“Muốn nói gì với anh?” Âu Dương Long đặt dĩa trái cây trên tay xuống bàn đá.
Đới An nhanh chóng tìm cớ chuồn đi, để một mình Tô Nặc ở lại đối mặt với sóng gió! Cực kì không có nghĩa khí!
“Là thế này!” Tô Nặc nhìn chồng mình, “Có rất nhiều người yêu thích em, anh cũng biết mà, phải không?”
“Ừ.” Âu Dương Long bật cười.
“Nhưng mặc kệ có bao nhiêu người thích em, em chỉ yêu một mình anh mà thôi!” Tô Nặc lên tiếng thề thốt! Trước khi đi vào vấn đề chính, nhất định phải có một mở bài thật tốt!
“Nói đi, là chuyện gì?” Âu Dương Long xoa đầu hắn.
“Anh còn nhớ La Lực không?” Tô Nặc hít sâu một hơi.
Mặt mũi ngài giám đốc lập tức tối sầm, “Hắn lại quấy rầy em?”
“Không có, nhưng em vừa mới nhận được tin, hắn là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này.” Ánh mắt Tô Nặc ngập tràn đau khổ.
“Nhà đầu tư?” Âu Dương Long nhíu mày.
“Phải, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tới phim trường.” Tô Nặc ôm eo chồng đẹp trai của mình, “Thật ra không chắc là tới vì em, Thẩm Hàm là em họ của hắn! Nghe nói hai người họ thân nhau lắm!” Cái loại chuyện tường thuật này, thỉnh thoảng phóng đại một chút cũng không sao! Đây gọi là nghệ thuật kể chuyện!
“Anh biết rồi.” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, “Chờ hắn đến đây rồi tính tiếp.”
“Anh sẽ không đánh nhau với hắn đâu, đúng không?” Tô Nặc vẫn chưa yên tâm.
Thật ra sức mạnh của chồng đẹp trai cũng rất đáng gờm, Tô Nặc không có lo lắng chuyện hai người đánh nhau! Nhưng vấn đề là tên mặt sẹo kia chính là xã hội đen, chuyên môn của xã hội đen là đánh nhau! Hơn nữa còn rất gian xảo, đến lúc đó ai là người chịu thiệt không cần nói cũng biết, vì vậy nhất định không thể để chuyện này xảy ra!
“Em nhất định sẽ bảo vệ anh!” Tô Nặc nghiêm túc nói, thậm chí còn nắm tay thành đấm.
Âu Dương Long nhẹ nhàng xoa cổ Tô Nặc, có chút dở khóc dở cười.
Cùng lúc đó, Chung Ly Phong Bạch và Mục Thu đang núp trong rừng cây điên cuồng hôn lưỡi, cực kì ân ái! Thật ra không phải là đạo diễn Chung lười biếng! Mấy ngày nữa sẽ có cảnh quay tình tứ, vốn định quay ở chỗ đất trống nhưng vì đủ thứ nguyên nhân mà không thể quay tiếp, Chung Ly Phong Bạch đành phải đi chọn nơi khác! Hiển nhiên Mục Thu sẽ không để bà xã chạy lung tung một mình trong núi như vậy, vì thế hắn bám sát bên người đạo diễn Chung y như miếng cao dán chó!
Ngọn núi này có rất nhiều chỗ có phong cảnh đẹp, rất dễ khơi gợi tình cảm sâu lắng! Vì thế hai người đi tìm một hồi rồi kìm lòng không đậu mà dính vào nhau ôm hôn nồng nhiệt, đã năm phút trôi qua mà vẫn chưa tách ra!
“Eo còn đau không?” Mục Thu thì thầm vào tai Chung Ly Phong Bạch.
“Ổn rồi.” Có bình xịt giảm đau mang từ ngoài đến và được mát xa, chỗ đó đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Vậy làm ở đây được không?” Mục Thu ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng.
