Thống Ái

Chương 6



Giữa trưa ngày thứ tư, Tiểu Vĩ bị mang theo ra cửa, nói là dẫn cậu đi ăn bổ thân.

Kim Mao kén cá chọn canh đem quần áo cậu đều ghét bỏ một lần, cuối cùng Tiểu Vĩ mặc ra bộ quý nhất, kỳ thật cũng chính là năm kia cậu về quê tham gia hôn lễ a đệ đệ cố ý mua, là kiểu dáng âu phục tương đối lão thổ, Kim Mao xem đến thái dương đau, ở tủ quần áo chính mình tìm nửa ngày mới tìm được một bộ áo lông cùng quần tương đối bó sát người, miễn cưỡng để cậu thay, Tiểu Vĩ không dám nói cái gì, bị đùa nghịch còn bị cắn đầu v* vài cái, đau đến nước mắt lưng tròng.

"Ngô...... Chủ nhân......" Cậu lôi kéo tay Kim Mao còn ở trong áo lông bên sờ loạn nhẹ nhàng lắc lắc, đầu mới ngủ dậy có điểm loạn, mềm mại kiều kiều, cậu bởi vì bị uy đến no mà mặt nhiễm đỏ ửng, làm cậu thoạt nhìn đặc biệt nộn, Kim Mao hừ một tiếng, áp xuống dục vọng tán loạn kéo người ra cửa.

"Đi ăn cơm trước, xong rồi cho em mua quần áo, trời lạnh ăn mặc giống cái gì!" Hắn không kiên nhẫn mà ấn thang máy, một tay ôm Tiểu Vĩ làm cậu gắt gao mà ghé vào trong lòng ngực, thuận thế cúi đầu ở cổ cậu gặm một chút, đem người gặm đau đến kêu một tiếng, sụp mi thuận mắt mà run lên.

"Vòng cổ của em đâu?" Kim Mao lúc này mới nhớ mấy ngày nay Tiểu Vĩ vẫn luôn cũng không mang?

"Di?" Tiểu Vĩ duỗi tay sờ sờ, ngay sau đó thực ngoan mà ngửa đầu lấy lòng cười: "Em đã quên...... Hiện tại trở về lấy?"

"Không cần, như vậy là được." Kim Mao liếm liếm cổ trắng nõn của cậu, chóp mũi làm mở một chút cổ áo, nhìn đến xương quai xanh rậm rạp đều là dấu vết của hắn, thập phần thỏa mãn.

"Ngô...... Đừng......" Tiểu Vĩ đẩy đẩy hắn lại bị ôm đến càng chặt. Nơi này là ngoài hiên, tùy thời sẽ có gia đình nào ra tới, cậu không khỏi có chút khẩn trương, xấu hổ đến mặt đều đỏ, nhỏ giọng nói.

"Sợ cái gì, đừng lộn xộn." Kim Mao nào không biết cậu là đang sợ người, cười đến càng muốn trêu cậu, bọn họ một tầng chỉ có hai hộ, nhà bên cạnh một nhà ba người đã dọn đi, vẫn chưa có người ở, bọn họ cho dù ở ngoài hiên chơi phỏng chừng cũng sẽ không có người tới, chỉ cần tránh đi tầm nhìn là được. Lại nói tiếp, còn chưa có thử qua ở chỗ này đâu. Kim Mao bên môi lộ ra tươi cười độc ác, vừa vặn Tiểu Vĩ ngẩng đầu nhìn thấy, cậu rùng mình một cái.

Ngô, chủ nhân sẽ không lại suy nghĩ cái gì play tới đùa nghịch cậu đi?

Kim Mao quen cửa quen nẻo chọn nhà hàng hắn thường đến, trực tiếp vào thuê một cái phòng, nhanh chóng gọi vài món thức ăn, đem người phục vụ vẫy lui, lôi kéo cậu ngồi trên đùi mình, nhéo khuôn mặt hỏi: "Em thích kiểu nào?"

"Ân?" Tiểu Vĩ có chút không được tự nhiên, ở trên đùi hắn xoay vài cái lại bị người chụp lấy mông, hung tợn mà nhìn chằm chằm liếc mắt một cái mới ngoan ngoãn mà dịch vị trí ngồi xong, cậu đỡ bàn, nhón mũi chân, ngồi đến vất vả.

"Hỏi em đấy, thích quần áo như nào?" Kim Mao một tay đem cậu hướng lên trên, đem người ôm sát trong ngực, hai chân kẹp lấy chân cậu nhanh nhẹn cho tay vào quần áo, bình thản vuốt bụng nhỏ, như có như không đánh vòng trêu đùa.

