Sáng sớm mùa đông trời rất lạnh. Trên mặt đất, những bộ xương và vết máu của một vài con quái thú đã ngưng kết một lớp băng mỏng. La Phong đang lặng lẽ đi chầm chậm trên một con đường nhỏ, xa xa có hai con Ảnh Miêu đang cúi đầu cắn xé một con Thiết Mao Dã Trư. Trong khi đang ăn rất say sưa, chúng chợt phát hiện một nhân loại đang đi tới. Hai con Ảnh Miêu lập tức phóng vèo đi. Quái thú cũng có chút trí tuệ. Những vũ giả nhân loại tung hoành ở Thành Thị Số 003 đều rất lợi hại. Một hai con quái thú cấp thú binh căn bản không chống được. "Hai con Ảnh Miêu đó phỏng chừng kêu thêm những con Ảnh Miêu khác." La Phong nhanh chóng xuyên qua đường hầm, tiếp tục di chuyển, cố ý đi vòng một vòng lớn, trên đường đi cố ý bỏ thêm chút thời gian, từ từ di chuyển. Mãi tới gần nửa giờ sau mới đến cửa sau của tửu điếm phía bắc. ----- o O o ----- Cửa sau tửu điếm trông xơ xác. Trên mặt đất có một vài vết máu thẫm lại, đến cả nước mưa cũng không rửa sạch được. La Phong một mình một người đứng đó. "Nửa giờ rồi. Bảy người tiểu đội Lôi Đình phỏng chừng đã đi xa." La Phong nhìn cánh cửa trước mặt đã hư hỏng rất nhiều, rồi lập tức khống chế tinh thần niệm lực tác dụng vào hai tấm bảo vệ tay và phía sau tấm thuẫn bài và chiến đao. Luồng lực mạnh mẽ làm thân người hắn nhẹ như chim én, mỗi một bước đều hết sức nhẹ. "Lên lầu!" Hắn bước từng bước dọc theo thang lầu, không phát ra một chút thanh âm nào. La Phong vô cùng cẩn thận, nhưng khi đi đến lầu ba, hắn chợt thấy hành lang lầu ba lại có một con quái thú Hổ Ngao Khuyển hình thể khổng lồ đang từ từ di chuyển. Nó cũng đã phát hiện ra vũ giả nhân loại La Phong! Song phương cơ hồ đồng thời phát hiện ra đối phương, La Phong giật mình cơ hồ toát mồ hôi lạnh! Vèo! Vèo! Hai bóng đen cơ hồ trong nháy mắt xẹt qua cổ con quái thú Hổ Ngao Khuyển. Con quái thú Hổ Ngao Khuyển chưa kịp gầm thét, đầu đã bị cắt ngọt rơi xuống. Hai thanh phi đao từ xa bay một vòng trở lại túi đao ở ngoài quần. - Phù, may quá. La Phong thở phào một hơi. - May mà quái thú không kịp gầm thét. Một khi để hai người Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu chú ý thì quả là hơi phiền phức. Mặc dù mình giết Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu dễ như giết gà, nhưng khi hai người Trương Trạch Hổ, Lý Hiểu đã cảnh giác, có thể trước khi chúng chết sẽ liên lạc với những người khác của tiểu đội Lôi Đình… Bị những người khác trong tiểu đội Lôi Đình biết là có vũ giả nhân loại ám hại chúng, hành động kế tiếp của La Phong khẳng định sẽ khó khăn gấp chục gấp trăm lần. - Lầu sáu! La Phong đi đến lầu sáu không khỏi khẽ mỉm cười. May thật! Từ lầu một leo lên tới lầu sáu cũng chỉ chạm mặt một con quái thú mà thôi. Phỏng chừng lúc trước tiểu đội Lôi Đình vừa vào đã càn quét một lần rồi. Còn con quái thú Hổ Ngao Khuyển đó chắc cũng vừa mới vào tửu điếm này không lâu. Hành lang lầu sáu, La Phong từ từ di chuyển. - Phòng có cửa sổ nhìn về phía nam, từ đông sang tây là cửa sổ thứ tám. La Phong không thể xác định, cái cửa sổ thứ tám rốt cuộc đối ứng với phòng nào nữa. - Hẳn là một phòng có ba bốn cái gì đó. La Phong nín thở, thân thể nhẹ nhàng phiêu phiêu không phát ra chút