Nếu muốn nghênh đón chồng đẹp trai của mình, nhất định phải đổi một cái quần lót khêu gợi một chút!
Sau khi ý thức được điều này, Tô Nặc cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng có chút hưng phấn! Quần chữ T có vẻ hơi đơn giản, nhưng được cái là trông rất hấp dẫn!
Vậy rốt cuộc mặc hay không mặc đây? Vấn đề này phải cân nhắc thật kĩ! Tô Nặc đứng trước gương rối rắm hồi lâu, cuối cùng dứt khoát. . . Cởi bỏ! Đổi thành một cái quần lót nhỏ kín đáo, đúng là làm mất mặt giới yêu nghiệt!
Mặc dù khi chụp quảng cáo đã từng mặc quần gợi cảm nhưng đó là công việc nên không cảm thấy áp lực! Còn bây giờ nghĩ đi nghĩ lại đều có cảm giác dâm đãng “chưa được thỏa mãn nên muốn quyến rũ chồng hung hăng yêu thương mình”, thật sự rất kinh hãi! Tô Nặc tự an ủi, dù sao sớmmuộn cũng phải cởi, mặc cái gì cũng đâu có sao, da đẹp là được rồi! Mặc dù tiểu cúc hoa còn hơi đau nhưng vẫn cảm thấy rất mong chờ, bởi vì mình thật sự rất yêu chồng đẹp trai của mình, thế nên phải làm những chuyện thân mật!
Còn trong Nhân Thuỵ, Âu Dương Long hoàn thành công việc sớm một cách hiếm thấy rồi lập tức thu dọn rời công ty, hoàn toàn không để ý đến các đồng nghiệp còn đang tăng ca, đúng là một vị sếp thiếu tư cách! Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì hắn thật sự không có tâm trạng đọc báo cáo, trong đầu luôn tự hỏi tại sao cái tên ngốc kia làm chuyện ấy với mình xong lại vừa chảy nước miếng vừa khen cái đó của người đàn ông khác lớn!
Chẳng lẽ cảm thấy mình nhỏ? Vừa nghĩ đến đây, Âu Dương Long thật sự muốn bẻ gãy vô lăng!
Đã thế radio trong xe còn dở chứng, tiếp tục phát quảng cáo “Thuốc viên Hoàng Kim Dũng Mãnh”!
Cô gái yếu đuối khóc sướt mướt gọi đường dây nóng cho chuyên gia, bày tỏ cái đó của ông xã mình rất nhỏ, đã vậy còn còn ỉu xìu, thời gian hoạt động lại ngắn, căn bản không giống đàn ông! Chuyên gia nghiêm túc hỏi một vấn đề rất đáng bị đập, vậy cô có ngoại tình hay không?! Cô gái yếu đuối kiên quyết nói, dĩ nhiên là không, tình yêu tôi dành cho ông xã là tình yêu thật sự! Chuyên gia lập tức bị cảm động, sau đó thuận lý thành chương dâng ra bí kíp, đó chính là “Thuốc viên Hoàng Kim Dũng Mãnh”!
“Thuốc viên Hoàng Kim Dũng Mãnh, chỉ cần ba đợt trị liệu, nam Châu Á sẽ biến thành Châu Âu, nam Châu Âu sẽ biến thành Châu Phi!” Quảng cáo này thật sự rất kích động lòng người, Âu Dương Long nghiến răng nghiến lợi, hung hăng tắt radio trong xe!
Tô Nặc hồn nhiên vẫn chưa phát hiện chồng đẹp trai của mình đang nổi điên, hắn đang ngồi trên giường nghiên cứu “Chiến lược thở gấp của tiểu 0”, đúng là rất tự giác!
Một tiếng sau, Âu Dương Long đúng hẹn trèo tường vào yêu đương vụng trộm, quả thật chẳng khác gì vở kịch cẩu huyết phiên bản hiện thực!
“Anh tới rồi.” Tô Nặc nhào vào trong ngực của hắn, cảm thấy rất hạnh phúc.
“Ừ.” Ngài giám đốc hiển nhiên không ngu đến mức lập tức làm ầm lên hoặc gào thét “rốt cuộc em cảm thấy anh lớn hay thằng kia lớn”! Bởi vì làm vậy rất ngu xuẩn! Không phù hợp với tiêu chuẩn của giới phúc hắc!
