Giáo quan Giang Niên sử dụng đặc quyền vũ giả, không thèm mua vé, mang theo La Phong tới khu trung tâm thành phố Giang Nam. Giang Nam được chia thành khu trung tâm và tám đại vệ thành. Phương tiện giao thông giữa khu trung tâm và tám đại vệ thành là tàu hỏa. Người bình thường muốn lên tàu, phải mua trước ba ngày, thậm chí giá vé còn rất đắt. Còn muốn đi từ một thành phố căn cứ tới một thành phố căn cứ khác… giá vé còn cao hơn nữa. Người thường căn bản không mua nổi. Do đó hai ức dân chúng Giang Nam, cả đời đều rất ít có cơ hội ra khỏi thành phố căn cứ. ----- o O o ----- Khu trung tâm thành phố Giang Nam. La Phong và Giang Niên đang sóng vai đi bộ với nhau. - La Phong, thấy khu trung tâm và thành Dương Châu chúng ta khác nhau không? -Giang Niên cười chỉ chung quanh. La Phong nhìn bốn phía, lắc đầu nói: - Không có cảm giác gì cả. Chỉ là cảm thấy nhiều người hơn, nhiều xe hơn, đường cũng rộng hơn. Còn những thứ khác cũng bình thường. Giang Niên mỉm cười: - Ngươi mới nhìn thì thấy khác không nhiều. Đợt lát nữa ngươi sẽ biết. - Alo? Giang Niên mở điện thoại di động. - Giang Niên, người còn bao lâu nữa mới tới? Màn hình điện thoại di động xuất hiện lão giả vừa nói. - Bạch bá, mười phút nữa là tới rồi. - Giang Niên mỉm cười. - Ừm, ta đã mời chủ quản đại nhân tới. Đến lúc đó, ngươi không được gây ra sai lầm đấy. - Lão già tóc hoa râm trịnh trọng nói. - Chủ quản đại nhân? - Giang Niên kinh hãi biến sắc. Trong lúc lão nói chuyện, La Phong liếc mắt nhìn thấy một tòa nhà phía trước chiếm diện tích cực lớn. Ngoại trừ bức tường màu trắng bạc kéo dài, còn có một tòa nhà cao vút chọc trời màu lam sậm. Đứng cách đó rất xa cũng có thể thấy rõ mấy chữ Cực Hạn Vũ Quán! - Đây là tổng hội của Cực Hạn Vũ Quán! Tổng bộ của Cực Hạn Vũ Quán chúng ta ở thành Giang Nam. - Giang Niên mở miệng nói. - Nhiều quân nhân thật. - La Phong hít mạnh một hơi. Ngoài tường viện của tổng hội Cực Hạn Vũ Quán, mỗi một chỗ đều có người cầm súng thật đạn thật đứng gác. Cả Cực Hạn Tổng Hội Quán giống hệt như một con quái thú đang nhe răng. Ở cửa chính Cực Hạn Tổng Hội Quán, một loạt quân nhân đang đứng đưa mắt nhìn chung quanh. - Đây là quân đội của Cực Hạn Vũ Quán chúng ta. - Giang Niên mỉm cười nói. - Nội bộ Cực Hạn Vũ Quán chúng ta cũng có quyền thành lập lực lượng bảo vệ. - Đi, đi vào. Giang Niên mang theo La Phong đi về phía cửa chính. - Cho qua! Một nam tử một tay có vết sẹo trên mặt đứng gác cửa chính phất tay. Nhất thời tất cả các quân nhân đều lui về phía sau một bước, khí thế chỉnh tề khiến cho La Phong nín thở. Nam tử một tay cười, liếc nhìn Giang Niên: - Lão Giang, cũng lâu không tới tổng bộ rồi đất. Lát nữa huynh đệ chúng ta uống mấy chén nhé. - Được. - Giang Niên mỉm cười gật đầu, đồng thời liếc nhìn La Phong. - La Phong, vị này là tiền bối của ngươi, gọi một tiếng Lỗ thúc đi. - Lỗ thúc. La Phong cung kính gọi. Hắn có thể cảm giác được nam tử một tay này là một vũ giả rất lợi hại. - Tiểu tử này không tệ. - Nam tử một tay mỉm cười gật đầu. - Không