Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 31



Sáng sớm ngày hôm sau, bộ phận quảng cáo của NL đã cử một chiếc xe đến đón Tần Diệc và Kỷ Hàng Phong ra sân bay, mà các nhân viên trong đoàn công tác cũng đã đến đông đủ.

Tổng biên tập là một người phụ nữ thành thục khoảng hơn ba mươi tuổi, chị mặc một bộ đồ công sở sạch sẽ gọn gàng, đeo kính đen, vừa nhìn thấy Tần Diệc đã đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó vừa lòng đưa tay về phía hắn: “Chào cậu, tôi là Lam Kính, người phụ trách lần quay chụp bên ngoài này.”

“Chào chị.” Tần Diệc nắm tay chị. “Tôi là Tần Diệc.”

“Ha ha, trước đó đã nghe nói rằng người mẫu lần này rất tuyệt, tôi tin tưởng vào ánh mắt của ông chủ.” Lam Kính đẩy kính, mỉm cười nói. “Nếu hiệu quả chụp ảnh lần này tốt, chúng ta sẽ tranh thủ mà tiến vào chuyên mục mới của tạp chí “Mị Lực”, dù sao lần này cũng đặc biệt mời hẳn nhiếp ảnh gia đại tài từ Mĩ về, cố gắng biểu hiện nhé.”

Tần Diệc nhướn mày nói: “So với một chuyên mục mới, chị không cảm thấy trang bìa càng có tính khiêu chiến hơn sao?”

Lam Kính kinh ngạc ngẩn người rồi lập tức đưa tay xoa xoa thắt lưng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười nhún vai: “ Tôi đã gặp không ít người mẫu mới có dã tâm và có vẻ cậu là người ngông cuồng nhất trong số đó, nhưng đại bộ phận bọn họ chỉ có thể ngông cuồng ngoài miệng mà thôi. Nghe nói tổng biên tập tạp chí “Mị Lực” Diệp Liên Tâm có quen biết cậu, thế nhưng mặc kệ sau lưng cậu có chỗ dựa như thế nào, muốn lên trang bìa của “Mị Lực” thì cho dù là người mẫu đạt giải người mẫu cấp quốc gia hay có hợp đồng quảng cáo với các nhãn hiệu quốc tế, cũng chưa chắc đã được.”

Lam Kính không đành lòng đả kích sự tự tin của hắn, có chút kiên nhẫn giải thích thêm vài câu: “Không phải tôi cố ý dội cho cậu một chậu nước lạnh, nhưng cho dù cậu có tiềm lực đến đâu, trước mắt cậu cũng chỉ là một người mẫu cấp C, mục tiêu không cần quá cao, cẩn thận hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.”

Nghe chị nói như vậy, Tần Diệc cũng chỉ biết nghe theo lời chị mà gật gật đầu, cuối cùng vẫn không nói ra việc mình đã từng đoạt giải quán quân cấp quốc gia. Bản thân mình là một người mới, nên khiêm tốn một chút, tránh việc tạo cho lãnh đạo ấn tượng xấu.

Tuy rằng….. Câu nói vừa rồi của hắn cũng đã rất ngông cuồng.

Kỷ Hàng Phong ở bên cạnh đã kịp hòa mình vào nhóm nhân viên công tác, ngay cả thông tin về nhiếp ảnh gia kia cũng đào ra được không ít.

“Khi nãy trợ lý nhận điện thoại, nói rằng chúng ta không cần chờ ngài Bách, lên thẳng máy bay luôn, nếu còn đợi nữa sợ không kịp. Đợi đến nói rồi ngài ấy sẽ hội họp với chúng ta.”

Những người khác nghe xong thì mặt đều không tự chủ mà hiện ra thần sắc “Quả nhiên thế”, có vẻ đã quá quen với hành vi kiêu ngạo của đối phương.

Ấn tượng của Tần Diệc đối với gã kia lập tức hàng xuống một bậc, nhớ ngày đó, hắn chỉ đến muộn có vài phút mà phải chịu hình phạt thể xác!

