Thông Linh Nhãn

Chương 41



Mọi người lo lắng hoảng hốt nhìn không chớp mắt với trận pháp đang phát sáng kia.

“ Muốn chúng ta làm sao bây giờ?.” Mẹ Trịnh hơi nóng nảy lên tiếng, con gái bà ta còn trong đó nếu nó có chuyện gì bà... bà biết sống sao đây.

“ Chỉ còn đưa theo ý trời thôi.” Diệp Kim Quang trầm mặt lên tiếng, nói xong ông nhắm lại đôi mắt đứng đó.

Bên này đã như vậy, bên khác cũng không kém bao nhiêu.

Lãng Nhược Y sau khi chạy khỏi nhà thì một đường thẳng chạy đi, vừa chạy vừa khóc lại thêm mưa lớn rơi lên người, dần dần mệt mỏi Lãng Nhược Y mới bắt đầu chú ý xung quanh, nơi này rất vắng cũng chỉ có vài chiếc xe chạy qua lại, Lãng Nhược Y ngồi xuống tựa người vào gốc cây ven đường, ngồi bó gối úp mặt vào giữa Lãng Nhược Y lẩm bẩm một mình nức nở.

“ Các người vì sao lại vậy?, hức.. vì sao chứ?.”

“ Thế nào cô gái sao ngồi một mình ở đây?.” Một giọng nói nam tính vang lên phía trên.

Lãng Nhược Y ngẩn đầu thoáng nhìn rồi lại cúi đầu, chàng trai cầm ô ngồi xổm xuống hướng ô về phía Lãng Nhược Y che bớt nước mưa rơi trên người Lãng Nhược Y lại.

“ Em bị sao thế?, trời mưa lớn lắm mau về nhà đi nha.” Chàng trai thấy Lãng Nhược Y không chú ý tới mình lại lên tiếng tiếp.

“ Này em.”

“ Em sốt rồi.”

Lãng Nhược Y mặc kệ chàng trai lảm nhảm ở đó tới khi chàng trai đưa tay chạm vào trán cô ấy lên tiếng cô bị cảm cô ấy hất mạnh tay của chàng trai ra cáu gắt lên tiếng.

“ Tránh ra.”

Chàng trai không thèm để ý, tiếp tục đưa tay ra chạm vào trán Lãng Nhược Y, vẫn bị Lãng Nhược Y hất tay ra như trước, Lãng Nhược Y bực mình đứng lên muốn mắng người nhưng chỉ nói được vài chữ thì đầu choáng váng ngã xuống ngất đi.

“ Tôi nói anh......”

Chàng trai nhanh chóng ôm Lãng Nhược Y lại vào ngực, khóe miệng hơi giơ lên, tay lại sờ trán Lãng Nhược Y lần nữa, chàng trai nhíu mày lại, thở dài lắc đầu bắt đắt dĩ thì thầm.

“ Nóng quá đi, nhanh đến bệnh viện mới được.”

Chàng trai ôm Lãng Nhược Y tới chiếc xe sang trọng nằm bên đường đối diện, nếu lúc  này Lãng Nhược Y còn tỉnh chắc chắn sẽ nhận ra chiếc xe này đã đậu ở đây từ lúc cô chạy tới nơi này và cũng là chiếc xe mà cô thấy lúc về nhà đậu ở ven đường trước nhà mỗi ngày, để Lãng Nhược Y vào xe, chàng trai cũng theo vào chiếc xe bắt đầu chạy hướng về trung tâm thành phố.

Phía bên nhà Lãng Nhược Y, Kim Băng Băng đi tìm Lãng Nhược Y cả buổi tối nhưng vẫn không thấy được người, lê bước về nhà trong sự mệt mỏi, vừa vào nhà thì hai ông bà ở nhà lập tức hỏi tới.

“ Tìm thấy Nhược Y không con?.”

Kim Băng Băng lắc đầu một cái rồi hướng lên lầu mà đi.

“ Vậy làm sao bây giờ?.” Mẹ Lãng gấp bổng chân lên tiếng rối rắm  và lo lắng.

Kim Băng Băng vừa đi không bao xa thì nghe được, không quay đầu lại, không ai biết vẻ mặt của Kim Băng Băng lúc này ra sao chỉ nghe thấy giọng nói còn lạnh hơn băng ngàn năm của Kim Băng Băng vang lên.