có thời gian nói với ngươi. Chốc nữa nói sau. Bạch bá đang ở trong đó chờ ta. Giang Niên lập tức đưa La Phong cùng tiến vào trong Cực Hạn Tổng Hội Quán. Ở đây giống như một cái công viên rộng lớn, có suối nhỏ cầu xinh, giả sơn vườn hoa rải rác khắp nơi. Trên đường đường đi có rất nhiều người, mỗi một người đều làm cho La Phong có cảm giác khác thường. Giang Niên dẫn La Phong đi, không khỏi cảm thán một tiếng: - Lỗ thúc vừa rồi là huynh đệ sinh tử năm đó cùng ta lang bạt, cùng vào sinh ra tử. Hắn bị cụt tay chính là do bị một con quái thú loài khỉ tên là Hắc Mao Thiết Viên đánh nát một tay. La Phong lẳng lặng lắng nghe. - Vũ giả Hội Quán Cực Hạn chúng ta rất đoàn kết. Giang Niên chỉ vào một đại lầu cao chọc trời. - Ngươi nhìn kìa, đại lầu đó chính là tổng bộ của Cực Hạn Vũ Quán ở thành Giang Nam! Những người ra vào tòa đại lầu đó, cơ bản đều là vũ giả. - Cơ bản đều là vũ giả? - La Phong cả kinh. Hắn có thể nhìn xuyên qua vách thủy tinh của tòa nhà cao chọc trời đó, bên trong bóng người qua lại tấp nập, sợ là phải tới hàng trăm người. - Thành Giang Nam tổng cộng có hai ức dân cư. Cực Hạn Vũ Quán chúng ta làm sao lại ít vũ giả được? - Giang Niên cười nói: - Đại sảnh lầu một, phần lớn đều là nơi họ uống rượu nói chuyện phiếm. Trong tổng bộ, từ lầu hai tới lầu chín, là nơi vũ giả cấp chiến sĩ thường xuyên tu luyện. Lầu mười tới lầu mười chín, là nơi vũ giả cấp chiến tướng ở. Còn từ lầu hai mươi trở lên… Đó là nơi hội hộp, hoặc mở hội nghị. La Phong cảm thấy nghi hoặc, vội hỏi: - Giáo quan, vũ giả chia làm cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng? - Vũ giả chủ yếu ở cấp chiến sĩ, chiến tướng là nhiều. Cấp chiến thần có một số ít! Giang Niên nhẹ nhàng giải thích: - Vũ giả cấp chiến sĩ có số lượng nhiều nhất! Rất nhiều vũ giả cả đời cũng chỉ dừng lại ở cấp chiến sĩ. Trong cấp chiến sĩ lại phân ra thành chiến sĩ sơ cấp, chiến sĩ trung cấp, chiến sĩ cao cấp. Bình thường, những người vừa mới vượt qua kiểm tra sát hạch vũ giả, đều thuộc loại chiến sĩ sơ cấp! - La Phong, thực lực ngươi bây giờ xem như là chiến sĩ trung cấp. - Giang Niên nói. La Phong gật gật đầu, biết một chút vũ lực, trong đám vũ giả coi như cũng có cơ sở - Vũ giả cấp chiến sĩ bình thường có thể dùng vũ khí nóng giết chết được. - Còn vũ giả cấp chiến tướng, bình thường vũ khí nóng không thể giết chết được. Giang Niên cảm khái nói: - Tỷ như ngươi dùng súng máy quét về phía một vũ giả cấp chiến tướng, người đó hoàn toàn có thể bằng vào phản ứng thần kinh, tốc độ, dễ dàng né tránh! Do đó vũ giả cấp chiến tướng có thể xem như là tinh anh trong lực lượng vũ giả. - Mặc dù thiên phú của ngươi cao, nhưng tuổi còn nhỏ, chỉ có thể xem như lính mới. Giang Niên cười. La Phong chỉ có thể sờ sờ đầu. Đương nhiên hắn biết rõ tuyệt thế cường giả trong đám vũ giả là như thế nào. Tỷ như cường giả có thể chém một phát Hắc Quan Kim Điêu thành hai nửa… Cho dù hắn sử dụng niệm lực, e rằng cũng không thể tổn thương người này một sợi lông. - Trên cấp chiến