Sau khi xác định mình không có thầm mến Khâu Tử Ngạn, Tô Nặc lập tức cảm thấy bụng mình kêu âm ỉ! Vì thế hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý thưởng thức đồ ăn ngon, phát hiện món nào cũng rất hấp dẫn! Nhất là bánh chưng ngọt, ngọt ngọt mềm mềm vô cùng tuyệt vời! Đáng tiếc trong dĩa chỉ còn lại hai cái cuối cùng! Dĩ nhiên không đủ nhét kẽ răng!
Đúng là quá đáng tên này dám thừa dịp mình không để ý ăn hết hơn phân nửa! Tô Nặc vô cùng tức giận! Sao có thể như vậy chứ ít nhất cũng phải chừa lại một nửa cho người ta!
“Ăn chút rau xanh đi.” Âu Dương Long đưa cho Tô Nặc một chén canh rau nhỏ.
Ai muốn ăn loại rau cỏ ngay cả một miếng thịt cũng không có vừa nhìn là thấy ngán này! Tô Nặc nói, “Chúng ta có thể gọi thêm một phần bánh chưng ngọt không?”
Loại yêu cầu nhỏ này chắc chắn hắn sẽ đồng ý, thôi thì gọi thêm một phần thịt xông khói cuộn cần tây hoặc lạp xưởng xào ớt xanh cũng rất tốt!
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Âu Dương Long lại mở miệng từ chối, “Không được!”
Mẹ nó không được là sao keo kiệt quá đi! Tô Nặc bất mãn lật bàn trong lòng! Mời người ta ăn cơm mà chẳng có thành ý gì hết!
“Cậu vừa ăn hết nguyên dĩa, món này ăn nhiều sẽ khó tiêu hoá.” Âu Dương Long giải thích.
Nani? Tô Nặc nghe vậy thật buồn bực, “Tôi có ăn cái nào đâu.” Rõ ràng tôi chỉ ăn có hai cái cuối cùng thôi mà!
“Trí nhớ của cậu không kém vậy chứ?” Âu Dương Long dở khóc dở cười, “Tôi đang đau răng nên không thể ăn đồ ngọt, thật sự là một mình cậu ăn hết.”
. . . . .
Ngài giám đốc hiển nhiên sẽ không nhàm chán tới mức lấy chuyện này ra đùa, cho nên. . . Thật sự là lúc nãy mình ngẩn người ăn luôn?! Tô Nặc đứng trong gió bối rối cảm thán! Vừa rồi tâm trạng nặng nề suy nghĩ tán loạn, cứ tưởng sẽ mất hết khẩu vị không ăn được gì, ai ngờ bản chất ăn hàng vẫn không thay đổi, bất tri bất giác đã giành hết thức ăn theo bản năng, đúng là quá mất mặt!
Tất cả đều là lỗi của Khâu Tử Ngạn! Hoàn toàn là vì cái tên cơ bụng thích mặc đồ phụ nữ dở hơi này! Tô Nặc liều mạng trốn tránh trách nhiệm! Vì vậy tinh thần của mình mới hoảng hốt như thế!
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
“Hắt xì!” Khâu Tử Ngạn bị rủa đến ngứa mũi, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng bếp có tiếng nấu ăn, Đường Tiểu Ngữ đang nấu cơm.
“Ăn trễ vậy sao?” Khâu Tử Ngạn đi tới.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ lau tay, không biết tại sao lại cảm thấy có chút xấu hổ.
“Thơm quá.” Khâu Tử Ngạn xoay người ngửi, “Thịt kho à? Tôi cũng muốn ăn.”
“. . . . .” Đường Tiểu Ngữ lấy một cái chén lớn, đi đến bên nồi múc cơm cho hắn.
Đường Tiểu Ngữ dừng tay, còn tưởng hắn muốn nói chuyện đánh nhau, chờ nửa ngày cũng không thấy câu tiếp theo, vì thế thở phào nhẹ nhõm, “Hết choáng rồi, không sao cả.”
“Nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho tôi biết.” Khâu Tử Ngạn vỗ vỗ vai cậu ta, ánh mắt thật hiền hoà, “Đừng chịu đựng một mình.”
Đường Tiểu Ngữ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Thấy cậu ta hình như không có tâm tình nói chuyện phiếm, Khâu Tử Ngạn đổi đề tài, “Chừng nào mới được ăn? Tôi đói quá.”
