Thôn Phệ Tinh Không

Chương 141: Hai Bên Gặp Nhau



Lúc cái tát đó chụp về phía La Phong, La Phong chỉ cảm thấy cả thiên địa đều tối sầm lại, lúc này dùng đồng thời cả tinh thần niệm lực tác dụng vào bảo vệ tay, cả người cấp tốc nghiêng qua một bên, né tránh cú đánh đáng sợ đó!
Oanh…
Cái tát của lãnh chúa Kim Cương Viên đập xuống dưới bình đài. Cả bình đài đều chấn động, rồi nứt rạn ra.
- Vù!
- Vù!
Lãnh chúa Kim Cương Viên không cam lòng liên tục đập xuống, huy động hai tay như chớp, chụp về phía La Phong. Tiếng những luồng khí bùng nổ đáng sợ đinh tai nhức óc, sóng xung kích chưởng phong từ hình thành lan đến vách núi nơi một vài con viên hầu đang đứng. Nhất thời núi đá ầm ầm đổ xuống, làm không ít quái thú viên hầu trực tiếp bị sóng xung kích đánh chết tươi, thất khiếu đổ máu, mất mạng tại chỗ. Dưới hai chưởng này, thân hình La Phong lơ lửng quỷ dị, thường xuyên thực hiện những động tác mà thường nhân căn bản không có cách nào làm được
"Nhân loại này…" Con lãnh chúa Kim Cương Viên chém ra hai chưởng xong, mặc dù không cam lòng, nhưng lập tức bỏ chạy luôn.
- Chết đi!
La Phong nhìn chằm chằm vào con lãnh chúa Kim Cương Viên. Trong lúc lãnh chúa Kim Cương Viên đập hai cú, sáu thanh phi đao đã thoát ly thân thể Kim Cương Viên, kéo ra xa hơn mười thước, sau đó trong nháy mắt một lần nữa gia tốc!
Xoát! Xoát! Xoát!
Sáu thanh phi đao hóa thành sáu lưu quang đen, bắn về phía cổ con lãnh chúa Kim Cương Viên, nơi đó đang có một vết thương rất lớn.
Hống…
Lãnh chúa Kim Cương Viên phẫn nộ gầm lên một tiếng, nhưng sáu thanh phi đao đều có quỹ tích có độ cong nhất định, trong nháy mắt đã đạt tới mười lần tốc độ âm thanh. Con lãnh chúa Kim Cương Viên căn bản không kịp chạy thoát, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh. Chỉ nghe thấy mấy thanh âm vèo vèo, thân thể con Kim Cương Viên lắc lư, đã chạy ra xa tới ngoài trăm thước, rồi mới theo quán tính ầm ầm quay cuồng ngã xuống, ép chết không ít quái thú viên hầu khác.
Nó chết rồi! Lãnh chúa Kim Cương Viên đã chết rồi!
Cả tộc quần viên hầu chợt yên tĩnh. Tất cả quái thú viên hầu đều dán mắt vào thân thể khổng lồ ngã gục trên mặt đất, đó là thủ lĩnh của chúng.
- Ầm!
- Ầm!
Hai con Đại Lực Ma Viên hóa thành hai luồng lưu quang nhanh chóng chạy đi, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi hẻm núi. Sau đó mới vang lên tiếng gào thét.
- Chít chít!
Vô số viên hầu kêu lên, lập tức cả đám tan vỡ chạy tán loạn. Chẳng mấy chốc cả hẻm núi cũng không còn một con viên hầu nào còn sống. "Hai con Đại Lực Ma Viên đó chạy trốn nhanh thật." La Phong cười, vung tay lên như chớp!
Vù! Vù!
Sáu thanh phi đao đều trôi nổi, bay xuống túi đao của La Phong.
"Thật may mắn. Với uy lực phòng ngự của Kim Cương Viên, thiếu chút nữa để nó bỏ chạy mất."