“Hôm nay lại tăng ca nữa à, anh có mệt không?” Tô Nặc ngoan ngoãn để hắn ôm về phòng ngủ.
“Không mệt.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên má Tô Nặc, “Nghĩ đến em là hết mệt ngay.” Đúng là có ý đồ!
Quả nhiên Tô Nặc lập tức bị chọt trúng!
“Đi tắm chung với anh không?” Âu Dương Long mời gọi.
Tốt lắm! Tô Nặc cảm thấy vô cùng hưng phấn, hai người cùng nhau tắm rửa thân mật, mới nghĩ thôi đã thấy tình thú rồi!
Phòng tắm bốc đầy hơi nước, là một người tình chu đáo, Tô Nặc còn cố ý bỏ thêm tinh dầu hoa sen vào bồn tắm, muốn giúp ông xã giảm bớt mệt nhọc. Bọt biển màu trắng nổi lên trông mới lãng mạn làm sao! Tô Nặc đưa tay khuấy nước, cảm thấy vô cùng tuyệt vời! Âu Dương Long ôm eo hắn, sau đó bắt đầu giở trò.
. . . . .
Này này, sao gấp gáp quá vậy! Tô Nặc sửng sốt, tình tiết phát triển quá nhanh! Nước còn chưa đầy bồn nữa!
Nhưng Âu Dương Long chẳng buồn để ý đến việc đó, trên thực tế hắn hoàn toàn không có tâm tình tắm tinh dầu, hắn còn đang bận suy nghĩ xem phải làm cách nào để tiểu ngu xuẩn này thấy rõ cái size hùng vĩ của mình, sau đó nhận thức được chân lí “tất cả đàn ông trên thế giới này đều không lớn bằng chồng tôi”!
Vì vậy không đợi Tô Nặc phản ứng, hắn đã lột quần ngủ của người ta.
“Ngoan, cởi quần áo giúp anh đi.” Âu Dương Long vuốt ve Nặc nho nhỏ qua lớp quần áo.
Vừa mới vào liền sờ loạn lung tung, đúng là chịu không nổi mà! Tô Nặc đỏ mặt, đưa tay giúp hắn cởi nút áo sơmi.
Âu Dương Long cầm tay Tô Nặc, trực tiếp đặt lên dây nịt.
Mặt Tô Nặc bắt đầu bốc hơi, tốt xấu cũng để người ta cởi áo sơmi trước chứ! Vừa bắt đầu đã tiến thẳng đến trọng điểm rồi! Sao mà đỡ nổi đây!
“Nghe lời.” Âu Dương Long vỗ vỗ hắn.
Tuy rằng Tô Nặc cũng rất muốn quan sát kĩ cái bíp bíp của ngài giám đốc —— Bất quá hắn cảm thấy mình nên rụt rè một chút, vì thế vẫn không chịu cúi đầu xuống, chỉ dùng hai tay mò mò giúp Âu Dương Long cởi quần tây.
Nhưng mục đích cuối cùng của ngài giám đốc chính là làm cho Tô Nặc nhìn ngay khoảng cách gần, sao có thể dễ dàng bỏ qua việc hắn không cúi đầu! Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, Âu Dương Long trực tiếp ngậm lỗ tai của hắn, ái muội nói, “Ngoan, giúp anh liếm một cái đi.”
Trời đất! Cái gì mà giúp! Anh! Liếm! Một! Cái! Tô Nặc cảm thấy lỗ tai mình cũng bốc hơi luôn rồi, sao khẩu vị của ông xã mình nặng quá vậy! Mới lần hai mà đã dùng miệng bíp bíp —— Nghiêm túc mà nói mình vẫn còn rất trong sáng! Tô Nặc ngậm chặt miệng liều mạng lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết!
“Bảo bối, nghe lời. . .” Âu Dương Long không muốn bỏ qua như vậy, hắn đưa tay vuốt ve cái mông vêu của Tô Nặc cách lớp quần lót.
Vì thế Tô Nặc lại càng hoảng hốt hơn! Trong tình trạng hỗn loạn cực độ, hắn thốt ra một câu chập mạch, “Em đau răng!” Má ơi lí do này thật là 囧!