“Xong ngay đây.” Đường Tiểu Ngữ gắp trứng kho và thịt vào trong chén, dặn dò trước, “Tôi tuỳ tiện làm thôi, chắc không ngon đâu.” Ngôi sao lớn hẳn đều ăn cao lương mĩ vị mỗi ngày, loại thức ăn này. . . Có khi sẽ bị ghét bỏ.
“Làm gì có, mùi rất thơm mà.” Khâu Tử Ngạn bưng hai cái chén, “Chúng ta vào phòng khách ăn, có thể thuận tiện xem TV!”
Đường Tiểu Ngữ bỏ nồi vào trong bồn rửa, lau khô tay rồi đi vào phòng khách, di động trong túi quần đột nhiên rung lên.
Nhìn hai chữ “anh Hàn” trên màn hình, cuối cùng nhẹ nhàng bấm từ chối.
Trong quán Thảo Sơn Điện, Tô Nặc ăn uống no nê xong thì vô cùng muốn dang tay dang chân ra xoa bụng, mỗi cái lỗ chân lông đều đặc biệt thỏa mãn!
“Muốn ra ngoài một chút không ?” Âu Dương Long mời, “Phong cảnh buổi tối rất đẹp.”
“Chúng ta nên về thôi.” Tô Nặc không muốn đi nữa, ăn no rồi không nên nhúc nhích để đồ ăn tiêu hóa, như vậy mới khoa học!
Sao mà lười thế. . . Âu Dương Long sờ sờ cằm, giả bộ lơ đãng nói, “Trên đỉnh núi có một quán nhỏ bán nước trái cây, không biết có còn ở đó không ta.”
Í í, nước trái cây! Tô Nặc dựng thẳng lỗ tai.
“Lần trước khi tôi đến đã uống một ly nước dâu rừng, trong đó còn bỏ thêm chanh nghiền, chua chua ngọt ngọt rất là ngon.” Âu Dương Long chậm rãi nói.
Tô Nặc nuốt một ngụm nước miếng, sau khi ăn no uống thêm một ly nước dâu chua chua ngọt ngọt có vẻ rất được đó!
“Không muốn đi tản bộ thật sao?” Giám đốc hỏi.
“Chúng ta đi thôi.” Tô Nặc vô cùng hưng phấn.
Thật dễ dụ. . . Tâm tình Âu Dương Long rất vui, nhấn nút gọi tính tiền.
Ba phút sau, không người phục vụ.
Năm phút sau, vẫn không người phục vụ.
Mười phút sau, Âu Dương Long chuẩn bị xuống lầu tính tiền, nào ngờ vừa đứng lên, một người đàn ông cường tráng cao lớn thô kệch cầm hoá đơn đẩy cửa bước vào.
“Phụt!” Tô Nặc phun trà đầy bàn! Theo lí mà nói, người phục vụ lẽ ra phải là mấy em gái mảnh mai dễ thương chứ, cho dù không phải em gái cũng có thể là mấy cậu thanh niên mảnh khảnh chuyên nghiệp, người này. . . Anh chàng đô con lưng hùm vai gấu là thế nào đây! Lưng hùm vai gấu thì thôi đi, tại sao còn phải đeo kính đen và khẩu trang? Hơn nữa bộ đồ kia rõ ràng mặc không vừa, cúc áo sắp bung hết rồi kia kìa!
Chuyện này không khoa học!
“Chào quý khách, tổng cộng hết 423 đồng.” Anh chàng đô con thanh thanh cổ họng, có ý đồ giả giọng.
Tôi sát, Tô Nặc nổi da gà, đừng biến thái như vậy có được không, cho dù là Khâu Tử Ngạn mặc váy cũng không gớm bằng! Chỗ này nhất định là hắc điếm! Nói không chừng sau một giây nữa tên này sẽ rút ra con dao phay, ép buộc khách hàng giao ví tiền và trang sức vàng!
*hắc điếm: một loại nhà trọ trá hình của bọn cướp.
Thật sự quá đáng sợ!
“Mục Thu?” Âu Dương Long nhíu mày đánh giá người vừa tới.
“. . . Ha ha ha ha ha Mục cái gì Thu chứ chú em nhận lầm người rồi.” Anh chàng đô con xoay người muốn chạy.
“Đùa cái trò quỷ gì vậy.” Âu Dương Long túm hắn, hiển nhiên cũng rất giật mình.
Má ơi cư nhiên là người quen! Tô Nặc càng thêm hâm mộ ngài giám đốc, quan hệ thật rộng rãi, ngay cả giới biến thái cũng quen biết!
