Tuy trong lòng rất tò mò, Khâu Tử Ngạn vẫn không có đọc trộm tin nhắn kia — Đối với Đường Tiểu Ngữ, Khâu tiên sinh chỉ giám sát để cậu không liên lạc với những thành phần bất hảo lúc trước, còn việc riêng tư của cậu, Khâu tiên sinh vẫn biết giữ chừng mực.
Huống hồ để nhóc con này kết bạn với nhiều người cũng không hẳn là chuyện xấu.
“Anh làm gì vậy?” Thuốc mỡ mang đến cảm giác lạnh lẽo, Đường Tiểu Ngữ mơ mơ màng màng mở to mắt, buồn bực hỏi — Muốn làm tiếp nữa à?
“Đừng sợ, ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn hôn nhẹ lên môi cậu, “Anh giúp em bôi thuốc, nếu không sáng mai sẽ rất khó chịu.”
Đường Tiểu Ngữ nghe vậy mới yên tâm một chút, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tuy rằng cái chuyện bíp bíp tốn rất nhiều sức, nhưng sau khi thoa thuốc xong, Khâu Tử Ngạn vẫn tỉnh như sáo, hắn cúi đầu hôn hôn mặt rồi hôn hôn mông Đường Tiểu Ngữ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi.” Đường Tiểu Ngữ bị hắn sờ tới sờ lui, ngứa ngáy khó chịu, vì thế nhấc chân đá hắn, tuy nhiên sức lực rất yếu ớt.
Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, ôm lấy Đường Tiểu Ngữ từ phía sau, “Ngủ ngon.”
Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, trong chốc lát đã ngủ say.
Thật sự. . . . Rất là mệt.
Thì ra làm chuyện này còn mệt hơn đánh nhau!
Còn trong lúc này, Tô Nặc đang mặc đồ ngủ ngồi ngay ngắn trên bồn cầu, nghiêm túc ấn nút gửi tin nhắn.
Tại sao vẫn chưa có hồi âm?!
Sốt ruột quá đi mất!
“Nặc Nặc.” Âu Dương Long đột nhiên gõ cửa.
Má ơi! Tô Nặc giật bắn mình, sợ đến mức suýt chút nữa đã quăng điện thoại xuống đất! Nửa đêm gõ cửa bất ngờ thế này đúng là hù chết người!
Bụng em hoàn toàn không có vấn đề gì chỉ là em muốn núp trong toilet hỏi xem Đường Tiểu Ngữ có xin nghỉ phép được hay không thôi! Nhưng nếu để anh biết nửa đêm em không ngủ vì lo lắng chuyện của anh hai, anh nhất định sẽ nổi giận, nói không chừng còn ảnh hưởng xấu đến quan hệ của cả hai! Vì vậy tốt nhất là không nói gì hết!
“Ừ.” Tô Nặc yếu ớt lên tiếng trả lời, “Em bị đau bụng.”
Âm thanh điều chỉnh vừa đủ, ảnh đế đã bắt đầu lên sàn!
“Anh vào được không?” Âu Dương Long hỏi.
“. . . . Anh về phòng chờ em đi, anh ở đây em sẽ rất lo lắng.” Tô Nặc tiếp tục suy yếu nói, “Em sẽ ổn thôi.”
Tô Nặc nhịn không được cảm thán, sao diễn xuất của mình lại có thể điêu luyện như vậy?!
Sau khi giả bộ rên lên rên xuống một hồi, cuối cùng Tô Nặc cũng quay về phòng ngủ.
“Có phải ăn nhầm đồ thiu không?” Âu Dương Long kéo hắn vào trong lòng, “Bữa tối chắc chắn không có vấn đề, em lại lén ăn vụng gì nữa rồi?”
“. . . . .” Không có! Em rất sung sức nữa là khác! Năng lượng tràn đầy cúc hoa khỏe mạnh, lập tức bíp bíp cũng không thành vấn đề, thậm chí bíp bíp hai lần cũng còn được!
“Uống thuốc đi.” Âu Dương Long đưa cho hắn một viên thuốc, “Nếu sáng mai vẫn còn đau, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”
Rõ ràng không có bệnh gì mà lại phải uống thuốc, mình thật là đáng thương. Tô Nặc vừa thở dài vừa uống thuốc.
Uống bậy uống bạ có ngộ độc không ta?
“Nằm xuống đây ngủ đi.” Âu Dương Long vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Tô Nặc ngoan ngoãn nằm ngửa để lộ cái bụng.
“Sau này không được ăn vụng kem trước khi đi ngủ nữa.” Âu Dương Long xoa xoa bụng cho Tô Nặc, “Sáng mai chúng ta ăn cháo nóng cho khỏe.”
“. . . . Em không có ăn vụng thật mà.” Tô Nặc bi phẫn nói, “Tại Marshmallow mở tủ lạnh nên kem mới rớt xuống đất.” Đây mới là sự thật! Anh nhất định phải tin em! Trong quan hệ vợ chồng, việc tin tưởng nhau rất quan trọng!
