ xù xì, nghe thấy tiếng động họ cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Hạ Nhạc vui mừng, định bước tới, nhưng chợt nhớ ra đây là khoảng thời gian hiếm hoi mà ông bà nội mới có thể ở bên nhau.
Sao cô có thể làm bóng đèn được chứ?
Hạ Nhạc lùi lại, ho hai tiếng: “Hai người cứ làm việc, cứ làm việc đi nhé…”
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, âm thanh lớn hơn nhiều so với lúc mở cửa.
Khóe mắt Hạ Thiệu Hoa ẩn chứa ý cười, anh thu hồi ánh nhìn, đối diện với ánh mắt thăm dò của Chung Cửu Hương, tim anh bỗng dưng ngừng một nhịp.
Anh như không thấy gì, vội vàng cúi đầu, tỉ mỉ mài nhẵn bề mặt thô ráp của tấm ván giường.
Chung Cửu Hương cũng cúi đầu, làm như không thấy.
Chị ấy nhìn chăm chú nhìn đôi tay với những khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, móng tay sạch sẽ nhưng vì lao động nhiều năm mà đầy vết chai.
Ánh mắt dần dần di chuyển lên trên, là khuôn mặt trầm tĩnh và dịu dàng của chàng trai.
Trái tim của Chung Cửu Hương như một hạt bụi bất chợt rơi xuống, nhanh chóng hóa thành một hạt giống vô danh, từ từ bén rễ nảy mầm.
Một lúc sau, mọi việc xong xuôi, Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương cùng nhau mang khung giường và tấm ván vào nhà, đặt bên cạnh chiếc giường cũ.
Chung Cửu Hương tìm một chiếc khăn lau nhưng còn chưa kịp làm gì thì Hạ Thiệu Hoa đã cầm lấy từ tay chị ấy, bắt đầu lau sạch toàn bộ khung giường.
Chị ấy ngạc nhiên, lặng lẽ đứng một bên, chăm chú quan sát động tác của Hạ Thiệu Hoa.
Hạ Nhạc nhìn cảnh tượng này, cảm thấy trong lòng ấm áp, cô quay đầu nhìn Lâm Hoa Hoa, cô ta cũng đang nhìn chăm chú nhưng ánh mắt lại mang một cảm xúc mà Hạ Nhạc không thể hiểu được.
Lâm Hoa Hoa không còn là Lâm Hoa Hoa trước kia nữa.
Hạ Nhạc bỗng cảm thấy lo lắng.
Nếu Lâm Hoa Hoa vẫn còn tình cảm với ông nội thì phải làm sao đây?
Bà nội phải làm sao, còn Lâm Hoa Hoa phải làm sao?
Hạ Nhạc ngồi cạnh Lâm Hoa Hoa, tay vẫy vẫy trước mắt cô ta.
Lâm Hoa Hoa nghiêng đầu, mắt mang chút khó hiểu, nhìn Hạ Nhạc một cách lạnh nhạt.
“Đừng lo, chị không thích anh trai em.” Cô ta nhỏ giọng nói, như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc sững sờ.
“Chị… Chị nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Hạ Nhạc nhanh chóng chạy sang bên kia, không dám nhìn Lâm Hoa Hoa nữa.
Cô sợ rằng nếu mình nhìn thêm thì chỉ càng thêm đau lòng.
Ba lần giặt khăn, đi tới đi lui lau vài lần, cuối cùng cũng lau sạch được giường.
Trong lúc chờ tấm ván khô, mọi người trong nhà thỉnh thoảng nói chuyện, Hạ Nhạc cảm thấy rõ ràng ông nội và bà nội thật sự là một cặp trời sinh.
Dù một trong hai người nói gì thì người kia luôn nhanh chóng hiểu ý và tiếp lời. Cả hai đều là những người vô cùng dịu dàng, họ nói chuyện như thể đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Hạ Nhạc ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn, nghĩ thầm rằng nếu thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
Cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái nhưng không muốn nhắm mắt mà cố gắng mở to mắt.
Khi tấm ván cuối cùng cũng khô, Chung Cửu Hương trải đệm lên giường, xong xuôi, chị ấy hỏi Lâm Hoa Hoa: “Cậu muốn ngủ giường nào?”
Lâm Hoa Hoa nhìn vào chiếc giường mà Chung Ngọc Quế đang ngủ rất ngon, cảm thấy bên cạnh có chút ấm áp, cô ta thản nhiên trả lời: “Giường do Thiệu Hoa làm, cứ để cậu ngủ đi.”
Lời này có ý nghĩa sâu xa, nhưng cũng có vài phần rõ ràng.
Chung Cửu Hương lập tức bối rối, lắp bắp nói: “Vậy, vậy tôi sẽ, tôi sẽ ngủ giường này…”
Hạ Nhạc cảm thấy thú vị, cô nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa, anh ngồi yên tại chỗ nhưng Hạ Nhạc thấy ngón tay anh hơi động.
Một người mà luôn không bộc lộ cảm xúc thì sẽ vô tình thể hiện ra những lúc không ai nhìn thấy.
Không lâu sau, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.
Bên ngoài, chú Trương gõ cửa, thấy cửa chỉ khép hờ bị đẩy mạnh mở ra.
Chú ấy chạy đến mồ hôi nhễ nhại, vịn cửa thở dốc, mấy lần định mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc không nói được lời nào.
Chung Cửu Hương vội vàng đi rót nước cho chú ấy.
“Không cần đâu.” Chú Trương xua tay, khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Mưa lớn quá, mực nước sắp vượt qua mực nước lũ nên huyện triệu tập cuộc họp khẩn cấp, cần xây dựng thêm đê điều ngay trong đêm.”
Ánh mắt chú ấy hướng về phía Hạ Thiệu Hoa: “Nhân lực không đủ. Nếu không xây dựng thêm, rất có thể sẽ…”
Dù chú ấy không nói hết câu nhưng mọi người cũng biết sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường đến mức nào.
Tay Hạ Nhạc nắm chặt vạt áo, trong lòng dâng lên một nỗi sợ vô cớ.
Hạ Thiệu Hoa không hề do dự mà đứng dậy, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt nhìn về phía Hạ Nhạc, hỏi chú Trương: “Bây giờ phải đi ngay ạ?”