“Anh muốn em.” Bàn tay của Mục Thu ngựa quen đường cũ di chuyển xuống dưới — Đây chính là ưu điểm của quần thể thao, không có dây nịt!
“Anh điên rồi!” Chung Ly Phong Bạch hoảng sợ, “Đang ở bên ngoài đó!”
“Không có ai tới đây đâu.” Mục Thu ngồi xổm xuống, kéo quần của Chung Ly Phong Bạch xuống một chút.
“Này!” Mặt của Chung Ly Phong Bạch đỏ rần, nhưng không đợi hắn cự tuyệt, cái bíp bíp đã bị Mục Thu ngậm lấy, vì thế thắt lưng của hắn lập tức mềm nhũn!
Thanh niên nho nhã nhất định phải đặc biệt mẫn cảm! Như vậy mới đúng tiêu chuẩn!
“Thoải mái không?” Mục Thu vừa ngậm vật kia của Chung Ly Phong Bạch vừa nói.
Chung Ly Phong Bạch tựa người vào thân cây, nếu không có Mục Thu đỡ lấy, hắn đã ngã xuống từ lâu rồi. Làm chuyện này trong rừng cây thật sự rất kích thích, vì thế không lâu sau, đạo diễn Chung liền buông tay đầu hàng, đầu óc cũng bị tình dục nhấn chìm.
Vất vả lắm Chung Ly Phong Bạch mới tỉnh táo trở lại, lập tức giơ chân đá Mục Thu một cái!
Con người!
Bị dục vọng chi phối!
Thật sự!
Rất giống một cơn bão!
Mẹ nó!
“Không sao không sao.” Mục Thu vỗ vỗ lưng Chung Ly Phong Bạch, thật ra dựa theo suy nghĩ ban đầu, hắn rất hi vọng có thể làm tiếp! Nhưng nhìn vẻ mặt trắng bệch vì bị dọa của bà xã, Mục Thu biết mình không thể làm tiếp nữa.
Chung Ly Phong Bạch được Mục Thu ôm vào lòng, cảm nhận được vật cứng rất có tinh thần bên dưới của hắn, vì thế căm tức liếc hắn một cái, “Anh thật biến thái!”
Mục Thu bày ra vẻ mặt vô tội, anh đâu có khống chế mấy chuyện này được.
Chung Ly Phong Bạch ôm tâm trạng hy sinh như liệt sĩ, vươn tay cởi thắt lưng của Mục Thu ra.
Quả nhiên nó đang rất nóng bỏng và phấn khởi!
“. . . . .” Mục Thu hơi giật mình.
“Không được nhìn tôi!” Chung Ly Phong Bạch rít gào!
“Bà xã?” Mục Thu vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Chung Ly Phong Bạch ngồi xổm xuống trước mặt Mục Thu, nhìn chằm chằm vật đang tràn đầy sinh lực kia nửa ngày, thật sự rất muốn xách dép bỏ chạy!
“Ngoan, đừng miễn cưỡng bản thân.” Tuy trong lòng rất mong chờ, Mục Thu vẫn không muốn Chung Ly Phong Bạch cảm thấy không thoải mái.
“Câm miệng!” Chung Ly Phong Bạch hung ác nói, “Đứng yên đó cho ông!”
Mục Thu xoa đầu hắn, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Học bộ dáng lúc nãy của Mục Thu, Chung Ly Phong Bạch vươn tay cầm lấy vật kia, sau đó bi phẫn nhắm mắt lại liếm nó.
Rốt cuộc tại sao!
Mình!
Lại!
Sa đọa!
Thành thế này!
Mặc dù hai người đã thân mật với nhau rất nhiều lần, nhưng kinh nghiệm của Chung Ly Phong Bạch ở phương diện này đã ít nay còn ít hơn, hơn nữa do sốt ruột và thiếu tự tin, chất lượng của lần phục vụ này cực kì qua loa, phải nói là kém xa so với giáo trình! Nhưng cho dù là vậy, Mục Thu vẫn thích đến mức sắp bay lên trời, thiếu chút nữa đã đánh mất sự khống chế của bản thân!
