Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 20: Gặp mặt



Có đôi khi, cuộc đời cũng khó đoán giống như thời tiết luôn thay đổi, mặt trời phía tây còn chưa kịp lặn thì cơn mưa rào mang theo sấm chớp đùng đoàng đã tầm tã trút xuống.

Tần Diệc chưa từng nghĩ tới, nếu gặp lại Nhan Quy thì hắn sẽ có tâm tình như thế nào, hiện nay, tâm tình của hắn rất không tốt.

Cả người đều rất không thoải mái.

Cái sự không thoải mái này không chỉ bắt nguồn từ việc hắn nhìn thấy bạn trai cũ đã yêu lâu năm mà không có kết quả như ý, mà còn là bởi vì khuôn mặt này khiến hắn nhớ tới hình ảnh kinh khủng nào đó.

Thật là phiền lòng!

Tần Diệc giữ khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt bình tĩnh, tim bình tĩnh, xoay người bỏ đi, cũng không thèm để ý tới hướng ngược lại không phải hướng hắn cần đi, tóm lại, hắn không muốn đứng ở nơi này.

“Tần Diệc!” Nhan Quy đuổi theo ngăn lại hắn. Nếu quyết tâm đứng trước mặt hắn, đương nhiên sẽ không thể mặc hắn rời đi như vậy.

“Nói chuyện với anh một chút được không, sẽ không phiền em lâu lắm đâu?”

Tần Diệc im lặng không nói, nhưng ánh mắt nhìn anh lại truyền tới ý cự tuyệt.

Hít sâu một hơi, Nhan Quy tiến đến  muốn kéo tay hắn lại bị hắn phất tay tránh ra, trong mắt chợt lóe tổn thương, Nhan Quy cố gắng bảo trì giọng nói ổn định, lại khẩn cầu nói: “Một lần cuối cùng, anh cam đoan sau này sẽ không đến quấy rầy em nữa.”

“Tôi cho rằng ngày hôm đó tôi đã nói với anh rất rõ ràng, giữa chúng ta chẳng còn có gì cần phải nói cả.” Tần Diệc rốt cuộc mở miệng nói, trước kia, chưa bao giờ hắn nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại dùng ngữ điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với Nhan Quy.

“…… Coi như là anh cầu xin em, có được không? Tần Diệc, anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ có lần này……” Nhan Quy gắt gao truy đuổi ánh mắt hắn, hầu kết nhẹ nhàng rung động, bộ dạng vừa mạnh mẽ lại vừa yếu ớt.

Trầm mặc một lúc lâu, Tần Diệc như thể không chịu được bộ dạng này của anh ta, cũng có lẽ là ánh mắt đối phương khiến hắn khó chịu, miễn cưỡng gật đầu, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Tôi không muốn đi quá xa, buổi tối còn có việc.”

Hạt mưa bắt đầu rơi xuống người bọn họ, Nhan Quy cẩn thận che dấu sự thất vọng: “Mưa rồi, lên xe nói đi.”

Tần Diệc chần chờ trong chớp mắt, cuối cùng vẫn ngồi lên vị trí phó lái.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe màu bạc chậm rãi dừng phía bên kia ngã tư đường, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuông mặt đẹp trai, trầm tĩnh, ánh mắt anh dừng trên lưng Tần Diệc đang bước vào xe, đôi môi mím chặt hơi phiếm ra chút lạnh lùng.

Đó là biểu tình mà Tần Diệc luôn chưa từng nhìn thấy trên gương mặt anh, vừa mỏng manh vừa lạnh lùng, tựa như giọt mưa dừng trên cửa kính vậy.

Ánh lửa mỏng manh lấp lóe giữa hai ngón tay anh, làn khói nhẹ lượn lờ bay ra phía ngoài cửa sổ, người đàn ông chậm rãi dựa vào lưng ghế, thong dong kéo cửa kính lên.

“Có chuyện gì anh nói thẳng đi.” Mặt Tần Diệc không chút thay đổi nhìn phía trước, mưa càng rơi càng lớn, nước rơi xuống trượt qua cửa kính xe, lại bị cần gạt nước gạt thành mơ hồ không rõ, trên đường đầy những người bị cơn mưa đột ngột khiến cho vội vàng, tiêu cự hai mắt hắn cũng không biết đang nhắm tại nơi nào.