"Ân...... Ngô...... Không cần...... A...... Chớ có sờ...... Ngô......"

"Cũng không thấy thịt đâu, xem em ngày thường ăn cái gì!" Kim Mao véo véo bụng nhỉ của cậu, dưới háng phát trướng, hắn đỉnh đỉnh Tiểu Vĩ, vừa lòng mà nhìn cậu đỏ mặt, khẽ cắn môi hai cái.

"Chủ nhân đói bụng, trước cho tôi ăn hai miệng?" Hắn cố tình dựa vào lỗ tai cậu bật hơi, Tiểu Vĩ bên trái vành tai có một viên nhàn nhạt chí, hắn vươn đầu lưỡi đi liếm vài cái, liền nghe thấy tiểu nhân nhi trong lòng ngực thanh âm đều thay đổi, suyễn đến thập phần mê người mà cầu xin lên.

"Chủ nhân............ A............ Đừng............ Em muốn ăn cơm...... Ngô......" Tiểu Vĩ xấu hổ đến nắm chặt vạt quần áo, lại không phòng tay ở bên trong sờ loạn, thực mau đã bị người cơi quần, đi theo quần lót cầm thịt vật ướt át.

"Ân? Nơi này cũng không phải nói như vậy, đều ướt." Kim Mao cười đến vẻ mặt sung sướng, hắn cũng không tính toán ở chỗ này làm cậu, chỉ là trong lúc chờ đồ ăn mang lên trêu đùa cậu, xem cậu run bần bật lại không dám cự tuyệt, hắn cơm đều có thể ăn nhiều ba chén.

"Còn có nơi này, nga, em xem chủ nhân phát hiện cái gì, nơi này có cái miệng nhỏ vừa nóng vừa ướt." Ngón tay linh hoạt mà vén lên hoa môi, nhục hoa lúc nào cũng là dính dính ngoan ngoãn mà mở ra, như là có ý thức đem đầu ngón tay hướng trong hít hít.

"A............ Không cần............ Ngô............" Tiểu Vĩ bất chấp quần áo hướng bên trong đè lại ngón tay Kim Mao, tội nghiệp mà nửa quay đầu lại nhìn hắn.

"Chủ nhân...... Để em ăn cơm trước được không?"

"Vậy em hôn tôi một chút. Muốn hôn sâu kiểu Pháp," Kim Mao nhướng mày cười, khó được tiểu tao cẩu chịu chủ động nói ra yêu cầu chính mình, hắn cũng không khó người khác, trực tiếp liền đưa ra điều kiện.

"Ngô......" Tiểu Vĩ thấy hắn không có tiếp tục, liền đánh bạo đem ngón tay Kim Mao lấy ra, chính mình đỡ cái bàn xuống đất, luống cuống tay chân mà kéo quần áo, lúc này mới sợ hãi, cúi thấp người tới gần Kim Mao.

"Nhanh lên, đồ ăn sắp mang lên!"

Cắn cắn môi dưới, Tiểu Vĩ bay nhanh mà đè ép, vươn đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi Kim Mao, thấy hắn không cự tuyệt, mới dùng chóp mũi cọ cọ hắn, tinh tế hừ hai tiếng. Kim Mao hé miệng để người thả tiến vào, giơ tay liền áp trên sau eo cậu, ở eo mông qua lại vuốt ve.

"Ân...... Ngô......" Đầu lưỡi nùng liệt mà giao triền ở bên nhau, Tiểu Vĩ híp mắt, thực mau mất đi quyền chủ động, chỉ có thể thuận theo, không tự biết hạ vòng eo, dần dần mềm ở trong lòng ngực Kim Mao, chờ tiếng đập cửa đưa đồ ăn vang lên, hai người đã trao đổi hôn sâu thật dài, Tiểu Vĩ ngồi ở sườn đùi hắn, đôi tay ôm cổ, nâng mặt vẻ mặt mê say.

"Tao Cẩu thật ngoan, ăn cơm trước đi." Kim Mao vừa lòng mà hôn hôn gương mặt cậu, nhìn người đầy mặt xấu hổ mà nhảy xuống đất mới giương giọng để người phục vụ tiến vào.

Một bữa cơm ăn đến tường an không có việc gì.

Ở chung lâu rồi, Tiểu Vĩ tự nhiên liền phát hiện Kim Mao là cái kiểu săn sóc người, chính là ngoài miệng hung dữ. Trước thấy cậu đeo vòng cổ da làm da dị ứng, không nói hai lời liền thay đổi bạc chế, biết cậu đường hô hấp không tốt lắm, ho khan vài lần lúc sau trong nhà liền thường có cam quýt cùng đường phèn tuyết lê thủy, còn mua một cái máy tinh lọc không khí, phòng khách cùng phòng ngủ đều có một cái.