thanh âm nào. Đi đến một căn phòng rồi ngừng lại, ghé tai gần sát vào vách tường cẩn thận lắng nghe, quả nhiên loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện. Điều này làm La Phong phán định được chỗ của hai người đó, bèn lẳng lặng đi tới ngoài phòng. - Hẳn là chính là phòng này. Tinh thần niệm lực của La Phong nhanh chóng quét qua tình huống trong phòng. - Dám ngồi đó nói chuyện phiếm nữa à? La Phong nở nụ cười. ----- o O o ----- Trong phòng. Trương Trạch Hổ đang dựa vào chiếc sofa hỏng, còn Lý Hiểu thì lau khẩu súng máy trong tay. Hai người vẫn đang tán gẫu. - Đám tiểu đội Hỏa Chùy thật là nhát gan. Sau lần chạm mặt chúng ta, lại chạy thẳng về cơ sở tiếp tế rồi. Chẳng trách lúc trước chúng ta tìm mãi mà không tìm ra tung tích chúng. Trương Trạch Hổ miệng nói hùng hùng hổ hổ. Lý Hiểu cười lạnh nói: - Thoát được một lần, chứ không thoát được mười lần? Đã kết mối thù sống chết với chúng ta, tiểu đội Hỏa Chùy chết chắc rồi. Trương Trạch Hổ cười khẩy một tiếng: - Chúng còn dám đấu với chúng ta sao? Hả? Sắc mặt Trương Trạch Hổ hơi thay đổi. Lý Hiểu cũng hơi biến sắc. - Vừa rồi dường như có cảm giác gì đó. Trương Trạch Hổ nhìn qua Lý Hiểu. Lý Hiểu cũng gật đầu nhíu mày nói: - Ta vừa rồi cũng hơi ớn lạnh. Hàng năm lang bạt giữa sinh tử, gặp phải nguy hiểm là sẽ có chút cảm giác trong lòng. Huống chi họ sở dĩ cảm giác rõ ràng như vậy, chính là vì… La Phong sử dụng tinh thần niệm lực quét qua. Tinh thần niệm lực lan ra, người bình thường rất khó phát hiện. Nhưng vũ giả lợi hại vẫn sẽ có một chút cảm giác. - Có khi nào bên ngoài có quái thú không nhỉ? Trương Trạch Hổ thấp giọng nói. - Rất có thể. Lý Hiểu gật gật đầu. - Lúc trước khi vừa tới, mặc dù đã quét sạch mọi quái thú trong tửu điếm, nhưng không biết chừng còn có con quái thú tộc quần nào đó tiến vào tửu điếm. - Cắc! Lý Hiểu cầm súng máy, còn Trương Trạch Hổ cũng cầm Khai Sơn Đao. Hai người đều đứng dậy đi ra cửa trước. Cửa phòng này qua hơn mười năm xâm thực, sớm đã hỏng rồi. Trương Trạch Hổ nhè nhẹ kéo cửa phòng ra. Phía ngoài cửa phòng chẳng có lấy một bóng người hay con quái thú nào. - Không có thanh âm gì cả. Hai người Trương Trạch Hổ, Lý Hiểu nhìn nhau, rồi sau đó Trương Trạch Hổ hít sâu một hơi cẩn thận chuẩn bị ra phía ngoài cửa nhìn xem. Ngay lúc này! Veo! Veo! Hai luồng quang mang đen huyền trong nháy mắt xuất hiện phía trước Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu. Một luồng quang mang đen huyền trong nháy mắt xẹt qua cánh tay trái của Trương Trạch Hổ, cắt đứt ngọt cánh tay trái của hắn. Sau khi chặt đứt, đạo quang mang đen huyền này vẫn không giảm tốc độ, mà trong nháy mắt lại xẹt qua cổ tay súng Lý Hiểu, cắt bay đầu Lý Hiểu bay lên trời. Còn luồng quang mang đen huyền thứ hai trong nháy mắt xẹt qua yết hầu của Trương Trạch Hổ! Vèo! Cắt đứt yết hầu! Máu phun ra. - Ặc… ặc… Trương Trạch Hổ trợn tròn mắt, căn bản không phát ra được thanh âm gì. Hai luồng quang mang đen huyền tốc độ quá nhanh. Trương Trạch Hổ chỉ cách luồng quang mang đen huyền có chưa tới hai thước, còn Lý Hiểu cách quang mang đen huyền chỉ ba bốn thước. Khoảng cách ngắn như thế, mà quang mang đen huyền đó còn nhanh