Sau khi cúp điện thoại của anh hai, Tô Nặc hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh gọi điện thoại cho ngài giám đốc?
Làm gì có, thật ra hắn lấy ra một quyển vở.
Nhất định phải chuẩn bị sẵn bản nháp!
Chuyện đã ra nông nỗi này, nhất định không thể nói dối nữa, đành phải nói ra toàn bộ sự thật, nhưng nếu nói thẳng “thật ra người em muốn gặp là anh nhưng anh hai lại gọi Khâu Tử Ngạn tới” nghe chẳng có chút logic nào, vì vậy nhất định phải chỉnh sửa thật kĩ rồi mới gọi điện thoại. Ma đao bất ngộ khảm sài công*, nhất định phải làm theo lời người xưa nói!
*muốn chẻ củi thì đừng ngại mài dao trước, ý nói chuẩn bị kĩ sẽ tốt hơn.
Năm phút sau, Tô Nặc viết xong một dàn ý hoàn chỉnh, không chỉ nhào nặn mình thành một người vô tội bị anh hai bảo thủ tàn nhẫn đàn áp mà còn liệt kê đủ loại phương pháp giải quyết vấn đề có thể nảy sinh bất ngờ, đúng là chuyên nghiệp hết chỗ nói! Có thể tóm tắt tiêu đề đại khái như sau 《Cậu thanh niên xinh đẹp nằm trên giường bệnh ôm nỗi tương tư, anh giám đốc đẹp trai ơi, anh có nghe thấy tiếng lòng của cậu ta không?》
Đúng là quá cảm động!
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tô Nặc nắm tay hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng đủ dũng cảm gọi điện thoại!
Âu Dương Long nhanh chóng bắt máy.
Nghe giọng nói quen thuộc của hắn, Tô Nặc hơi run tay! Thật ra dựa theo bản nháp trong vở, lúc này hắn nên nghẹn ngào nói vài câu xin tha thứ như “em thật sự không có cố tình muốn lừa anh” này nọ! Nhưng do quá hồi hộp nên hắn quên mất phải nói gì!
Ngay thời khắc mấu chốt mà đứt gánh giữa đường đúng là quá ngu!
“Anh có thể đến bệnh viện không?” Âu Dương Long mở miệng trước.
Dĩ nhiên rồi! Tô Nặc liều mạng gật đầu, gật xong mới kịp phản ứng là hắn không nhìn thấy, vì thế vội vàng nói, “Được, em chờ anh.”
“Gặp mặt rồi nói tiếp, nửa tiếng sau anh tới.” Âu Dương Long vừa định cúp điện thoại, Tô Nặc đột nhiên hét lên, “Nhớ mang theo bánh táo!” Đó là đạo cụ! Nhất định không thể quên!
. . . . .
“Bánh táo?” Âu Dương Long nhíu mày.
“Không phải em muốn ăn, tóm lại anh cứ mua đại một cái là được, nhất định phải mua đó!” Tô Nặc liên tục nhấn mạnh.
Âu Dương Long thở dài, “Biết rồi, chờ anh.”
“Ừm!” Tô Nặc ngoan ngoãn cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Hàn Uy, lập tức từ mèo nhà biến thành mèo hoang, hùng hổ nói, “Anh ta đã đồng ý nửa tiếng sau đem bánh Bavaria. . . Gì đó tới cho em!” Tên chế bậy quá dài không nhớ được đúng là 囧!
“Em đó.” Hàn Uy cảm thấy đau đầu, “Có cần anh sang nói cám ơn với người ta không?”
Xin đừng! Anh mà tới thì hôn lưỡi kiểu nào đây! Tô Nặc quyết đoán ngăn cản, “Không cần đâu!”
“Vậy thôi, nhớ phải nói cám ơn Âu Dương tiên sinh.” Hàn Uy dạy hắn.
“Em biết rồi.” Tô Nặc nghiêm túc nghĩ, không chỉ nói cám ơn, nhất định phải dùng nụ hôn say đắm xin lỗi mới đủ đô!
Đi xin lỗi người ta nhất định phải trông thật hoàn hảo! Vì thế sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tô Nặc bắt đầu điên cuồng trang điểm, xoẹt xoẹt, trông ổn rồi! Ngoài ra còn thuận tiện cởi quần áo bệnh nhân quan sát quần lót nhỏ màu trắng của mình, hình dáng của Nặc nho nhỏ gợi cảm quá đi mất! Phải tuyệt vời như thế mới được chứ!
Dưới sự cho phép của Hàn Uy, Âu Dương Long dễ dàng vào được phòng bệnh. Lúc hắn đẩy cửa ra, Tô Nặc đang rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một đóa hoa sen trắng xinh đẹp đang chờ hắn dày xéo!
Tạo hình này là do Tô Nặc cố ý bày ra, bởi vì hắn cảm thấy mặt mình nhìn nghiêng theo góc độ này trông được nhất!
“Nặc Nặc.” Âu Dương Long ngồi xuống bên giường.