Nhiếp ảnh gia này thì hay rồi, ngay cả đi máy bay mà nói đến muộn là đến muộn, Tần Diệc thầm cho điểm kém đối với vị Đại Sư đã từng có tác phẩm được lên niên lịch Opi Duck này!

“Cao giá ghê cơ!” Nhân lúc tụt lại phía sau đám người, Kỷ Hàng Phong thì thầm vào tai Tần Diệc một câu. “Anh vừa nghe nói, cái tên Bách Hàn này là bạn tốt của Bùi Hàm Duệ. Nếu lần này không phải nể mặt Bùi Hàm Duệ, anh ta còn không chịu chụp ảnh cho một người mẫu ngay cả tên cũng chưa nghe bao giờ đâu.”

“A. “ Tần Diệc thản nhiên cười cười. “Cái giới này chẳng phải là như thế hay sao, lúc chưa nổi tiếng thì phải cầu người ta, đến lúc nổi tiếng rồi, tự nhiên sẽ có một đống người đến cầu mình.”

Hắn dừng một chút, bước chân đạp lên thang cuốn một cách vững vàng, bình tĩnh nói: “Một ngày nào đó, em sẽ không cần phải dựa vào Bùi Hàm Duệ hay bất cứ ai khác.”

Từ Trung Quốc, vượt qua hơn một nửa Châu Á đến Châu Phi, chỉ ngồi máy bay thôi cũng tốn cả ngày, đã vậy còn mất thêm vài lần transit.

Tần Diệc chưa từng trải qua chuyến đi nào dài như thế, lúc đi từ trên máy bay xuống, đầu óc hắn choáng váng, hai cặp giò đi trên mặt đất mà cứ như đang bay, nhẹ bẫng không trọng lực.

Kỷ Hàng Phong cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Ngược lại, Lam Kính thường xuyên phải bay tới bay lui lại rất có phong phạm một nữ cường nhân, ngoại trừ sắc mặt có chút trắng bệch, tinh thần coi như không tồi.

“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi tại một khách sạn gần đây, sáng mai đi tới địa điểm chụp ảnh. Địa điểm chủ yếu lần này là công viên quốc gia Kenya, chỗ đó có không ít động vật hoang dã, còn nữa, nghe nói trị an vào buổi tối ở đây không tốt lắm, mọi người nên cẩn thận, đừng chạy lung tung một mình, tránh nguy hiểm.”

Lam Kính cho bọn họ hai cái thẻ phòng, dặn dò thêm vài lần về vấn đề an toàn rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi, vừa đi vừa lẩm bẩm sao Bách Hàn vẫn chưa liên hệ.

Tần Diệc vào phòng, tắm rửa một cái mới cảm thấy thoải mái hơn. Hắn đi ra ngoài, cầm lấy di động, bên trong có ba tin nhắn, đều là Bùi Hàm Duệ gửi tới.

Tin thứ nhất: Đến nơi an toàn nhớ báo về.

Tin thứ hai: Không được để đàn ông lạ đến gần (nữ cũng không được).

Tin thứ ba: Vốn đang mua đồ ăn khuya cho em, đến khi thanh toán mới nhớ ra em đi rồi, anh đành ăn một mình vậy.

Đau trứng nhất là trong tin nhắn thứ ba còn gửi kèm thêm cái ảnh một bát cháo thịt nạc.

“Anh nhất định cố ý………” Tần Diệc nhất thời không thoải mái, ở trên máy bay hắn cũng không ăn gì nhiều.

Tốt rồi, vốn mệt tới mức chỉ cần ngả đầu ngủ, kết quả là tươi sống bị một cái ảnh chụp làm cho bụng kêu liên hồi, đột nhiên muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối.

“Thế này thì làm sao mà ngủ được!” Tần Diệc ôm bụng, đau khổ lăn lăn trên giường, qua một khoảng thời gian đấu tranh gian khổ, rốt cuộc giữa nằm xuống ngủ và ra ngoài mua đồ ăn khuya, hắn chọn vế sau.

Cuộc sống về đêm ở chỗ này kém xa trong nước, Tần Diệc ra khỏi khách sạn, đi mất một lúc lâu mới gặp một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ. Trên ngã tư đường, ngoại trừ đèn đường thì có rất ít ánh sáng khác, mà người đi đường thì càng ít tới mức đáng thương.

