Thốn Mang

Chương 210: Mê huyễn sát kiếp



Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Hào quang tỏa ra khắp cả Vân Vụ sơn.
- A!... crắc!...
Những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương vỡ tan từ xa vang lên, máu thịt bắn ra khắp nơi hòa vào lớp sương mừ quanh năm bao phủ xung quanh Vân Vụ sơn, phát tán ra xung quanh...
- Quay lại, Đại Thành kỳ đệ tử cùng với tán tiên mới vượt qua một hai lần thiên kiếp, tất cả quay lại!
Giọng nói lãnh khốc của Tằng Phong vang lên, lần này hắn đã phải ăn quả đắng, mới một lúc mà đã mất đi không ít Đại Thành kỳ cao thủ cùng tán tiên.
- Tất cả những ai công lực chưa đạt tới Thiên tiên cảnh giới mau quay lại!
Nam Cung Lam ra lệnh, khắp Vân Vụ sơn vang lên những tiếng la hét, đám tán tiên của các tông phái từ tam giáo cửu lưu chỉ cần công lực yếu một chút đều đã lùi lại.
Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán nhân nhìn về đám huyết vụ phiêu đãng, trong lòng càng thêm đề phòng.
- Hào quang màu tím này rốt cuộc là gì, ngay cả thần thức cũng không thể xuyên thấu, chỉ có thể dùng mắt quan sát được khoảng mười thước xung quanh mà thôi.
Lý Dương nhìn vào lớp hào quang xung quanh, không khỏi nhíu mày, xung quanh thậm chí còn có một ít huyết vụ bay đến, nhưng đã bị đao mang hộ thể của Lý Dương ngăn cản lại.
- Lý Dương, cẩn thận, xem ra phía trước ắt có nguy hiểm! Những người chưa đạt tới Thiên tiên cảnh giới đều đã chết hết, Vân Vụ sơn này quả nhiên là hung hiểm. Được, chúng ta đi!
Tiêu Diêu tán nhân nói lớn một tiếng, Lý Dương lập tức đi theo sau nghĩa phụ của mình. Tiêu Diêu tán nhân ngự không, còn Lý Dương chân đạp đao mang từ từ phi hành tiến lên.
Tốc độ của Tiêu Diêu tán nhân cùng Lý Dương tịnh không nhanh, bọn họ chỉ là bám theo đám người của Thục Sơn kiếm phái.
- Hô!
Đột nhiên, một cổ áp lực khổng lồ từ bốn phía ép tới, đao mang hộ thể của Lý Dương lúc này phong cuồng lưu chuyển. Sắc mặt Lý Dương đại biến, hắn đã hiểu mấy Đại Thành kỳ cao thủ vừa rồi bị chết, có lẽ cũng là do bị áp lực này trực tiếp gây ra.
Đao mang hộ thể dựa theo quỹ tích của hỗn độn khí lưu trong như phong tự bế không ngừng lưu chuyển, áp lực cường đại cũng bị giảm đi chỉ còn một nửa, nhưng chỉ một bộ phận này thôi cũng khiến cho Lý Dương phải chật vật. Lúc này phạm vi của hộ thể đao mang phải thu nhỏ lại, ép sát lên da của Lý Dương.
Đao mang hộ thể cùng lớp quang hoa phòng ngự được Tiêu Diêu tán nhân bố trí đồng thời đều cùng nằm trên da Lý Dương.
Triệt tiêu được chín phần áp lực, chút áp lực không triệt tiêu được, đối với lớp quang hoa hộ thể do Tiêu Diêu tán nhân bố trí trợ giúp cho Lý Dương thì căn bản không đáng gì cả. Dù sao Tiêu Diêu tán nhân cũng phải hao phí một phần năm năng lượng mới bố trí ra được lớp quang hoa này.
- Không sao chứ?
Tiêu Diêu tán nhân vẫn luôn đi sát bên cạnh Lý Dương, hắn biết với áp lực thế này, lớp quang hoa vừa rồi bố trí tuyệt đối có thể chịu đựng được, nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi.
