Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 76



“Tuy tổng giám đốc La chỉ là một trong các nhà đầu tư, chúng ta cũng không thể đuổi anh ta đi được.” Đới An tỏ vẻ khó xử.

“Vậy nên tôi mới kêu anh nghĩ cách!” Tô Nặc dùng ánh mắt mong chờ nhìn người đại diện.

Đới An bị hắn nhìn đến mức chột dạ, đành phải miễn cưỡng đồng ý, sau khi làm xong mọi việc liền chạy tới chỗ La Lực, hỏi hắn xem ngày mai có đến chỗ này hay không.

“Chắc là có, gần đây cũng không có việc gì làm.” La Lực trả lời.

Đới An cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười hai lúm đồng tiền tươi rói, nói, “Thật ra Nặc Nặc chụp ảnh rất chuyên nghiệp, mấy người trong nhóm cũng là người quen từng hợp tác chung, anh cứ yên tâm.” Vì thế anh mau quay về chỗ làm của mình đi!

“Tôi biết.” La Lực cười cười, “Nhưng mà phong cảnh nơi này rất đẹp, tôi muốn đến đây thư giãn.”

Không thể nói gì thêm, Đới An cũng hết cách, đành phải chạy về báo tin xấu cho Tô Nặc.

“Ngày mai hắn vẫn tới đây?” Tô Nặc nghe xong liền nổi giận, giả danh làm việc để theo đuôi người khác, đúng là quá trơ tráo!

“Ừ, tổng giám đốc La nói gần đây công ty rất rảnh rỗi, không có việc gì làm.” Đới An nói.

“Không có việc gì làm?” Tô Nặc nghe xong liền nghiêm túc hỏi, “Hắn thanh toán tiền chụp quảng cáo của tôi chưa?”

“Thanh toán đầy đủ rồi.” Đới An ngạc nhiên hỏi lại, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Vậy thì tốt.” Tô Nặc đảo mắt, “Nếu công ty không có việc gì làm thì chắc sắp phá sản rồi, chúng ta nhất định phải thu tiền trước, mắc công lãng phí thời gian vô ích.”

Đới An: . . .

Bởi vì biệt thự vẫn còn trong giai đoạn hoàn thiện nên cơ sở vật chất không được đầy đủ, vì thế La Lực phải dặn thư kí của mình kêu lẩu đến cho mọi người ăn tối.

“Chúng ta ăn cái gì bây giờ?” Tô Nặc kéo Đới An ra một góc rồi hỏi, hắn rất quan tâm đến vấn đề này.

“Tổng giám đốc La đã chuẩn bị phần cơm đặc biệt cho cậu.” Đới An trả lời.

Tô Nặc cảm thấy sống không bằng chết, “Lại là salad trộn?”

“Đúng vậy.” Đới An vội vàng an ủi, “Cậu yên tâm, tôi có đem theo cơm cà ri bò đã được đóng gói hút chân không [1], ngon lắm!”

“Nguội ngắt như vậy sao mà ăn?!” Tô Nặc buồn bực nói.

Đới An bình tĩnh trả lời, “Tôi có đem nồi cơm điện theo.”

Tô Nặc lập tức bị chấn động.

Dụng cụ này thật sự rất đa năng!

“Theo kế hoạch, nếu tối nay thời tiết tốt, chúng ta phải chụp thêm một số ảnh nữa, như vậy sẽ không đủ thời gian để quay về thành phố.” Đới An nói, “Vì vậy tôi mới đem cái nồi cơm điện này theo.”

“Ái phi.” Tô Nặc nước mắt lưng tròng, “Sau khi trở về, trẫm nhất định phong nàng làm hoàng hậu.”

“Đới tiên sinh.” Nhân viên hậu cần đến gần hỏi, “Hai người muốn ăn cơm ở đâu?”

