“Anh thật sự thích em.” Tuy rằng xỉn quắc cần câu nhưng Mục Thu vẫn không quên lời thoại!
“Chúng ta không hợp nhau.” Chung Ly Phong Bạch vỗ vỗ mặt hắn, “Anh uống nhiều quá, mau đi ngủ đi.”
“Anh biết anh không xứng với em.” Mục Thu rì rầm, “Anh không có đọc nhiều sách.”
Chung Ly Phong Bạch sửng sốt.
Mục Thu nhíu mày, tay vẫn nắm chặt hắn, thật sự rất kiên quyết!
“Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?” Đi không được, Chung Ly Phong Bạch đành phải ngồi bên cạnh hắn thở dài.
“Anh yêu em.” Mục Thu nói chắc như đinh đóng cột, sau đó nhếch miệng cười tươi rói, “Anh muốn ngủ với em!”
Chung Ly Phong Bạch 囧囧, thật sự rất muốn cho hắn một bạt tai! Nhưng chưa đợi Chung Ly Phong Bạch hành động, Mục Thu đã tự mình bò dậy!
“Anh muốn làm gì!” Trong lòng Chung Ly Phong Bạch lập tức rung chuông báo động.
“Cứng rồi!” Hai mắt Mục Thu mơ mơ màng màng, ngoài ra còn có chút tủi thân.
Chung Ly Phong Bạch hít một hơi thật sâu, uống rượu say mà cũng còn cương được, đúng là cầm thú mà! Vì thế hắn tức giận nói, “Có muốn tôi tạt xô nước đá vô chỗ đó không?!”
Mục Thu nhào lên trên giường, ôm gối vui vẻ nói, “Cái này mềm nè.”
. . . . .
Đạo diễn Chung dở khóc dở cười, tiến lên đắp chăn cho hắn.
Tổng giám đốc Mục ngủ đến bất tỉnh nhân sự, vô tình bỏ qua sự dịu dàng hiếm có của Chung Ly Phong Bạch.
Đúng là quá đáng tiếc!
Là một chàng trai nghệ thuật nhạy cảm, sau khi trải qua chuyện khổ sở này, đạo diễn Chung hiển nhiên không còn buồn ngủ. Vì vậy sau khi giải quyết xong Mục Thu, Chung Ly Phong Bạch trở về phòng sách mở máy tính, nhập tên Mục Thu vào thanh tìm kiếm.
Là trùm ngành ăn uống trong vùng, tin tức về hắn hiển nhiên không thiếu, nhưng đây là lần đầu tiên Chung Ly Phong Bạch xem.
Trong clip phỏng vấn cho đài truyền hình, Mục Thu mặc âu phục màu đen thẳng thớm, mặt mũi sáng sủa, tuy thỉnh thoảng nói năng có chút kiêu ngạo nhưng cũng không làm người ta thấy ghét, ngược lại còn có chút trẻ con.
Người chủ trì cười hỏi, “Không biết tổng giám đốc Mục có yêu cầu gì với một nửa của mình?”
“Dịu dàng một chút.” Mục Thu suy tư, “Không cần quá xinh đẹp, chỉ cần không giận bậy giận bạ là tốt rồi.”
Ngày phỏng vấn là vào khoảng một năm trước, lúc đó Mục Thu vẫn chưa gặp được chàng trai nghệ thuật đạo diễn Chung, dĩ nhiên không ngờ sau này mình sẽ yêu một người đàn ông vừa không dịu dàng vừa thích nổi giận bậy bạ, hơn nữa còn rất đẹp!
Bởi mới nói ở đời ai đoán được ngày mai, đúng là ghét của nào trời trao của nấy!
Trong clip phỏng vấn, Mục Thu đang kể về con đường xây dựng sự nghiệp của mình. Thành tích học tập không tốt, điều kiện trong nhà lại kém, sau khi thi rớt đại học thì bắt đầu tự mình kinh doanh, từ trang phục đến sản phẩm điện tử, từ thuỷ sản đến nhà trọ rồi cuối cùng đến nhà hàng, đi một chặng đường dài đến bây giờ, chịu bao nhiêu cực khổ chỉ có mỗi bản thân biết. Nếu không phải nghe chính miệng hắn nói ra, Chung Ly Phong Bạch sẽ không bao giờ tin người đàn ông tiêu tiền như nước trước mặt mình, vài năm trước chỉ vì tiết kiệm mấy chục đồng tiền vận chuyển mà phải tự mình đẩy từng kiện hàng trong tiết trời gió lạnh, đến mức chảy cả máu tay.
“Xin hỏi tổng giám đốc Mục có tiếc nuối việc gì không?” Người chủ trì tiếp tục hỏi.
“Không có tiếc nuối gì cả, được như bây giờ tôi đã mãn nguyện rồi.” Mục Thu cười sang sảng, “Chỉ tiếc ngày xưa không đọc sách nhiều, không có văn hóa cũng không biết tiếng Anh, không tiện nói chuyện làm ăn.”