Tô Nặc đang bận làm dáng đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu dùng ánh mắt vô cùng thuần khiết nhìn hắn!
Quả thật chẳng khác gì ảnh đế trọng sinh!
Tuy rằng trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn hắn nằm trên giường bệnh, ngài giám đốc vẫn không biết nên nói gì.
Trên thực tế hắn cũng không có cơ hội nói gì, bởi vì một giây sau Tô Nặc đã nhào đầu về phía trước ngăn chặn miệng của hắn, nhiệt tình đến mức không đành lòng nhìn thẳng!
Hôn lưỡi đúng là thoải mái quá chừng! Tô Nặc cảm thán trong lòng, sau đó ôm lấy cổ Âu Dương Long, vươn đầu lưỡi quét nhẹ lên môi hắn, giống như vừa quyến rũ vừa khiêu khích. Tuy rằng khá ngu ngốc nhưng rất có hiệu quả! Quả nhiên, hai mắt Âu Dương Long tối sầm, ôm chặt Tô Nặc hôn thật sâu.
“A. . .” Tô Nặc bị hôn đến bủn rủn tay chân, thắt lưng như nhũn ra, thậm chí không thể thở nổi, vì thế theo bản năng đưa tay đẩy Âu Dương Long, nhưng hiển nhiên không tác dụng gì, động tác kiểu muốn lắm còn làm bộ ngược lại còn chọc hắn hung tàn hơn! Lẽ ra nụ hôn cuồng nhiệt và nóng bỏng thế này phải thật nồng nàn mới đúng, nhưng không biết tại sao ý thức của Tô Nặc lại bay sạch, cảm thấy mình như bị trăn Châu Phi nuốt chửng, ngoài ra còn cảm giác được một dòng điện chạy dọc xuống sống lưng, thật sự quá đáng sợ!
“Sao thế?” Thấy Tô Nặc run lên một cái, Âu Dương Long rốt cuộc buông người ra.
Tô Nặc vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nhìn người đối diện không chớp mắt.
Âu Dương Long lại sáp đến, hôn nhẹ lên cánh môi sưng đỏ kia.
Đúng là quá dịu dàng!
Tô Nặc chui vào trong ngực của hắn, giống như một chú mèo vừa tỉnh giấc.
“Chân còn đau không?” Âu Dương Long hỏi.
“Không đau.” Tô Nặc chôn mặt trước ngực hắn, mũi lên men, “Em rất nhớ anh.”
Âu Dương Long không nói gì, ôm hắn càng chặt hơn.
Đồng hồ trên tường kêu tí tách, một lúc lâu sau, Tô Nặc mới lắp bắp mở miệng, “Cái chuyện Khâu Tử Ngạn. . . Anh vẫn còn giận sao?”
Âu Dương Long cười khổ, đưa tay xoa xoa mặt Tô Nặc.
Nhìn ánh mắt cực kì dịu dàng của hắn, Tô Nặc cảm thấy mình đúng là cầm thú!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Long hỏi.
Dàn ý viết trong vở hoàn toàn không dùng được, Tô Nặc đành phải thành thật kể lại chuyện đã xảy ra —— Vì che giấu thân phận người yêu nên mới nói tên Khâu Tử Ngạn trước ai ngờ lại thật sự gặp được Khâu Tử Ngạn, đúng là vừa khó tin vừa ngu xuẩn! Đương nhiên mấy chi tiết râu ria như “có thể em sẽ đóng phim tâm lí tình cảm với Khâu Tử Ngạn”, “tài xế của hắn Đường Tiểu Ngữ bị anh hai em bắt cóc”, “anh hai em là xã hội đen” nhất định phải bỏ qua! Đàn ông chân chính nhất định phải biết lấy cái nào bỏ cái nào!
. . . . .
Cái lí do dở hơi này biết nói thế nào đây. Sau khi nghe xong, Âu Dương Long cảm thấy dở khóc dở cười. Nếu mấy lời này xuất phát từ miệng người khác, có lẽ hắn sẽ nghĩ đối phương bị thiểu năng, nhưng nếu đổi lại là tiểu ngu xuẩn này, thật đúng là. . . Ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh đừng giận, sau này em sẽ không nói dối nữa.” Tô Nặc nhỏ giọng xin lỗi.
Âu Dương Long hôn trán hắn, “Ừ, nghe lời là được rồi, anh không giận em.”
Nguy hiểm được giải trừ, Tô Nặc sáp đến hôn cằm của hắn, cố ý lấy lòng, thật sự rất phúc hắc!
“Chừng nào mới có thể xuất viện?” Âu Dương Long hỏi.
“Tuần sau.” Tô Nặc trả lời, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, bởi vì anh hai nói muốn mình về nhà ở!
Tuy rằng trong nhà có canh ngon do chị dâu nấu, điểm này rất hấp dẫn, nhưng nếu về nhà thì cả hai lại phải tiếp tục ở riêng! Chồng của mình vừa dịu dàng vừa chu đáo vừa đẹp trai vừa có sự nghiệp như thế, nhất định có rất nhiều người thèm khát! Lỡ như bị hồ ly tinh cướp mất thì mình phải làm sao! Cô đơn lẻ bóng mong ngóng hằng đêm, tưởng tượng thôi cũng đã thấy thảm rồi!