“Đưa vào phòng đi.” Đới An cầm cái bọc của mình lên, “Nặc Nặc cảm thấy không có khẩu vị, để cậu ta nghỉ ngơi một lát rồi ăn sau.”

Tô Nặc phối hợp bày ra vẻ mặt ỉu xìu, ai nhìn cũng thấy thương tiếc!

Thật sự rất rất rất rất mỏng manh dễ vỡ!

Mùi lẩu từ xa bay tới, dạ dày Tô Nặc bắt đầu réo lên!

Trước khi hắn bắt đầu dở chứng, Đới An nhanh chóng kéo hắn về phòng.

Phòng của hai người ở tầng hai biệt thự, bên cạnh có một cái giếng ngoài trời nhỏ rất dễ thương, buổi tối còn có thể ra đó ngắm sao.

Nhưng Tô Nặc không có chút hứng thú gì với nó, hắn đang bận phẫn nộ lên án, “Tôi cũng muốn ăn lẩu!”

“Mai mốt chụp xong về nhà tôi cho cậu ăn.” Đới An vừa nghiên cứu nồi cơm điện vừa an ủi, “Dẫn cậu đi ăn hết mấy nhà hàng lẩu nổi tiếng luôn! Lẩu chua cay, lẩu hải sản, lẩu cà chua lẩu gì cũng ăn!”

“Ừ.” Tô Nặc ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy dao cắt túi đóng gói thức ăn, “Cái này là?”

“Mẹ tôi làm.” Đới An nói.

Cho dù da mặt có dày đếm cỡ nào, Tô Nặc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, “Làm phiền bác gái rồi.”

“Không có gì, dù sao mẹ tôi đã về hưu, bình thường cũng không có gì làm.” Đới An bật nồi cơm điện lên.

“Vậy tại sao trong nhà anh lại có máy đóng gói đồ ăn bằng cách hút chân không?” Tô Nặc hỏi.

“Lúc trước chị dâu tôi có làm khô bò ở nhà để đem lên mạng bán.” Đới An đổ cơm cà ri vào trong nồi, “Cho nên thiết bị rất đầy đủ.”

“Nhà của anh tốt thật.” Tô Nặc giương cặp mắt tròn xoe hâm mộ nhìn người đại diện, mất hết cả hình tượng.

“Chờ thêm một thời gian nữa, tôi dẫn cậu về nhà tôi ăn cơm.” Đới An nói, “Cậu yên tâm, bọn họ rất thích cậu, bọn họ không có đi nói lung tung khắp nơi đâu.”

“Ái phi!” Tô Nặc cảm động nhào tới ôm lấy người đại diện, cọ cọ vài cái, “Nếu sau này nàng lập gia đình, trẫm nhất định sẽ rất luyến tiếc.”

Đới An 囧, “. . . Tại sao tôi phải lập gia đình?”

Bởi vì trẫm đã lập gia đình rồi. Tô Nặc ngượng ngùng nghĩ.

“Đừng phá nữa, chúng ta tranh thủ ăn cơm đi.” Đới An lấy bát đũa trong túi ra, “Nói không chừng lát nữa còn phải làm việc.”

Nước sốt ca ri hòa quyện với từng hạt cơm, thịt bò chất lượng vừa mềm vừa ngon, hương vị đậm đà lẫn chút mùi sữa tươi, ăn hết một tô lớn cũng không thấy ngán!

“Bác gái làm đồ ăn ngon quá.” Tô Nặc ăn như sắp chết đói, cơm dính đầy lên mặt.

“Còn có nước ô mai chưng đường phèn, là mẹ tôi tự tay dùng củi chưng đó.” Đới An lau miệng cho hắn.

Tô Nặc vừa nghe xong, nước miếng lập tức nhiễu đầy đất. Nước ô mai chua chua ngọt ngọt, chắc chắn rất là ngon!

“Muốn uống liền bây giờ?” Đới An không hề ngạc nhiên với biểu tình của hắn.