Khi vào khách sạn, Lam Kính liền đổi tiền bản địa cho bọn họ, tuy rằng Tần Diệc không có chút khái niệm nào về giá hàng, nhưng mà con số thì thông dụng trên toàn thế giới.

Lúc tính tiền, ông chủ người da đen cứ nhìn nhìn Tần Diệc, có vẻ rất kinh ngạc, sau đó nói liến thoắng mấy câu tiếng bản địa với hắn, Tần Diệc chẳng hiểu gì. Ông chủ thấy mặt hắn đầy mờ mịt cũng bất đắc dĩ, đành phải lắp bắp nói vài câu tiếng anh.

Tần Diệc đoán lờ mờ ra ý của ông, hình như là muốn hắn….. mau chóng trở về?

Lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng Tần Diệc buồn bực, chẳng nhẽ trị an của nơi này vào buổi tối lại kém như vậy sao, cũng đâu phải là Nam Phi.

Tiếp đó, khi vừa đi qua một con ngõ tối đen, Tần Diệc đột nhiên nheo mắt, cả người cứng đờ, không nhúc nhích, hô hấp loạn nhịp…… bởi vì, sau lưng hắn, đột nhiên xuất hiện một vật vừa lạnh lẽo lại cứng rắn!

“Đi theo tao, đừng phản kháng, nếu không tao sẽ bắn mày đấy thằng Châu Á.” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp của đàn ông, lời uy hiếp được nói bằng tiếng Anh, tên kia còn ấn ấn khẩu súng lên lưng của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, không quay đầu, bảo trì trấn định, chậm rãi gật đầu.

Vừa mới ra khỏi nhà đã gặp chuyện, Tần Diệc giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhịn không được mà nghĩ, nếu còn mạng về nước, chuyện thứ nhất phải làm là đi mua xổ số.

Chuyện tới lúc này, có còn mạng hay không cũng chỉ có thể đến đâu hay đến đó, mong rằng bọn này chỉ là cướp.

“Ví tiền của tôi ở trong túi, anh lấy hết đi.” Tần Diệc bình tĩnh nói.

Đối phương có vẻ chần chờ một chút, nhưng rồi vẫn thò tay lấy ví tiền nhét vào túi mình, ngay khi Tần Diệc cảm thấy thả lỏng, tên kia lại nói: “Đi về phía trước, mau.”

“Tôi hết tiền rồi.” Tần Diệc cho rằng tên kia chê ít nên dùng thứ tiếng Anh nửa mùa của mình giải thích một câu.

Ai ngờ đối phương căn bản không nghe hắn, lại trầm giọng ra lệnh một câu: “Ném điện thoại đi!”

Bị dí súng vào lưng, Tần Diệc đành phải làm theo, hắn không muốn đang yên đang lành lại bị bắn thủng một lỗ, cũng không dám nghi ngờ đó chỉ là một cây súng đồ chơi.

Chẳng lẽ đây chính là đi ngang qua cũng trúng đạn? Hắn chỉ là một người qua đường đi mua bữa ăn khuya thôi mà!

Lấy ra di dộng một cách thong thả, Tần Diệc dựa vào xúc giác miết hai phát, ngồi xổm rồi đặt di động xuống đất, thấy đối phương không có ý định cầm lên liền  đá thẳng vào trong hẻm.

Thấy hắn đã ném di động, tên cướp tiếp tục ra lệnh cho hắn đi về phía trước, rồi hắn bị bắt đi lên một chiếc xe tải đen đậu ven đường, trong lòng Tần Diệc trầm xuống, khả năng xấu nhất đã xảy ra.

Mấy tên này không phải vì tiền, hoặc là không chỉ vì tiền?

Khi Tần Diệc bị bắt đi lên xe, cổ tay hắn bị còng lại. Trong xe rất tối, chỉ có vài tia sáng le lói hắt ra từ ngọn đèn phía đầu xe, loáng thoáng có thể nhìn ra còn có những người khác bên trong xe.

