Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 22: Ông trời sẽ không tha thứ cho cậu



Bùi Hàm Duệ bị kéo sang một bên lộ ra một chút tiếc nuối, nhún vai.

Giảng giải một chút trọng điểm, Bùi Hàm Duệ coi như vừa lòng với ngộ tính của Tần Diệc, đánh vài ván cũng không quá tệ.

Nhưng trước kia Tần Diệc vốn cho rằng bi-a chỉ là một loại vận động đơn giản thì bây giờ đã thay đổi ý tưởng, hắn đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý cho việc một ván cũng không thắng được.

Trước khi ván thứ nhất bắt đầu, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định kéo kéo góc áo Bùi Hàm Duệ, đáng thương nói: “Không bằng anh nhường tôi 5 bóng đi.”

Tuy nói như thế, hắn cũng không ôm hi vọng gì, nào biết Bùi Hàm Duệ chỉ nhìn hắn mỉm cười, không chút để ý đáp ứng.

Tần Diệc huýt sáo trong lòng, thấy chưa, chiếm lợi cũng chỉ dễ như thế thôi!

…..

Tối đó, khi người hầu mang quần áo đã giặt sạch, hong khô mang tới, lại thấy được người thanh niên này ngồi tựa trán úp mặt vào tường, ánh mắt đen kịt hầm hầm, hung quang tỏa ra bốn phía, vừa đập đầu vào tường vừa nhỏ giọng lầm bầm gì đó nghe không rõ, nhưng nhìn biểu cảm cũng hiểu chẳng phải lời lẽ hay ho gì.

Cô hầu gái quả thực hoài nghi phải chăng anh ta chạy ra từ trong bệnh viện tâm thần, khi quay ra nhìn cô, ánh mắt âm u kia khiến cho mí mắt cô giật liên tục.

“Tần, Tần tiên sinh, quần áo của anh…..” Hầu gái run run đưa quần áo qua, sau đó chạy trốn như bay.

Tần Diệc không hiểu gì đưa tay ra nhận, gãi đầu, càng thêm buồn bực.

Nhớ tới tình trạng thê thảm khi nãy, cả ba ván mất hết mặt mũi, nếu muốn hình dung tâm tình của Tần Diệc lúc này, đại khái là muốn ‘bóp trứng’ tự sát.

Quay sang nhìn tư thái lau gậy đánh bóng đầy đương nhiên của Bùi Hàm Duệ, Tần Diệc nhất thời giận dữ, ngầm cọ cọ vào tường, kiêu cái gì mà kiêu, sớm muộn gì cũng khiến cho anh ghé vào trên bàn bi-a mà khóc!

Vì thực hiện lý tưởng quang vinh mà gian khổ này, từ nay về sau, bi-a trở thành đam mê thứ ba sau sữa dâu và cơm gà của Tần Diệc.

Tạm thời bây giờ không đề cập tới nữa.

Nhìn ánh mắt vừa không cam tâm vừa không chút yếu thế của Tần Diệc, tâm tình Bùi Hàm Duệ cực tốt, khóe mắt tràn ra ý cười: “Không phục? Lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến chiến.”

Tần Diệc bĩu môi, xoay lưng quay đi, dùng động tác ngoáy tai biểu đạt sự khinh thường của hắn.

Nhanh chóng thay quần áo, đương nhiên cả đôi tất đau trứng kia nữa, Tần Diệc rốt cuộc chui vào xe Bùi Hàm Duệ dưới cái nhìn kì dị của nhóm hầu gái, thuận tiện còn lấy luôn đồ ăn khuya mang về.

Bình thường, sau khi Bùi Hàm Duệ đưa hắn về đều tự giác lái xe rời đi, nhưng đêm nay, sau khi Tần Diệc xuống xe, anh ta cũng xuống.

“Anh….. Chẳng lẽ anh muốn lên ngồi một lúc?” Tần Diệc cảnh giác liếc mắt nhìn anh chằm chằm.

Bùi Hàm Duệ khóa kỹ xe, không chút khách khí nói: “Đề nghị này không tồi.”