Nghĩ đến đây, Tô Nặc dứt khoát nói, “Sau khi xuất viện em muốn qua nhà anh ở!”
“Ở nhà anh?” Âu Dương Long kinh ngạc.
“Chính xác!” Tô Nặc hạ quyết tâm nhất định phải thuyết phục anh hai cho mình tiếp tục ở riêng, như vậy mới có thể lén lút chạy đi hẹn hò! Nếu anh hai không đồng ý thì có thể dùng nước mắt già mồm át lẽ phải, nhiều cách như vậy chắc chắn phải có một cách hữu dụng! Nếu vẫn không được thì có thể dùng chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ, bắt chước Tô Nhu Nhu đứng trên ghế khóc lóc thảm thiết, dưới ánh bình minh chiếu rọi, bất khuất nói “nếu vị thiếu hiệp kia còn ép buộc ta, ta sẽ chết ngay tại đây”, đúng là vừa thê lương vừa tuyệt vời! Anh hai nhất định sẽ mềm lòng!
“Em chắc không?” Ngài giám đốc có cảm giác không chân thật, giống như đang đi trên đường cái đột nhiên bị năm triệu đập trúng mặt!
Chắc chứ sao không! Đàn ông con trai gì mà lằng nhằng quá, hỏi tới hỏi lui thiệt bực mình! Tô Nặc bất mãn, đưa tay ôm chầm hắn, hung hăng ngăn chặn cái miệng của hắn! Thật sự rất có khí khái đàn ông, vô cùng mạnh mẽ cứng rắn!
Âu Dương Long buồn cười, tùy ý để Tô Nặc bám vào người mình như mèo con, hết cắn rồi lại liếm, lưu lại một vòng dấu răng ngoài miệng mình.
Tô Nặc cảm thán, ngon quá đi mất!
“Tối nay anh ở lại với em nhé?” Âu Dương Long hỏi.
Quá tuyệt! Nhưng nếu bị anh hai bắt gặp thì phải làm sao! Tô Nặc có chút do dự, thật ra mình chẳng sợ gì cả, nhưng đó là vì anh hai rất thương mình! Còn trước mặt người khác thì rất khủng bố, rất đậm chất côn đồ!
“Không sao, anh chỉ nói vậy thôi.” Thấy Tô Nặc hơi khó xử, Âu Dương Long không miễn cưỡng, “Lát nữa anh sẽ đi.”
“Ừm.” Tô Nặc vô cùng cảm động, đến tận đây thăm mình chu đáo như vậy, ông xã thế này thì còn đòi hỏi gì hơn!
Thời gian tình nhân ngọt ngào luôn rất ngắn ngủi, hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Tô Nặc rầu rĩ nắm tay hắn, “Lái xe cẩn thận, về tới nhà nhớ nhắn tin cho em.”
“Ngoan.” Âu Dương Long hôn mặt hắn, “Bảo bối cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tô Nặc gật gật đầu, lưu luyến nhìn hắn ra khỏi phòng bệnh, sau đó tiếc nuối thở dài, quần lót nhỏ gợi cảm hoàn toàn bị ngó lơ, Nặc nho nhỏ thật trống vắng!
“Nặc Nặc.” Nửa tiếng sau, Hàn Uy đẩy cửa bước vào.
“Anh tới đây chi vậy?” Tô Nặc buồn bực hỏi.
“Xử lí xong công việc nên thuận đường tới đây thăm em.” Hàn Uy ngồi xuống bên giường, “Sao còn chưa chịu ngủ?”
“Vừa nãy đọc sách một chút.” Tô Nặc dối trá nói, thật ra vừa rồi hắn đang điên cuồng ảo tưởng cuộc sống ngọt ngào sau khi xuất viện! Cánh nhỏ cứng cáp rồi, đúng là em trai lớn lên như bát nước đổ đi!!
*người ta thường nói “con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Hàn Uy chỉnh gối đầu lại cho em trai, liếc mắt nhìn hộp điểm tâm bên giường, “Đây là cái bánh táo Bavaria gì đó hả?”
. . . . .
Tô Nặc lập tức hét lên, “Không cho anh ăn!”
“Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, em gấp cái gì.” Hàn Uy dở khóc dở cười, sao lại keo kiệt như vậy.
Bởi vì ngay cả em cũng không biết bên trong chứa cái gì! Rất dễ bị lộ tẩy! Tô Nặc rít gào trong lòng.
“Anh không ăn, để dành sáng mai làm điểm tâm cho em.” Hàn Uy bóp mũi hắn, “Ngủ đi, chú mèo tham ăn.”
Tô Nặc ngoan ngoãn trả lời, “Anh mau về nhà đi, đừng để chị dâu chờ lâu.”
Hơn nữa anh cứ ngồi đây sao em gửi tin nhắn được! Vừa rồi di động mới rung lên!