- Không sao cả!
Lý Dương mỉm cười.
Hai mắt của Tiêu Diêu tán nhân bỗng nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy đao mang hộ thể trên người Lý Dương không phải chỉ đứng yên mà là lưu chuyển, lưu chuyển theo một quỹ tích có vẻ rất huyền ảo, trong lúc nhất thời ngay cả hắn cũng không nhìn ra được.
- Lý Dương, đây là bí pháp phòng ngự do Bá Vương truyền cho con sao? Ma giới bí pháp quả thực là cao thâm.
Tiêu Diêu tán nhân có vẻ rất cao hứng, cao hứng vì nghĩa tử của mình.
- Vâng, đúng là do Bá Vương truyền cho con!
Lý Dương gật đầu nói.
Tiêu Diêu tán nhân đối với sự an toàn của Lý Dương cũng càng thêm an tâm, mỉm cười nói:
- Chúng ta tăng tốc thôi, đám người của Thục Sơn kiếm phái cùng Thượng Thanh cung hình như đều đã tăng tốc rồi!
Lúc này người của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái đều lo lắng đối phương sẽ tới được chỗ cất dấu thần kiếm trước nên đã bắt đầu tăng tốc.
Vân Vụ sơn cao tới tận trời, xuyên qua tầng mây.
Ngay từ đầu mọi người đều là phi hành hướng lên trên, sau đó mới bay vòng xung quanh ngọn núi cẩn thận tìm kiếm. Dù sao cũng không ai biết thần kiếm được cất giữ ở đâu nên khi bay quanh ngọn núi tốc độ của mọi người đều rất chậm.
Không cách nào dùng linh thức hoặc thần thức quan sát, còn mắt cũng chỉ nhìn được tầm vài chục thước mà thôi nên tốc độ phi hành giảm xuống rất nhiều.
Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán nhân bay qua một khu rừng, hai người quan sát thật kỹ cây cối hoa cỏ dưới chân. Cẩn thận ghi nhớ địa điểm, nói không chừng thần kiếm được dấu ở đâu đấy quanh đây thôi. Bất quá cho dù họ có đi tới đâu, áp lực cường đại kia vẫn cứ tồn tại.
- Nghĩa phụ, người nói áp lực lớn như vậy thì cho dù là nham thạch cũng bị ép nát nhưng đám hoa cỏ này lại không bị ảnh hưởng gì cả, quả là kì quái!
Lý Dương thở dài nói.
Tiêu Diêu tán nhân cũng than thở:
- Người bố trí cấm chế mới thật là cao thủ chân chính, ngay cả nghĩa phụ cũng không cách nào lý giải nổi rốt cuộc làm sao để bố trí ra được cấm chế như vậy.
Tiêu Diêu tán nhân hiển nhiên cũng cảm thán. Kỳ thật ngay cả Hạng Vũ tinh thông áp lực khống chế cũng phải khiếp sợ.
Người có thể vận dụng áp lực cấm chế tới mức độ này, dù là ở Tiên, Ma nhị giới cũng phải là đỉnh cấp cao thủ.
- A!
Bỗng nhiên một tiếng kêu kinh hãi vang lên, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.
Tiếng kêu kinh hãi không ngừng vang vọng khắp nơi, trong nháy mắt tất cả mọi người đều sững sờ. Nhưng chỉ một chốc lát, người của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái thậm chí cả Tiêu Diêu tán nhân và Lý Dương, tất cả đều đã cực tốc lao về hướng có tiếng hét.
Chỉ có chỗ dấu thần kiếm mới có nguy hiểm.
Cho nên, thần kiếm có rất nhiều khả năng đang ở chỗ đó.
Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán nhân cực tốc lao đi, những khóm cây hay tảng nham thạch bỗng nhiên xuất hiện cũng không gây ra chút trở ngại nào.
Xuyên Vân Toa Vụ!
