Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 110: Ngoại truyện 12



Nhật kí quay phim (12)

Đi tiểu không được là chuyện vô cùng đáng sợ! Vì thế sáng hôm sau, ái phi ở lại trong khách sạn dùng laptop của La Lực lên mạng! Còn La Lực thì bị tàn nhẫn đuổi xuống tiệm Internet ở dưới lầu, chen chúc trong đám đông học sinh trung học và khói thuốc mà xử lí chuyện công ty!

Mở baidu ra, lúc đầu Đới An gõ dòng chữ “tôi đi tiểu rất khó khăn” vào khung tìm kiếm, nhưng lại cảm thấy mình hơi thô tục, vì thế quyết định đổi lại thành “tiểu tiện không thoải mái, phải làm sao bây giờ”, rồi chột dạ nhấn nút tìm kiếm.

Cánh cổng của thế giới lập tức được mở ra!

Hàng trăm ngàn trang web có liên quan liền nhảy ra!

Đông đảo đấng mày râu dùng nick ảo thẳng thắn bày tỏ mình bị mắc chứng đi tiểu nhiều!

Phải nói là quá phiền!

Đới An nhấp đại vào một đường link, chủ topic đau khổ bày tỏ mỗi lần đi tiểu đều giống như chịu cực hình, tiểu mãi mà không được thật khiến người ta cảm thấy sốt ruột! Không chỉ đau khổ về mặt sinh lí mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến mặt tâm lí!

Quá đúng! Ái phi kìm lòng không đậu mà gật đầu một cái!

Sau đó bên dưới lập tức có một chuyên gia với ảnh đại diện là hình bác sĩ bình luận: Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chủ topic bị như vậy là do thủ dâm quá nhiều.

Mẹ nó. . . . . Ái phi giận dữ đổi sang trang web uy tín khác, quả nhiên trông chuyên nghiệp hơn nhiều, nhưng tâm tình của hắn cũng không khá hơn là bao! Bởi vì cho dù có tra thế nào đi nữa, mọi người đều nhất trí rằng đi tiểu không thoải mái là do tuyến tiền liệt có vấn đề!

Đúng là quá thê thảm!

Có khi nào là do tối qua sợ hãi quá độ hay không? Đới An tự an ủi mình, sau đó mở diễn đàn lá cải mà Tô Nặc hay xem, tùy tiện đăng nhập vào một nick ảo! Về phần tại sao ái phi lại có nick ảo, đó là do Tô Nặc thường xuyên rảnh rỗi không có gì làm giả mạo fan cuồng của mình đăng một vài topic như “mọi người cảm thấy Tô Nặc hợp với vai diễn một vị đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa hay một vị cảnh sát oai phong”, da mặt dày cực kì! Là một người đại diện đủ tiêu chuẩn, khi gặp những chuyện như thế này, ái phi nhất định phải dùng một nick khác để giật tem của bài viết, tranh luận kịch liệt về cảnh sát và đại hiệp, sau đó hướng các bình luận vào mục đích chính, đề phòng trường hợp bình luận đi chệch quỹ đạo, chuyển sang các câu như: “Nặc Nặc đâu có hợp với hình tượng của hai nhân vật đó, Nặc Nặc chỉ thích hợp diễn vai nam sủng thôi”, như vậy nhất định sẽ tổn thương lòng tự trọng của Tô Nặc!

Bởi mới nói làm người đại diện là một công việc vô cùng gian khổ và khó khăn!

Đới An đắn đo một lúc, sau đó mới đăng câu hỏi của mình lên!

Loại chuyện đi tiểu không thuận lợi rất dễ khiến mọi người bùng nổ! Đã vậy người đăng bài viết này còn là một cô gái! Cái này càng bùng nổ hơn!

Đúng vậy, do lúc đăng nhập không chú ý, ái phi đã đăng nhập vào một acc nữ! Có tên là Chỉ thích váy ngắn sọc ca-rô! Mát mẻ vô cùng luôn!

