Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 35



Sau khi tắm xong, Chung Ly Phong Bạch vừa thu dọn phòng tắm vừa buồn bực, vốn chỉ đồng ý đến nhà hắn ăn cơm chiều, ai ngờ lúc về, vừa mở cửa liền nhìn thấy hai con chó săn to đùng, sợ tới mức xụi chân luôn!

“Chó anh nuôi?!” Đạo diễn Chung hoảng sợ khóa cửa lại.

“Đâu có!” Mục Thu còn kinh ngạc hơn hắn, “Anh bận như vậy làm gì có thời gian nuôi chó, nhất định là chó nhà ai dưới lầu chạy tới!”

“Vậy mau gọi đội quản lí vật nuôi tới bắt bọn nó lại đi!” Nỗi ám ảnh thời thơ ấu khiến Chung Ly Phong Bạch rất sợ loại chó to lớn này.

Mục Thu giả bộ gọi điện thoại, sau đó nói, “Không có ai bắt máy hết.” Có gọi đâu mà bắt!

“Vậy anh bắt tụi nó đi.” Chung Ly Phong Bạch nói.

Sao có thể! Mục Thu rít gào trong lòng, anh cố ý tìm người mang tới đó!

Vì thế hắn bình tĩnh nói, “Anh cũng sợ chó.”

. . . . .

“Anh cố ý phải không!” Chung Ly Phong Bạch tức giận vạch trần hắn, người như anh mà sợ chó à?!

“Làm gì có.” Mục Thu giả vờ vô tội, “Em thấy anh giống người nhàm chán như vậy sao?”

“Anh không giống.” Chung Ly Phong Bạch lắc đầu, “Anh vốn dĩ chính là như thế!”

Quả thật tức đến mức không nói nên lời! Tuy rằng rất muốn gào thét làm ầm lên, nhưng hảo hán không ăn thiệt trước mắt! Chung Ly Phong Bạch suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu chọc giận Mục Thu thì sẽ có vài hậu quả sau đây: Một là mình bị hắn đuổi khỏi nhà rồi phải tự đối mặt với hai con thú lớn kia! Hai là bộ phim của mình bị cắt vốn, kết quả kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Ba là dưới cơn nóng giận hắn sẽ nổi thú tính bíp bíp mình ——! Bất luận là cái nào cũng đều rất bi kịch!

Kết quả hai người đều lùi một bước, Chung Ly Phong Bạch đồng ý ngủ lại một đêm, Mục Thu cam đoan sẽ không bước vào phòng khách nửa bước! Nhưng lời cam đoan này chẳng đáng tin chút nào! Chung Ly Phong Bạch rất lo lắng, hắn cảm thấy Mục Thu y hệt như một tên yêu râu xanh ngụy quân tử nói không giữ lời, thật sự không đáng tin cậy!

Đối với chuyện này, Mục Thu thật sự rất oan uổng! Nghiêm túc mà nói, bộ dạng của hắn không chỉ không giống yêu râu xanh, ngược lại còn khá đẹp trai! Vấn đề nằm ở chỗ trong giới giải trí có một ngôi sao trông rất giống hắn, mà cái tên ngôi sao kia đúng là dân biến thái chuyên nghiệp! Tên đó nổi lên nhờ đóng vai giáo sư đáng khinh, sau đó thuận buồm xuôi gió đi tiếp con đường đó, đóng toàn mấy vai dâm ma, phản đồ võ lâm, bác sĩ dê xồm trong các bộ phim truyền hình lớn, đoạt luôn cả giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất! Điều này cũng khiến cho lần đầu tiên Chung Ly Phong Bạch nhìn thấy Mục Thu liền nảy sinh cảm giác không tin tưởng! Tuy rằng cảm giác không tin tưởng này rất vớ vẩn nhưng thật sự không bỏ được!

Sau khi dọn dẹp phòng tắm, Chung Ly Phong Bạch trùm áo tắm kín mít, lạnh lùng bước ra khỏi phòng tắm.

“Muốn uống sữa tươi không?” Mục Thu vô cùng ân cần.

“Không.” Chung Ly Phong Bạch đi thẳng vào phòng khách.

“Rượu đỏ thì thế nào?”

“Không luôn.”

“Vậy muốn mát xa không?”

“Tránh xa tôi chút coi!”

“. . .”

Tổng giám đốc Mục thở ngắn thở dài, sao lại phá hoại không khí như vậy! Cùng uống rượu đỏ rồi hôn nhau không phải là chuyện rất tuyệt vời sao?!

Chung Ly Phong Bạch khóa trái cửa phòng khách, ngồi xếp bằng trên giường nhìn sao trời!

Trên con đường đầy hoa hồng!

Luôn ngập tràn!

Bụi gai!

Và gập ghềnh!

Người thường nhìn không thấy!

Lo lắng nửa đêm Mục Thu sẽ phá cửa xông vào, Chung Ly Phong Bạch thức đến khuya cũng không ngủ được, hai giờ sáng mà vẫn còn ngẩn người!

