Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 20



“Chúng ta có cần gọi điện thoại cho đội tìm kiếm không?” Tô Nặc hỏi.

Âu Dương Long thử dùng tay không bò sườn núi, phát hiện nếu cố gắng mình vẫn có thể miễn cưỡng leo lên, nhưng nếu thêm một Tô Nặc, thật sự không có khả năng, vì thế hắn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, phát hiện. . . Hết pin.

“Dùng của tôi này.” Tô Nặc vội vàng sờ túi quần, sau đó vô cùng buồn bực nói, “Ủa, điện thoại của tôi mất rồi!”

Âu Dương Long sửng sốt, “Không phải rớt mất rồi chứ?”

. . . . .

Mẹ nó đúng là rớt mất thật rồi! Tô Nặc sờ toàn thân từ trên xuống dưới, lập tức cứng đờ! Chuyện này không khoa học! Bình thường cảnh tượng này chỉ nên xuất hiện ở trong phim! Vì trốn tránh quân truy đuổi, nhân vật chính rớt xuống vách núi kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay, cẩu huyết vô cùng luôn! Nhưng nếu thật sự là phim, lẽ ra bây giờ thế ngoại cao nhân nên đạp mây xuất hiện chứ! Sau đó áo bào trắng tung bay râu dài bồng bềnh nói: “Vị công tử này, ta thấy ngươi rất có cốt cách, trời sinh thông minh, quả nhiên là nhân tài luyện võ trăm năm khó gặp! Nay ta và ngươi hữu duyên gặp nhau tại đây, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, sau khi học xong ngươi có thể xưng bá võ lâm, thống nhất thiên hạ! Ha ha ha ha”, như vậy mới có thể phát triển tình tiết tiếp theo chứ?!

*Hàng Long Thập Bát Chưởng là môn võ công chí dương chí cương trong thiên hạ, uy lực tuyệt luân, có khả năng hàng long phục hổ, do đó chỉ phù hợp với nam giới, mà phải là người chính trực và dũng mãnh.

Cho dù có xui như nấm mốc cũng không thể như vậy được! Tô Nặc nắm tay kháng nghị, tình tiết lừa đảo lại không mạch lạc, đã vậy happy ending còn chưa chịu xuất hiện, đúng là bực mình hết sức!

“Đang suy nghĩ gì đó?” Âu Dương Long bất đắc dĩ xoa xoa mặt của hắn, lúc này mà vẫn còn tâm trạng ngẩn người à.

“À không, tôi đang suy nghĩ nên đi như thế nào!” Tô Nặc hoàn hồn, vô cùng nghiêm túc nói!

“Chỉ có thể thử bằng đường cũ.” Âu Dương Long nói, “Tôi đỡ ở phía dưới, cậu cố gắng leo lên.”

“Ừ.” Tô Nặc cảm thấy mình không thể cản trở hắn, vì thế quyết định liều một phen!

Mình là người từng đứng trong gió tuyết chụp quần lót! Tô Nặc tự kỉ động viên tinh thần bản thân! Năm đó hồng quân cũng phải đi thế này, vì vậy loại dốc nhỏ này căn bản chẳng là gì cả! Một mạch vượt qua mười người cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Sau khi hít sâu một hơi, rốt cuộc anh hùng đã bước được bước đầu tiên!

“Chân trái giẫm lên cái hố nông kia.” Âu Dương Long đỡ hông của hắn.

Tô Nặc nơm nớp lo sợ nghe theo, làm ơn xin đừng lăn xuống lần thứ hai!

“Chân trái dùng sức đạp xuống, thử xem tay phải có nắm được rễ cây và cỏ hay không.” Âu Dương Long nói.

Tô Nặc nghe theo hướng dẫn, nhưng không dùng được nhiều sức nên thiếu chút nữa đã trượt chân.