“Khụ khụ.” Chung Ly Phong Bạch rút khăn tay ra, lau sạch chất lỏng trên khuôn mặt đỏ rần của mình.
Mục Thu cảm thấy có chút áy náy, ngồi xổm xuống lau mặt cho bà xã.
“Anh tránh xa tôi một chút!” Đạo diễn Chung xù lông, cổ họng khản đặc!
“Anh nhận lỗi được chưa?” Mục Thu không biết xấu hổ kéo người vào trong lòng, “Thoải mái quá nên nhịn không được.”
Chung Ly Phong Bạch hung hăng cắn hắn một cái, “Anh là đồ khốn!”
“Ừ, anh là đồ khốn.” Mục Thu hôn lên má đạo diễn Chung một cái, gần như đã cưng chiều hắn lên tới trời.
“Không muốn đi bộ!” Chung Ly Phong Bạch tiếp tục ra vẻ ngạo kiều.
Lúc này Mục Thu nhất định sẽ xoay người lại bế Chung Ly Phong Bạch lên như bế công chúa, đó mới là hướng phát triển hợp lí!
Nhưng sự thật rất chó má, ngay lúc Mục Thu vừa bế Chung Ly Phong Bạch lên, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng động!
Thần kinh của Chung Ly Phong Bạch lập tức trở nên căng thẳng, hắn vội vàng nhảy xuống khỏi người Mục Thu, đau đến mức hít vào một hơi — Bởi vì thắt lưng của hắn còn chưa khỏi hẳn!
“Em không sao chứ?” Mục Thu để Chung Ly Phong Bạch tựa vào người mình, thuận tiện cáu kỉnh rốt cuộc mấy người không biết điều kia là ai!
Tiếng động trong rừng cây càng lúc càng lớn, chốc lát sau có hai người đi ra.
“Đới An?” Chung Ly Phong Bạch bị dọa nhảy dựng, “Cậu bị sao vậy?” Cư nhiên lại bị người khác ôm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Mục Thu cũng giật mình không kém, “Tổng giám đốc La?”
“Cậu ta mới lăn từ trên núi xuống, chân bị thương.” La Lực nói, “Trong đoàn làm phim có bác sĩ không?”
“Có thì có, nhưng chỉ có thể chữa mấy bệnh vặt.” Chung Ly Phong Bạch lo lắng hỏi, “Tại sao lại té từ trên núi xuống, có bị gãy xương không?”
“. . . . Vì không cẩn thận.” Ái phi nghẹn ngào nói không nên lời! Thật ra ái phi chỉ định lên núi hái ít táo dại để mấy bác gái trong thôn làm bánh táo, ai ngờ lại không cẩn thận té ngã, thiếu chút nữa còn lọt xuống sông!
Đúng là quá thê thảm!
“Xương chắc không sao, nhưng vẫn phải làm kiểm tra toàn diện.” La Lực nhìn Đới An, “Hay để tôi dẫn cậu ra ngoài làm kiểm tra?”
“Không cần không cần.” Ái phi liên tục xua tay, “Tôi không sao thật mà.”
“Lăn từ trên núi xuống mà không sao cái gì!?” La Lực còn chưa mở miệng, Chung Ly Phong Bạch đã tức giận quát lên, “Cậu làm vậy là đang coi thường sinh mạng của mình, lỡ như bị nội thương thì sao!?”
Nội thương? Đới An cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
“Tuy núi ở đây không cao, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị xây xát.” La Lực ôm Đới An, “Làm người tốt phải làm tới cùng, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Vậy làm phiền tổng giám đốc La.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh sau.”
“. . . . . Mọi người đừng nói cho Nặc Nặc biết.” Đới An yếu ớt nói, “Cứ nói trong nhà tôi xảy ra chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy.”