Thân pháp của Lý Dương quả thực rất nhanh, với tốc độ của bọn họ mà mắt chỉ có thể nhìn được trong phạm vi vài chục thước, căn bản không có tác dụng gì. Nhưng Lý Dương lại giống như một cơn gió, thân thể khẽ động một cái đã dễ dàng tránh được những khóm cây hoặc tảng nham thạch đột nhiên xuất hiện.
- Oanh!… Oanh!…Oanh!…
Bao gồm cả Tiêu Diêu tán nhân, Thượng Thanh cung, Thục Sơn kiếm phái, tứ đại yêu thú cùng với đám tán tiên từ các đại tông phái khác, không ai để ý gì hết, đều xông thẳng qua. Bọn họ không có được thân pháp như Lý Dương nên chỉ có thể dùng hộ thể khí, trực tiếp đánh nát nham thạch, quật đổ cây mà đi.
Cũng chỉ có duy nhất một mình Lý Dương.
Thân pháp thậm chí còn nhanh nhạy hơn cả loài khỉ, ngay cả tiếng gió cũng không hề phát ra, thân thể lấp loáng, phiêu đãng một cách kì diệu, tốc độ lại càng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Tiêu Diêu tán nhân một chút.
- Lý Dương, thân pháp này cũng là do Bá Vương truyền cho con à, Ma giới cao thủ quả nhiên không hổ là chuyên nghiên cứu thân thể, thân pháp không ngờ cũng đã đạt tới bước này rồi.
Tiêu Diêu tán nhân cảm thán nói, bất quá dù hắn chỉ là cường mãnh tiến thẳng, nhưng đám nham thạch đại thụ kia vẫn không thể nào cản được.
Lý Dương mỉm cười.
"Thân pháp Xuyên Vân Toa Vụ quả nhiên là phi thường!" Lý Dương trong lòng rất vui sướng, thậm chí hắn còn nhắm nghiền mắt lại, dựa vào hơi gió xung quanh hắn đã có thể cảm nhận được rõ ràng trước mặt có trở ngại gì không, thân hình lại tự nhiên né tránh.
Tiếng nham thạch vỡ vụn ầm âm, tiếng "crắc" của đại thụ bị đánh gãy, tiếng đất đá bị thổi bay đi, những cành cây bị gãy lìa rơi xuống, một khoảng hỗn loạn, tất cả đều được nhét vào trong lỗ tai.
- A!
Lại là một tiếng hét kinh hãi, vẫn từ hướng kia truyền lại.
Lý Dương lúc này mới mở mắt, nhìn về hướng bên kia, đáng tiếc chỉ có thể thấy được mây mù cùng một vầng hào quang màu tím, căn bản không nhìn rõ nơi đó rốt cuộc ra sao.
Vân Vụ sơn cực cao, muốn đi quanh núi một vòng cũng là một đoạn đường cực dài, Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán nhân phi hành được một lúc đã tới gần khu vực kia.
- Nghĩa phụ, giờ có lẽ nên giảm tốc độ rồi, chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!
Tới gần khu vực thần bí kia, Lý Dương liền quay sang nói với Tiêu Diêu tán nhân, hắn vẫn rất thận trọng.
- Biết rồi, cứ để người của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái tiến vào trước, chúng ta sẽ cẩn thận theo sau.
Tiêu Diêu tán nhân cũng biết được đạo lý này, lập tức hai người cùng giảm tốc độ.
Người của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái lại không chậm chễ chút nào, người của hai tông phái này giống như một bầy thiêu thân nhảy vào ngọn lửa.
- A!…A!…A!…
Những tiếng kêu sợ hãi như đồng thời vang lên trong nháy mắt. Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán nhân hai người lập tức bước tới, bọn họ vừa nhìn thấy một tán tiên của Thục Sơn kiếm phái cách đó tầm mười thước rơi mạnh xuống đất, tựa như có một lực hút cực lớn kéo hắn xuống vậy.
- Lý Dương, đi theo ta!
Tiêu Diêu tán nhân ra lệnh một tiếng rồi lập tức bay về phía trước, Lý Dương vội bay theo sau.
- Hô!
Một lực hút cực mạnh xuất hiện từ dưới lòng đất, Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán nhân nhanh chóng bị kéo xuống, hoàn toàn không kịp chống cự.