Đến khi ái phi dở khóc dở cười phát hiện ra chuyện này, trong topic đã có hơn mấy chục bình luận, mọi người đều cảm thán con gái bây giờ thật cởi mở và phóng khoáng, vấn đề này mà cũng dám hỏi!

Vì thế quý ngài “Chỉ thích váy ngắn” đành phải đi xin xóa bài, không ngờ lại bị admin từ chối thẳng thừng, lí do là bài viết này đang hot, nếu có bình luận ác ý thì cứ thông báo, tóm lại là không thể xóa bài!

Đới An trợn mắt há mồm, mới có ba phút ngắn ngủi mà đã trở thành bài hot?! Tốc độ gì mà kinh khủng vậy! Nhưng nội dung của nó còn kinh khủng hơn, mấy bình luận phía dưới đều không hẹn mà gặp hỏi chung một vấn đề — Có phải lúc đó có một anh chàng đẹp trai đứng bên ngoài toilet hay không?

Ái phi hóa đá, bởi vì hắn chợt nghĩ đến La Lực! Ái phi nhịn không được trả lời lại — Anh chàng đẹp trai thì không có, chỉ có một tên mặt sẹo, có vấn đề gì không?

Vì thế mọi người lại bắt đầu cảm thán khẩu vị của chủ topic nặng quá nha, nhưng đàn ông mặt sẹo cũng có sức hút riêng, chủ topic đã yêu thầm anh ta bao lâu rồi?

Đới An hít một hơi — Sao tôi có thể yêu thầm hắn chứ!?

Mọi người trên mạng đều hối hả a a a, chủ topic đừng căng thẳng như thế, thật ra đa số con gái đều như vậy, khi người con trai mà mình thích đứng trước cửa toilet thì tình huống sẽ trở nên khó khăn! Chủ topic đừng lo, đợi đến khi bạn thành công cua được anh ta thì chứng bệnh này sẽ hết thôi!

Diễn đàn này còn không đáng tin bằng chương trình quảng cáo nữa! Tại sao lại có người thích mấy trang web dở hơi như thế này!? Đới An cảm thấy không thể hiểu nổi, sau đó nghiêm túc trả lời — Tôi không có thích hắn!

Vì thế mọi người lại hối hả a a a thêm lần nữa, chủ topic khẩu thị tâm phi thật đáng yêu làm sao, nhất định là một cô gái xinh xắn hay thẹn thùng thích mặc váy ngắn sọc ca-rô, nếu em không yêu thầm tên mặt sẹo kia thì làm quen với anh đi, cầu số đo ba vòng và cân nặng!

Cái quái gì thế này. . . . . Đới An thở hổn hển, quyết đoán bấm nút thoát ra!

Nhất định không thể để cái diễn đàn tào lao này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình!

Đương nhiên phải xóa bỏ lịch sử duyệt web nữa!

Về phương diện này, ái phi cao tay hơn Tô Nặc nhiều!

“Ăn cơm thôi.” Mấy phút sau, La Lực đẩy cửa bước vào.

Đới An lập tức nhíu mày, “Sao trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá vậy?!”

“Tôi thật sự chưa hút điếu nào cả.” La Lực nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Tiệm Internet bên dưới toàn là khói thuốc, muốn tránh cũng không được.”

Đới An chậm rãi di chuyển xuống giường, nể tình tên mặt sẹo này hào phóng cho mình mượn laptop lên mạng, tạm bỏ qua mùi thuốc lá trên người hắn vậy!

“Cậu muốn ăn gì?” La Lực giúp ái phi mang giày.

“Mì sợi.” Đới An rất dễ nuôi, “Cái quán ở gần cổng là được rồi.”

“Đi thôi.” La Lực đỡ hắn đứng lên.

“Cảm ơn.” Đới An rất lễ phép, tuy tên này hơi phiền phức một chút nhưng mình cũng phải nói cảm ơn!

“Đừng khách sáo.” La mặt sẹo cười sáng lạn, “Phí mỗi lần phục vụ là hai ngàn, tôi chỉ tính cậu một ngàn sáu thôi.”