Chung Ly Phong Bạch bật cười, người trong giới giải trí thường chú ý trái phải rồi mới nói, đây là lần đầu tiên hắn nghe câu trả lời thật như vậy! Vì thế tối hôm nay, đạo diễn Chung ngồi trước máy tính, hưng phấn tìm tư liệu về Mục Thu coi suốt đêm! Biến thái chẳng khác gì mấy tên chuyên đi rình người ta! Còn trong phòng ngủ, Mục Thu vẫn nằm ngủ say sưa, hoàn toàn không ngờ mình đang bị người ta làm thịt, thậm chí còn mơ một giấc mơ H vô cùng tuyệt vời! Chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã gần 12 giờ trưa.
Đây là đâu?! Mục Thu ngồi trên giường, buồn bực nhìn xung quanh.
“Anh tỉnh rồi.” Chung Ly Phong Bạch nghe tiếng động thì mặc tạp dề chạy vào, trên tay còn cầm bát trứng gà, trông cực kì hiền lành.
Mục Thu nhìn hắn ba giây, sau đó đưa tay tát vào mặt mình.
Chung Ly Phong Bạch bất lực nhìn hắn, đúng là ngu hết thuốc chữa.
“Anh đang ở. . . Nhà em?” Sau khi xác định đây không phải là mơ, Mục Thu lập tức thay đổi thái độ.
“Nhà của tôi thì sao!” Chung Ly Phong Bạch bực mình, thái độ như vậy là sao đây, chẳng lẽ nhà của tôi không xứng với anh!
“Sao anh lại ở đây?” Mục Thu nói ra lời thoại cẩu huyết kinh điển.
Chung Ly Phong Bạch càng bực mình, biểu tình nhân vật nữ thánh thiện bị chà đạp là thế nào! Có phải định che ngực thét chói tai luôn không! Nếu không phải nể mặt giường của mình, hắn nhất định sẽ chọi bát trứng gà qua!
“Không phải tối qua anh uống say sao?” Mục Thu cảm thấy mơ mơ màng màng.
“Đâu chỉ có uống say!” Chung Ly Phong Bạch nghiến răng nghiến lợi. Anh không chỉ uống say mà còn nói bậy nói bạ, hơn nữa còn sờ mông tôi, thậm chí còn có ý đồ trộm quần lót của tôi! Đúng là biến thái đến mức không nói nên lời!
“Cảm ơn em đã đón anh về nhà.” Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được đại khái! Mục Thu cảm thấy rất cảm động!
“Tôi chỉ bị ép buộc thôi.” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng tạt cho hắn một chậu nước, bưng bát trứng gà nghênh ngang bước vào nhà bếp!
Mục Thu ngã nhào xuống giường, cảm thấy mình cần ít nhất năm phút để chấp nhận sự thật tuyệt vời “suốt đêm qua mình ngủ trên cái giường này”! Đúng là sướng run người! Nếu không phải sau đó Chung Ly Phong Bạch cầm nồi xông vào la hét, hắn còn định ngủ thêm giấc nữa!
Được ăn bữa sáng tình yêu cũng không tệ, tổng giám đốc Mục vừa đánh răng vừa tự an ủi mình.
So với trùm nấu ăn Tô ăn hàng, bữa sáng của đạo diễn Chung rất đơn giản, chỉ có sữa đậu nành và bánh trứng, cộng thêm một hộp sữa chua. Nhưng cho dù là vậy, Mục Thu vẫn vô liêm sỉ khen tới tấp, hắn vừa cầm đũa lên định gắp bánh trứng, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Chung Ly Phong Bạch tàn nhẫn đánh rớt!!
Mục Thu sửng sốt, chẳng lẽ còn có nghi thức trước khi ăn? Anh không biết chắp tay trước ngực nói cảm ơn Chúa thế nào đâu!
“Ăn sữa chua trước đi, dưỡng dạ dày sau khi uống rượu.” Chung Ly Phong Bạch mở nắp hộp sữa chua cho hắn.
Mục Thu giật mình, cái phong cách vợ hiền này là thế nào đây, chẳng lẽ tối qua lúc mình say rượu đã xảy ra chuyện gì đó! Thay đổi thất thường như vậy đúng là làm người ta khó có thể chấp nhận!
Chẳng lẽ sau khi mình uống say đã bị Từ Chí Ma [1] nhập thể, nói ra một vài câu khiến em ấy cảm động? Nếu đúng là như vậy thì thật lãng mạn biết bao! Mục Thu cảm thấy rất hài lòng!
“Lúc ăn cơm không được cười dâm đãng!” Chung Ly Phong Bạch liếc hắn.
Mục Thu kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt Chung Ly Phong Bạch, vui vẻ bắt đầu ăn.
Đạo diễn Chung hết biết nói gì, cảm thấy như có một con chó to đùng ngồi bên cạnh mình.
Chuyện này không khoa học!
