Sau khi ở chung, Quý Cường vẫn lười nhác như trước, có điều trong nhà so với lúc y ở một mình thì sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều, vì có Trương Tự Minh lúc nào cũng thu xếp dọn dẹp. Trương Tự Minh không hề yêu cầu người yêu thay đổi cái gì. Quý Cường đã từng cho rằng Trương Tự Minh sau khi ở chung sẽ bày ra bộ mặt ‘thầy giáo’, bắt y thế này đòi y thế kia, nhưng trên thực tế Trương Tự Minh lại không hề yêu cầu gì cả.
Quý Cường có một cảm giác, Trương Tự Minh đang dung túng và bao dung y. Có khi thấy Trương Tự Minh đang thu dọn đồ đạc bừa bộn, Quý Cường sẽ thấy ngượng, chủ động lại giúp. Sau đó, Quý Cường bắt đầu nhắc mình chú ý, giữ gìn nhà cửa sạch sẽ.
Dần dần, hai người sống chung đều có sự thay đổi, những thay đổi rất nhỏ bé. Đôi bên điều chỉnh nhịp bước, phối hợp với nhịp điệu của đối phương.
Đây là tình yêu… nhỉ, Quý Cường nghĩ. Thời gian trước đây, Quý Cường chưa từng nghĩ y sẽ vì một người khác mà thay đổi chính mình. Đây hẳn là tình yêu… nhỉ. Quý Cường có chút đỏ mặt. Các cụ nhà ta, yêu qua yêu lại có gì thú vị, cùng sống chung mới là đúng đắn.
Tối đó, Trương Tự Minh thấy Quý Cường ngồi bên bàn, cầm cái máy tính nhỏ của Trương Tự Minh ấn lên ấn xuống, còn lật xem sổ tiết kiệm. Trương Tự Minh ý thức được Quý Cường khẳng định có chuyện gì đó.
Nhà bây giờ là hai người cùng nhau chi trả, mỗi người để ra một phần tiền sinh hoạt dùng chung. Tiền dư dùng không hết, cách một thời gian liền do Trương Tự Minh cho vào một sổ tiết kiệm. Quý Cường ngoại trừ hàng tháng nộp phần của y ra, chỗ tiền lương còn lại đều do tự y giữ, coi như là tiền riêng. Cái số tiền riêng này kỳ thực là bán công khai, vì sổ tiết kiệm của cả hai đặt cùng một chỗ, đối phương cũng có thể cầm xem được.
“Làm sao vậy?” Trương Tự Minh đi tới bên cạnh Quý Cường.
Quý Cường đang ngẩn người nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng nói, rụt cổ lại, sau đó liền vội vã giấu đi sổ tiết kiệm trong tay, “Không, không có gì.”
“Không có gì mà em nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm nghiên cứu. Nghiên cứu cái gì, nghiên cứu vi phân và tích phân?”
“Không phải.”
Quý Cường cái gì cũng không nói, đẩy Trương Tự Minh đi tắm. Thấy Quý Cường không muốn nói, Trương Tự Minh cũng không tiếp tục truy hỏi.
Lại một ngày khác, Trương Tự Minh thấy Quý Cường tìm đồ trong ngăn kéo, anh đi qua, “Tìm gì vậy?”
“Giấy chứng nhận xe của em.”
“Giấy chứng nhận gì cơ?”
“Anh đừng quan tâm, em tự mình tìm là được. Lúc đầu đều để ở đây đi.”
Chiếc xe đó đối với Quý Cường mà nói rất quan trọng. Tìm giấy chứng nhận? Nghĩ Quý Cường khẳng định có chuyện giấu mình, Trương Tự Minh âm thầm nhíu mày.
Quý Cường tìm thấy giấy chứng nhận xe rồi, bỏ vào một cặp tài liệu. Hôm sau, Trương Tự Minh âm thầm nhìn lén một chút, giấy tờ vẫn còn ở đó. Nghĩ đến nếu giấy tờ không còn, bị Quý Cường cầm đi rồi, khẳng định đó thực là có chuyện lớn, Trương Tự Minh quyết định phải hỏi một chút.
“Em định đem xe đi làm gì vậy?”
Ăn cơm tối xong, Trương Tự Minh ngồi ở sofa, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt sắc bén cách một lớp kính quan sát phản ứng của Quý Cường. Quý Cường bị hỏi tới cả người co lại, sau đó ậm ờ đáp: “Không, không có gì.”
“Nhìn thời gian cũng chưa đến lúc bảo trì định hàng năm.”
“Ừm.”
“Kiểm tra năm sao?”
“Ừm.”
Trương Tự Minh trừng mắt, tay vỗ lên tay ghế sofa, “Em thành thật với anh một chút.”
Kỳ thực ngữ khí nói chuyện của Trương Tự Minh cũng không nặng, là giọng điệu thương lượng, Quý Cường trong lòng có quỷ lại bị dọa sợ, ‘ừ’ một tiếng rồi lập tức khai hết toàn bộ.
“Em đang tìm người xem thử xem xe hiện tại đáng bao nhiêu tiền.”
Trương Tự Minh nhíu mày, “Có ý gì? Em muốn bán xe?”
“Vâng.”
“Vì sao?” Phản ứng đầu tiên của Trương Tự Minh là Quý Cường cần dùng tiền. Thế nhưng cần tiền cũng không thể bán xe. Chiếc xe đó là bảo bối của Quý Cường, là tài sản đáng giá nhất của y, là một phần của công việc của y, cũng là công cụ kiếm sống của y.