Âu Dương Long đành phải đưa tay còn lại giữ mông của hắn, dùng sức đẩy người lên! Tô Nặc cũng không chịu thua kém, trượt chân một cái lập tức té xuống! May nhờ Âu Dương Long nhanh tay lẹ mắt ôm hắn vào lòng, vì thế hai người lại cùng nhau oanh oanh liệt liệt lăn xuống sườn núi một lần nữa!

Rất có phong cách chàng là gió thiếp là cát!

. . . . .

“Tôi không có cố ý.” Bị Âu Dương Long đặt xuống bụi cỏ, Tô Nặc bình tĩnh giải thích.

“Tôi biết.” Âu Dương Long ngồi xuống, giúp hắn lấy lá cỏ trên đầu.

Tô Nặc cảm thấy mình thật sự rất ngu xuẩn! Vì thế hắn ra vẻ cao thượng nói, “Nếu không anh lên trước đi, tôi ở đây chờ anh.”

“Tôi đương nhiên sẽ không bỏ cậu lại.” Âu Dương Long cởi áo khoác của mình, khoác lên người hắn, “Buổi tối lạnh đấy, cẩn thận coi chừng bị cảm.”

“Anh đúng là một người tốt.” Tô Nặc vô cùng cảm động! Hắn cảm thấy Âu Dương Long thật sự chính là một đóa hoa hoàn hảo không tì vết chỉ nở rộ trong thương giới! Không chỉ lấy việc giúp người làm niềm vui mà còn cực kì dịu dàng!

Âu Dương Long dở khóc dở cười, còn chưa bắt đầu theo đuổi mà đã nhận được thẻ người tốt rồi.

Mắt thấy trời đã tối, đường núi lại không quen, đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm, Âu Dương Long tìm một chỗ bằng phẳng, gom một ít lá khô, dọn dẹp tạp vật xung quanh để tránh bắt lửa.

“Phải qua đêm ở đây?” Tô Nặc nhìn bốn phía tối đen như mực, trông có chút đáng sợ!

“Yên tâm đi.” Âu Dương Long dùng bật lửa châm lửa, “Ở đây nhất định có người đi tuần núi, chừng ba tiếng nữa chắc sẽ có người nhìn thấy ánh lửa rồi tìm đến đây.”

Tô Nặc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên đống lửa tự kiểm điểm, trịnh trọng quyết định sau này mình nhất định phải chăm chỉ tập thể hình! Không chỉ nằm hít đất mà còn phải gập bụng cho tới khi phát điên!

“Lạnh không?” Âu Dương Long hỏi.

“Không lạnh.” Tô Nặc lắc đầu, “Còn anh?”

“Tôi không sao.” Âu Dương Long nhích lại trước mặt Tô Nặc, “Mệt thì vào lòng tôi nằm một lát đi.”

“. . .” Thật ra mệt muốn chết luôn! Tô Nặc hơi động tâm!

Nhưng cảm thấy có chút ngượng ngùng thế nào ấy!

Nhìn hắn do dự híp híp mắt, Âu Dương Long trực tiếp đưa tay ôm người vào lòng, “Ngủ đi, để tôi thức cho.”

“Cảm ơn anh.” Tô Nặc thật sự muốn rơi nước mắt, sao người này lại hiểu ý mình như vậy, “Anh đúng là một –“

“Ngủ ngon.” Giám đốc Âu Dương cắt ngang, từ chối nhận thẻ người tốt lần thứ hai!

Anh đúng là một người tốt! Tô Nặc nhịn không được lại tán thưởng trong lòng thêm lần nữa, sau đó dựa vào trong ngực của hắn, mặt dày ngủ!

Âu Dương Long vỗ nhè nhẹ lưng của Tô Nặc.

Thật ra trải qua một đêm thế này, cũng rất tốt. . . Ngài giám đốc nhìn nét mặt ngoan ngoãn khi ngủ của người trong lòng, cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.

“Tôi không luyện. . .” Tô Nặc mơ mơ màng màng than thở.

