Bởi vì Khâu Tử Ngạn có tên trong danh sách khách mời đi dự buổi tiệc tối nay của tập đoàn Nhân Thụy, vì vậy lúc năm giờ chiều, Đường Tiểu Ngữ hỏi hắn muốn tới công ty chuẩn bị hay không.
“Có gì để chuẩn bị?” Khâu Tử Ngạn bật cười.
“. . . Trang phục hoặc tạo hình gì đó.” Đường Tiểu Ngữ không biết nhiều về cuộc sống của các ngôi sao, vì vậy chỉ có thể đoán bằng kinh nghiệm.
“Không cần, cái này không tính là hoạt động chính thức, chúng ta cứ đi thẳng qua đó là được rồi.” Khâu Tử Ngạn ngồi trên sô pha xem TV, thuận miệng hỏi, “Tối nay ăn gì?”
“Trước khi anh nghỉ trưa, Mạch Kha đã kêu người đưa bữa tối tới.” Đường Tiểu Ngữ lấy nguyên liệu nấu ăn tươi sống trong tủ lạnh ra, “Phương pháp nấu đã được ghi ở phía trên, để tôi làm giúp anh.”
“Lại là phần ăn chuyên dành cho người tập thể hình?” Khâu Tử Ngạn vừa nghe liền hết muốn ăn, “Còn cậu?”
“Cơm chiên còn thừa tối hôm qua.” Đường Tiểu Ngữ trả lời.
“Tôi đổi với cậu.” Khâu Tử Ngạn nói chắc như đinh đóng cột!
Thật sự rất có khí phách!
. . . . .
“Được rồi, bất quá anh phải giấu Mạch Kha.” Đường Tiểu Ngữ lấy một chén cơm thừa ra, “Tôi sợ anh ta lải nhải lắm.”
“Không thành vấn đề.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc giơ tay phải lên, “Tôi đảm bảo.”
Trong phòng bếp có một cái tạp dề nhỏ hình hoa cúc màu hồng nhạt, là sản phẩm tặng kèm khi mua dụng cụ làm bếp. Đường Tiểu Ngữ tùy tiện cầm lên mặc, sau đó đổ dầu vào chảo.
Khâu Tử Ngạn tựa vào cửa phòng bếp, nhất thời nảy sinh ý tưởng làm người đại diện miễn phí cho công ty dụng cụ làm bếp này.
Quà tặng kèm thật sự rất thích hợp!
“Anh muốn ăn cơm chiên dương châu, cơm chiên kim chi, hay cơm chiên thịt bò?” Đường Tiểu Ngữ quay đầu lại hỏi.
“Cái nào cũng muốn ăn.” Khâu Tử Ngạn trả lời vô cùng rõ ràng.
Đúng là lòng tham không đáy!
Đường Tiểu Ngữ lấy đĩa ra, cẩn thận chia cơm thừa thành ba phần.
“Cậu làm thiệt à?” Khâu Tử Ngạn bị cậu ta chọc cười, “Tôi nói đùa thôi, tùy tiện làm một phần là được rồi.”
“Không sao.” Đường Tiểu Ngữ đổ trứng vào trong chảo, “Dù gì cũng nhanh mà, không tới nửa tiếng sẽ xong.”
Lòng trứng trơn mềm gặp dầu sôi liền nhanh chóng đông lại, mùi thơm toả ra, Khâu Tử Ngạn lập tức cảm thấy ngay cả phòng bếp cũng tràn đầy sức sống.
“Giúp tôi xắt một chút hành đi.” Đường Tiểu Ngữ vừa xào trứng vừa nói.
Khâu Tử Ngạn lấy ra một cục tỏi rồi bắt đầu băm.
“Sai rồi!” Đường Tiểu Ngữ không biết nên nói gì, “Cái dài dài kia kìa!”
“Cái đó là rau hẹ mà?” Khâu Tử Ngạn thật buồn bực.
Đường Tiểu Ngữ đành phải tắt bếp, chạy tới tự mình xắt.
