Phong Sư nương nương ở trên người tôi mừng như điên, hận không thể nuốt màn hình di động vào bụng.
"Chu Dĩnh! Chạy mau!"
Tình hình gia đình Chu Dĩnh nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng, e rằng hai âm ma chiếm lấy cơ thể của bà nội và mẹ cô ta đã không còn là những âm ma bình thường nữa.
Chu Dĩnh ở bên kia màn hình cười lạnh: "Sao hả, sợ bị tát vào mặt, bây giờ hối hận? Tao nói cho mày biết, muộn rồi!"
Dứt lời, cô ta bước vào nhà, khoảnh khắc đó đám âm ma xông tới, màn hình lập tức bị một màu đen ngăn cản, đáng tiếc Chu Dĩnh không thấy gì cả.
"Tiểu Dĩnh, vòng ngọc trên tay cháu đâu?"
Ở bên kia vang lên một giọng nói già nua.
"À, hôm nay cháu gặp người điên, vòng tay bị gãy rồi." Chu Dĩnh chạy tới kéo cánh tay bà ta làm nũng, "Do cháu không bảo vệ vòng ngọc thật tốt, xin lỗi bà nội."
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, bà cụ kia đột nhiên nhìn qua, tôi mất cảnh giác, vô tình bắt gặp đôi mắt lạnh lùng đáng sợ.
"Đúng rồi bà nội, cháu đang video call với bạn, cháu về phòng trước đây."
Bà nội Chu Dĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, ngay khi Chu Dĩnh đóng cửa phòng, một cái bóng bay nhanh qua bà ta, lè cái lưỡi dài như lưỡi rắn bắt con ruồi đang bay, khóe miệng còn vết máu đỏ sậm.
"Không xong rồi, là thi quỷ!"
Phong Sư nương nương ở cạnh tôi càng hưng phấn, không ngừng giục tôi tiến lên.
Tôi không trì hoãn nữa, lập tức bắt xe.
"Cô bé, cháu đi đâu?"
"Cháu cũng không biết, chú cứ lái xe đi, cháu sẽ chỉ đường."
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Phong Sư nương nương, cô ấy lập tức bay phía trước nở nụ cười.
Tài xế nở nụ cười: "Khách hàng hôm nay đúng là thú vị.".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một khu chung cư, đã hơn 22 giờ, trời đã tối hoàn toàn, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể thấy đống âm khí bao quanh nơi này.
Cứ theo tốc độ này, giờ Tý tối nay, tất cả âm ma giấu trong nhà Chu Dĩnh sẽ xuất thế, đến lúc đó nói không chừng không chỉ cả khu chung cư này, thậm chí là cả thành phố cũng sẽ hỗn loạn.
"Linh giám tứ phương, huyền phiên thúc túy, nghe lệnh của ta, trấn!"
Tài xế nhô đầu ra, cầm di động chụp hình tôi: "Cô bé, cháu đang biểu diễn nghệ thuật gì à?"
"Cứ xem là vậy đi."
"Động tác của cháu đúng chuẩn lắm đấy." Tài xế bắt chước hành động của tôi, "Chú quay clip cho cháu rồi, chúng có thể đăng lên mạng được không? Nói không chừng sẽ nổi tiếng lắm đấy."
Tôi cười gật đầu, xa xa có tia sáng màu máu xẹt qua, tôi phất tay với ông chú: "Tùy chú."
Khu chung cư đã bị tôi phong ấn, con người có thể tùy ý ra vào, nhưng âm ma thì không.