Tô Nặc nhanh chóng gật đầu.

“Để tôi đi lấy cho cậu.” Đới An đứng lên, còn chưa kịp đi tới túi hành lí, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

Gõ gõ gõ cái con khỉ! Tô Nặc trừng mắt, cả phòng toàn là mùi cà ri, làm sao bây giờ??!! Đúng là quá dọa người!

Đới An và Tô Nặc liếc mắt nhìn nhau, sau đó liều mạng mở hết cửa sổ ra, tiếp theo dùng một quyển tạp chí quạt điên cuồng cho bớt mùi.

“Ai thế?” Đới An đứng cạnh cửa hỏi.

“Là tôi.” La Lực trả lời.

Quả nhiên là cái tên mặt sẹo đê tiện hạ lưu bỉ ổi đáng bị đập! Tô Nặc mắng thầm trong lòng, Đới An thì cảm thấy vô cùng đau đầu, “Tổng giám đốc La, có chuyện gì sao?”

“Lúc nãy tôi nghe nói Nặc Nặc không được khỏe nên muốn ghé thăm một chút.” La Lực nói, “Có thể mở cửa ra không?”

“Tổng giám đốc La, thật xin lỗi, Nặc Nặc đã ngủ rồi.” Dưới tình thế cấp bách, Đới An chỉ nghĩ ra được lí do này, “Cám ơn đã quan tâm.”

Lí do gì mà dở hơi vậy?! Tô Nặc sốt ruột nghĩ, lỡ hắn nghe thấy mình đã ngủ sau đó nổi thú tính tông cửa xông vào thì phải làm sao?! Tên mặt sẹo đó rất nóng nảy, lại còn là xã hội đen!

“Cảm lạnh à?” La Lực hỏi.

“. . . Chắc vậy.” Đới An đau khổ nói.

Tô Nặc chạy lung tung trong phòng tìm cây gậy phòng thân, tuyệt đối không thể nhân nhượng với kẻ có ý đồ xấu với mình!

“Để tôi đi lấy một ít thuốc cảm.” La Lực nói xong liền xoay người đi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tô Nặc thở ra một hơi.

“Ăn nữa không?” Đới An hỏi.

“Không ăn nữa.” Tô Nặc ngồi xuống sô pha than thở, “Anh thấy chưa, cái tên La Lực kia đúng là phiền hết sức!”

“Thật ra anh ta rất tốt.” Đới An dọn dẹp bát đũa, “Rất quan tâm đến cậu.”

“Ai thèm hắn quan tâm.” Tô Nặc đã tự động chuyển từ La mặt sẹo sang La dê xồm.

“Cậu được quan tâm như thế còn muốn gì nữa?” Đới An thuận miệng nói, “Hồi đó giám đốc Âu Dương cũng rất quan tâm tới cậu, sao lúc đó không thấy cậu chê phiền?”

Cái này sao mà so sánh được?! Người yêu của tôi rất tuyệt vời! Tô Nặc dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Đới An, ngày nào đó anh sẽ biết được bí mật động trời này!

Đến lúc đó, nhất định sẽ long trời lở đất.

Năm phút sau, La Lực lại gõ cửa, “Tôi đem thuốc cảm lên rồi này.”

Đúng là cái tên âm hồn bất tán mà! Tô Nặc hung hăng siết nắm đấm.

Đới An nhét hắn vào trong chăn, “Giả bệnh đi!”

Tô Nặc vội vàng lấy chăn trùm đầu.

Đúng là quá phiền.

Sau khi xác định mọi thứ trong phòng đều bình thường, Đới An bình tĩnh mở cửa, “Tổng giám đốc La.”

“Nặc Nặc ngủ rồi à?” La Lực liếc mắt nhìn về phía giường ngủ trong phòng.

Cả người Tô Nặc đều bị chăn bao phủ.

“Ừ, chắc cậu ta bị cảm.” Đới An trả lời.