“Ừ.” Chung Ly Phong Bạch gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng hai người từ từ rời khỏi núi.
Bệnh viện trong thành phố nói xa cũng không xa mà nói gần cũng không gần, đợi đến khi Đới An được đưa vào phòng bệnh kiểm tra xong thì trời đã tối.
“Ăn không?” La Lực ngồi bên giường, đưa một quả quýt qua.
“Cảm ơn.” Đới An đau khổ núp trong chăn, “Sao hôm nay anh lại lên núi?”
“Công ty không có gì làm nên đến đây thư giãn.” La Lực vui vẻ nói, “Không ngờ vừa lên núi liền thấy cậu nằm ở ven đường.”
“. . . . .” Đới An vô cùng bi phẫn, “Anh nhớ đừng nói cho Nặc Nặc biết.”
Nếu tên này thật sự chưa chết tâm, hắn nhất định sẽ dùng chuyện này làm cớ để tiếp cận Tô Nặc! Mình phải cố hết sức ngăn cản chuyện này xảy ra!
“Quan hệ của cậu và cậu ấy có vẻ không tệ.” La Lực tùy ý mở nắp một chai nước.
“Đúng là không tệ.” Đới An gật đầu.
“Vậy cậu kể cho tôi nghe về xì-căng-đan của cậu ấy được không?” La Lực rất có hứng thú với vấn đề này — Hắn thật sự rất thích trêu chọc Tô Nặc! Bởi vì phản ứng ngu ngốc của tên ngốc kia rất đáng yêu!
“Không có!” Là một người đại diện đạt tiêu chuẩn, ái phi nghiêm mặt từ chối, “Nặc Nặc giữ mình trong sạch, không có xì-căng-đan nào hết!”
“Vậy sao?” La Lực nhếch miệng cười ẩn ý.
“Đương nhiên là thật!” Đới An nghiêm túc nói, “Làm ơn đừng đem chuyện này ra đùa giỡn.”
“Nhưng tôi đã cứu cậu, tốt xấu gì cũng nên trả ơn một chút chứ.” Giúp người rồi đòi trả ơn, đúng là vô sỉ quá sức tưởng tượng!
Tôi rất cảm ơn anh, nhưng chuyện đó và Nặc Nặc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Đới An chân thành nói, “Nặc Nặc đã công khai quan hệ của mình rồi, cậu ấy và giám đốc Âu Dương rất yêu nhau, anh không có cửa chen vào đâu, làm ơn bỏ cuộc đi.”
“Cậu ấy nói với cậu rồi à?” La Lực bị chọc cười, đúng là ngốc một cách đáng yêu.
“Tóm lại chuyện này nên dừng ở đây đi.” Đới An nói, “Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để lộ bất kì thông tin gì về Nặc Nặc cho anh biết!” Đúng là người đại diện có giáo dục!
“Được rồi, chúng ta nói chuyện cậu trả ơn tôi thế nào đi.” La Lực nhân từ nói, “Năm trăm ngàn được chứ?”
“. . . . . .” Đới An sửng sốt, “Cái gì?”
“Tiền thù lao.” La Lực ra vẻ kinh ngạc, “Cậu tưởng tôi ăn không ngồi rồi chạy đi cứu cậu à?”
“Vậy cũng không cần. . . . Năm trăm ngàn nhiều vậy đi?” Đới An cảm thấy vô cùng bối rối, thật sự rất muốn gào thét! Sớm biết vậy đã không để hắn phát hiện ra mình! Dù sao bây giờ kiểm tra cũng không có gì nghiêm trọng!
“Nếu không thì thế này đi, nể tình quen biết tôi tính cậu 80% thôi.” La Lực đề nghị.
80% của năm trăm ngàn là bốn trăm ngàn đó! Đới An đau khổ thoi thóp, “Anh ném tôi trở lại rừng cây đi.”