. . . . .
“Trông giống quá.” Khâu Tử Ngạn sáp tới để nhìn cho kĩ.
“Đừng dựa gần quá, cay mắt đó!” Đường Tiểu Ngữ nhắc nhở.
“Cay mắt cái gì?” Khâu Tử Ngạn vừa dứt lời liền lập tức chảy nước mắt đầy mặt!
Cực kì cực kì thê thảm!
Thế là một giây sau đó, Khâu Tử Ngạn đã bị đuổi ra khỏi phòng bếp, tội danh là “anh đi xem TV đi, nấu xong tôi sẽ gọi anh”.
Bị ghét rồi. . .
Chuông cửa kêu đing đong, Khâu Tử Ngạn ra mở cửa thì nhìn thấy người đại diện Mạch Kha.
“Đồ đạc đâu?” Khâu Tử Ngạn trực tiếp chìa tay.
Mạch Kha nghe xong rất bất mãn, “Anh có thể nói vòng vo một chút được không!” Đừng biểu lộ hai chữ “công cụ” rõ ràng như vậy chứ! Trái tim thuỷ tinh của tôi dễ vỡ lắm có biết không!
“Không.” Khâu Tử Ngạn dùng một tay chặn cửa, “Mau đưa đồ cho anh.”
*Khâu Tử Ngạn là anh họ của người đại diện Mạch Kha nên sẽ sửa xưng hô lại.
Thật sự quá tàn nhẫn! Mạch Kha rơi lệ, ngoan ngoãn đưa túi đồ cho hắn.
“Hôm nay thời tiết tốt, anh không giữ cậu ở lại ăn cơm.” Khâu Tử Ngạn vỗ vỗ vai người đại diện, “Tạm biệt.”
“. . .” Người đại diện còn chưa kịp nói chuyện, cửa đã đóng sầm trước mặt!
Mạch Kha tiên sinh nghẹn ngào, bi phẫn gọi điện thoại méc dì ba, anh họ quá lạnh lùng quá vô tình con muốn từ chức hu hu hu (╥﹏╥)!
Hơn nữa thời tiết tốt và ăn cơm chiều có liên quan gì chứ! Tôi không phải là người máy ánh sáng có bình ắc quy!
Quá đáng đến mức không biết nói thế nào!
“Chuẩn bị ăn cơm.” Đường Tiểu Ngữ đứng trong phòng bếp gọi.
“Tới ngay.” Khâu Tử Ngạn đặt túi da lên sô pha, vào phòng bếp giúp Đường Tiểu Ngữ bới cơm.
Trong mâm sứ hình chữ nhật màu trắng, cơm chiên dương châu năm màu với đậu hà lan và hạt bắp rải đều, cơm chiên kim chi đỏ chói thơm nồng còn bỏ thêm tỏi tăng vị, cơm chiên thịt bò và bột cà ri vàng óng ánh, quả thật cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
“Cậu là dân chuyên nghiệp?” Khâu Tử Ngạn giật mình.
“. . . Không phải.” Đường Tiểu Ngữ lấy ra một quyển sách dạy nấu ăn trong túi tạp dề, “Học theo trong đây.”
Khâu Tử Ngạn dựng thẳng ngón tay cái với cậu ta.
“Vừa rồi có người gõ cửa phải không?” Đường Tiểu Ngữ vừa rửa tay vừa hỏi.
“Là Mạch Kha.” Khâu Tử Ngạn kéo ghế dựa, “Cậu ta đã trả tiền thuê phòng cho cậu, ban nãy đi lấy hành lí của cậu về.”
Đường Tiểu Ngữ ngừng lại động tác.
“Tôi chưa có xem gì hết.” Thấy cậu ta có vẻ khẩn trương, Khâu Tử Ngạn vội vàng giải thích, “Túi đặt phòng khách, vẫn còn đóng kín.”
“Tôi không có ý đó.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn, “Cảm ơn. . .” Vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh ta lại thật sự để trong lòng.