“Tần Diệc…..” Trước khi quyết tâm tìm đến hắn, Nhan Quy đã chuẩn bị kĩ tất cả những gì muốn nói, nhưng đến khi thực sự gặp mặt, anh mới phát hiện mình căn bản không thể nào mở miệng.

Nói cái gì bây giờ?

Có giải thích thêm cũng chỉ có thể khiến hắn càng chán ghét anh, mà lòng tự trọng của anh cũng không cho phép anh dùng tư thái hèn mọn hơn nữa để cầu xin hắn tha thứ, cho dù biểu hiện cầu xin hắn nghe anh nói khi nãy, cũng đã là điểm mấu chốt.

Nhan Quy thấp giọng thì thào tên của hắn, siết chặt trái tim đau khổ mà tuyệt vọng nghĩ.

Trong xe là một mảnh tĩnh lặng, lâu đến mức sự kiên nhẫn của Tần Diệc gần như mất hết, Nhan Quy mới rốt cuộc lại mở miệng: “Anh …. muốn giải thích với em. Là anh không tốt, cho tới nay, anh vẫn luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu của em, lại ngay cả việc đơn giản nhất là toàn tâm toàn ý yêu em đều không làm được.”

Anh cười cười tự giễu: “Em nói đúng, anh không xứng với tình yêu của em.”

“Nếu anh chỉ muốn nói những điều này, vậy dừng lại ở đây đi.” Tần Diệc vẫn không nhìn anh ta, không khí trong xe khiến cả người hắn khó chịu.

Nhan Quy nhìn hắn chăm chăm: “Anh biết, cho dù anh nói gì em cũng sẽ không tha thứ cho anh, anh cũng không dám mong em sẽ hồi tâm chuyển ý, chỉ là anh muốn nói với em, thời gian ở bên em, là lúc mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong suốt những năm qua, anh thật sự không lừa em. Trước đây, khi ở bên cạnh Thẩm Thư Đàm, anh luôn phải lo lắng vì tương lai mờ mịt.”

“Tần Diệc, cho dù em có tin hay không, thì anh chưa bao giờ coi em là thay thế của bất cứ kẻ nào, anh ở bên em, là vì anh thích em, yêu em, đến bây giờ, vẫn vậy.”

“Phải không, vậy có phải anh còn muốn nói với tôi rằng tinh thần cùng thể xác là có thể tách ra? Khi anh cùng tên kia lăn lên giường thì trong lòng anh nghĩ tới tôi? Phải vậy không?” Cảm xúc dồn nén lâu dài trong lòng Tần Diệc đột ngột tuôn trào, hắn thật sự không muốn trở nên khó coi như vậy.

Cũng không muốn trở nên mất kiếm soát như thế.

Thật sự không muốn….. lại để ý chút gì đến Nhan Quy.

Nếu lòng người, có thể dễ dàng khống chế như vậy, thật sự là tốt biết bao? Tần Diệc nhịn không được cười khổ.

Thanh âm cất cao của hắn khiến cả người Nhan Quy đều run run một chút, trên khuôn mặt vốn chẳng hồng hào gì càng trở nên trắng bệch, anh muốn lại nắm lấy tay Tần Diệc, cuối cùng vẫn bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương chặn lại.

“Cũng không phải như vậy…..” Anh chua xót nhắm mắt lại, “Anh chỉ muốn làm một kết thúc với cái quá khứ chưa từng thật sự buông tay, lại không ngờ, kết thúc chính là chúng ta…..”

“Đừng nói nữa.” Tần Diệc nhíu mày cắt ngang.

Hai tay xiết chặt vô lăng, Nhan Quy mím môi, lẳng lặng nhìn nửa trái khuôn mặt đối phương trong chốc lát, lộ ra biểu cảm hoài niệm lại quyến luyến, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, anh đã âm thầm chú ý đến em, khi đó em không khác bây giờ là mấy, vẫn cái bộ dạng người sống chớ đến gần, thế nhưng khi em nhìn anh, ánh mắt lại rất chăm chú.”

“Tần Diệc, thật sự cám ơn em, cám ơn em ….. đã từng yêu anh.”

Anh ta nghiêm túc mà trang trọng nói xong câu đó, trong lòng Tần Diệc chấn động, không khỏi nhìn về phía anh ta, lại trong giây phút đó, Nhan Quy đột nhiên nghiêng mình, ôm cổ hắn, áp đôi môi lạnh lẽo lên!

Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Tần Diệc nhất thời sững sờ ở chỗ đó.

Nhan Quy luôn luôn mất tự nhiên lại thanh lãnh, cho dù vào lúc trước khi hai người hẹn hò, anh ta cũng rất ít khi chủ động hôn hắn, nhất là môi.

Nhưng mà vừa nghĩ tới buổi tối hôm đó anh ta từng hôn môi Thẩm Thư Đàm sau lưng mình, cũng dùng đôi môi này, có lẽ còn hôn qua chỗ khác…… Một cảm giác ghê tởm đột nhiên bốc lên, thúc giục hắn dùng lực đẩy Nhan Quy ra.

Tần Diệc âm trầm nhăn mày, dùng mu bàn tay xoa xoa miệng mình, một chữ cũng không muốn nói thêm với anh ta, xoay người kéo cửa xe, không để ý tới mưa to giàn giụa bên ngoài mà cứ thế lao ra.

Ai ngờ hắn lại lập tức đâm vào trong lòng một người, thiếu chút nữa bị va cho lảo đảo.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy đôi mắt u ám tối nghĩa của Bùi Hàm Duệ.

Trong tay anh cầm một chiếc ô màu đen, hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào trên tán ô, lại bắn ngược ra. Trên mặt anh mất đi nụ cười ôn hòa, ưu nhã ngày xưa, chỉ còn lại một sự im lặng khó đoán.

Sao Bùi Hàm Duệ lại ở nơi này?

Mày Tần Diệc nhăn càng chặt, hắn đứng thẳng dậy muốn cách xa một chút, nhưng cổ tay vừa động liền bị bàn tay như cái kìm sắt của đối phương giữ chặt.

Tầm mắt Bùi Hàm Duệ dừng lại trên người hắn một lát, liền lướt qua mặt hắn, rơi xuống trên mặt Nhan Quy.

Mưa vẫn đang rơi, còn có xu thế càng mưa lớn hơn.

Người Tần Diệc chẳng mấy mà ướt nhẹp, chỉ có đầu chen dưới tán ô của Bùi Hàm Duệ nên miễn cưỡng không bị ướt.

“Vị này là tiên sinh Nhan Quy phải không, tôi đã xem qua bộ sưu tập của cậu, quả thật là hậu sinh khả úy.” Bùi Hàm Duệ nâng ô thoáng nhìn Tần Diệc, bình tĩnh hàn huyên cùng Nhan Quy, phong độ thong dong như thể đang ở giữa một bữa ăn uống linh đình chứ không phải đang đứng nơi đầu đường mưa to giàn giụa.

Nhan Quy cảm thấy người này nhìn rất quen nhưng lại nhất thời nhớ không nổi đã từng gặp ở đâu, ánh mắt anh ta vẫn tập trung ở trên người Tần Diệc, nhìn từ góc độ của anh thì giống như thể Tần Diệc lao ra ôm lấy người đàn ông này vậy, trong lòng lập tức trống rỗng, cái loại cảm giác không trọng lực như từ trên cao rơi xuống khiến cho đầu óc anh choáng váng.

Chẳng lẽ nhanh như vậy mà Tần Diệc đã yêu phải người khác sao……

Không! Không có khả năng!

Nhan Quy cưỡng chế lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Anh là?”

“Tôi họ Bùi.” Cũng không biết có phải là do không rảnh tay hay không, Bùi Hàm Duệ không đưa danh thiếp, anh lạnh nhạt trả lời lại một tiếng, rồi nhìn ngược lại về phía Tần Diệc hỏi, “Đêm nay cậu có chuyện sao?”

Tần Diệc vốn đã không muốn đứng đó nữa lập tức lắc đầu, hắn cũng không tránh thoát bàn tay của đối phương, ngược lại túm cả cánh tay anh, không nói gì mà kéo cả người kia cùng rời đi.

Tóm lại, Bùi Hàm Duệ nhất thời không phòng bị bị hắn kéo đi vài bước.

“Tần Diệc!” Nhan Quy đội mưa đuổi theo, “Anh đã biết tất cả! Về điều kiện hợp đồng giữa em và bố anh! Vì sao em vẫn gạt anh? Anh thật sự không hề nghĩ rằng chuyện này là do một tay ông ấy thúc đầy, anh thay mặt bố giải thích với em!”