Con lãnh chúa Kim Cương Viên có sinh mạng lực cực kỳ ương ngạnh. Trên người đầy lân giáp, cơ bắp rắn chắc, phi đao của La Phong có đâm vào mặt bộ nó cũng bị cơ bắp ngăn cản, có thể thấy phòng ngự nó ghê gớm như thế nào. Trừ phi đâm vào mũi, miệng, mắt, cắm vào đầu, nếu không bình thường rất khó đánh chết.
Còn trên người nó thì cổ có phòng ngự xem như tương đối yếu. La Phong lần đầu tiên phá ra một vết thương, lần thứ hai mới dùng một thanh phi đao đâm vào vết thương, dọc theo vết thương chạy thẳng lên đầu Kim Cương Viên, quấy mạnh một cái, làm Kim Cương Viên mất mạng tại chỗ!
Cho dù đâm thủng yết hầu, nhưng với kích cỡ phi đao thì lỗ thủng bé tí, mà con Kim Cương Viên lại có thân thể khổng lồ nên sinh mạng lực mạnh, cũng chỉ trọng thương chứ không chết!
"Kim Cương Viên, lãnh chúa cao cấp Kim Cương Viên! Chậc chậc, chiến thần cao cấp e rằng cũng chẳng có bao nhiêu người có thể săn giết thành công." La Phong vô cùng thoải mái. Không khỏi xuất ra phi đao cấp SS, bắt đầu cố gắng cắt ngọt quanh bộ ngực Kim Cương Viên. Nơi đáng giá nhất của Kim Cương Viên là vị trí ở giữa ngực, ở đó có một mảng lớn lân giáp. Con cự viên to hơn hai mươi thước nằm chết trên đất, còn mình thì lại đang tiến hành giải phẫu lấy vật liệu trên người nó… La Phong bây giờ đột nhiên cảm thấy rất huyền diệu.
"Còn nhớ lúc ở trường trung học, lần đó ta và A Văn cùng về nhà, con Hắc Quan Kim Điêu bay qua Dương Châu thành, cất tiếng rít chấn vỡ không ít thủy tinh! Lần đó, ta đã thầm nghĩ, tương lai nhất định phải trở thành tuyệt thế cường giả có thể dùng đao chém chết Hắc Quan Kim Điêu, Đại Lực Ma Viên." La Phong lắc đầu cười "Vừa rồi, hai con Đại Lực Ma Viên thấy ta đã sợ tới mức bỏ chạy rồi." Nhân sinh quả là vô thường. Năm ngoái mình còn nhỏ yếu, lúc này mình đã trở thành cường giả tuyệt đỉnh! Mùa đông lạnh lẽo năm ngoái, mình còn bị Thiết Giáp Long truy đuổi tới nhảy lên nhảy xuống. Ngày hôm nay, mình đã giết một con Kim Cương Viên có thực lực rất gần Thiết Giáp Long rồi!
Giải phẫu mấy lân giáp đó rất phiền phức, nhưng La Phong lại chẳng hề sợ phiền phức, ngược lại hư ha một bài hát, dùng phi đao cấp SS không ngừng cắt gọt.
"Phiền phức?"
- Lãnh chúa cao cấp Kim Cương Viên này mà bán cho liên minh HR, có thể bán tới 120 ức Hoa Hạ tệ. Giải phẫu lấy tài liệu mà thôi, ai hiềm phiền phức khi kiếm tiền chứ?
La Phong rất vui, bình thường quái thú cấp lãnh chúa cao cấp có giá từ 50 ức Hoa Hạ tệ tới 200 ức Hoa Hạ tệ. Con Thiết Giáp Long có thể được gọi là 'Long", có thể bán tới 180 ức. Kim Cương Viên, có thể bán tới 120 ức. Trong đám lãnh chúa cao cấp cũng tính là đắt rồi.
Đang lúc La Phong thong dong giải phẫu, đột nhiên đồng hồ thông tin rung động.
- Hả?
La Phong nhướng mày, cúi đầu nhìn.
- Sử Giang sư huynh?
La Phong lúc này tiếp điện thoại.
- Alô, La Phong.