Dù sao cũng không ngủ được, thôi thì tranh thủ gọi điện thoại cho Khâu Tử Ngạn? Nhân tiện có thể tìm cớ nói “tôi muốn cậu đóng bộ phim mới của tôi đến mức tới giờ cũng không ngủ được”! Muốn đến mức mất ăn mất ngủ, nghe thật cảm động làm sao! Nói không chừng có thể mượn cơ hội này lừa hắn diễn vai phản diện chính trong《Hồ yêu khuynh thành và kẻ bạc tình ②》!

Mẹ nó ý tưởng này đúng là quá tuyệt vời! Chung Ly Phong Bạch vỗ đùi một cái, sau đó hưng phấn bấm điện thoại.

Kết quả chưa reo được một tiếng “tút” thì đã bị tàn nhẫn vô tình cúp máy!

Sao có thể như vậy được! Chung Ly Phong Bạch trợn mắt há mồm, lỡ như tôi bị kẻ nào đó bắt cóc, vất vả lắm mới gọi điện thoại cầu cứu cậu thì làm sao, thích cúp là cúp như thế à! Đúng là quá đáng mà!

“Trễ vậy mà vẫn còn có người gọi điện thoại cho anh sao?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Một tên thần kinh thôi.” Khâu Tử Ngạn đưa di động đưa cho Đường Tiểu Ngữ, tiếp tục ra bờ sông giúp cậu ta bắt đom đóm.

Bụi cỏ rất cao, ngoài ra còn có rất nhiều muỗi, Đường Tiểu Ngữ đứng dưới tàng cây gọi hắn, “Thôi đủ rồi, anh về đi!”

“Một con cuối cùng!” Khâu Tử Ngạn bỏ con côn trùng sáng long lanh vào trong một chiếc túi trong suốt, sau đó quay lại bên cạnh cậu ta.

“Mặt anh sưng vù rồi kìa.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày, “Ngày mốt còn phải đi chụp ảnh tạp chí, bộ dạng thế này thì phải làm sao đây.” Mạch Kha mà nhìn thấy nhất định sẽ lải nhải tiếp cho xem!

“Đừng lo, thợ trang điểm biết che mà.” Khâu Tử Ngạn lắc lắc gói to trong tay, “Quan trọng là cái này, cậu thích không?”

“Thích.” Đường Tiểu Ngữ tiếp nhận gói to.

“Về thôi.” Khâu Tử Ngạn khoác vai cậu ta, “Thôi khỏi ngủ luôn, trời sắp sáng rồi!”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Đường Tiểu Ngữ thậm chí có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người hắn.

Vốn chỉ định đến chỗ này câu cá ăn cơm, ai ngờ Khâu Tử Ngạn cảm thấy phong cảnh nơi này tốt nên quyết định ở lại một đêm.

Nhà trọ bằng trúc ở đây rất được, lần đầu tiên đến nơi này, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy rất hưng phấn, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, vì thế quyết định ra hành lang hóng gió, ai ngờ Khâu Tử Ngạn nằm phòng kế bên bị tiếng cửa gỗ đánh thức, cũng đi theo ra ngoài, “Sao vẫn chưa ngủ?”

“. . . Tôi đang nhìn đom đóm!” Quá hưng phấn nên không ngủ được, cái lí do này hình như hơi dọa người, vì thế Đường Tiểu Ngữ kiếm cớ khác.

“Cậu thích đom đóm?” Khâu Tử Ngạn bật cười, kéo tay cậu ta, “Đi, tôi dẫn cậu tới một chỗ có thật nhiều đom đóm!”

Trước đây chưa từng nghĩ sẽ có ngày một ngôi sao lớn nguyện ý dẫn mình ra bờ sông lúc nửa đêm chỉ để bắt vài con côn trùng. Đường Tiểu Ngữ nắm cái túi nhỏ trong tay, nhịn không được quay đầu nhìn Khâu Tử Ngạn một chút, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của hắn, sáng long lanh như ánh sao trên trời.

“. . . Cảm ơn.” Đường Tiểu Ngữ không biết nên nói gì.

“Đừng khách sáo.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, cười tươi rói, “Cậu thích là được rồi.”

Thuộc tính săn sóc đều phóng ra hết, thật sự rất hấp dẫn!

Lúc trở lại nhà trọ thì trời đã tối khuya, Đường Tiểu Ngữ vừa định chúc hắn ngủ ngon, Khâu Tử Ngạn đột nhiên mở cửa phòng, nghiêng người qua, nói, “Muốn vào nói chuyện phiếm không?”

“Trễ lắm rồi.” Đường Tiểu Ngữ nhắc nhở.

“Cậu mệt à?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

Không có, Đường Tiểu Ngữ lắc đầu. Vốn dĩ không hề buồn ngủ, tiếp theo bị hắn kéo ra bờ sông hóng gió, bây giờ không buồn ngủ chút nào!

“Một mình buồn chán không bằng hai người cùng nói chuyện phiếm.” Khâu Tử Ngạn cười, “Vào đi.” Bởi mới nói phúc hắc công khắp thế giới đều phải nắm giữ kĩ năng “giả vờ lơ đãng” này, quả thật dùng rất tốt!