Sau khi ăn xong bữa sáng vừa quỷ dị vừa ấm áp, Mục Thu kiên trì đòi chở Chung Ly Phong Bạch đến studio cho bằng được. Nhân viên công tác nhìn thấy thì không khỏi cảm thán trong lòng, bọn tôi không hề hâm mộ vợ chồng ân ái mấy người! Trễ như vậy mới đến, chắc chắn tối qua rất kịch liệt!
Vì thế phó đạo diễn lập tức tìm một kiện áo bông đến lót lên ghế, để tránh ảnh hưởng đến ngọc thể của đạo diễn Chung, mắc công hắn ngồi đau mông khó chịu sẽ giận cá chém thớt, thật sự rất chu đáo!
Cùng lúc đó, Tô Nặc đang dùng biểu tình vô cùng đáng yêu nhìn anh hai.
“Gì đây?” Hàn Uy xoa đầu hắn.
“Em muốn ăn cà rốt.” Tô Nặc ngoan ngoãn nói.
Hàn Uy nghe vậy thì dở khóc dở cười, “Nói đi, lại muốn sao nữa?”
Mỗi khi Tô Nặc nói “em muốn ăn cà rốt” chính là đồng nghĩa với “em có một yêu cầu cực kì vô lí”, Hàn Uy rất hiểu điều này.
Lúc Tô Nặc năm tuổi, bản chất ăn hàng vẫn chưa hoàn toàn bại lộ, chẳng những không biết ăn nhiều món ngon mà còn cực kì kén ăn! Không ăn rau củ, đặc biệt ghét cà rốt! Mỗi khi ăn cơm không chỉ cởi truồng chạy phơi mông mà còn khóc lóc om sòm ném chén nhỏ lên trời, tất cả mọi người đều lắc đầu bó tay. Sau khi ép buộc vài lần, Hàn Uy lúc đó mới mười lăm mười sáu tuổi không thể nhịn được nữa, vì vậy tìm người làm một cái băng ghế cao 1 mét 5, lúc ăn cơm sẽ bắt em trai lên ghế ngồi không cho chạy lung tung. Tô Nặc giãy dụa hai ba lần, cảm thấy có thể sẽ té ngã, vì vậy đành phải thay đổi chiến lược, không thèm chạy nữa, đổi thành la hét long trời lở đất!
Hàn Uy vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải tiến hành một cuộc đàm phán ngang hàng giữa hai anh em.
“Ăn thịt!” Tiểu Tô Nặc nghiêm túc nói.
“Phải ăn cả đồ ăn nữa.” Hàn Uy trừng mắt.
“Ăn chân gà, ăn kẹo đường, không ăn đồ ăn!” Tô Nặc bắt đầu đá ghế!
Hàn Uy giơ tay lên, vẻ mặt như hung thần ác sát, “Quậy nữa là anh đánh đòn đấy!”
Tiểu Tô Nặc “oa” một tiếng khóc lên, sau đó dùng ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn anh hai, vừa nghẹn ngào khóc vừa đem «Trên đời chỉ có mẹ tốt» đổi thành «Trên đời chỉ có anh hai xấu» [2], giọng hát cực kì kinh khủng!
Hàn Uy lau nước mũi cho nhóc con, vừa nhức đầu mà còn bị nhóc đá, đúng là sống không bằng chết!
Sau cuộc đàm phán này, buổi tối Tô Nặc ngoan ngoãn ăn một ít rau củ và cà rốt, cái giá phải trả là cái miệng nhỏ nhét đầy kẹo que mà anh hai mua. Tới! Mười! Cây! Lận! Đối với mấy bạn nhỏ mà nói, đây chính là một gia tài lớn! Vì thế chuyện này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tô Nặc.
Từ đó về sau. . .
“Anh hai em muốn ăn cà rốt!”
“Nói.”
“Em làm bể bình hoa trong thư phòng!”
. . . . .
“Anh hai em muốn ăn cà rốt!”
“Nói.”
“Lúc em xuỵt xuỵt không cẩn thận xuỵt vào quần!”
. . . . .
“Anh hai em muốn ăn cà rốt!”
“Nói.”
“Em làm tóc Vương Tiểu Hoa dính vào kẹo cao su trên bàn!”
“Em muốn một cái máy tính mới!” Khuôn mặt tràn ngập chờ mong.
Hàn Uy nâng trán, “Đưa tên loại cho anh.”
Tô Nặc vui vẻ đưa giấy ghi chú cho hắn.
. . . . .
Mười mấy năm qua, Hàn Uy đã đạt đến trình độ nghe thấy cà rốt là đau đầu.
“Yêu cầu lần này của em dễ làm lắm!” Tô Nặc ngồi trên giường bệnh cam đoan.
“Nói đi.” Hàn Uy cảm thấy buồn cười.
“Sau khi xuất viện em muốn về nhà mình ở.” Tô Nặc ngoan ngoãn nói, sau đó rít gào trong lòng anh nhất định phải đồng ý, không được làm ảnh hưởng chuyện yêu đương của em!