“ Hết mưa tôi đi tìm người giúp tìm, giờ thì đi nghỉ đi.”

Hao ông bà sững người cảm thấy lạnh cả người như vừa ngâm trong một thùng nước đá ra vậy, mồ hôi lạnh cũng túa ra, trước giờ họ không bao giờ gặp Kim Băng Băng gióng như lúc này gần như là một người máu lạnh không linh hồn vậy.

“ Anh...” Mẹ Lãng run run giọng nói lên tiếng muốn nói lại thôi ánh mắt nhìn lên lầu rất phứt tạp.

Chòng bà thở dài lắc đầu, ông ta biết đây là Kim Băng Băng hứa hẹn, hứa tìm Lãng Nhược Y nhưng đổi lại lại là con bé thoát li gia đình này triệt để.

“ Mình nghe con bé thôi em à.” Ông ta buồn rầu lên tiếng, hai vợ chồng im lặng rồi cũng về phòng.

Tở lại bên nhà Trịnh gia, bây giờ trận pháp ánh sáng vẫn mạnh như vậy, bên trong không ai thấy được, luồn khí đen giống như cá gặp nước vậy, những gì bóng nước vỡ ra điều bị khí đen này giống như đồ ăn mỹ vị mà không ngừng hút, khi được một nữa thì khí đen bắt đầu biến đổi hình dạng, ngày một lớn và tựa như nắn hình nhân mà tạo thành.

Lúc này máu câu hai người Trịnh Gia Hân và Tiết Huy Nhan mắt thường có thể thấy được bắt đầu đông lại, theo đó máu cũng ngừng chảy ra mà vết thương của Tiết Huy Nhan bắt đầu kết màng mỏng, theo đó bên Trịnh Gia Hân vết thương chỉ ngừng lại rỉ máu cũng không có biến hóa gì khác thường, hai người mắt nhắm chặt không mở ra chỉ dùng giác quan cảm ứng xung quanh.

Khí đen bây giờ đã thành hình nhân, là một bóng người hơi mờ ảo nhưng có thể nhận ra là nữ, bóng đen nữ kia vẫn tiếp tục công biệt hút những dòng khí xung quanh, thân hình dần đậm hơn, tới khi không còn bất kì dòng khí nào thì bóng đen đã có hình dạng con người thật sự không còn là một cái bóng đen nữa, là một thiếu nữ.

Chỉ là khi những dòng khí không còn thì trận pháp bắt đầu nức ra từng chút một, thiếu nữ lập tức chui lại vào túi của Gia Hân, thiếu nữ vừa đi thì trận pháp cũng vỡ hoàn toàn, Trịnh Gia Hân và Tiết Huy Nhan ngã trên mặc đất lâm vào hôn mê.

“ Thành công rồi.”

“ Thành công rồi.”

Diệp Kim Quang đầu tiên lên tiếng sau đó là tất cả mọi người vui mừng lên tiếng hét lớn ôm lấy nhau thẩm chí rơi nước mắt, mọi người vui mừng đi qua thì chú ý tới hai người đang nằm kia vội vàng hoảng hốt chạy lại gọi cả hai loạn cả lên.

“ Gia Hân/ Huy Nhan.”

“ Không sao chỉ ngất đi, nhanh đưa hai đứa đi nghỉ ngơi thôi.” Diệp Kim Quang nhanh chóng xem cho hai người thở phào một hơi nhẹ nhõm nói, ai cũng thả tâm mình lại bắt đầu người đưa hai người vào nghỉ ngơi, còn lại thì dọn đẹp tàn cuộc.

“ Sư Huynh, lúc nãy.” Lúc này Quách Long  lại lên tiếng, vụ việc kia ông không thể không chú ý, lúc cuối cùng khi trận pháp vỡ ra có xuất hiện một bóng người trong trận pháp, ông có thể nhìn lầm nhưng sư huynh thì sao, cả hai điều phát hiện thì không phải lầm mà là thật, vậy phải giải thích thế nào đây.

“ Đợi con bé tỉnh lại đã.” Diệp Kim Quang khoác tay ra hiệu cho sư đệ ông đừng kích động bừa, ông cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra ở đây.

O(∩_∩)O

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.