Thanh âm quen thuộc của Sử Giang sư huynh từ đồng hồ thông tin truyền ra. La Phong bây giờ không khỏi cười nói:
- Sử Giang sư huynh, mấy ngày nay cảm giác như thế nào?
- Hay lắm, ta bây giờ tìm được một thành trấn, mỗi ngày đều được nghỉ ngơi ở một biệt thự hư hỏng. Thi thoảng ra ngoài săn giết quái thú… Ngày hôm qua còn gặp được một con quái thú cấp lãnh chúa, lãnh chúa sơ cấp thôi. Nhưng, con quái thú đó chạy trốn quá nhanh. Quái thú cấp lãnh chúa quả nhiên rất khó săn giết. Sử Giang lập tức nói:
- À, La Phong. Vừa rồi có người lấy số điện thoại mới của ngươi đó.
- Hả?
La Phong giật mình.
- Ngươi không phải nói, có người muốn số của ngươi, lập tức phải thông báo cho ngươi một tiếng à?
Sử Giang cười
- Ừm, cám ơn.
La Phong cười nói:
- Ai muốn số này?
- Vệ Đồng.
Sử Giang nói:
- Ta hỏi hắn, có phải là hỏi thay cho người khác muốn số ngươi không, tiểu tử đó không thừa nhận. Nói là hắn muốn có số đó.
- Vệ Đồng?
La Phong khẽ gật đầu. Không lạ… La Phong đã dự tính, Cancade sẽ nhờ bằng hữu mà hắn giao hảo trong phe Hoa Hạ, hỗ trợ hỏi han
- Ừm, ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Có thời gian nói nhiều hơn.
Sử Giang lập tức cúp điện thoại
Ngồi trên cánh tay khổng lồ của Kim Cương Viên, La Phong cười mỉm
"
Quả nhiên… Họ muốn thông qua số điện thoại, điều tra vị trí ta!" Mình có đồng hồ thông tin mới, nên số cũng mới! Còn vợ chồng Ngốc Thứu Độc Hạt muốn báo thù mình, e rằng phải thông qua số điện thoại này.
Còn số điện thoại mới này cũng không hề nói cho người trong nhà, chỉ có vài người trong trại huấn luyện, cùng với ngành quản lý trại huấn luyện biết thôi.
"
Tốt lắm!"
"
Xem ra họ hành động rồi." La Phong chẳng ngai chút nào. Hắn hiểu rõ, mình không có biện pháp làm Ngốc Thứu Độc Hạt bỏ qua việc báo thù, đã nhất định phải quyết chiến một trận, còn không bằng nắm quyền chủ động trong tay! Dù sao với thủ đoạn của Độc Hạt Ngốc Thứu, chỉ cần đủ thời gian, sợ không phải là không thể tìm được số mới của mình từ trại huấn luyện.
Do đó La Phong sớm nhắn với Sử Giang, Triệu Nhược, nói là nếu có người muốn lấy số mình, cứ cho họ, nhưng phải thông báo cho mình một tiếng!
Đại khái năm phút sau.
La Phong đã bóc được toàn bộ lân giáp trên ngực thi thể Kim Cương Viên xuống bỏ vào ba lô, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, chợt đồng hồ thông tin rung lên.
- Alô.
La Phong tiếp điện thoại.
- Tiểu Cống, mau về nhà ăn cơm chiều, chỉ còn chờ mỗi mình ngươi thôi đó.
Một thanh âm phụ nữ vang lên.
- Ta không phải tiểu Cống.
La Phong nói:
- Ngươi gọi nhầm số à?
- Nhầm à? Ặc… Xin lỗi.
Điện thoại cúp rất nhanh.
La Phong lộ ra nụ cười nhạt."