“…..” Tần Diệc luôn luôn không nghĩ tới, mồm mép vô địch thiên hạ như hắn cũng có ngày bị chính lời nói của mình làm câm nín.

“Cũng không phải không được, thế nhưng, anh chắc chắn chứ? Trong nhà tôi rất bừa.” Tần Diệc vẫn cố gắng giãy dụa để cứu vãn.

“Bừa tới mức nào?”

Tần Diệc cúi đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Đại khái không khác tất tôi là mấy.”

Bùi Hàm Duệ có vẻ sửng sốt một chút, khóe miệng cứng đờ, yên lặng nói: “Ông trời sẽ không tha thứ cho cậu.”

“….. Ông đây thèm để ý đến lão ta chắc!”

Có câu này của Tần Diệc, Bùi Hàm Duệ liền làm tốt việc chuẩn bị từ trong thang máy, nhưng đến khi vào cửa anh mới phát hiện thì ra mình vẫn rất ngốc, rất ngây thơ.

Quả thực chẳng khác nào mở ra một thế giới mới, Bùi Hàm Duệ đứng đần ra ở cửa cả nửa ngày, mãi đến khi Tần Diệc rống rống lọt vào phòng bếp.

Tần Diệc loay hoay trong bếp một lúc lâu, sau đó mới lục ra một đống lá trà đen thui dính két vào nhau, tim hắn nhảy lên một chút, nhưng rồi lại nghĩ, dù sao cũng không phải mình uống, vậy là hắn cứ thể bẻ xuống một miếng ném vào chén  trà rồi rót nước nóng.

Đến khi hắn bưng nước ra gặp lại Bùi Hàm Duệ, hắn mới biết được, “nhà nghệ thuật cung xử nữ” tuyệt đối là một tồn tại giống như thần linh mà dân đen như hắn khó có thể hiểu được!

Khi ở nhà họ Bùi, Bùi Hàm Duệ mặc bộ quần tây áo sơ mi quý báu được thiết kế riêng, ăn cơm chiều cũng phải lấy khăn ăn che áo, động tác ưu nhã giống như tham gia yến hội quốc gia, chỉ sợ mỡ vấy lên quần áo sẽ làm tổn hại sự thưởng thức và hình tượng của anh ta.

Ngày thường cho dù cười rộ lên cũng là nụ cười rất mất tự nhiên, răng không bao giờ hở ra tám cái.

Một quý ông được giáo dục và có thói quen tốt như vậy, phản ứng đầu tiên của anh là đổi giày.

Kết quả là, anh vừa đổi, lại như thể mọc rễ luôn trước tủ giày, vẫn ngồi ở đó không động đậy.

Tần Diệc bưng nước trà qua, buồn bực thò đầu nhìn xem đến tộ cùng anh ta đang làm gì, không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền trợn tròn mắt.

Tủ giày nhà mình có trạng thái gì thì Tần Diệc là người rõ ràng nhất, dù sao cũng chẳng hơn cái phòng nơi nơi là tất bao nhiêu, nhưng mấu chốt không phải vậy, bởi vì hắn phát hiện, chỉ trong một thời gian ngắn, tủ giày của hắn đã được sửa sang lại gọn gàng, ngăn nắp, mỗi đôi giày được xếp thứ tự từ trên xuống dưới theo mùa, khoảng cách giữa từng đôi đều như thể dùng thước đo, tất cả đều không quá 5 thước.

Mà Bùi đại thiếu gia đâu?

Tần Diệu ngây ngốc bưng chén trà, ngây ngốc nhìn Bùi Hàm Duệ ngồi xổm trên mặt đất, cầm hộp đánh giày, tay xé hết đống giấy nhớ được dán linh tinh lên tủ, xé xong liền nhấc tay điên cuồng cọ sạch đống keo của giấy bị dính trên tủ.

Tôi cọ tôi cọ tôi cọ cọ cọ, cọ không được?

…. Không sao, tôi còn có thể cạy!