Bước chân Tần Diệc hơi khựng một lát, nhưng hắn vẫn không dừng lại.

“Anh cũng biết việc em từ chức. Em trở về có được hay không? Anh không cần em tha thứ cho anh, anh cam đoan, chỉ cần em trở về, hợp đồng sẽ được kí lại một lần nữa, những điều khoản thêm vào lúc trước cũng không có nữa, công ty sẽ toàn lực bồi dưỡng em, đừng rời công ty có được hay không? Đừng chỉ vì chuyện của chúng ta mà khiến tất cả những cố gắng trước đây của em đổ xuống sông xuống biển hết!”

Lần này rốt cuộc thành công khiến  Tần Diệc dừng chân, hắn quay lại, thái độ kiến quyết nói từng từ: “Không, bao, giờ.”

Nhan Quy không thể tin nhìn hắn, vội vàng nói: “Em điên rồi sao? Chẳng lẽ lại  muốn vào Thiên Lộ, bắt đầu lại từ một thực tập sinh? Hai năm vất vả lúc trước chẳng phải hoàn toàn uổng phí sao?”

“Ít nhất, sự nghiệp của tôi còn có cơ hội bắt đầu lại.” Tần Diệc chậm rãi nói.

Mà cảm tình, đã qua, sẽ vĩnh viễn không thể bắt đầu lại……

Bước chân của hắn không hề ngừng lại, Bùi Hàm Duệ thoáng liếc qua khuôn mặt trầm như nước của hắn, đành phải đuổi kịp hắn rồi đưa lên xe của mình.

Tự tay đóng cửa xe cho Tần Diệc, Bùi Hàm Duệ xoay người ngăn lại Nhan Quy đuổi theo tới nơi, trên khuôn mặt lạnh nhạt dần hiện ra chút ý cười châm chọc, anh đứng che trước cửa kính xe, thấp giọng nói: “Tôi vẫn rất ngạc nhiên, đến tột cùng, một thiết kế sư như thế nào mới có thể khiến một người mẫu như Tần Diệc cam tâm tình nguyện làm vật sở hữu độc quyền của người đó, không ngờ hôm nay gặp…….”

Anh nói đến một nửa thì ngậm miệng, âm cuối nhẹ bẫng hoà vào trong tiếng mưa rơi lạnh buốt, phối hợp với biểu tình thờ ơ của anh, ý tứ hàm xúc dừng trong tai người nghe, lập tức có thể suy diễn ra rất nhiều đùa cợt, châm chọc, khinh thường, chế nhạo. Rõ ràng anh ta chưa hề nói gì, nhưng còn khiến người ta khó chịu hơn việc anh ta cứ nói ra hết!

Lúc này Nhan Quy thay đổi sắc mặt, bàn tay thả lỏng không tự chủ được mà nắm chặt lại: “Anh biết cái gì? Đến tột cùng thì anh và Tần Diệc có quan hệ gì?”

Bùi Hàm Duệ không đáp lại, nói tiếp: “Mấy ngày tới, NL có buổi giới thiệu bộ sưu tập mùa thu, không biết Nhan tiên sinh có nể mặt tới dự hay không?”

Tiếng nói xa xăm lại khiến Nhan Quy ngưng một chút, nếu là vài tuần trước, anh được nhận lời mời cỡ này, nhất định sẽ sung sướng vô cùng, nhưng bây giờ ai còn nghĩ tới mấy cái đó, anh không đoán được Bùi Hàm Duệ tính toán cái gì, chỉ lạnh nhạt từ chối: “Sợ là tôi không rảnh. Phiền anh đứng tránh ra chút, tôi còn có chuyện muốn nói với Tần Diệc.”

“Cốc cốc…..” Tần Diệc không kiên nhẫn gõ gõ cửa kính xe, ý bảo Bùi Hàm Duệ mau chóng rời đi, đừng có dong dài với anh ta, hắn ngồi trong xe nghe không được hai người đang nói cái gì, càng thêm không muốn để Bùi Hàm Duệ dính vào khúc mắc tình cảm giữa hắn và Nhan Quy.

Bùi Hàm Duệ quay đầu cho hắn một ánh mắt trấn an, nói với Nhan Quy một câu cuối cùng: “Vậy thì thật đáng tiếc, tôi đang muốn mượn cơ hội này để cảm ơn anh.”

Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt anh lại chẳng có chút tiếc nuối nào, đi sang bên đối diện, gập ô lên xe.

“Vì sao anh lại phải cảm ơn tôi?” Mỗi câu của anh đều khiến Nhan Quy rất là khó chịu, anh ta đứng trong mưa gọi tên Tần Diệc, nhưng mà cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe hơi màu bạc chạy đi, mà Tần Diệc cũng chưa hề quay đầu lại nhìn anh dù chỉ một cái.

“…… Thật sự đã kết thúc rồi sao?” Anh bị mưa xối cho ướt đẫm, lẻ loi đứng ở ven đường.

Ngơ ngác nhìn một lúc lâu, anh rốt cuộc cười cười tự giễu, bỏ đi.

Nước rơi trên mặt khính bị cần gạt gạt sang hai bên, để lại một vệt nước lờ mờ.

Cửa kính xe bị Tần Diệc đóng kín, hắn vùi mình trong ghế, quần áo dính nước mưa không lau đi được, ỉu xìu dán vào da, rất là khó chịu.

Cặp mắt ngày thường không ai bì nổi, giờ phút này cũng lạnh như băng bên dưới làn mi, ngây ngốc nhìn cần gạt nước đang quét tới quét lui, toàn thân đều tản ra một loại áp suất thấp, ở bên trong không gian nhỏ hẹp lại càng có vẻ áp lực.

Hắn chỉ hờ hững ngồi đó không nhúc nhích, giống như một con mèo hoang có thể nổi giận bất cứ lúc nào.

Đây là lần thứ hai Bùi Hàm Duệ nhìn thấy một Tần Diệc như vậy, lần đầu tiên là trong cái đêm mà hắn đi tìm Nhan Quy.

Bùi Hàm Duệ nhìn đường không chớp mắt, nhưng khóe mắt lại vẫn liếc qua kính chiếu hậu.

Nhìn sắc mặt người khác là kỹ năng cơ bản nhất, Bùi Hàm Duệ thông minh đương nhiên sẽ không đi chọc hắn vào lúc này, miễn cho việc vô tội ăn vài móng vuốt của chú mèo hoang.

Một đường không nói chuyện.

Vừa đến nhà họ Bùi, Bùi Hàm Duệ liền sai người chuẩn bị nước ấm tẩy đi hơi lạnh trên người, đám người hầu trong nhà hiển nhiên đã quen thuộc với người thanh niên cao gầy hay về nhà cùng thiếu gia, chén trà, bát đũa đều chuẩn bị sẵn một bộ cho hắn.

Không chỉ quần áo bị ướt, giày của Tần Diệc cũng bị dính mưa, rất nhanh liền có người hầu mang đến một bộ đồ ở nhà sạch sẽ và một đôi dép lê bằng vải bông.

Có lẽ là hoàn cảnh thoải mái khiến hắn thả lỏng chút, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Tần Diệc cởi giày, không chút ngại ngùng ngồi vào sô pha, trong nháy mắt, bộ sô pha bằng da được đặt làm tại Italia bị hắn làm dính một khối nước bùn lớn.

Dưới ánh mắt u oán của nhóm người hầu, Tần Diệc cuối cùng cũng ý thức được không tốt lắm, yên lặng dịch mông lên trên che vệt nước.

Sau khi cởi áo khoác và caravat, ánh mắt Bùi Hàm Duệ quét về phía đôi tất không hợp nhau của hắn, vừa kinh ngạc vừa câm nín: “ Mặc thế này cậu cũng ra khỏi nhà cho được?”

Tần Diệc nhấc mí mắt nhìn nhìn, không quan trọng nói:“Dù sao tôi cũng không đi tất ra ngoài giày.”

“…….” Bùi Hàm Duệ cảm giác thái dương giật giật, nhíu mi, giọng điệu trầm xuống, biểu tình cực kì nghiêm túc, chậm rãi nói: “Ăn mặc không chỉnh trước mặt tôi, cậu có biết sẽ có hậu quả gì hay không?”

Mí mắt Tần Diệc máy mạnh.

Hắn đột nhiên nhớ tới đống trang phục được phân loại rõ rệt trong sàn diễn tư nhân, Bùi Hàm Duệ từng nói qua mình là một nhà nghệ thuật, nêu hắn nhớ không lầm, hình như còn là một nhà nghệ thuật cung xử nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.