“Em ra ngoài chờ anh nha.” Tô Nặc xấu hổ chạy vèo ra ngoài, bỏ lại chồng đẹp trai của mình! Do vẫn chưa chuẩn bị tâm lí cho chuyện này nên hắn hơi bị sốc một chút! Cứ tưởng chỉ cần kính dâng tiểu cúc hoa là được rồi! Dùng miệng bíp bíp —— Ai mà biết phải làm thế nào!
Đợi đến khi ngài giám đốc kịp phản ứng, Tô Nặc đã thoát khỏi tay hắn, thành công nhảy ra khỏi phòng tắm, quả thật chẳng khác gì một con thỏ!
Thật sự rất muốn. . . Dạy cho một bài học! Âu Dương Long hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh!
Tô Nặc mặc quần lót chạy ào lên giường, tim đập thình thịch! Có bạn trai khẩu vị nặng thế này thật làm cho người ta lo lắng! Theo lí mà nói thì phải tiến hành theo từng bước chứ! Mới lần hai đã muốn mình dùng miệng bíp bíp —— Vậy sau này còn phát triển tới mức nào nữa! Lẽ ra không nên cho hắn xem Loạn thế tình triền! Toàn là học cái xấu của Âu Dương Kim Long! Tiểu thuyết trên mạng đúng là nguy hiểm!
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, hiển nhiên Âu Dương Long đã bắt đầu tắm rửa. Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, may là hắn không có nổi điên bắt mình về phòng tắm, ép buộc mình làm chuyện cầm thú! Trong khoảng thời gian này phải tranh thủ lên diễn đàn xin tư vấn, hỏi xem có bạn trai khẩu vị nặng thì phải làm thế nào, tiếp thu ý kiến quần chúng mới có thể giải quyết vấn đề!
【Chủ blog】Bạn trai tôi rất biến thái trong chuyện đó, xin hỏi tôi phải làm sao đây?
Mặc dù có hơi phóng đại sự thật nhưng chuyện này cũng khó mà nói rõ, huống hồ chỉ có phóng đại mới có thể hấp dẫn nhiều người, vì vậy tiêu đề này hoàn toàn phù hợp!
Trong diễn đàn cũng có khá nhiều em gái trong sáng thuần khiết giống Tô Nặc, sau khi mọi người đọc xong liền ngượng ngùng nhảy vào bình luận, bày tỏ chủ nhà nói quá chính xác bọn đàn ông đúng là làm cho người ta chịu không nổi, sau đó còn đưa ra nhiều ví dụ rõ ràng!
Tô Nặc sốt ruột đọc bình luận, tôi không hề muốn nghe chuyện xưa của mấy người! Tôi muốn nghe cách giải quyết!
May là trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt, bỏ qua mấy bình luận nặng khẩu vị thịt thì vẫn còn rất nhiều ý kiến đáng tiếp thu! Ví dụ như “nếu bạn trai của bạn bắt bạn làm chuyện quá đáng, bạn cứ giả bộ yếu đuối, biến mình thành nai con thuần khiết, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta, nếu có thể khóc thì càng tốt! Làm thế là có thể biến sắt thép thành dây thun!”, hoặc “nếu anh ta thật sự quá đáng, bạn cứ giả bộ mình không khỏe, giả bộ bệnh là tốt nhất! Ngoài ra giả bộ bệnh còn có thể kiểm tra xem anh ta có thật sự yêu bạn hay không! Nếu biết bạn bị bệnh mà còn ép bạn làm chuyện quá đáng thì tên đó hết xài được rồi!”, số em gái còn lại cũng bảo kế giả bệnh có vẻ khả thi, chủ nhà dùng xong nhớ báo cáo hiệu quả!
Tô Nặc cảm thấy cái chuyện giả bộ bệnh chỉ là chuyện nhỏ, vì thế hắn mới bình tĩnh hơn một chút, tự nhắc bản thân không được hoảng sợ trong lúc này!
Còn Âu Dương Long, sau khi tắm xong thì quấn khăn tắm ngồi xuống bên giường.
Tô Nặc lập tức sốt ruột trở lại!
Âu Dương Long lấy máy tính khỏi tay Tô Nặc, thẳng thắn hôn lên cánh môi sáng màu kia.