Hắn bị tên cướp đẩy vào trong, dưới chân loạng choạng ngã về phía sau, đụng vào một người.

Rất rõ ràng, người này cũng bị bắt cóc, trầm mặc không nói một lời, có vẻ không thích bị người khác dựa vào quá gần, gã cau mày, hơi dịch người vào bên trong một chút.

“Không được nói chuyện! Nếu không tao sẽ bắn vỡ sọ chúng mày!” Tên cướp quát lên trước khi đóng cửa thùng xe, vẫy vẫy khẩu súng trong tay rồi chui vào ngồi chỗ phó lái.

Vừa lên xe, tên cướp đã bắt đầu nói liến thoắng với người lái xe, chỉ trỏ vào mấy người ngồi phía sau, miệng luyên thuyên thứ tiếng mà Tần Diệc không hiểu lắm.

Tần Diệc nhanh chóng ngồi ngay ngắn, híp mắt đếm số người ngồi trong xe, một, hai, ba……..

Thêm tài xế cùng tên cướp vừa nãy, trong xe tổng cộng có năm người, bao gồm cả hắn thì có ba người bị bắt, một người ngồi bên trái, người còn lại ngồi đối diện hắn.

Nương ánh trăng có thể lờ mờ nhìn ra người ngồi đối diện là người da trắng, so với tên cầm súng thì dáng vẻ người này gầy yếu hơn, vẫn gục đầu, run rẩy không ngừng, có vẻ cực kì kinh hoàng.

Phía bên trái, vì khuất bóng mà không nhìn rõ mặt, chỉ biết là đàn ông, khuy áo tây trang lóe sáng dưới ánh trăng.

Tư thế ngồi của gã rất đoan chính, ngay ngắn ngồi yên không nhúc nhích, hô hấp cũng rất vững vàng, giống như không phải gã bị bắt cóc mà là đến đây du lịch, chỉ có chiếc còng tay phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo mới chứng tỏ thân phận người bị hại của gã.

Tần Diệc quay đầu, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của gã, hạ giọng nói bằng tiếng Hán: “Người Trung Quốc?”

Thần sắc người kia hơi thay đổi, gật nhẹ đầu.

Giờ khắc này, ở đầu bên kia của Châu Á, gần bốn giờ sáng, chính là thời điểm tối tắm nhất trước bình minh, đại bộ phận mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ.

Nhà họ Bùi.

Đêm khuya, tấm rèm bị gió đêm thổi nhẹ bay, không có ánh trăng, màn trời đen kịt ảm đạm không ánh sáng, ngay cả sao cũng chẳng có mấy.

Bùi Hàm Duệ bị một trận tiếng di động đánh thức. Vốn dĩ anh sẽ tắt máy khi ngủ tối, nhưng đêm nay quên tắt vì chờ tin nhắn của Tần Diệc.

Anh ngủ cũng không sâu, trong mộng cũng cau mày, âm thanh kia kêu một lúc lâu anh mới đưa tay bắt máy, híp mắt nhìn tên người gọi là Tần Diệc.

“Alo, em đến nơi rồi sao?” Anh thở nhẹ một hơi, âm thanh khàn khàn trầm thấp còn lộ ra chút ngái ngủ.

Nhưng sau khi nghe, phía đối diện lại im lặng tới mức ngay cả tiếng thở cũng không có.

“Alo? Sao không nói lời nào?” Bùi Hàm Duệ hơi tỉnh táo lại, đưa một tay lên xoay mở đèn ngủ, ngồi dậy từ trên giường.

“Alo, Tần Diệc?”

“Em làm sao vậy? Nói chuyện đi!”

Nhưng đáp lại anh chỉ là sự lặng lẽ đầy chết chóc. Trong đêm tối, Bùi Hàm Duệ chỉ nghe thấy hô hấp và tiếng tim đập của chính mình, ngoài cửa sổ, tiếng quạ kêu cũng trở nên dồn dập.

….. Có chuyện rồi!

Khi ý thức được điểm này, Bùi Hàm Duệ nhảy dựng trong lòng, sắc mặt trở nên âm trầm như nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.