“Đừng khách sáo.” Khâu Tử Ngạn đưa đũa cho cậu ta, “Sau khi ăn cơm xong, chúng ta cùng tới Nhân Thụy đi.”
“Tôi cũng phải đi?” Đường Tiểu Ngữ kinh ngạc, “Mạch Kha nói tôi không thể lái xe, anh ấy sẽ tìm người khác tới đón anh.”
“Không phải bảo cậu lái xe.” Khâu Tử Ngạn nói, “Cậu ở nhà một mình cũng không có ai nói chuyện, theo tôi đi dự tiệc đi.”
“Tôi?” Đường Tiểu Ngữ rõ ràng muốn kháng cự.
Nhưng Khâu Tử Ngạn rất kiên trì, sau khi ăn cơm xong còn lấy ra một bộ âu phục mới tinh trong tủ quần áo.
Vậy tức là đã có ý đồ từ sớm? Đường Tiểu Ngữ không nói gì nhìn hắn.
“Lúc trước bảo Mạch Kha làm cho cậu.” Khâu Tử Ngạn thản nhiên nói, “Đôi khi tham dự sự kiện chính thức, không thể để phóng viên chụp được cậu mặc quần jeans áo thun.”
“. . . Tôi thật sự phải đi sao?” Đường Tiểu Ngữ vẫn muốn trốn, so với việc tới một bữa tiệc mà mình không biết gì, thà ở nhà đọc sách xem TV còn vui hơn.
“Nếu không chúng ta chơi oẳn tù xì.” Khâu Tử Ngạn nói.
Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười, đây là phương pháp giải quyết ngây thơ gì chứ.
“Đây là cơ hội duy nhất để cậu chạy thoát.” Khâu Tử Ngạn dụ dỗ.
“Vậy thử một lần.” Đường Tiểu Ngữ nói.
“Không thành vấn đề.” Khâu Tử Ngạn nhếch miệng, “Tôi ra kéo.”
“. . .” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn, trong lòng có chút buồn bực.
Nói ra trước là tính gạt người ta à! Mặc kệ tin hay không tin cũng đều rất rối rắm!
“Tôi thua một hai ba.” Khâu Tử Ngạn giơ tay lên, “Một, hai, ba.”
Đường Tiểu Ngữ ra búa.
Khâu tiên sinh quả nhiên ra kéo.
Đúng là rất thành thật.
Đường Tiểu Ngữ vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Khâu Tử Ngạn nói, “Đi thay quần áo đi, chúng ta sắp muộn rồi.”
“Vừa rồi là tôi thắng mà.” Đường Tiểu Ngữ kháng nghị.
“Cho nên phải nghe lời tôi.” Khâu Tử Ngạn xoay người nhìn cậu ta, biểu tình thật vô tội, “Người thua cần phải được bồi thường chứ, đúng không?”
. . . . .
Thế rốt cuộc chơi cái trò kia để làm gì! Đường Tiểu Ngữ vô cùng bất đắc dĩ, tuy biết rõ là hắn chơi xấu nhưng vẫn cãi không được, ngược lại còn bị chọc cười.
Vậy mới đúng chứ, Khâu Tử Ngạn sờ sờ mũi.
Thằng nhóc mới bây lớn mà suốt ngày cứ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng khó gần!
Không lay chuyển được hắn, Đường Tiểu Ngữ đành phải đi thay quần áo. Bộ âu phục được thiết kế đơn giản và sang trọng, hai mắt Khâu Tử Ngạn tỏa sáng, “Mắt thẩm mĩ của Mạch Kha cũng không tệ.”
Đường Tiểu Ngữ túm túm góc áo, có chút không được tự nhiên.
Khâu Tử Ngạn cầm một cái cà vạt màu sáng qua, cẩn thận giúp Đường Tiểu Ngữ thắt lại, sau đó vịn vai của cậu đẩy tới trước gương, “Trông được lắm.”
“. . . Ừ.” Đường Tiểu Ngữ không biết nên trả lời như thế nào.