Hai người ôm nhau ngã xuống giường, Tô Nặc ôm cổ hắn, chủ động hé miệng quấn lấy đầu lưỡi của hắn, nhân tiện cảm thán hôn nhau say đắm mới đúng là tình yêu thật sự! Chỉ cần đừng nhắc tới chuyện dùng miệng bíp bíp nữa —— Thế giới sẽ rất tốt đẹp! Âu Dương Long vứt khăn tắm xuống đất, trực tiếp nắm tay Tô Nặc đặt lên phần dưới của mình.
Tô Nặc lập tức đỏ mặt, sao đột ngột quá vậy! Chưa gì đã bắt người ta cầm luôn rồi!
“Có thích không?” Âu Dương Long áp sát vào tai hắn hỏi.
. . . Loại vấn đề này phải trả lời thế nào đây! Tô Nặc càng thêm lo lắng!
“Bảo bối dùng nơi này giúp anh được không?” Âu Dương Long xoa xoa môi dưới của Tô Nặc.
Không được chút nào hết! Tô Nặc khóc không ra nước mắt, sao cứ nhắc tới chuyện này mãi vậy!
“. . .” Tô Nặc tựa lên người Âu Dương Long, tay chân luống cuống hết cả lên! Đã vậy Âu Dương Long còn đè lên người hắn! Dưới tình huống nguy cấp, Tô Nặc đành phải giả vờ yếu ớt nâng trán nói, “Em chóng mặt lắm, chắc em bị cảm rồi.” Nhất định phải giả bộ bệnh một chút!
Hành động này là thế nào đây! Âu Dương Long thật sự muốn gào lên, tưởng chỉ số thông minh của anh thấp lắm à!
“Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tô Nặc bò xuống khỏi người hắn, nhanh chóng chui vào trong chăn, hoàn toàn mặc kệ ngài giám đốc đang sục sôi ý chí chiến đấu!
Âu Dương Long nghiến răng nghiến lợi, vừa định bắt Tô Nặc ra khỏi chăn thì thấy được một thứ như sấm sét giữa trời quang trên tủ đầu giường!
Nhưng thật ra sự tình không phải như Âu Dương Long đã nghĩ, Tô Nặc xem tạp chí này là vì hắn cũng có mặt trên ảnh bìa chứ không hề liên quan đến Khâu Tử Ngạn!
Nhưng hắn lại cố tình đặt bìa trái! Vì thế ngài giám đốc liền lập tức nổi điên!
“Anh làm gì vậy!” Tô Nặc chưa kịp chuẩn bị thì chăn đã bị vén lên.
Âu Dương Long áp hắn dưới thân, hung hăng hôn lên cái cổ trắng nõn kia.
Tuy rằng hoang dã một chút cũng rất tình thú nhưng tôi đã nói tôi đang bị cảm sao anh có thể tiếp tục hôn! Tô Nặc đột nhiên nhớ tới trong diễn đàn có nói “nếu bạn bị bệnh mà anh ta còn muốn làm chuyện bậy bạ thì anh ta đúng là đồ mặt người dạ thú”, lập tức bị dọa sợ!
Mẹ nó sao có thể như vậy được! Nhất định là hiểu lầm! Tô Nặc sốt ruột nói, “Em bị cảm! Chóng mặt lắm!” Anh mau xuống đi!
Nhưng Tô Nặc không được như ý nguyện, bởi vì đối với loại cớ rách nát này, Âu Dương Long hoàn toàn mặc kệ, huống hồ hắn còn đang tức giận, vì thế chẳng những không ngừng mà động tác còn mạnh bạo hơn!
Cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, Tô Nặc cố gắng đẩy hắn ra, giãy dụa vô cùng kịch liệt —— Mấy ngày nữa phải tham dự hoạt động rồi, nếu trên cổ xuất hiện dấu hôn nhất định sẽ bị tạp chí lá cải viết bậy viết bạ, lỡ anh hai hỏi tới thì mình biết giải thích thế nào đây!!
“Không cho anh chạm vào em sao?!” Đàn ông là một loại sinh vật rất dễ đánh mất lí trí, nhất là trước mặt người mình yêu.
. . . Không phải không cho anh chạm! Rất muốn cho anh chạm là khác! Tô Nặc không hiểu tại sao Âu Dương Long lại hỏi như vậy.