Quý Cường sợ hãi nhìn Trương Tự Minh một cái, cúi đầu xuống, ấp a ấp úng nói ra mọi chuyện. Hóa ra là Quý Cường có một người bạn tới tìm y vay tiền, nói trong nhà có việc, muốn mượn 15 vạn khẩn cấp.
Trương Tự Minh vừa nghe liền bực mình, giúp bạn cũng không có gì để phản đối, nhưng ra tay cũng phải tự lượng sức mà làm, 15 vạn đối với những người bình thường như Quý Cường và Trương Tự Minh mà nói không phải là một con số nhỏ. Trương Tự Minh lúc này đối với người bạn chưa từng gặp mặt của Quý Cường cũng có chút tức giận, vay thì vay, làm công phu sư tử ngoạm với một người nghèo là có ý gì.
“Em đồng ý cho cậu ta vay?” Trương Tự Minh hỏi.
“Ừm, cậu ấy nói cần dùng gấp.”
Trương Tự Minh suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó, lại cố gắng nhịn xuống. Tiền là của Quý Cường, y muốn dùng thế nào là do y quyết đinh. Trương Tự Minh vốn không muốn can thiệp, thế nhưng nếu lúc này không tỏ rõ thái độ, Trương Tự Minh lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
“Nên em định bán xe, sau đó góp tiền cho cậu ta vay?”
“Vâng.” Quý Cường sắc mặt nghiêm túc gật đầu một cái.
“Là bạn rất thân rất tốt của em?”
“Quen biết vài năm rồi.” Quý Cường vừa rồi còn tỏ vẻ cương quyết, lúc này đối với quan hệ bạn bè, lại có biểu hiện lấp lửng mập mờ.
Nhìn nét mặt Quý Cường, Trương Tự Minh thực muốn nhảy dựng lên rống to về phía y, “Cái tên ngốc nhà em!”, có điều anh thành công nhịn xuống.
“Mượn thì mượn, cần phải bán xe sao?” Trương Tự Minh tận lực giữ sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.
Quý Cường cúi đầu xoắn xoắn ngón tay mình, “Nếu không thì em không góp được nhiều đến như vậy…”
Có hiểu cái gì là tự lượng sức mà làm không vậy! Sắc mặt Trương Tự Minh càng ngày càng kém, anh biết chắc Quý Cường sẽ như vậy.
“Cho mượn ít một chút không được sao?”
“Cậu ấy nói cần gấp, rất gấp rất gấp….” Quý Cường nhỏ giọng đáp, giọng nói lại trở nên kiên định. Vừa nghe khẩu khí của y, Trương Tự Minh liền biết trong lòng Quý Cường đã quyết định phải cho mượn bằng được.
Đem tất cả gia sản cho mượn, em ăn cái gì, uống cái gì, lấy cái gì làm việc!
Quý Cường nghe thấy tiếng thở nặng nề của Trương Tự Minh, dè dặt nâng mắt lên nhìn anh một chút, sau đó lại gục đầu xuống.
Tên nhóc này lại đang tiêu cực chống lại! Trương Tự Minh trừng Quý Cường.
Suy nghĩ một lúc, Trương Tự Minh nói với Quý Cường: “Thương lượng cùng bạn em, nói em nhất thời không có nhiều tiền như vậy. Đừng bán xe, hai ta cùng góp, xem có thể góp được bao nhiêu thì cho cậu ta mượn bấy nhiêu.”
Lúc này Quý Cường lắc lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, bạn em bảo cần nhiều hơn nữa, chỉ hỏi mượn em có 15 vạn. Em phải nghĩ mọi cách góp cho đủ.”
Góp, góp cái mông! Người này sao cứ đâm đầu vào ngõ cụt không chịu nghe lời thế! Trương Tự Minh trong lòng gào to.
“Bán xe đi rồi em định làm gì?” Trương Tự Minh hỏi.
“Em đi thuê một chiếc xe về dùng, như cũ.”
Như cũ cái rắm! Trương Tự Minh nghiêm mặt, nghĩ nên khuyên người đàn ông không biết rẽ đường khác này.
“Cái cậu bạn kia của em có nói khi nào sẽ trả lại cho em không?”
“Cái… cái đó cũng phải chờ cậu ấy có mới trả lại được. Em dù sao cùng không thể vừa cho mượn lại ép cậu ấy trả lại ngay được. Mượn tiền không phải là vì trong tay thiếu tiền mà lại cần gấp sao.”
Nhìn bộ dạng nói chuyện rất có lý của Quý Cường, Trương Tự Minh lại càng tức giận.
Đồ ngốc!
Trương Tự Minh trong lòng hiểu rõ, Quý Cường là người đàn ông như vậy: có nghĩa khí, giữ chữ tín, là một người thật lòng thật dạ, thái độ làm người chân thành, rất nhiệt tình. Quý Cường có sự chấp nhất và kiên trì mà Trương Tự Minh không có. Anh yêu y cũng vì những điều này, thế nhưng hiện tại, sự cố chấp của đối phương lại khiến Trương Tự Minh đau đầu.
Phải thế nào mới thuyết phục được y?
Đêm đó, cuộc nói chuyện giữa hai người không có kết quả gì.