hơn cả viên đạn súng bắn tỉa, chúng làm sao trốn kịp? Có lẽ chiến tướng cao cấp còn có chút sinh cơ. Về phần họ, đến cả một chút sinh cơ cũng chẳng có. - Ặc… Trương Trạch Hổ muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được thanh âm, muốn ấn đồng hồ thông tin báo động, nhưng cánh tay trái đã bị cắt rồi, đồng hồ thông tin đã rơi xuống đất còn đâu. "Ta phải chết sao? Sao ta lại chết?" Tay phải Trương Trạch Hổ che yết hầu, máu tươi từ yết hầu điên cuồng phun ra. Hắn cảm giác rõ ràng sinh cơ không ngừng bị mất đi. - Sao lại như thế? Sao lại như thế? Đột nhiên… Một bóng người xuất hiện trước cửa. Một vũ giả mặc quân phục tác chiến, chân đi giày chiến hợp kim, vác thuẫn bài chiến đao, đôi mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm vào hắn. - Ặc! Mắt Trương Trạch Hổ trợn tròn lên, nhìn vào vũ giả trước mắt vẻ khó tin! Là La Phong! Lại là La Phong! Lại là La Phong mà hắn vẫn xem thường là một tên lính mới tò te. - Ngươi đi trước một bước. Những người khác tiểu đội Hổ Nha chẳng mấy chốc sẽ đi cùng ngươi. Thanh âm La Phong chợt vang lên. Trương Trạch Hổ há mồm muốn nói gì, nhưng vì yết hầu đã bị cắt đứt, nên căn bản nói không nên lời. Hơn nữa Trương Trạch Hổ cũng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Lúc này hai luồng quang mang đen huyền đã bay đến bên cạnh La Phong, trôi nổi trước người La Phong, thấy rõ là hai thanh phi đao. Hai thanh phi đao màu đen cứ trôi nổi như vậy, rồi sau đó phóng vào túi đao trên đùi hắn. - A Trương Trạch Hổ trợn tròn mắt muốn nói gì đó, rồi thân thể run lên, ngã thẳng xuống. Trước khi chết… Hắn rốt cục phát hiện ra đại bí mật của La Phong - La Phong là tinh thần niệm sư. Trước khi chết, Trương Trạch Hổ tựa hồ thấy cơn ác mộng với những tất cả đội viên tiểu đội Hổ Nha. Yên tĩnh! Cả phòng chỉ có tiếng máu rơi "tí tách". Không có thanh âm gì khác. Hai thi thể vẫn nằm đó, La Phong lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn. "Trương Trạch Hổ." La Phong cúi đầu nhìn nam tử này. Trương Trạch Hổ từ ngay từ đầu đã tự nhận mình là vũ giả thâm niên, còn La Phong là một tên lính mới. Lúc trước trong lúc đàm phán vì Trương Hạo Bạch chẳng chịu cúi đầu chút nào. Còn La Phong lúc trước cũng đã giác tỉnh tinh thần niệm lực rồi, nên tự tin mười phần, hơn nữa mình chiếm lý, sao phải cúi đầu chứ? Vốn lần đó mâu thuẫn chỉ rất nhỏ. Có trách thì trách lần tiểu đội Hổ Nha ám toán tiểu đội Hỏa Chùy, thiếu chút nữa dẫn đến toàn bộ tiểu đội Hỏa Chùy đều chết sạch. Mày mà La Phong cuối đã cũng bộc phát cứu mọi người. Nhưng cho dù như vậy, Trương Khoa vẫn bị mất tay. Vì vậy, tiểu đội Hỏa Chùy nghiến răng muốn báo thù. Tiểu đội Hổ Nha sợ địch nhân lớn mạnh, cũng muốn trảm thảo trừ căn! Song phương không chết là không dừng tay! "Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu đã chết, sáu người tiểu đội Hổ Nha, còn có bốn tên." La Phong đứng ở cửa phòng, lặng lẽ nghĩ. "Khi về, chúng sẽ phát hiện hai người bị giết, khẳng định sẽ cảnh giác hơn, rồi liên tưởng tới rất nhiều thứ! Vậy… Ta nên hảo hảo bố trí hiện trường một chút, mê hoặc chúng một chút. Thành công hay không thành công thì phải xem thiên ý rồi." ----- o O o -----