Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 319: Chương 319: Chấp Niệm Của Thương Uyên



CHƯƠNG 319: CHẤP NIỆM CỦA THƯƠNG UYÊN

Editor: Luna Wong – mọi người đừng web cái hẹn đổi tên của Novel Town vào tầm tháng 6 nha

Mạnh Thanh Hoan nắm tay của Dạ Quân Ly, nếu hết thảy nàng không thể nào chọn lựa, vậy không bằng bình yên tiếp thu, làm việc mình có thể làm!

Dạ Quân Ly nhìn hai tròng mắt lòe lòe yếu ớt của nàng, đáy lòng hung hăng chấn động, chân tướng, phù chú ở trong tay hắn, bất kể là cái gì, hắn cũng phải tiếp thu!

Bởi vì hắn là Dạ Quân Ly, là Hiên vương của Dạ Chiêu quốc, là chủ soái của Long Đằng quân!


Mạnh Thanh Hoan dịu dàng cười, ánh trăng mềm nhẹ như nước, chiếu vào ngũ quan tinh xảo động nhân của nàng, bọn họ nhìn nhau, tình ý trong đó hàng vạn hàng nghìn, không cần nói cũng biết.

Bọn họ viết sinh thần bát tự của Thượng Uyên trên phù chú, lập tức cắt bàn tay dùng máu nhuộm đỏ phù chú, tay của hai người bọn họ chăm chú nắm chặt, bốn phía có từng đợt âm phong lướt quá, thổi bay lá bùa kia.

Phù chú nhuốm máu chỉ một thoáng hóa thành một đoàn hỏa diễm,, trong hỏa diễm bạch quang như điện chớp lướt đến trước mặt Dạ Quân Ly.

Mạnh Thanh Hoan nhìn thân thể của Dạ Quân Ly đột nhiên ngã trên mặt đất, nàng vội vội vàng vàng ôm lấy hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Dạ Quân Ly chẳng biết mình bị mang đến đâu, hắn chỉ cảm thấy một mảnh hỗn độn ở chung quanh, thẳng đến tiếng cười âm tà vang lên, sương mù dày đặc bốn phía tán đi.

“Nếu muốn cho đệ đệ của ngươi ít chịu chút khổ, cứ dựa theo lời ta mà làm, nói cho ta biết lộ tuyến hành quân của Long Đằng quân!” Hắn đối diện nam nhân mang mặt nạ quỷ vương, phá lệ dữ tợn kinh khủng.

“Vì sao? Vì sao là ta?” Dạ Quân Ly rõ ràng cảm thụ được đau đớn cùng quấn quýt lan tràn ở đáy lòng Thượng Uyên.

Nam nhân mặt quỷ kia tà cười thanh âm như ác quỷ địa ngục: “Bởi vì ngươi họ Mạc, bởi vì các ngươi là Mạc gia cựu thần của Thiên Linh quốc. Huyết mạch của Thiên Linh quốc một ngày chưa lụi bại, các ngươi phải thuần phục một ngày! Cuối cùng cũng có một ngày, thiếu chủ sẽ mang theo chúng ta trùng kiến quốc uy của Thiên Linh quốc, đoạt lại giang sơn tươi đẹp thuộc về chúng ta!”

Noveltown.com

Dạ Quân Ly cảm thấy nhức đầu không thôi, bên tai vang vọng tiếng cười cuồng tứ của người nọ kèm theo rất nhiều bức họa xuất hiện ở trước mắt hắn.

Là Thu Nham sơn, là ngày Long Đằng quân bị diệt, máu chảy thành sông, thây phơi khắp nơi từ từ nhuộm ánh mắt của hắn thành một mảnh màu đỏ tươi đặc hơn.

Đám sương chung quanh khép lại, Dạ Quân Ly không biết bản thân đến tột cùng đặt mình phương nào, không biết mình đến tột cùng là ai?

“Vương gia!” Thanh âm quen thuộc xuyên thấu qua đám sương mờ mịt truyền đến, Dạ Quân Ly ngẩng đầu đã thấy một mảnh bạch quang trước mắt, người trong tia sáng kia đi về phía hắn.

Là bằng hữu của hắn, là chiến hữu của hắn, là huynh đệ thủ túc từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Trong sát na, hai tròng mắt của Dạ Quân Ly dính vào một tầng vụ sắc hội tụ thành hơi nước dày, mơ hồ hai mắt của hắn.


Thượng Uyên đột nhiên quỳ gối trước mặt của hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: “Thuộc hạ chưa từng nghĩ có ngày có thể gặp lại người, vương gia, Thượng Uyên tự biết nghiệp chướng nặng nề, thẹn với ba vạn tướng sĩ của Long Đằng quân, thẹn với vương gia.”

Một tay của Dạ Quân Ly che mắt lại, thân thể hắn khẽ run lảo đảo lui lại mấy bước, thanh âm trầm thống hỏi: “Thượng Uyên, tại sao là ngươi? Mười lăm năm, trong mười lăm năm giữa chúng ta đến một tia tín nhiệm cũng không có sao?”

Mặc dù lúc gặp Thượng Tà hắn có dự cảm, Long Đằng quân bị diệt có liên quan đến bằng hữu cùng hắn tín nhiệm nhất Thượng Uyên, nhưng là hôm nay biết được chân tướng, quả thế, hắn vẫn là không cách nào tiếp thu.

Hắn đau lòng chính là, Thượng Uyên không chọn tin tưởng hắn!

“Vương gia, kỳ thực từ vừa mới bắt đầu đây là một cục rồi, năm mười ba tuổi ta đã biết mục đích tiếp cận người là gì? Từ đầu đến cuối ta chính là mật thám Thiên Linh quốc phái tới, mật thám vì phá vỡ Dạ Chiêu quốc mà tồn tại! Tất cả tình nghĩa giữa chúng ta đều là giả!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.