Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 301: Chương 301: Mông Lung Đặt Điều



CHƯƠNG 301: MÔNG LUNG ĐẶT ĐIỀU

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan thấy sắc mặt Dạ Quân Ly khó coi, nàng lặng lẽ cầm tay hắn, đưa cho hắn một ánh mắt.

Mạnh Thanh Hoan biết Lâu Vũ Thần làm càn như vậy, nói ra lời thế này, cũng không phài đùa. Thế nhưng hôn sự của Mạnh Thanh Hoan nàng, không phải do người khác làm chủ.

Dù là hoàng thượng không đáp ứng hôn sự của nàng và Dạ Quân Ly cũng không sao, thứ nàng luôn muốn không phải hôn lễ, mà là động phòng!

Vì Dạ Quân Ly phục sinh mà chuẩn bị động phòng.

Nàng tuyệt không cho phép có người cản nàng, ngăn nàng!


“Hôm nay chúng ta không phải muốn dạo thịnh kinh sao? Tới lâu như vậy, ta còn chưa đi dạo đây, chúng ta đi nhanh lên đi!” Mạnh Thanh Hoan lôi kéo tay của Dạ Quân Ly, gương mặt hưng phấn và hài lòng.

Thật vất vả Trường Lan có thể thả chính vụ trong tay xuống, xuất cung bồi bọn họ đi dạo phố, nàng không muốn bởi vì một câu nói của Lâu Vũ Thần phá hủy tâm tình của bọn họ.

Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, xua tan lửa giận đáy lòng, mâu quang sâu đậm nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu hóa không ra.

“Trường Lan nói Thiên Âm phường ở thành bắc có đồ hiếm lạ, chúng ta đi xem.” Thanh âm của Dạ Quân Ly tràn đầy cưng chìu. Cùng Dạ Quân Ly chấn nộ mới vừa rồi quả thực tưởng như hai người.

Hắn biết hôm nay Trường Lan mời bọn họ xuất cung, thật ra là vì tránh né Lâu Vũ Thần.

Mông Lung nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt hiện lên nghi hoặc nhìn bọn hắn chằm chằm hỏi: “Thế nào cũng chỉ có ba người các ngươi, Dạ Mạch Hàn đâu? Hắn chết ở đâu rồi?”

Nhắc tới Dạ Mạch Hàn, Mạnh Thanh Hoan liền không nhịn được, nàng nén cười, nghiêm túc nói: “Ca ca tốt của ngươi mang theo Trường Nhạc công chúa bỏ trốn rồi.”

“Cái gì?” Hai mắt của Mông Lung vừa mở, tràn đầy hồ nghi và khiếp sợ!

Nàng trừng hai mắt nhìn Dạ Quân Ly và Trường Lan, đã thấy thần sắc của hai người này nhàn nhạt, còn cùng gật đầu, biểu thị Mạnh Thanh Hoan nói không sai.

Mông Lung có chút líu lưỡi, chuyện bỏ trốn như vậy, nàng thế nào đều cảm thấy không thể nào là Dạ Mạch Hàn có thể làm được a!


Vọng Thư Uyển.com
Nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của ba người bọn họ, không giống như là nói đùa!

“Dạ Mạch Hàn chết tiệt cũng quá không đủ nghĩa khí, chuyện bỏ trốn như vậy dĩ nhiên cũng không nói cho ta biết! Các ngươi mau nói cho ta biết, hắn khi nào thì trộn một khối với công chúa, ai… Các ngươi đừng đi a!”

Mông Lung còn muốn nghe một chút bát quái của Dạ Mạch Hàn, ai biết ba người này dĩ nhiên nghênh ngang rời đi như vậy!

“Này, các ngươi cũng quá không đủ thú vị.” Mông Lung nhìn thân ảnh của ba người bọn họ biến mất trong đám người, nàng không khỏi có chút mất trật tự, nàng bất quá dưỡng mấy ngày thương, thế nào thì có loại cảm giác long trời lỡ đất vậy?

“Mông Lung, chẳng lẽ ngươi thật tin tưởng công tử dẫn người bỏ trốn sao?” Phi Nhan trắc mâu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mông Lung.

Mông Lung quét Phi Nhan hai mắt, trả lời: “Dạ Mạch Hàn ta rõ ràng nhất, là hắn, có thể thích người khác mới là lạ…”


Nàng tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhất thời ngơ ngẩn đáy mắt mâu quang sáng ngời, phá lên cười: “Ta đã biết, Dạ Mạch Hàn không phải bỏ trốn, hắn chắc là đào hôn đi, ha ha ha ha!”

Mông Lung biết. Dạ Quân Ly chắc chắn sẽ không thú Trường Nhạc công chúa. Nhưng nếu như không thủ tiêu hôn sự, một loại khả năng duy nhất, chính là người công chúa phải gả đã đổi rồi.

Còn nữa, trước Dạ Mạch Hàn từng cứu Trường Nhạc công chúa, hay là bởi đó mà công chúa muốn lấy thân báo đáp, dọa Dạ Mạch Hàn chạy.

Đối với bịa đặt này của mình, Mông Lung cảm thấy rất thoả mãn, nàng tựa hồ vừa tìm được địa phương có thể lên án Dạ Mạch Hàn, trong lòng nhất thời vui sướng rất nhiều.

Bất quá, nàng trái lại rất mong muốn công chúa này có thể thu Dạ Mạch Hàn, tốt nhất là cái loại vỏ quýt dày có móng tay nhọn, để tên phúc hắc như Dạ Mạch Hàn không kiêu ngạo nỗi nữa!

Nghĩ như vậy, Mông Lung luôn có một loại cảm giác có trò hay xem, lập tức ném Lâu Vũ Thần này nọ ném đi không còn gì, thật vui vẻ đi dạo phố với Phi Nhan!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.