Mặt Tần Diệc đầy biểu cảm “Em lạy anh”, chết lặng bưng cái chén nhìn anh ta cạy cạy, sau một lúc lâu, thử thăm dò hỏi một câu: “Đừng làm nữa, anh muốn uống nước không?”

“Không cần, cám ơn.” Bùi Hàm Duệ nói nhanh, quả thực bận rộn tới không nhấc đầu dậy.

“Ừm.” Tần Diệc chết lặng đặt cái chén về phòng bếp, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại điên cuồng lao vào phòng ngủ, nhét tất cả đống quần áo ném lung tung trong phòng vào tủ, sửa sang lại cái giường hỗn độn, lại nhét tất cả đống tạp chí, ảnh, truyện tranh, tiểu thuyết, còn cả hộp mì, bát đũa, cốc giấy vào ngăn tủ, đến lúc nhét không nổi nữa thì đẩy xuống gầm tủ….. Chỉ cần Bùi Hàm Duệ không thấy là tốt rồi.

Làm xong hết thảy, Tần Diệc thấy còn mệt hơn đi catwalk cả ngày.

Hắc lắc lư đi ra huyền quan, lại khiếp sợ phát hiện Bùi đại thiếu gia vẫn đang ngồi đó cọ cọ!

Đại ca, rút cục thì anh chuyên nghiệp tới độ nào? Ông trời cũng cảm động muốn khóc rồi kìa!

Tần Diệc hỗn độn trong gió một lúc lâu, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lấy con dao ngồi xuống cạy cạy cùng anh ta…..

Cũng không biết qua bao lâu, Tần Diệc không chịu nổi nữa ném dao: “Đừng cạy nữa, tôi xin anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm!”

Mắt thấy mấy thứ linh tinh dính trên tủ đã bị chùi gần hết, Bùi Hàm Duệ mới miễn cưỡng đứng lên, sắc mặt vẫn tối tăm như trước, ghét bỏ nói: “Cái này căn bản không thể nhịn được.”

“Đã bảo anh đừng lên rồi còn gì.” Tần Diệc cảm thấy mình cực kì đáng thương, hận không thể ném tên-biến-thái-không-sửa-sang-sạch-sẽ-thì-không-vừa-lòng này ra ngoài.

Hắn cảm thấy mình có thể xuất bản một cuốn sách gọi là [Luận về mấy tên cực phẩm bên cạnh tôi].

Bùi Hàm Duệ lúc này mới nhớ ra, hình như mục đích anh tới nơi này không phải làm nhân viên vệ sinh, anh ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng khách, ánh mắt tùy ý đảo qua, lại trầm xuống.

Trong lòng Tần Diệc lộp bộp, âm thầm kêu khổ.

Đáng tiếc đã muộn, Bùi Hàm Duệ vọt tới trước sô pha, rút ra một cái tất từ dưới nệm, a, thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như là cái còn lại của một cái mà Tần Diệc đang đi.

Bùi Hàm Duệ lên huyết áp, liếc nhìn hắn một cái, sau đó, nhấc quyển tạp chí trên bàn trà lên.

Từ trong cuốn tạp chí chưa khép rớt ra một vật thể không rõ màu hồng phấn, nắm trong tay thấy mềm mềm, còn có thể vói ngón tay vào động động.

“….. Tôi nên hình dung thưởng thức của cậu như thế nào đây?” Bùi Hàm Duệ lấy hai ngón tay kẹp cái thứ kia, sắc mặt âm trầm nói, “Không phải dùng rồi đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Khóe miệng Tần Diệc run rẩy, giật lấy chiếc bao cao su ném vào thùng rác, dù với một người mặt dày của hắn thì cũng có lòng muốn nuốt phân tự sát.

“Phòng ngủ của cậu là gian nào?” Bùi Hàm Duệ bỏ qua việc xem xét phòng khách, sợ lại phát hiện thứ gì chướng mắt, có lẽ sợ đêm nay sẽ mất ngủ.