tướng, chính là cấp chiến thần! - Ánh mắt Giang Niên lộ ra vẻ sùng bái. - Chiến thần quả thật danh xứng với thực! Mỗi một người đều có thể dễ dàng hành tẩu trong mưa bom bão đạn, tốc độ nhanh như thiểm điện, phản ứng kinh người, một quyền một cước đều có thể phá hủy một tòa nhà cao tầng. Chiến thần! Đây là chiến thần. La Phong nghe mà nín thở. Cấp chiến sĩ… Cấp chiến tướng… Cấp chiến thần! Bây giờ, đơn thuần vũ lực thì hắn chỉ mới đạt tới chiến sĩ trung cấp! Có lẽ sử dụng tinh thần niệm lực, thì thực lực sẽ mạnh hơn nhiều, không biết chừng có thể bước vào cấp chiến tướng. - Giáo quan, có người nào trên cấp chiến thần hay không? - La Phong vội hỏi. - Có. Giang Niên mỉm cười gật đầu. - Trên Cấp chiến thần, trong thế giới cũng có vài người đạt được. Mỗi người trong số bọn họ đều có thực lực hủy thiên diệt địa! Cho dù cả một quốc gia đứng trước mặt một cường giả như vậy, cũng phải cẩn thận đối đãi. Nhưng người như vậy quá ít. Cho dù chính phủ Hoa Hạ quốc chúng ta cũng chỉ có hai ba người cường giả đẳng cấp đó mà thôi. La Phong thất kinh. Trên Cấp chiến thần, mà trong cả một nước Hoa Hạ mới có hai ba người? - Do đó vũ giả toàn thế giới, chỉ chia cấp vũ giả làm cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng và cấp chiến thần! Giang Niên giải thích: - Đương nhiên, tiêu chuẩn bình phán thực lực thực ra không phải căn cứ vào sức mạnh, tốc độ, phản ứng thần kinh của ngươi, mà căn cứ vào chiến tích của ngươi để phán định! - Chiến tích? La Phong nghi hoặc hỏi. - Đúng, mặc dù tố chất thân thể bây giờ của ngươi, chắc là đạt tới chiến sĩ trung cấp! Nhưng sau khi thành vũ giả, thì trong hồ sơ thân phận vũ giả của ngươi vẫn chỉ là chiến sĩ sơ cấp! Phải đến khi nào ngươi săn giết đủ quái thú phù hợp với yêu cầu của chiến sĩ trung cấp, mới có thể được công nhận là chiến sĩ trung cấp! Giang Niên cảm thán: - Dù sao, có người tố chất thân thể tốt, có người đao pháp thân pháp tốt, có người biết các loại thủ đoạn. Vì vậy mà phán định thực lực của một người, chỉ có duy nhất một tiêu chuẩn, đó là chiến tích! La Phong giật mình rồi gật đầu. Đúng… Cho dù tố chất thân thể chênh lệch xa đến mấy, nhưng có người tố chất thân thể yếu vẫn có thể giết chết người có tố chất thân thể mạnh! - Cố gắng đạt tới cấp chiến tướng đi! Ngươi chính là niềm kiêu hãnh của thành Dương Châu chúng ta. - Giang Niên cười nói: - Lần trước Nghiêm La huynh đệ tới tìm ta. Đẳng cấp của hắn chính là chiến tướng đó. - À. La Phong khẽ gật đầu. Nếu mình sử dụng tinh thần niệm lực, thực lực rốt cuộc mạnh tới đâu? Có thể sánh ngang cấp chiến tướng không? Tất cả những việc này e rằng ít hôm nữa mới có thể xác định được. … La Phong và Giang Niên vừa đi vừa tâm sự, chẳng mấy chốc bước tới một biệt thự độc lập ba tầng. Ngôi biệt thự chiếm diện tích rất lớn. Trên sân thượng lầu hai có một lão già tóc hoa râm đang đứng. Lão nhanh chóng kêu lên: - Giang Niên, mau lên đây. - Đi, theo ta đi lên. Giang Niên dẫn theo La Phong nhanh chóng tiến vào biệt thự. ----- o O o -----