Đêm hè ở vùng ngoại thành se lạnh nghe tiếng ve kêu ếch kêu, còn có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, hai người sóng vai tựa vào đầu giường, ngắm sao trời qua cửa sổ trên đỉnh phòng.

Lãng mạn không thể tả!

“Hôm qua chú Đường gọi điện thoại cho tôi, hỏi gần đây cậu có ngoan không.” Khâu Tử Ngạn đột nhiên mở miệng.

Đường Tiểu Ngữ “ừ” một tiếng, không nói gì.

“Không muốn biết tôi trả lời thế nào à?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

“Tôi không có gây rắc rối gì, anh đừng hòng bịa đặt bêu xấu tôi.” Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn hắn.

Khâu Tử Ngạn bóp mũi cậu ta, “Nói cậu nghe chuyện này.”

“Chuyện gì?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Cậu mới mười chín tuổi, tôi đưa cậu đến trường, thế nào?” Khâu Tử Ngạn rất chân thành.

“Không cần đâu.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu.

“Muốn lái xe cho tôi cả đời sao?” Khâu Tử Ngạn bật cười.

Nếu là thế thì cũng không tệ lắm. . . Đường Tiểu Ngữ ôm chăn quay lưng lại, “Tôi mệt rồi.”

“Cứ suy nghĩ về đề nghị của tôi, nếu có ý khác thì cứ nói cho tôi biết.” Khâu Tử Ngạn ôm lấy cậu ta từ phía sau, “Ngủ ngon.”

. . . . .

Tư thế mờ ám này, đừng có làm tự nhiên như vậy chứ!

Đường Tiểu Ngữ nắm chặt chăn, không biết mình nên phản ứng như thế nào.

Cảm giác được thân thể trong lòng cứng ngắc, Khâu Tử Ngạn lập tức cảm thấy áy náy, vô cùng biết kiềm chế buông Đường Tiểu Ngữ ra?!

Làm gì có chuyện đó!

Không phải người mẫu nào cũng giống như Tô Nặc!

Khâu tiên sinh không ngu, bản chất của Khâu tiên sinh và Tô Nặc là hoàn toàn khác nhau!

Vì thế hắn nhếch miệng cười, ôm người trong lòng càng chặt hơn cho đến khi giữa hai người không còn một kẽ hở.

Thế này thì sao mà ngủ được! Đường Tiểu Ngữ ôm chăn, nằm trong bóng đêm ngẩn người.

Đều là một đêm nhưng với những người khác nhau sẽ có những trải nghiệm khác nhau.

Tô Nặc phơi mông được ngài giám đốc ôm vào trong lòng, ngủ đặc biệt ngọt ngào, còn mơ một giấc mơ cực kì hạnh phúc!

Đường Tiểu Ngữ cảm thấy sao đêm nay dài quá, nhưng cũng không biết tại sao mình lại không muốn trời sáng, tâm tình vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.

Còn Chung Ly Phong Bạch thì cảm thấy. . . Mẹ nó sao trời vẫn chưa sáng! Chẳng lẽ tên Mục Thu kia đã học được thuật ngưng thời gian?!

Đáng sợ quá đi mất!

“Dậy đi.” Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Long cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Tô Nặc.

Tô Nặc chui tọt vào trong chăn.

Âu Dương Long bật cười, kéo chăn xuống một chút, sau đó liền đứng dậy đi rửa mặt.

Ủa, đi rồi à?!

Tô Nặc ôm chăn nằm lì trên giường, cảm thấy ông xã mình đúng là rất có khí khái đàn ông, hoàn toàn không hề mè nheo dai dẳng!

Nếu đổi lại là Đới An, nhất định sẽ đứng bên giường mình cằn nhằn lải nhải như bà đồng, phiền không chịu được!

Không muốn về nhà chút nào. . . Trong đầu Tô Nặc đột nhiên xuất hiện ý tưởng này!

Đúng là quá sa đọa rồi!

Sau khi rửa mặt xong, Âu Dương Long vào phòng ngủ thì nhìn thấy Tô Nặc phơi mông nằm lì trên giường, vì thế có chút chịu không nổi, bước lên hung hăng cắn một cái.

“A!” Tô Nặc không hề đề phòng bị doạ sợ.

“Đang quyến rũ anh à?” Âu Dương Long thì thầm bên tai Tô Nặc.

Tôi hoàn toàn không có ý này! Tô Nặc dở khóc dở cười đẩy hắn ra, đưa tay sờ sờ dấu răng trên mông.

“Không muốn thả em đi làm, phải làm sao bây giờ?” Âu Dương Long hỏi.

“Em cũng không muốn đi làm!” Tô Nặc cũng rất khổ sở, “Hơn nữa còn là làm chung với Khâu Tử Ngạn!” Cái tên cơ bụng kia!

Khâu Tử Ngạn?! Ngài giám đốc lập tức nổi lửa! Nhưng dĩ nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài! Mà là dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng hỏi, “Hoạt động gì?”

“Quảng bá cho nhãn hiệu đồng hồ.” Tô Nặc tựa vào người hắn, “Bốn giờ chiều bắt đầu, chắc không thể ăn tối với anh rồi.”

Thật sự rất tiếc nuối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.