Âu Dương Long lười mở nút, trực tiếp xé rách áo ngủ của Tô Nặc, nút áo hình con vịt rớt sạch, trông cực kì đáng thương.
“Anh làm gì thế!” Tô Nặc bắt đầu nổi giận.
“Em cảm thấy anh đang làm gì?” Trong mắt Âu Dương Long hằn đầy tơ máu, không còn bộ dạng dịu dàng ôn hoà như lúc trước.
Tô Nặc sửng sốt, cảm thấy sợ hãi bộ dạng như vậy của hắn.
Nhìn sự kháng cự trong mắt Tô Nặc, Âu Dương Long càng tức giận hơn.
Cho dù đã làm chuyện đó với mình nhưng vẫn nhớ nhung Khâu Tử Ngạn, bình luận mỗi một trạng thái của hắn, giữ lại tạp chí mà hai người chụp chung, thậm chí còn kháng cự sự đụng chạm của mình.
“. . . Anh qua phòng khách ngủ đi.” Tô Nặc cảm thấy rối trí, “Em mệt rồi.”
Âu Dương Long mặc quần áo vào, không quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu.
Cửa phòng khách mở ra rồi đóng lại, Tô Nặc nằm trong chăn, cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung.
Bất quá chỉ không muốn giúp hắn dùng miệng thôi, có cần giận đến vậy không?
Hơn nữa còn trong tình huống mình nói mình bị cảm!
Hơn nữa chỉ mới cách lần đầu tiên hai người làm chuyện đó chưa tới một tuần!
Sao có thể quá đáng như vậy!
Mình không có buồn chút nào hết! Tô Nặc ôm chặt gối đầu, hai mắt đỏ bừng.
Âu Dương Long lái xe ra khỏi cư xá, trực tiếp đi đến quán bar.
“Sao chú lại tới đây?” Vừa vào cửa liền đụng phải Mục Thu.
“Qua đây uống vài ly với tôi đi.” Âu Dương Long kéo hắn vào trong.
“Này!” Mục Thu thật sự muốn khóc, “Tôi chỉ tới mua cơm đút lò phô mai ăn khuya, bây giờ phải đi về!”
“Tôi buồn quá.” Âu Dương Long rầu rĩ nói.
. . . . .
Là bạn tốt nhiều năm, Mục Thu biết Âu Dương Long rất ít khi như vậy.
Vì thế hắn đành phải gọi điện thoại cho Chung Ly Phong Bạch, “Tạm thời anh có việc không thể về, em. . . Tự nấu chút sủi cảo ăn được không, trong tủ lạnh có nhân thịt heo sẵn đó.”
Đạo diễn Chung nghe vậy thì lập tức nổi giận, “Không được!” Ăn khuya ai lại muốn ăn sủi cảo thịt heo! Theo đuổi được rồi thì bắt đầu bỏ rơi người ta đúng là đồ khốn kiếp! Huống hồ anh còn chưa có theo đuổi được tôi!
Thói quen xấu này!
Quả thật!
Không thể tha thứ!
“Thật mà, anh tình cờ gặp Âu Dương ở quán bar.” Mục Thu vô cùng bất đắc dĩ, “Trông hắn có vẻ không được vui, anh sợ sẽ xảy ra chuyện.”
. . . . .
Đối với Âu Dương Long, tuy rằng chỉ có duyên gặp nhau một lần, đạo diễn Chung vẫn có ấn tượng rất tốt.
Vì vậy Chung Ly Phong Bạch đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Mục Thu thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng riêng, Âu Dương Long gọi một chai rượu tây, uống như uống nước lã.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mục Thu ngồi đối diện hỏi.
Ngài giám đốc không nói lời nào.
“Chuyện sản phẩm mới?” Mục Thu đoán.
. . . . .
“Công việc gặp vấn đề?” Mục Thu tiếp tục đoán.
. . . . .
“Vậy nhất định là cãi nhau với Tô Nặc.” Mục Thu nói.
“Im giùm đi.” Âu Dương Long liếc hắn.
“Thì ra đúng là như thế.” Mục Thu dở khóc dở cười, “Cặp đôi nào mà không giận dỗi, đầu giường giận nhau cuối giường huề, nửa đêm chạy tới đây uống rượu làm gì.” Nhớ năm đó tôi bị đạo diễn Chung cự tuyệt thẳng thừng cũng đâu có thê thảm như vậy!