“Bây giờ nói rất dài dòng.” Ngụy trang bị vạch trần, Mục Thu than ngắn thở dài, bi phẫn cầm tay Âu Dương Long, “Anh em chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
“Thôi đừng.” Âu Dương Long dùng sức rút tay ra, lạnh lùng vô tình nói, “Hôm nay tôi bề bộn nhiều việc, lần khác đi.”
“Này ——”
“Nặc Nặc chúng ta đi!” Âu Dương Long vô cùng dứt khoát kéo Tô Nặc bỏ chạy, để lại một mình anh chàng đô con rít gào, “Ít ra cũng phải trả tiền hoá đơn chứ!” Có lương tâm một chút bộ chết hả!
“Người bạn kia của anh ——” Tô Nặc vừa chạy vừa hỏi.
“Chúng tôi không hề quen biết!” Âu Dương Long kiên quyết cắt lời Tô Nặc! Nếu biết trước sẽ không tới đây ăn cơm! Có loại bạn thế này thật sự quá xấu hổ! Mặc áo sơmi hồng nhạt và quần yếm ca-rô giả trang nhân viên phục vụ còn uốn éo giọng nói quả thật không thể đỡ được!
Nhưng thật ra anh chàng đô con hoàn toàn vô tội, hắn là bị tình yêu ép buộc!
Là tổng giám đốc của một chuỗi nhà hàng, bình thường Mục Thu vô cùng nóng nảy và nghiêm khắc! Nếu có ai dám bắt hắn mặc áo sơmi hồng phấn đóng giả nhân viên phục vụ, tổng giám đốc Mục nhất định sẽ nổi sùng phun lửa gào thét vào mặt người đó!
Nhưng người đưa ra yêu cầu này với hắn lại cố tình là Chung Ly Phong Bạch!
Chung! Ly! Phong! Bạch! Đây là cái tên ngập tràn ý thơ đến cỡ nào!
Mà chủ nhân cái tên này chính là một vị đạo diễn cực kì cực kì tân tiến!
Tổng giám đốc Mục thích hắn quá chừng, vì vậy thường xuyên liều chết chạy tới studio.
“Lisa cô nghiêm túc một chút coi!” Đạo diễn Chung đứng trên ghế rống giận! Mặt trời chiều ngả về phía tây, chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của Chung Ly Phong Bạch, thật sự là vừa gợi cảm vừa quyến rũ! Tổng giám đốc Mục cảm thán trong lòng, sau đó sửa sang lại cà vạt đi tới.
“Mấy ngày nữa cô sẽ đóng vai đối thủ của Tô Nặc, tình trạng này tuyệt đối không được!” Chung Ly Phong Bạch nhảy xuống ghế dựa, “Cô hoàn toàn không nhập vai vào nhân vật, diễn xuất rất thừa thãi!”
Tổng giám đốc Mục si mê nhìn hắn, trong đầu hiện ra mấy từ ngữ tuyệt hay như “hoa hồng rực lửa”!
“Đạo diễn à tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi.” Nữ chính vô tội nói, “Nếu không đạo diễn dạy tôi đi?”
“Xem cho kĩ nè!” Đạo diễn Chung hào phóng cởi áo khoác, ra lệnh cho nam chính, “Nằm xuống!”
Nam chính ngoan ngoãn nằm ngửa xuống, vô cùng điềm đạm đáng yêu!
“Trước tiên cô phải dùng ánh mắt quyến rũ hắn!” Chung Ly Phong Bạch tự làm ví dụ, giạng chân đặt mông trên người nam chính.
Mẹ kiếp!! Tổng giám đốc Mục nhất thời vô cùng khó chịu!
“Bây giờ cậu hãy coi tôi là Lisa!” Chung Ly Phong Bạch nhìn nam chính, “Thư sinh vào kinh thành gặp được hồ yêu ngàn năm, vì thế động tình, muốn mây mưa một phen nhưng lại sợ bị hút dương khí! Tôi sẽ dùng hết sức quyến rũ cậu, cậu nhất định phải chú ý biểu đạt tâm trạng bối rối!”
Dùng hết sức quyến rũ. . . Tổng giám đốc Mục nắm tay rắc rắc.
“Vị thư sinh này.” Chung Ly Phong Bạch yếu ớt đè lên người hắn, mị nhãn như tơ nói, “Đằng trước là bức tường quỷ nổi tiếng, chàng dám tới đó một mình sao?”
“Vị cô nương này, nam nữ thụ thụ bất thân, cô, cô mau ngồi dậy đi.” Nam chính lập tức biến sắc.