Tựa như hiện tại, dẫn hắn cậu đi ăn, còn vẻ mặt ghét bỏ mà bắt cậu hắn ăn nhiều một chút, nhà hàng này cũng không phải loại Kim Mao thích, đại khái cũng là vì cậu mới đến đi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Vĩ trong lòng ấm áp, uống xong canh, dùng khăn giấy sát sát miệng, ngẩng đầu liền đối người cười: "Chủ nhân, đợi lát nữa chúng ta đi đâu? Ngô...... Kỳ thật em không thiếu quần áo......"

Kim Mao sửng sốt một chút, nghĩ thầm Tiểu Tao Cẩu tươi cười cũng thật đẹp, vừa ấm vừa ngoan, cũng liền xem nhẹ câu nho nhỏ phản kháng kế tiếp. Hắn đứng dậy để người tiến vào thu thập, thuận tiện tính tiền, một bên vẫy tay kêu Tiểu Vĩ lại đây, ôm vòng eo cậu sờ sờ, lúc này mới cau mày nói: "Đưa cho em liền cầm, nói nhiều như vậy!"

Một bên người phục vụ bận rộn dựng lên lỗ tai đang nghe, Tiểu Vĩ xấu hổ đến không dám đáp, chỉ là rụt rụt thân mình muốn thoát khỏi bàn tay to bên hông, thực mau lại bị càng dùng sức mà kéo trở về, cằm bị kéo xuống dưới, bị hôn đến chân đều mềm.

Thật vất vả mua xong quần áo, Tiểu Vĩ hàm hàm hồ hồ mà tỏ vẻ nghĩ trở về trong tiệm một chuyến, Kim Mao hắc mặt cứng ngắc đi theo phía sau cậu, Tiểu Vĩ không có biện pháp, mang theo người cọ tới cọ lui đi trong tiệm. Không biết đêm nay sao xui xẻo quản lí cùng một nhân viên cửa hàng cùng nhau sắp xếp lớp học, lúc này đã 10 giờ, trong tiệm không có khách, bọn họ liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Vĩ.

"Nga? Còn trở về làm cái gì?" Quản lí hơn ba mươi tuổi, lớn lên cao cao đại đại, dáng người rắn chắc, mắt một mí làm hắn thoạt nhìn có điểm hung, toàn bộ hình thể cùng khí chất cho người ta cảm giác cùng Kim Mao có điểm giống, trừ bỏ một đầu bản tấc tóc đen. Hắn mới vừa được điều tới cửa hàng hơn một tháng, so với quản lí trước sấm rền gió cuốn, vô luận là nhập hàng hay là chấm công đều làm thực nhanh, càng không cho phép bọn họ ở kho hàng lười biếng, Tiểu Vĩ từng bị bắt gặp nghe điện thoại Kim Mao quá một lần, lúc sau đã bị nghiêm khắc đối đãi, còn cố tình cho cậu làm ca đêm. Tiểu Vĩ giận mà không dám nói gì, nhưng rốt cuộc chính mình có sai trước, chỉ có thể trước nhịn một chút.

"Tôi, tôi tới từ chức......" Tiểu Vĩ co đầu rụt cổ làm Kim Mao nổi khí, hắn một tay đem người kéo đến phía sau, đối với quản lí lớn tiếng nói: "Nhanh lên để bọn họ tiếp tục làm!" (Chém π_π)

"Hừ, từ chức còn mang theo nam nhân tới, người là loại gì a?" Quản lí khơi mào đôi mắt, đằng đằng sát khí mà đi lên cùng Kim Mao mặt đối mặt, khí thế không chút nào yếu thế.

Hai nam nhân thoạt nhìn đều rất hung, hơn nữa dáng người cũng không sai biệt lắm, trong khoảng thời gian ngắn giằng co quyết liệt. Một nhân viên cửa hàng khác đã sớm trốn một bên xem kịch vui, Tiểu Vĩ hoảng vội vàng đi lên kéo hai người ra, một bên đối Kim Mao nhỏ giọng mà khuyên bảo, một bên đối điếm trưởng xua tay xin lỗi, vội đến không được.

"Em sẽ nhanh, A Kim anh ở bên ngoài chờ em một chút." Tiểu Vĩ mềm thanh âm cầu hắn, Kim Mao hừ một tiếng, hung hăng liếc quản lí một cái, lúc này mới lui đi ra ngoài, hút điếu thuốc, ở xa chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.