“Có cần gọi bác sĩ không?” La Lực thuận thế bước vào bên trong.

Đới An: . . .

Vốn định nhận thuốc xong rồi đuổi hắn đi, sao lại để hắn vào phòng thế này?!!!

“Nặc Nặc.” La Lực ngồi xuống giường.

Chết tiệt!!!!

Tô Nặc như bị sét đánh trúng, trợn mắt nằm trong chăn.

Cái quái gì thế!

Ái phi cư nhiên cho hắn vào đây, sao nàng dám phản bội trẫm!

“Đừng trùm chăn kín đầu.” La Lực kéo chăn xuống.

Nhưng mà Tô Nặc vẫn chưa kịp nhắm mắt!

Vì thế hắn đã bị La mặt sẹo nhìn thấy.

Trời đất ơi là trời!

“Cậu không sao chứ?” La Lực ráng nhịn cười.

“. . . Ừ.” Xem ra không thể giả bộ ngủ nữa, Tô Nặc đành phải suy yếu nói.

“Sốt rồi à?” La Lực đặt tay lên trán hắn để kiểm tra nhiệt độ.

Đừng có sờ lung tung như thế! Tô Nặc gào thét trong lòng, đồ lưu manh!

“Tổng giám đốc La, Nặc Nặc không có việc gì đâu, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe ngay.” Đới An đúng lúc lên tiếng giải tỏa bầu không khí căng thẳng.

“Có cần tôi tìm người nấu chút cháo cho cậu ta không?” La Lực hỏi.

“Không cần.” Đới An nói, “Uống thuốc là được rồi, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ lịch trình ngày mai.”

Chuyện đó chưa chắc nhé! Tô Nặc còn đang oán thầm trong lòng, nếu tên này còn làm ra mấy hành động quá trớn như vậy, mình nhất định sẽ bãi công kháng nghị!

“Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi sẽ hủy bỏ lịch trình buổi tối.” La Lực đặt một tờ danh thiếp lên đầu giường, “Cần gì thì cứ gọi cho tôi.”

“Cám ơn.” Đới An lễ phép đáp lại rồi tiễn hắn ra khỏi cửa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Nặc đang cầm tờ danh thiếp lật qua lật lại, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

“Giờ phải làm sao đây?” Đới An hỏi hắn.

“Cần gì thì cứ gọi cho tôi.” Tô Nặc trầm tư, “Anh có thấy câu này nghe rất giống mấy cô gái trong bar không?”

“. . . Không hề.” Đới An cầm danh thiếp, “Đi tắm đi, tối nay ngủ sớm một chút.”

“Chắc chắn hắn đang trốn trong góc tối nào đó cười gian xảo! Sau đó tiếp tục nghĩ ra kế hoạch nham hiểm khác!” Tô Nặc vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình.

Đới An vỗ hắn một cái rồi đẩy hắn vào phòng tắm.

Sau đó Tô Nặc liền ngoan ngoãn tắm rửa?

Làm gì có chuyện đó!

Thật ra hắn đang kiểm tra lần lượt một vòng xem trong này có giấu camera bí mật nào không. . . Nhất định phải nâng cao cảnh giác!

“Nặc Nặc, sao chưa tắm đi?” Mười phút sau, Đới An buồn bực hỏi.

“Bởi vì tôi bị nóng trong người dẫn đến táo bón, chưa có xuỵt xuỵt được.” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.

Đới An bị nghẹn họng, lời muốn nói lập tức bị đẩy ngược về trong bụng.

Sau khi kiểm tra trần nhà xong, xác định mọi thứ đều bình thường, Tô Nặc mới nhảy xuống bồn cầu, bắt đầu mở nước ấm để tắm rửa. Hai ngày nữa sẽ xong việc, nhất định phải về nhà lăn qua lăn lại với chồng đẹp trai, bíp bíp cuồng nhiệt — Rồi lại bíp bíp tiếp — Mới đủ!