“Không luyện cái gì?” Âu Dương Long nghe vậy thì bật cười.

Tô Nặc chau mày, hiển nhiên là cực kì mất hứng! Bởi vì trong mơ hắn nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc trắng kia cư nhiên cho mình luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh!

*Ngọc Nữ Tâm Kinh là môn võ công lợi hại nhất của phái Cổ Mộ, theo lời kể của Tiểu Long Nữ thì đây là môn võ công do tổ sư bà bà Lâm Triều Anh sáng tạo ra.

“Ông thấy tôi giống ngọc nữ ở chỗ nào?!” Tô Nặc rống giận xé quần áo, rõ ràng tôi là đàn ông chuẩn không cần chỉnh! Ông có thể sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi nhưng không thể sỉ nhục cơ bắp của tôi!

“Nhóc con khó dạy!” Tiên ông đạo trưởng bùi ngùi thở dài, “Ngươi có biết Dương Quá và Tiểu Long Nữ phải luyện loại kiếm pháp này mới có thể đánh bại Kim Luân Pháp Vương hay không? Trong chốn võ lâm có bao nhiêu phàm phu tục tử muốn tranh giành cuốn sách này, bây giờ tặng không cho ngươi mà ngươi còn chê ỏng chê eo! Nghiệt súc, ngươi biết sai chưa?”

Tô Nặc cảm thán trong lòng, một lời thoại có thể kết hợp cả Thần điệu đại hiệp, Tân bạch nương tử truyền kì cộng thêm Tây du kí, vừa nhìn là biết đạo diễn nhất định là tên Chung Ly Phong Bạch khùng điên!

*Tân bạch nương tử truyền kì là một phiên bản phim truyền hình chuyển thể từ Bạch xà truyện.

Đây là cái phim truyền hình thối nát gì vậy!

“Tôi hết diễn rồi, ông đi nhận cơm hộp đi, chậm nữa sẽ hết thịt đó.” Tô thiếu hiệp tốt bụng dặn dò, mang kiếm muốn trở về, ai ngờ lại giẫm trúng khoảng không, xui xẻo lăn xuống núi lần nữa!

“Á!” Tô Nặc run rẩy toàn thân.

“Sao thế?” Âu Dương Long vỗ vỗ mặt của hắn.

Tô Nặc giật mình mở to mắt, ngây người nhìn Âu Dương Long.

“Gặp ác mộng à?” Âu Dương Long nhẹ giọng hỏi

“. . . Ừ.” Tô Nặc đổ mồ hôi lạnh. Phim cổ trang đúng là hại người, mình không nên nhất thời hưng phấn hứa với Chung Ly Phong Bạch đóng vai khách mời cho cái phim《Hồ yêu khuynh thành và kẻ bạc tình》của hắn! Nghe tên phim là thấy tào lao rồi!

“Không muốn ngủ, vậy ngồi một lát đi.” Âu Dương Long giúp Tô Nặc mặc áo khoác, “Đã hơn hai giờ rồi, bình thường ba giờ sáng sẽ có đội trị an đi tuần tra.”

“Tôi thấy hơi choáng đầu.” Tô Nặc rầu rĩ, nhất định là do Ngọc Nữ Tâm Kinh!

“Thể chất của cậu kém quá, ít nhiều cũng sẽ bị cảm lạnh.” Âu Dương Long khoác vai Tô Nặc, “Sau khi về nhà nhớ uống thuốc, ngủ một giấc thật ngon là sẽ khoẻ lại ngay.”

Đúng là vừa chu đáo vừa tốt bụng! Tô Nặc rất muốn tặng hắn tấm thẻ người tốt thứ ba! Nhưng còn chưa kịp mở miệng, một tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên!

Có thích khách! Tô thiếu hiệp theo bản năng nhớ tới lời thoại kinh điển này, hắc y nhân che mặt phóng phi tiêu đúng là quá ngầu!