Chẳng lẽ ngươi không biết đẩy hắn ra? Mặt của tổng giám đốc Mục lạnh như băng!
“Chàng ngồi dậy làm gì?” Chung Ly Phong Bạch được một tấc lại muốn tiến một thước, vô cùng gợi tình lắc mông, “Bây giờ bốn bề vắng lặng, thôi để thiếp dạy cho chàng chút việc vui vẻ, thế nào?”
“Cô, cô nương đang nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu.” Nam chính mặt đỏ tai hồng.
Ngươi nghe không hiểu? Tổng giám đốc Mục cười lạnh, giả bộ xử nam ngây thơ cái gì chứ!
“A, chỗ này của thiếp đau quá nóng quá.” Chung Ly Phong Bạch kéo tay nam chính, ấn lên ngực của mình, thở gấp nói, “Chàng giúp thiếp xoa xoa một cái đi. . .”
Máu mũi của tổng giám đốc Mục phun ào ào.
“Á!” Nữ chính hoảng sợ thét chói tai.
“Cô la cái gì? Bây giờ chưa tới phiên cô diễn đâu!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng bất mãn, “Nghiêm túc xem tôi diễn nè!”
“Tôi thấy máu là choáng.” Nữ chính trợn trắng mắt, ngã cái đùng xuống đất.
Studio nhất thời loạn hết cả lên, đạo diễn Chung một mặt chỉ huy người đưa nữ chính lên xe cứu thương, một mặt cầm túi chườm nước đá đặt trên cổ Mục Thu.
“Cảm ơn.” Tổng giám đốc Mục dùng khăn tay bịt mũi, ồm ồm nói.
“Anh đến đây lúc nào?” Chung Ly Phong Bạch thật buồn bực.
“Tình cờ đi ngang qua, không có việc gì nên ghé thăm em một chút.” Mục Thu kiếm cớ —— Thật ra không phải tiện đường! Là hắn cố tình lái xe hết ba vòng mới tới! Nhưng chuyện này dĩ nhiên không thể nói ra! Bởi vì theo truyền thuyết trong giới nghệ thuật, duyên phận tình cờ tốt hơn nhiều so với bày mưu tính kế!
Anh không có gì làm thì biến về nhà đi! Chạy tới studio của ông phun máu mũi làm gì! Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng! Thật sự rất muốn gọi bảo vệ tới lôi hắn ra ngoài đập một trận. . . Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi! Bởi vì Mục Thu là nhà đầu tư chính, là Thẩm Vạn Tam là Triệu Công Minh [1], tuyệt đối không thể trêu vào!
Vì thế dân nghệ thuật đạo diễn Chung đành phải khom lưng nói, “Gần đây trời nóng, anh nên ăn nhiều sâm bổ lượng cho giải nhiệt.”
“Em làm cho anh ăn!” Tổng giám đốc Mục quyết định thật nhanh.
Ông hoàn toàn không có ý này! Chung Ly Phong Bạch trợn mắt há hốc mồm, tôi chỉ tùy tiện tìm đề tài để nói thôi được không!
“Vậy tối mai nhé.” Mục Thu nói, “Em có thể tiếp tục nói chuyện lần trước, thảo luận về nghệ thuật cho anh nghe.”
“Vậy thôi để anh hẹn đạo diễn Tây Môn.” Mục Thu bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, “Lần trước gặp ổng trong tiệc rượu, ổng nói muốn bàn với anh về Monet [2] và van Gogh [3], cùng với bộ phim mới 《Loạn thế giai nhân Hách Mỹ Lệ》của ổng.”
“Ha ha ha ha tôi đùa thôi.” Chung Ly Phong Bạch lập tức ép nước mắt chảy ra, nhiệt tình cầm tay hắn, “Tôi làm sâm bổ lượng cực kì ngon, anh thích nước cốt dừa hay đậu đỏ?”
“Cái nào cũng thích.” Mục Thu rất hài lòng, “Tối mai anh lái xe tới đón em.”
Chung Ly Phong Bạch ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại bi phẫn ngâm thơ.
Những tên thương nhân thô lỗ này!
Cứ tưởng có tiền!
Là có cả thế giới!
Tôi đây chỉ có thể cười lạnh!
Linh hồn nghệ thuật trong lòng!
Bùng cháy!
Còn tôi!
Chính là!
Phượng hoàng kim sắc!
Rực lửa!
Sau này đạo diễn Chung bắn thơ rất nhiều, mọi người hãy chuẩn bị tâm lí *vuốt mồ hôi*