Tiểu biệt thắng tân hôn mà!

*Gặp lại nhau sau một thời gian ngắn xa cách, cảm giác còn hơn cả đêm tân hôn.

Yêu đương xa thật là khổ.

So với tình trạng hiện giờ của Tô Nặc, chuyện của Chung Ly Phong Bạch và Mục Thu có vẻ đau khổ hơn nhiều.

Bởi vì. . . Mắt của Mục Thu xảy ra chút vấn đề.

“Não bị chấn động mạnh, thần kinh thị giác bị tổn thương.” Bác sĩ nói, “Nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, thị giác sẽ dần dần khôi phục lại như cũ.”

Mục Thu nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà mờ ảo trước mặt, không nói gì.

“Không sao đâu.” Sau khi bác sĩ rời đi, Chung Ly Phong Bạch ngồi xuống bên giường, “Bác sĩ nói đây chỉ là tình trạng tạm thời, qua một thời gian ngắn sẽ hết.”

“. . . Ừ.” Mục Thu trả lời.

“Chỉ mấy tháng thôi, coi như chúng ta nghỉ phép ở bệnh viện đi.” Chung Ly Phong Bạch an ủi.

Mục Thu vẫn im lặng, ban nãy sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mắt của mình bị một tầng vải bịt kín, cái gì cũng nhìn không rõ, ai gặp phải chuyện này mới biết không dễ chịu chút nào.

“Lúc nãy cấp dưới của anh có ghé qua, nói hoạt động của công ty vẫn bình thường, bảo anh cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Tôi đã tìm người thay thế quản lí công việc, cho nên tôi sẽ ở đây với anh.”

“Có phải sau này anh sẽ không nhìn thấy gì nữa không?” Mục Thu khàn khàn nói.

“Dĩ nhiên là không.” Chung Ly Phong Bạch nhíu mày, “Anh đừng nghĩ lung tung.”

Mục Thu im lặng, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Anh đừng như vậy.” Chung Ly Phong Bạch vùi mặt vào cổ hắn, hít hít mũi, “Anh nhất định sẽ không sao.”

“Nhớ đừng để phóng viên viết lung tung.” Mục Thu nói, “Còn nữa. . . Tạm thời đừng công khai quan hệ của chúng ta.”

“Tại sao?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy khó hiểu, “Đang yên lành sao lại nghĩ đến chuyện này?”

“Chờ anh khỏe lại rồi tính.” Mục Thu vỗ vỗ lưng hắn.

“Không lẽ anh đã bắt đầu hối hận?” Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, Chung Ly Phong Bạch lập tức ngồi thẳng lưng.

Mục Thu cười khổ, “Sao lại có chuyện đó.”

“Vậy tại sao anh lại không muốn công khai?” Chung Ly Phong Bạch tiếp tục hỏi.

“. . . . . .” Mục Thu thở dài, “Không có gì, em đừng suy nghĩ lung tung.”

Không muốn tôi suy nghĩ lung tung thì đừng có nói một nửa rồi im lặng như thế! Chung Ly Phong Bạch rất muốn nắm cổ áo hắn lắc lắc mấy cái, nhưng hiển nhiên không thể làm vậy, thấy Mục Thu họ khan, hắn đành phải làm người vợ hiền đổ canh ngân nhĩ tuyết lê trong bình giữ nhiệt ra chén, đút cho Mục Thu ăn.

Do đầu bị thương lại mất máu quá nhiều, Mục Thu rất hay mất ngủ. Lúc Âu Dương Long đến thăm, Mục Thu đã ngủ thiếp đi.

“Mắt hắn sao rồi?” Âu Dương Long nghe tình hình qua điện thoại liền lập tức chạy tới.

“Không có gì, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài tháng sẽ bình thường trở lại.” Sợ đánh thức Mục Thu, Chung Ly Phong Bạch kéo Âu Dương Long ra ban công trò chuyện.