Lý Dương hai mắt sáng ngời, lúc này tuy xung quanh vẫn còn áp lực rất lớn nhưng hào quang màu tím đã biến mất. Mắt thậm chí có thể nhìn được tới vài trăm mét, nhưng kỳ quái chính là Lý Dương liếc mắt nhìn lại một cái, không ngờ đã không còn thấy ai nữa.
- Hoa đào, nhiều hoa đào như vậy sao?
Liếc mắt nhin lại, xung quanh toàn bộ đều là hoa đào, một biển hoa đào vô tận tựa như lạc vào thế giới của riêng chúng. Một thế giới màu hồng, từng cỗ từng cỗ phấn hồng phiêu đãng giống như sắc màu của không gian tràn ngập khắp trong thế giới này.
- Nghĩa phụ đâu?
Lý Dương trong lòng chấn kinh, không ngờ đã không thấy Tiêu Diêu tán nhân đâu. Tiêu Diêu tán nhân vốn đồng thời hạ xuống với hắn giờ lại đột nhiên biết mất khiến cho hắn không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Đám phấn hồng này đã bao bọc lấy Lý Dương, thậm chí có đao mang hộ thể cùng lớp hào quang của Tiêu Diêu tán nhân cũng không thể ngăng cản nổi.
Đáng tiếc bản thân Lý Dương lại không phát hiện ra cỗ phấn hồng này.
- Đây là chỗ nào? Rốt cuộc là chỗ nào? Chẳng lẽ lại là trận pháp?
Lý Dương nhìn thế giới hoa đào vô tận trước mắt trong lòng kinh hãi.
Diện tích Vân Vụ sơn cũng có hạn, cho dù có vài rừng hoa đào nhưng cũng không có thể có diện tích lớn như thế này.
- Lý Dương, thận trọng! Đây là một trận pháp mê ảo, còn là trận pháp gì thì bổn Bá Vương cũng không rõ lắm.
Hạng Vũ lên tiếng. Lý Dương trong lòng đã có phán định, nếu đây là mê ảo trận pháp thì y cũng đã có cách phá giải.
Đột nhiên Lý Dương cảm thấy hai mắt trũng xuống, một cỗ khí tức ấm áp bao bọc xung quanh hắn tựa như khi còn bé nằm trong ngực mẹ vậy.
- Đây là trận pháp mê ảo!
Lý Dương cố gắng mở mắt, tâm thần trong cơ thể chấn động. Trong nháy mắt hắn cảm thấy một cố năng lượng đặc thù đang cố dụ hoặc mình. Tâm hắn thần kiên định, cường đại giống như bàn thạch, không chịu tới nửa phần bị ăn mòn.
Hai mắt của Lý Dương nhất thời sáng lên.
- Nghĩa phụ! Nơi đây là thế giới hoa đào gì chứ? Bất quá chỉ là một rừng đào mà thôi, diện tích không lớn, đường kính khoảng một hai dặm gì đó. Nhưng bên trong cũng có tới mấy trăm người, lúc này Tiêu Diêu tán nhân đang ở bên cạnh mỉm cười nhìn hắn.
- Thế nào? Mê ảo trận pháp này uy lực ra sao?
Tiêu Diêu tán nhân vừa bước vào đã nhìn thấu được trận pháp, chỉ một chế thuật này sao có thể gây khó dễ cho tâm thần của hắn. Hắn đối với Lý Dương cũng rất tin tưởng, chút mê huyễn thuật này có lẽ đối với cao thủ tâm thần mới đạt tới Thiên tiên còn có chút hữu dụng. Dùng để đối phó Lý Dương, tuyệt đối là không đủ, tâm thần Lý Dương đã đạt tới La Thiên thượng tiên hậu kỳ, cho nên hắn chỉ đứng ở bên cạnh quan sát Lý Dương.
Mặc dù hắn ở bên cạnh Lý Dương, nhưng Lý Dương lại không hề phát hiện ra, mãi cho tới giờ mới biết.