“Ê ê, anh vừa vừa phai phải thôi nhé, đừng có bắt nạt người ta.” Mắt thấy Bùi Hàm Duệ thản nhiên vào phòng ngủ, Tần Diệc nhanh chóng đuổi theo.

May mắn đồ trong phòng ngủ không nhiều, một cái giưởng, một cái bàn, trên bàn ngoại trừ máy tính và đèn thì cái gì cũng không có, tạp vật đã nhét hết vào ngăn kéo.

Thoạt nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn phòng khách nhiều.

Tần Diệc âm thầm tán thưởng trí thông minh của mình.

Bùi Hàm Duệ cũng cảm thấy may mắn vì hai mắt của anh không tiếp tục bị độc hại, anh kéo caravat, lại sửa tóc, sau một giây đã biến về quý công tử trầm ổn thong dong.

Anh buông mắt nhìn xuống chân Tần Diệc, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Về sau không được ăn mặc như vậy nữa.”

“Được rồi được rồi.” Tần Diệc mang bộ dạng bị đánh bại gật gật đầu “Đến cùng thì anh lên đây là gì?”

Bùi Hàm Duệ thản nhiên nói: “Tôi phát hiện gu thưởng thức của cậu rất có vấn đề, cho nên bắt đầu từ ngày mai, mặc quần áo gì, phối hợp như thế nào, nhất định phải qua cửa của tôi. Chờ đến khi cậu xuất sư, lúc đó lại tùy cậu.”

“…… Anh quan trong hóa vấn đề rồi.” Tần Diệc vô lực nói.

“Cậu cho rằng khí chất là trời sinh sao?” Bùi Hàm Duệ đi tới trước mặt hắn, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lấy tay gập lại cổ áo cho hắn, hai tay hạ xuống theo đường khuy áo, rồi tách ra ở chỗ eo, vòng tay thò ra sau lưng hắn, bàn tay áp dán lên lưng, chậm rãi, dịu dàng vuốt nếp áo cho hắn.

Nhiệt độ lòng bàn tay truyền qua áo sơm mi, hơi thở Bùi Hàm Duệ gần đến mức như đang hôn hai gò má hắn, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, Tần Diệc hạ mắt là có thề dễ dàng nhìn tới lông mi đang rung runng của anh.

“Người mẫu là con cưng của giới thời trang, là người tạo nên trào lưu,  quần áo, trang sức, thói quen thưởng thức, tu dưỡng học thức của cậu đều sẽ ảnh hưởng dài lâu tới khí chất.”

Hương thơm quen thuộc chui vào mũi, Tần Diệc ngưng mắt nhìn bờ môi anh ta khép mở trước mặt, đến khi có xu thế tiến gần hơn, bàn tay đặt trên ngực đối phương hơi dùng chút lực, liền tránh thoát vòng tay anh.

Bùi Hàm Duệ thuận thế buông ra, mỉm cười, bỗng vươn tay xoa nhẹ hai má Tần Diệc: “Không biết tại sao, cậu đột nhiên khiến tôi có linh cảm thiết kế…..”

Không đợi đến khi Tần Diệc kịp phản ứng, anh đã thu tay về.

“Vậy tiếp theo, để tôi nhìn nhìn tủ quần áo của cậu xem nào.”

Những lời này khiến Tần Diệc đang sững sờ tỉnh ngay lại, hắn chỉ kịp gào lên một tiếng “không”, cửa tủ đã bị Bùi Hàm Duệ kéo ra.

Đồ đạc chồng chất bên trong như núi lửa phun trào ào ra ngoài, thiếu chút nữa chôn Bùi Hàm Duệ ở bên trong.

“…….”

Bùi Hàm Duệ yên lặng đứng giữa núi quần áo, chậm rãi kéo xuống một cái quần lót màu trắng từ trên trán, cúi đầu nhìn nhìn, chỗ cái mông quần lại còn có hẳn một hình dâu tây cỡ bự.

Sự im lặng đầy chết chóc khiến thời gian như dừng lại vài giây.

Rất lâu sau đó, Bùi Hàm Duệ thở dài, rồi nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi không vào địa ngục thì ai vào….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.