Âu Dương Long tiếp tục uống rượu, trong đầu toàn là Tô Nặc.
“Đừng uống nữa.” Mục Thu đè lại ly rượu của hắn, “Về ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Tôi có chừng mực.” Âu Dương Long đẩy tay hắn ra.
“Lúc xã giao làm ăn thì không tính, đừng tự hại sức khỏe.” Mục Thu cảm thấy bất đắc dĩ, “Coi chừng xuất huyết dạ dày.”
“Không uống chung thì đừng có cản tôi.” Âu Dương Long nhíu mày.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mục Thu cảm thấy khó hiểu, theo lí mà nói, với người có thủ đoạn cao tay như Âu Dương Long, lẽ ra đã ăn sạch cậu bạn kia rồi chứ, sao lại ra nông nỗi này?
Âu Dương Long lắc đầu, tiếp tục rót rượu vào ly.
Trong biệt thự, Tô Nặc bấm số điện thoại của anh hai rồi tắt, bấm số điện thoại của Đới An rồi lại tắt, hoàn toàn không biết nên nói chuyện này với ai. Vì thế trong lòng càng lúc càng khó chịu, tựa vào giường lướt web không mục đích.
Trong diễn đàn vẫn náo nhiệt như trước, Loạn thế tình triền cũng up chương mới, nhưng Tô Nặc không có tâm tình xem. Rõ ràng thân thiết như vậy, sao đột nhiên cảm thấy xa lạ quá.
Mở ra trang cá nhân của mình, Tô Nặc đăng một cái mặt khóc.
Mặc dù trời đã khuya nhưng trên mạng vẫn đông vui như trước. Fan nhắn lại càng lúc càng nhiều, tất cả đều bày tỏ Nặc Nặc sao vậy có phải Nặc Nặc không vui không Nặc Nặc ai ăn hiếp anh Nặc Nặc anh đừng khóc! Mặc dù không có tác dụng gì nhưng được nhiều người quan tâm như vậy, Tô Nặc vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bè đảng Khâu – Tô có mặt khắp mọi nơi, nhiều fan lập tức chia sẻ tin tức này cho Khâu Tử Ngạn, bày tỏ Nặc Nặc không được vui anh mau an ủi người ta đi! Anh nhớ nhanh nhanh lên đó!
Khâu Tử Ngạn nằm trên giường, nhìn tin nhắn mà dở khóc dở cười.
Fan bây giờ đúng là. . . Rất khó đỡ!
Đường Tiểu Ngữ nằm bên cạnh hắn ngủ say sưa —— Trước đó hai người đã tiến hành một cuộc thảo luận hơn mười phút “rõ ràng anh có giường của mình sao không về đó ngủ mà lại chen chúc trong này”, sau đó thì thật ra không có sau đó nào cả.
Thứ nhất là Đường Tiểu Ngữ đuổi mà Khâu tiên sinh không đi, thứ hai là cũng lười đuổi, vì thế đành rúc vào trong chăn chấp nhận số phận. Khâu tiên sinh vẫn nằm sát bên cạnh cậu ta, thuận tiện xem tin tức trên di động.
Điện thoại loé sáng một cái, Khâu Tử Ngạn nhíu mày, xuống giường ra ban công nghe điện thoại.
“Anh có thấy trạng thái mới của Tô Nặc không?” Mạch Kha hỏi.
“Hơn nửa đêm gọi điện thoại chỉ vì cái này à?” Khâu Tử Ngạn dở khóc dở cười.
“Em chỉ muốn nhắc nhở anh, anh làm ơn đừng có hồi âm!” Mạch Kha dặn, “Gần đây chuyện xấu của hai người lan tràn khắp nơi, đừng gây thêm sự chú ý nữa.”
“Biết rồi.” Tuy rằng rất chán nghe Mạch Kha lải nhải, Khâu tiên sinh vẫn vô cùng kiên nhẫn.
Nếu đã chọn con đường làm ngôi sao thì phải chấp nhận chuyện mình trở thành đề tài bàn tán, chỉ cần không quá đáng thì cũng không cần quan tâm. Huống hồ nghề nghiệp này cho mình được nhiều hơn mất.