Đới An đứng im tại chỗ, đúng là đồ gian thương mắc dịch!

Quán ăn ở gần cổng khách sạn không lớn lắm, nhưng được cái sợi mì vừa miệng và nước canh đậm đà, món ăn kèm cũng rất phong phú! Đới An gọi một dĩa gan heo xào, sau đó nhìn chằm chằm món tôm thủy tinh của La Lực, hình như cái kia ăn ngon hơn nhiều, nhưng kêu thêm một phần nữa rất lãng phí!

“Muốn đổi với tôi không?” La Lực hỏi.

“Có thể đổi với anh sao?” Ái phi vui vẻ hỏi lại.

“Đương nhiên là không.” La Lực cúi đầu húp một ngụm canh, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Đới An á khẩu, lẽ ra không nên mong chờ vào loại người này!

Ăn được một nửa, La Lực phải đi ra ngoài nghe điện thoại, ái phi vô cùng ấu trĩ gắp trộm tôm của người ta.

“Ái phi!” Tô Nặc gọi điện thoại tới.

“Ủa, cậu không đóng phim à?” Đới An buồn bực hỏi.

“Đang chuẩn bị ăn cơm.” Tô Nặc nói, “Tình hình ở nhà anh thế nào rồi?”

“Không có gì.” Đới An tiếp tục ăn trộm tôm, “Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, La Lực đúng là đồ đáng ghét!”

“Tôi đang ăn cơm ngon lành, anh đừng nhắc đến hắn!” Tô Nặc căm hận nói, sau đó nghiêm túc hỏi, “Hắn lại đến tìm anh để hỏi thăm tin tức của tôi phải không?”

“Không phải.” Đới An cảm thấy hơi 囧.

“Vậy tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến hắn?” Tô Nặc cảm thấy khó hiểu.

“Tôi chỉ muốn cảm thán một chút thôi.” Đới An nhét con tôm cuối cùng vào trong miệng.

“Đúng vậy, hắn rất đáng ghét!” Tô Nặc bổ sung, “Nói không chừng hắn còn có sở thích biến thái, thích mặc quần lót màu đỏ!”

Ái phi lập tức nhớ tới quần lót màu đỏ hình Fuwa của mình! Vì thế bình tĩnh chuyển đề tài, “Gia, tập trung ăn cơm đi.”

“Vậy tôi cúp trước, khi nào rảnh tôi gọi lại cho anh.” Tô Nặc cũng rất sốt ruột đi ăn cơm! Tín hiệu không tốt khiến cho ái phi không thể nắm bắt tình hình ở hai nơi, thật sự rất khó lựa chọn!

Sau khi cúp điện thoại, Đới An tiếp tục ăn mì của mình, La Lực quay lại, thấy tô của mình không còn miếng nào, cười đến đau dạ dày.

Đới An bình tĩnh ợ một cái.

Vì thế chiều hôm đó, trợ lí của tổng giám đốc La lại nhận được một tin nhắn cực kì vô nhân đạo khác — Tiếp tục dời ngày trở về công ty.

Trợ lí khóc lóc chạy đi tìm phó tổng giám đốc.

Rèm cửa sổ che khuất ánh sáng bên ngoài, Đới An ôm chăn ngủ trưa, La Lực tựa người vào giường, ngồi bên cạnh hắn lên mạng.

Mặc dù ái phi đã xóa sạch mấy trang web mình truy cập, nhưng hiển nhiên ái phi không biết được một sự thật vô cùng đáng sợ — La mặt sẹo chính là xã hội đen! Laptop của xã hội đen sao có thể đơn giản như vậy được!

Vì thế việc tiểu tiện khó khăn đã hoàn toàn bại lộ dưới mắt của La Lực! Đương nhiên bao gồm cả đống bình luận kia! Vì thế hắn lại cười như điên suốt ba phút!

Thật ra nghĩ kĩ lại, từ khi đưa người này xuống núi đến giờ, hình như mình không thể ngừng cười!