“Có cần mời một hộ lí đến chăm sóc cho hắn không?” Âu Dương Long hỏi.

“Có một cô giúp việc sẽ đến giúp khi có chuyện khẩn cấp, nhưng bình thường đều do tôi chăm sóc.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Tôi đã tạm hoãn mọi công việc của mình.”

Âu Dương Long nói, “Có thể gặp được anh, coi như hắn có phúc.”

“Nếu không có tôi, mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này.” Chung Ly Phong Bạch buồn bã nói.

“Đừng nghĩ như vậy.” Âu Dương Long vỗ vỗ vai đạo diễn Chung, “Hắn không trách anh đâu.”

“Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”Chung Ly Phong Bạch hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Âu Dương Long gật đầu.

“Trước khi anh đến, Mục Thu có dặn tôi tạm thời đừng công khai thừa nhận quan hệ của chúng tôi trước giới truyền thông.” Chung Ly Phong Bạch nhíu mày, “Tôi hỏi tại sao thì hắn không chịu nói cho tôi biết.” Lúc đầu còn đòi công khai, sao bây giờ lại muốn che giấu?

Âu Dương Long bật cười, “Tôi nghĩ hắn chỉ muốn tốt cho anh thôi.”

“Là sao?” Chung Ly Phong Bạch vẫn không hiểu nổi.

“Chắc hắn sợ lỡ sau này mình bị mù sẽ liên lụy đến anh.” Dù sao Chung Ly Phong Bạch cũng là người của công chúng, một khi công khai tình cảm sẽ vĩnh viễn bị người ta soi mói, dù chỉ là một khuyết điểm nhỏ cũng sẽ bị mọi người phóng đại lên. Nếu gặp phải trường hợp xấu nhất, Mục Thu thật sự bị mù, sau đó hai người lại chia tay, nếu không công khai quan hệ thì còn có thể tránh né giới truyền thông, nói hai người chỉ là bạn bè, Chung Ly Phong Bạch sẽ không bị mang tiếng “vứt bỏ người yêu mù lòa”.

Chung Ly Phong Bạch cảm thấy hơi choáng váng.

Lửa giận bốc ngùn ngụt.

Cái gì mà lỡ sau này bị mù nhất định sẽ liên lụy đến tôi?

Lúc đầu chính anh mặt dày quấn quýt lấy tôi tỏ tình này nọ ôm hôn thắm thiết sau đó còn lên giường lăn qua lăn lại bây giờ vất vả lắm mới đến được với nhau lên giường vô số lần nhẫn cũng đã trao! Tưởng rằng nửa đời còn lại sẽ bình yên bên nhau không ngờ anh lại nghĩ tới chuyện chia tay! Thật sự không thể chấp nhận được!

Nói một hơi!

Đạo diễn Chung!

Quên luôn!

Chấm phẩy!

Điều đó chứng tỏ!

Hắn thật sự!

Nổi giận rồi!

“Anh cũng đừng giận.” Âu Dương Long lên tiếng trấn an, “Mục Thu chỉ muốn tốt cho anh thôi.”

“Tôi không đáng tin như vậy sao?!!!” Chàng thanh niên nho nhã lịch sự đã bị chọc nổi điên!

“Bởi vì hắn là tên ngốc.” Âu Dương Long nghiêm túc nói, “Bây giờ Mục Thu bị thương chưa khỏi, anh nhất định không thể đánh hắn!”

“Tôi biết!” Chung Ly Phong Bạch hung hăng vuốt cán chổi bên cạnh, “Sau khi hắn khỏe lại tôi mới đánh hắn một trận.”

“Ý kiến hay!” Âu Dương Long dựng ngón cái khen ngợi, “Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh chuẩn bị ba tấm ván giặt [2].”

Chung Ly Phong Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn vào phòng bệnh.

Chờ anh khỏe lại!

Anh!

Sẽ chết với tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.