Sau khi đứng trên ban công hút một điếu thuốc, Khâu Tử Ngạn lên giường rồi tắt đèn.
Chưa tới ba phút sau, Đường Tiểu Ngữ tỉnh lại, mơ mơ màng màng mò đi mở đèn bàn.
“Ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn nắm tay cậu ta, ôm người vào trong lòng của mình, “Có tôi ở đây.”
Trong bóng tối, Đường Tiểu Ngữ dựa sát vào ngực hắn, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
“Đừng sợ.” Khâu Tử Ngạn áp sát vào tai cậu ta, “Tôi sẽ giúp cậu sửa tật xấu này.”
Đường Tiểu Ngữ nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Đêm rất dài, cũng rất ấm áp.
Nhưng đối với Tô Nặc và Âu Dương Long mà nói, đêm nay hiển nhiên rất tệ, có lẽ còn có thêm Mục Thu, hắn là điển hình của người vô tội bị kéo ra trước họng súng! Chẳng những phải bồi ngài giám đốc uống rượu suốt đêm mà còn phải khiêng cái tên xỉn quắc cần câu kia vào khách sạn —— Không thể quay về nhà, bởi vì Chung Ly Phong Bạch đang ở nhà! Không thể làm ầm ĩ đánh thức hắn!
“Đây là đâu?” Sáng hôm sau, Âu Dương Long bị ánh mặt trời đánh thức.
“Intercontinental*.” Mục Thu oán giận nói. Tối qua tổng giám đốc Mục đỡ cái tên say như chết kia tới trước quầy đăng kí, ánh mắt cô nàng tiếp tân nhìn hắn phải nói là cực kì kinh ngạc! Mục Thu rất muốn gào lên rằng ông là gay thật đấy nhưng mắt thẩm mĩ cũng chưa tệ đến mức sẽ lên giường với tên thần kinh này! Rốt cuộc cô muốn tra chứng minh nhân dân thêm mấy lần nữa!
*chắc là nói tên khách sạn.
Đúng là tức chết mà!
Âu Dương Long vẫn còn đau đầu, vì thế tiếp tục ngã xuống giường.
“Sao tôi lại quen biết thứ dân này!” Mục Thu gào thét, vứt khăn lạnh lên trán hắn!
Thật ra Tô Nặc còn thảm hơn ngài giám đốc, bởi vì ít ra Âu Dương Long còn có Mục Thu bầu bạn, Tô Nặc phải rầu rĩ u sầu suốt một đêm.
Buổi sáng đánh răng, nhìn sắc mặt tái nhợt và quầng thâm đen xì của người trong gương, Tô Nặc cúi đầu, tuỳ tiện dùng nước lạnh lau mặt một phen.
“Nặc Nặc!” Dưới lầu truyền đến tiếng của Đới An.
“Tôi đây.” Tô Nặc khàn khàn trả lời.
“Tôi tới —— Trời ơi, sao trông cậu tiều tụy vậy?” Đới An bị tình trạng của hắn dọa sợ.
“Ngủ không ngon.” Tô Nặc treo khăn mặt lại chỗ cũ.
“Cái này đâu chỉ là một ngày ngủ không ngon!” Đới An hoảng sợ, “Mắt vừa đỏ vừa sưng lại có quầng thâm, cậu không nghỉ ngơi mấy ngày rồi?”
“Không có gì thật mà.” Tô Nặc lủi thủi bước ra khỏi toilet.
“Gần đây cậu đâu có hoạt động nào.” Đới An đi theo sau lải nhải, “Có phải lại thức đêm xem diễn đàn ẩm thực hay không?” Chảy nước miếng ngủ không được đúng là làm cho người ta lo lắng!
Tô Nặc bò lên giường, dùng chăn che kín đầu.
“Được rồi, tôi không nói nữa được chưa?” Đới An bó tay, “Tôi đi hâm bánh hồ tiêu cho cậu, ngon lắm.”
“Không có khẩu vị.” Tô Nặc rầu rĩ nói.
“Cậu vừa nói gì?” Đới An kinh ngạc, cảm thấy mình đã nghe nhầm! Năm đó Khâu Tử Ngạn đoạt giải nam diễn viên được yêu thích nhất cũng đâu có thấy cậu ta không có khẩu vị!