“Là đội trị an.” Âu Dương Long lấy ra khẩu trang trong túi áo, “Đeo vào đi.”

“. . . Trong đội trị an cũng có fan của tôi?!” Tô Nặc mừng thầm, mình đúng là nam nữ ăn sạch già trẻ không chê!

“Tóm lại có thể giảm bớt tin đồn.” Âu Dương Long rất lo lắng cho Tô Nặc, dù sao Tô Nặc cũng là người mẫu, nửa đêm bị người ta phát hiện trong vùng hoang vu cũng không phải là chuyện tốt.

Đội trị an lần theo ánh lửa tới đây, thành công cứu hai người rời núi, đưa đến quán trọ nhỏ ở vùng phụ cận.

Đúng là quán! Trọ! Nhỏ!! Đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn!

“Muốn tới chỗ của Mục Thu không?” Âu Dương Long hỏi, “Là chỗ hồi sáng chúng ta ăn cơm.”

“Không cần đâu.” Tô Nặc đã mệt đến mở không nổi mí mắt, mơ mơ màng màng đi tắm. Ai ngờ chưa tắm được bao lâu thì hết nước ấm! Chỉ còn một ít nước tí tách, đúng là phù hợp với trình độ đơn sơ của quán trọ nhỏ! Tô Nặc đành phải cắn răng tắm nước lạnh, cảm thấy mình cứ như chiến sĩ cách mạng! Sau khi tắm xong thì nặn một ít kem đánh răng từ tuýp kem mini để đánh răng, cuối cùng ngã cái đùng xuống giường.

Mệt chết đi được!

Đợi đến khi Âu Dương Long tắm rửa xong, Tô Nặc đã ngủ bất tỉnh nhân sự! Mặc quần lót giang tứ chi, gần như chiếm hết cả cái giường! Ngài giám đốc dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đẩy hắn qua một bên.

“Hm. . .” Tô Nặc nửa tỉnh nửa mê, theo bản năng chui vào trong ngực của giám đốc!

. . . . .

“Cậu cố ý phải không?” Âu Dương Long bất đắc dĩ.

Đáp lại hắn là tiếng khò khò thoải mái!

Hai người không mặc áo, da thịt trần trụi kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, là tư thế thân mật nhất.

Âu Dương Long ôm chặt Tô Nặc, “Ngủ ngon.”

Ngay cả mùi xà phòng gay mũi cũng lập tức trở nên dễ ngửi.

So với sự ấm áp trong quán trọ nhỏ đơn sơ, giờ phút này, trong khu nghỉ dưỡng sang trọng xa hoa, tổng giám đốc Mục quả thật có thể nói là thê thảm! Tuy rằng cuối cùng hắn đã thành công thuyết phục Chung Ly Phong Bạch ở lại, nhưng mà. . . Rõ ràng có nhiều phòng như vậy! Sao lại cố tình tìm cái phòng bị thủng trần nhà! Thủng thì cũng cố nhịn đi, tại sao tới bây giờ vẫn còn chưa chịu ngủ! Đã bốn năm giờ sáng rồi!

Chung Ly Phong Bạch tựa vào giường, vẻ mặt nghiêm túc cảm xúc lâng lâng! Sao sáng bay trên nóc nhà loang lổ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong phòng!

Trong đêm hè!

Ở nơi se lạnh này!

Tôi tận mắt nhìn thấy!

Một ngôi sao băng!

Gió nhẹ lướt qua cây!

Đó là!

Thanh âm linh hồn nở rộ!

*Người ta cho rằng mỗi một người sống trên đời đều có một ngôi sao chiếu mệnh, khi ngôi sao đó rơi (sao băng) thì người đó sẽ chết. Do vậy, khi nhìn thấy hiện tượng sao băng thì người ta cho rằng sẽ có một ai đó chết.

_______________

Chàng là gió thiếp là cát là tên bài hát nổi tiếng trong Hoàn châu cách cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.