- Mê ảo trận pháp này quả nhiên lợi hại ,ồ!
Sắc mặt Lý Dương đại biến, thân hình bỗng nhiên lóe lên, một đạo phi kiếm từ đằng sau đâm sát qua hộ thể đao mang.
Lý Dương chợt nhìn thấy một tán tiên, tán tiên này đầu tóc rũ ruợi, khi nhìn thấy Lý Dương thì giống như nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng liền điên cuồng dùng phi kiếm công kích Lý Dương, còn Tiên thiên thân của y thì đang từ từ nứt ra từng chỗ từng chỗ, máu tươi tuôn ra xối xả.
Cả trên mặt đầm đìa máu tươi, khiến cho Lý Dương không khỏi nhíu mày.
Tán tiên thân mặc dù là do năng lượng hình thành, nhưng cũng không khác so với thân thể là bao, cũng có máu tươi cùng cơ thể.
- Hắn đã hoàn toàn chìm vào trong ảo cảnh. Lý Dương, đi thôi, đám tán tiên này căn bản không hề phân biệt địch ta, hơn nữa loại khí màu phấn hồng trên mình con cũng là một loại độc khí, chỉ cần bám vào được nguyên anh sẽ khiến cho tán tiên trở nên điên cuồng, thân thể từ từ nứt ra mà chết.
Tiêu Diêu tán nhân nói xong, liền dẫn theo Lý Dương bay ra khỏi rừng hoa đào.
- Loại độc khí này có cách nào chữa trị được không?
Lý Dương hỏi.
Tiêu Diêu tán nhân lắc đầu cười khổ nói:
- Có lẽ phải dùng tới Hạnh linh đan mới được!
Hạnh linh đan chỉ cần linh hồn vẫn chưa tiêu tán, cho dù thân thể bị phá hủy cũng có thể khôi phục lại trong nháy mắt, loại linh đan này tuyệt đối tương đương với một mạng. Độc khí này mặc dù có thể ăn mòn nguyên anh, nhưng Hạnh linh đan vẫn có thể giải trừ khôi phục được.
- A!
- Chết đi cho ta!
- Sát!
Đám tán tiên này đều đã nổi điên, lao vào chém giết lẫn nhau. Trên mặt cùng thân thể họ xuất hiện rất nhiều vết nứt, máu tươi chảy ra. Trước đây tiên phong đạo cốt ra sao, giờ lại giống như một lũ chó điên cuồng cắn xé lẫn nhau. Còn có không ít tán tiên trúng độc khá nặng, không ngừng lấy tay cào cấu lên thân thể mình giống như cực kỳ ngứa ngày. Điên cuồng cào xé, cào cho tới khi máu tươi bắn ra rồi hét lên đau đớn, nhưng sau đó lại cào mạnh hơn, máu thịt đỏ tươi cũng bị kéo ra.
Lý Dương khẽ nhắm mắt, có chút không đành lòng.
- Người của Thục Sơn kiếm phái đã chết hơn nửa, người của Thượng Thanh cung cũng chết hơn nữa, giờ còn lại chưa tới mười người!
Tiêu Diêu tán nhân lắc đầu cười khổ.
Lý Dương nhìn lại, thấy vài vị tán tiên của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái thoát khỏi được trận pháp sắc mặt có phần thống khổ, bọn họ nhìn thấy tán tiên đồng môn với mình chịu đau khổ như vậy cũng không khỏi thương cảm, bất quá bọn họ cũng không có cách gì, bị rơi vào đào hoa mê chướng thì cho dù là Đại La kim tiên cũng hết cách.
- Thượng Thanh cung còn năm người, Thục Sơn kiếm phái còn tám người, quả là thảm liệt!
Lý Dương cũng đã nhìn rõ được số đệ tử còn lại của Thượng Thanh cung cùng Thục Sơn kiếm phái.
Nhóm dịch chúng tôi đang gặp chút khó khăn, rất mong anh em TTV ủng hộ tham gia dịch tại đây:
Tập 6: Phong khởi vân dũng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.