“Ừ.” Âu Dương Long cũng không muốn tranh cãi thêm, chỉnh đèn tối lại rồi hôn trán Tô Nặc một cái, “Ngủ đi.”
Bụng được người khác nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác thật thoải mái! Tô Nặc thỏa mãn thở ra một hơi, sau đó lập tức ngủ thiếp đi?
Điều này tuyệt đối không có khả năng, bởi vì Tô Nặc vẫn chưa nhận được tin tức về chuyện của anh hai! Dưới tình huống này, người làm em sao có thể yên tâm ngủ ngon?!
Phải vô cùng lo lắng mới hợp lí!
Mười phút sau, Tô Nặc nhịn không được thở dài.
“Hầy!”
“Sao vậy?” Âu Dương Long bị chọc cười, bộ dáng ủ rũ kia trông thật đáng yêu.
“Sáng mai em muốn ăn bánh bao nhân gạch cua.” Tô Nặc cọ cọ ngài giám đốc, “Không muốn ăn cháo trắng.” Cháo trắng đúng là rất dễ uống, nhưng không thể sánh bằng nước sốt cua trong bánh bao!
“Không được.” Âu Dương Long nhéo mũi hắn, “Sáng mai phải ăn cháo, chừng nào bụng hết đau mới được ăn mấy thứ khác.”
. . . . .
Bắt một người chuyên ăn hàng bỏ bánh bao ăn cháo trắng, đúng là quá tàn ác.
Tô Nặc buồn bực vùi đầu vào ngực ngài giám đốc, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Tất cả đều là lỗi của Khâu Tử Ngạn!
Nếu hắn vui vẻ đồng ý cho Đường Tiểu Ngữ nghỉ phép thì mình cần gì phải lo lắng chui vào toilet lúc nửa đêm gửi tin nhắn, cũng sẽ không bị bắt uống thuốc, đã vậy còn không được ăn bánh bao nhân gạch cua! Không được ăn bánh bao đúng là chuyện vô cùng đáng giận!
Nhất định tên cơ bụng kia cố ý làm thế!
Tô Nặc hẹp hòi nghĩ, nhịn không được hung hăng nhéo ngài giám đốc mấy cái!
Dùng sức rất mạnh!
Mấy chỗ bị nhéo lập tức đỏ lên!
“Này.” Âu Dương Long dở khóc dở cười, “Không cho em ăn bánh bao thôi mà, em có cần giận như vậy không?”
. . . . .
Cái gì? Tô Nặc lập tức hoàn hồn, suy nghĩ lung tung rất dễ khiến người ta làm ra mấy hành động bất thường!
“Nhóc ham ăn.” Âu Dương Long nín cười, ôm Tô Nặc hung hăng hôn một cái.
Sao lại ngốc một cách đáng yêu thế này?!
Em không phải là kẻ ham ăn! Tô Nặc rít gào trong lòng! Nhưng không có nói ra tiếng!
Bởi vì ngài giám đốc đã nhanh chóng cho hắn một nụ hôn lưỡi nồng cháy.
Sảng khoái quá đi mất!
“Nếu sáng mai bụng em không sao nữa, anh sẽ cho em ăn bánh bao.” Âu Dương Long hôn lên mặt hắn, “Hài lòng chưa?”
“Ừ.” Tô Nặc nghiêng người qua ôm eo chồng đẹp trai của mình.
“Ngủ đi.” Âu Dương Long tắt đèn.
Trong màn đêm yên tĩnh, Tô Nặc lầm bầm mấy tiếng rồi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau còn nằm bẹp dí trên giường! Cùng lúc đó, Đường Tiểu Ngữ cũng nằm bẹp dí trên giường!
Khâu Tử Ngạn kiểm tra nhiệt độ trên trán Đường Tiểu Ngữ, sau khi đảm bảo cậu không bị sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao.” Đường Tiểu Ngữ vừa định chống tay ngồi dậy, phần eo lập tức truyền đến cảm giác đau nhói.
“Nằm yên đừng nhúc nhích.” Khâu Tử Ngạn đè cậu ta xuống, “Anh đã gọi cháo, lát nữa sẽ được đưa đến.”
Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn không chớp mắt.
“Nhìn anh làm gì?” Khâu Tử Ngạn bật cười, đưa tay vuốt mũi Đường Tiểu Ngữ.
Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, cảm thấy lỗ tai lại nóng lên.
“Chừng nào mới dẫn anh về ra mắt ông nội đây?” Khâu Tử Ngạn thấp giọng hỏi.
“. . . . Anh chờ thêm một thời gian nữa được không.” Đường Tiểu Ngữ ho khan hai cái, “Mấy ngày nữa em muốn về nhà một mình trước.”
“Về thông báo trước hả?” Khâu Tử Ngạn cười cười.
Đường Tiểu Ngữ đành phải chấp nhận lí do này.