Khâu Tử Ngạn cười cười, giúp cậu ta chỉnh lại kiểu tóc lần nữa rồi cùng nhau đi xuống lầu.
“Có cần chú ý gì không?” Ngồi trong xe, Đường Tiểu Ngữ có chút khẩn trương.
“Không có gì.” Khâu Tử Ngạn nói, “Cứ đứng bên cạnh tôi là được rồi.”
“Cậu thật sự không cân nhắc về việc gia nhập giới giải trí?” Mạch Kha ngồi ở ghế phó lái xoay người lại, hai mắt lấp lánh mong chờ!
“Không.” Đường Tiểu Ngữ vẫn như trước không thèm nể mặt hắn.
Mạch tiên sinh vô cùng tổn thương.
Mặc dù chỉ là tiệc cảm ơn nhưng Nhân Thụy vẫn chuẩn bị kĩ càng như cũ, ngay cả bãi đỗ xe dưới lòng đất cũng phân ra khu dành riêng cho VIP.
Khâu Tử Ngạn dẫn Đường Tiểu Ngữ xuống xe liền nhìn thấy Âu Dương Long đang đứng ở cách đó không xa.
“Thật khách sáo quá, không ngờ lại phiền giám đốc Âu Dương đích thân đến đón chúng tôi.” Mạch Kha rất cảm động, tiến lên ôm hắn một chút.
Thật ra. . . Tôi không phải tới đón mấy người! Ngài giám đốc bình tĩnh mỉm cười, giúp bọn họ ấn thang máy, “Thang máy sẽ lên thẳng lầu 17, trên đó sẽ có lễ tân dẫn mọi người vào trong.” Vừa khách sáo lại dối trá!
Bên này ba người Khâu Tử Ngạn vừa bước vào thang máy, bên kia một chiếc xe thể thao màu trắng bạc lái vào. Hai mắt Âu Dương Long sáng lên, đây mới chính là người mà mình mong chờ!
“Tôi có đẹp trai không?” Tô Nặc ngồi trong xe hỏi Đới An.
“Rất bảnh!” Người đại diện nói chắc như đinh đóng cột, “Thật sự rất có khí khái đàn ông!”
Người mẫu Tô vô cùng hài lòng, vừa mở cửa xe bước xuống một nửa, đột nhiên “vèo” một cái chui trở về.
“Sao vậy?” Người đại diện buồn bực.
Âu Dương Long đứng cứng ngắc tại chỗ, cảm thấy vô cùng đả kích. . . Tại sao vừa nhìn thấy mình liền bỏ trốn?!
“Tóc của tôi có rối không?” Tô Nặc lấy ra cái gương nhỏ trong túi quần, liều mạng soi.
“Đương nhiên là không!” Đới An lại tiếp tục ca ngợi, “Hơn nữa cho dù có rối cũng không hề làm mất đi sự nam tính!”
Sau khi xác định mình thật sự rất đẹp trai, Tô Nặc mới chính thức bước xuống xe!
Âu Dương Long đứng yên không nhúc nhích, bởi vì hắn còn đang bối rối! Cho dù không muốn tới, ít ra nhìn thấy mình cũng đừng rụt về như vậy chứ!
“Thật khách sáo quá, không ngờ lại phiền giám đốc Âu Dương đích thân đến đón chúng tôi.” Sau khi nhìn thấy hắn, Đới An lập tức bước đến ôm kịch liệt!
. . . . .
Cảnh tượng này hình như rất quen thuộc?
Ngài giám đốc hắc tuyến, thì ra người đại diện khắp thiên hạ đều đúc ra từ một khuôn!
“Vừa rồi tôi quay lại lấy vài thứ.” Tô Nặc chủ động giải thích, cảm thấy hơi chột dạ!
Nhưng thật ra là sợ tóc mình bị gió thổi loạn hoặc trên cổ áo có dính dầu bởi vì vừa mới ăn xong một hộp thịt viên trên xe nhưng điều này nhất định không thể nói ra!