“Sao anh không về giường của mình mà cười!?” Ái phi bị đánh thức.

“Suỵt suỵt. . .” La Lực huýt gió.

. . . . . .

Đới An im lặng nhìn hắn một cái, “Hình như tâm tình của anh rất tốt?”

La Lực nhếch miệng cười, “Nhìn ra rồi sao?”

Thằng ngốc cũng có thể nhìn ra!

Đới An đứng dậy đi toilet, tiếng huýt gió khiến hắn muốn đi xuỵt xuỵt!

Vừa mới kéo khóa quần xuống, còn chưa kịp xuỵt ra, La Lực đột nhiên đứng ngoài cửa hỏi, “Tối nay muốn ăn gì?”

Đới An bi phẫn nói, “Chờ tôi đi toilet xong rồi hỏi có được không?”

“Được rồi, vậy tôi chờ cậu ra ngoài.” La Lực tựa vào cửa phòng huýt gió.

Độ cách âm của toilet khách sạn không tốt lắm, thậm chí còn không có khóa cửa! Vì thế ái phi nhỏ lại gặp trục trặc! Xuỵt xuỵt vô cùng vất vả!

Ba phút sau, Đới An lờ đờ đi ra khỏi toilet, hai chân như nhũn ra!

La Lực nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.

Tình tiết cẩu huyết “nữ chính vấp ngã vừa lúc ngã vào lòng nam chính” chỉ có trong tiểu thuyết thật sự rất cảm động!

“Không thoải mái hả?” La Lực biết rõ còn cố hỏi, dìu ái phi về giường.

“Không có gì.” Ái phi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, lần trước tiểu không được có thể giải thích bằng lí do bị dọa sợ, lần này là thế nào đây!?

Mình không có thủ dâm quá độ thật mà!

Chẳng lẽ tuyết tiền liệt của mình thật sự có vấn đề?

“Tối nay muốn ăn gì?” La Lực siết chặt bụng nhỏ của ái phi.

“Không ăn, anh ăn một mình đi.” Đới An không còn chút khẩu vị nào.

“Tại sao?” La Lực rất cố chấp.

Bởi vì tôi có nỗi niềm khó nói! Ánh mắt của ái phi ngập tràn bi thương.

“Được rồi, không muốn ra ngoài cũng được.” La Lực đưa laptop của mình cho Đới An, “Cậu tự chơi một mình đi, tôi xuống tiệm Internet dưới lầu xử lí công việc, sau đó mua ít thức ăn ở ngoài cho cậu.”

“Ừ.” Đới An hoàn toàn không có tâm tình nghe hắn nói!

Sau khi La Lực ra ngoài, Đới An tiếp tục ôm ấp hi vọng nhỏ nhoi, lên mạng tra cứu vấn đề đi tiểu không được, sau đó lại thở dài khi muốn xuỵt!

Vốn đã chuẩn bị tâm lí chịu khổ, nhưng ngoài dự đoán của hắn, lần này cực kì thuận lợi, không gặp bất cứ trở ngại nào!

Lo lắng về tuyến tiền liệt lập tức bay sạch, lúc đầu ái phi rất vui vẻ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, ái phi lại cảm thấy buồn bực!

Bởi vì hình như chỉ khi nào tên mặt sẹo ở ngoài cửa, tình trạng này mới xảy ra!

Đây là nguyên nhân quái quỷ gì?

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, sắc trời đột nhiên tối sầm, vô cùng phù hợp với tâm tình hiện giờ của ái phi!

“Tối nay ăn hủ tíu xào không?” La Lực gọi điện thoại tới.

“Ừ.” Tự dưng ái phi rất muốn cúp điện thoại!

“Hai mươi phút nữa tôi sẽ quay lại.” La Lực tiếp tục hỏi, “Cậu muốn ăn canh xương bò hay canh cá viên?”

Nhưng ái phi đã cúp điện thoại!

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên ái phi không có lễ phép như thế!

Nhưng không còn cách nào khác!

Bởi vì ái phi cảm thấy hơi chóng mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.