“Được rồi, anh cho em nghỉ phép mấy ngày.” Khâu Tử Ngạn không ép buộc nữa, “Nhớ khen anh nhiều nhiều trước mặt ông nội, biết chưa?”
Đường Tiểu Ngữ bật cười, vươn tay chọt chọt má của hắn.
“Anh xuống lầu lấy cháo cho em.” Khâu Tử Ngạn đắp kín chăn cho cậu ta, “Anh sẽ quay lại ngay.”
Đường Tiểu Ngữ gật đầu, nhìn Khâu Tử Ngạn rời khỏi phòng ngủ, sau đó cầm điện thoại lên, vừa mở máy liền thấy có một tin nhắn chưa đọc từ Tô Nặc.
Thời gian gửi là ba giờ sáng? Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi khó hiểu, trễ như vậy còn nhắn tin?
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, hỏi xem cậu có xin nghỉ phép được chưa, còn đặc biệt gửi thêm một cái icon lo lắng!
— Xin được rồi.
Đường Tiểu Ngữ hồi âm một câu ngắn gọn.
Tuy chỉ có vỏn vẹn ba chữ đơn giản nhưng ẩn chứa đằng sau là bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của người viết!
Vốn định xin phép nghỉ mấy ngày, ai ngờ lại bị khiêng lên giường ăn sạch.
Đây là cái lí lẽ gì?!
Xin được rồi? Tô Nặc thở ra một hơi, cảm thấy rất đắc ý.
— Cách tôi dạy cậu dùng được lắm phải không?
Đường Tiểu Ngữ nhìn chằm chằm màn hình di động, sau đó im lặng tắt máy, tiện thể hứa với lòng từ nay về sau sẽ không bao giờ tham khảo ý kiến của người này nữa.
Thật sự không biết nên nói gì!
Tô Nặc cầm di động chờ nửa ngày vẫn không thấy tin hồi âm, vì vậy cảm thấy hơi bất mãn.
Đúng là cái đồ qua cầu rút ván!
“Nặc Nặc, ra ăn bánh bao đi.” Âu Dương đứng trong bếp gọi.
Cái gì? Tô Nặc ngồi bật dậy, mang dép chạy vào nhà bếp.
Còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi hương thơm phức rồi!
“Hôm nay có đi làm không?” Âu Dương Long hỏi.
“Hôm nay không nhiều việc lắm, buổi chiều ghé công ty cũng được.” Tô Nặc ăn một trái cà chua bi, “Còn anh?”
“Sáng nay anh có cuộc họp.” Âu Dương Long nói, “Em không cần tới công ty, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn trả lời.
Cùng người yêu đứng trong nhà bếp tràn ngập ánh nắng ban mai bàn bạc những chuyện củi gạo dầu muối thế này mới lãng mạn làm sao!
Sau khi ăn xong bữa sáng, Âu Dương Long rời khỏi nhà, trước khi lái xe đến công ty, hắn gọi điện thoại cho Hàn Uy.
“Có việc gì sao?” Hàn Uy cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Có thời gian rảnh không? Tôi muốn gặp anh nói chuyện một chút.” Âu Dương Long nói.
“Nặc Nặc xảy ra chuyện à?” Ngữ điệu của Hàn Uy trầm xuống.
“Không phải.” Âu Dương Long nói, “Nặc Nặc rất khỏe, cũng không biết tôi muốn gặp anh.”
. . . . .
“Một tiếng nữa gặp ở quán cà phê trong thành tây.” Sau khi do dự một lát, Hàn Uy lên tiếng đồng ý.
Tuy thật sự không muốn nhìn thấy người này nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ai bảo em trai của mình vừa ngốc vừa cố chấp như thế.
Cuộc sống này thật bi kịch.
Đương nhiên người ngốc như Tô Nặc sẽ không đoán được việc chồng đẹp của mình bí mật hẹn gặp anh hai, hắn còn đang mải mê lướt web! Không chỉ dùng clone công kích Khâu Tử Ngạn mà còn tìm kiếm các bài viết về mình, sau khi tìm được bài viết có tiêu đề “Nặc Nặc rất đẹp trai”, Tô Nặc lập tức nhào vào comment điên cuồng!
Sau khi xong việc, Tô Nặc đứng dậy duỗi lưng một cái, tiếp theo đi đến bên giường sờ sờ đàn piano — Đây là quà của Âu Dương Long tặng cho hắn.
Đương nhiên chỉ sờ sờ kiểm tra vài cái mà thôi, thậm chí còn không thèm mở khăn phủ trên đàn lên! Luyện đàn gì đó thật sự rất phiền phức! Lỡ xui xẻo còn bị rút gân ngón tay, độ mạo hiểm quá cao lại còn mất nhiều hơn được! Tô Nặc vào phòng bếp lấy miếng sườn ra gặm, sau đó quay về ngồi trước máy tính, đăng nhập vào diễn đàn.