Thật ra họ làm giả không tệ, gọi lầm điện thoại?" Thỉnh thoảng cũng có việc gọi lầm lẫn điện thoại. Là từ số ở Căn Cứ Thị Hồng Ninh. Còn ngôn ngữ thông dụng ở Căn Cứ Thị Hồng Ninh là tiếng Hán, cô gái lúc nãy cũng nói tiếng Hán, nếu ở trại huấn luyện tinh anh, ta thật sự chắc sẽ không hoài nghi." "Nhưng đáng tiếc…"
"
Phỏng chừng, không bao lâu nữa, họ sẽ tới sơn mạch này." La Phong nhanh chóng đứng dậy, đi về phía thi thể Ngân Điện Mãng gần đó "Ừm, lấy xà đảm (mật rắn) rồi hãy nghênh đón vợ chồng Ngốc Thứu Độc Hạt!"
Giải phẫu thi thể Ngân Điện Mãng dễ hơn trăm lần so với Kim Cương Viên.
La Phong rất may mắn. Thi thể đó bị ăn hơn phân nửa, nhưng xà đảm vẫn còn chưa bị ăn.
"Đi thôi!" La Phong đạp mạnh xuống đất một cái, bay vọt thẳng lên cao tám mươi thước, dẫm nát một tảng đá giữa sườn núi. Sau đó nhanh chóng nhảy một lần nữa, vọt ra rất xa. Ba lượt nhảy đã biến mất ở cuối sơn mạch xa xa.
Trên máy bay chở khách. Cơ trưởng đang lo lắng ngồi một bên. "Lý tiên sinh, ta nhiều nhất là cho ngươi thêm năm phút!" "Đừng nóng, đừng nóng, nhanh thôi." Lý Diệu nhíu mày.
Đột nhiên đồng hồ thông tin của Lý Diệu rung lên, Lý Diệu lập tức bốc máy. "Diệu, ta đã phát sóng báo cho ngươi về tọa độ vị trí của La Phong rồi." Duy Ny Na nói
"Tốt lắm!" Lý Diệu mắt tỏa sáng, sau đó vội mở tọa độ vừa được chuyển tới "Cách đây cũng khoảng ba trăm km, ở một sơn mạch?" "Cơ trưởng, xuất phát, đi tới đây, đáp xuống cánh đồng hoang vu dưới chân núi." Lý Diệu phân phó. "Được." Cơ trưởng vốn lo lắng phải chờ đợi, lập tức bắt đầu hạ lệnh.
Máy bay chở khách lập tức bay về phía sơn mạch của La Phong. Với tốc độ đáng sợ kinh người của máy bay chở khách, trên ba trăm km thì vẻn vẹn vài phút đã tới rồi.
Trong Viên Hầu Sơn Mạch, một đỉnh núi trên km, đã là đỉnh cao nhất trong cả sơn mạch. La Phong đang đứng trên núi này ngẩng đầu chú ý nhìn không trung. Chẳng bao lâu sau…
"Với tốc độ của máy bay chở khách, phải rất nhanh mới đúng." La Phong thầm hỏi. "Hả? Tới rồi à!" La Phong mỉm cười.
Chỉ thấy từ phương bắc xa xa có một ảo ảnh từ từ hạ xuống, chính là một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn. Khi cửa khoang máy bay hành khách mở ra, rất nhiều bóng người từ máy bay chở khách nhảy ra. Người cầm đầu chính là người mà La Phong sớm đã nghiên cứu thấy hình ảnh trên mạng - Chiến thần cao cấp Ngốc Thứu 'Lý Diệu'. "Ngốc Thứu tới rồi à? Độc Hạt đâu?"
La Phong cầm ống nhòm cẩn thận quan sát "À, ủa, còn không ít hòm." "Cửa khoang đóng lại rồi? Xem ra Độc Hạt không tới." "Một, hai… Tổng cộng 59 người!"
Động tĩnh của tất cả bọn người Lý Diệu đều được La Phong thấy rõ. "Ngốc Thứu Lý Diệu, ngươi tới đuổi giết ta… Ta cũng phải tiếp đón ngươi trước tiên!" La Phong biết ngày hôm nay thế nào cũng phải tới! Vậy cứ giết chết Ngốc Thứu Lý Diệu!
----- o O o -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.