Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 323: Chương 323: Kiếp Số Bắt Đầu



CHƯƠNG 323: KIẾP SỐ BẮT ĐẦU

Editor: Luna Wong
Linh Hư thấy nàng chạy còn nhanh hơn thỏ, vùng xung quanh lông mày không khỏi sâu, hắn nhíu mi lại nhìn Dạ Quân Ly nói: “Ta đáp ứng thu nàng làm đồ đệ khi nào? Ta chỉ bảo nàng đi gánh nước cho ta thôi mà!”

Khóe môi của Dạ Quân Ly hàm chứa ý cười, quét Linh Hư một cái nói: “Nói đi, ngươi cố ý để tiểu cửu đi là muốn nói gì với ta?”

Thần sắc của Linh Hư nhận chân vài phần, ánh mắt hắn trầm trầm nhìn Dạ Quân Ly, hỏi: “Ngươi quyết định xong rồi?”

Mày kiếm của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng khẽ động, chậm rãi gật đầu.

“Không nói cho nàng biết chân tướng?” Thanh âm của Linh Hư trầm xuống, trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ.


Dạ Quân Ly xoay người, chậm rãi đi đến cửa Thiên Huyền quan, hắn thở dài một tiếng nói rằng: “Ngươi cảm thấy nếu như nói cho nàng biết, nàng sẽ làm như thế nào?”

Linh Hư mím môi, trầm tư hồi lâu nói: “Lấy tính cách của Mạnh Thanh Hoan, nàng tất nhiên sẽ không để cho ngươi vì nàng mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, từ bỏ tất cả của bản thân!”

“Ai nói ta muốn từ bỏ?” Cước bộ của Dạ Quân Ly dừng lại, mâu quang yêu dị của hắn hơi lóe lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Linh Hư nói: “Hay là ngươi cảm thấy đây là chuyện không thể nào, nhưng Dạ Quân Ly ta từ trước đến nay thích biến chuyện không khả năng thành có khả năng.”

“Lúc này đây ta muốn cho thái tử vĩnh viễn không nơi xoay người!” Mâu quang của Dạ Quân Ly ngoan vài phần, ngữ khí cũng lộ ra một cổ u hàn cùng khí phách.

Linh Hư híp mắt một cái, ánh mắt sâu kín rơi vào trên người của Dạ Quân Ly, hắn khẽ cười một tiếng nói rằng: “Ta đây mỏi mắt mong chờ, xem ngươi đến tột cùng làm sao xoay chuyển càn khôn?”

Dạ Quân Ly liễm mi cười, gió mát trên đỉnh núi thổi động áo bào màu đen của hắn, hắn thở phào nhẹ nhõm, hơi trầm thanh âm xuống nói: “Tiểu cửu liền nhờ ngươi.”

“Yên tâm.” Linh Hư gật đầu đáp lời hắn.

Dạ Quân Ly gật đầu, lập tức xoay người mang theo Lăng Túc và Lưu Cảnh ly khai.

Noveltown.com
Linh Hư đứng ở đỉnh núi trước cửa đạo quan, nhìn thân ảnh của Dạ Quân Ly từ từ tiêu thất trong tầm mắt, hắn đột nhiên sâu kín thở dài một cái, con ngươi tuấn tú u lãnh kia chớp động tâm tình không biết tên.


Không thể không nói, trên người Dạ Quân Ly đeo, quả thực quá nặng, mà kiếp nạn này của hắn chỉ vừa bắt đầu!

Tinh thần biến, phong vân động, kiếp số đã định, tái vô canh cải!

Linh Hư chậm rãi nhắm hai mắt lại, một loại bất lực và mê man chưa bao giờ có lan tràn vô tận ở đáy lòng hắn..

Thượng kinh thành.

Dạ Quân Ly mới trở lại Hiên vương phủ, thánh chỉ tuyên hắn vào cung liền truyền tới. Tin tức hắn hồi kinh từ lâu truyền khắp toàn bộ kinh thành, cho nên đối với cái này, Dạ Quân Ly cũng không có cái gì kinh ngạc.

Hắn đuổi thái giám truyền chỉ rồi, về đến phòng thay đổi triều phục, chợt nghe quản gia báo lại: “Vương gia, Kính vương điện hạ tới.”

“Mời đến phòng khách, tỉ mỉ hầu hạ.” Dạ Quân Ly quay nói với người ngoài cửa.


Quản gia lên tiếng vâng liền lui xuống.

Dạ Quân Ly thay xong triều phục, ra cửa phòng đi tới phòng khách.

Thấy Dạ Mạch Hàn, hắn cười vang, còn không quên trêu chọc vài câu: “Nhị ca không phải đi dò hỏi Quỷ Âm sơn sau? Sau lại hồi kinh rồi? Trường Lan nói, ngươi bắt cóc muội muội của hắn, ngươi phải cho hắn một công đạo!”

Dạ Mạch Hàn thấy hình dạng không đứng đắn của Dạ Quân Ly, khóe môi hắn hơi run lên, tức giận nói: “Lúc nào rồi, ngươi còn nói đùa với ta?”

Hắn quét Dạ Quân Ly một mắt, thấy hắn thay đổi triều phục, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi đây là muốn tiến cung sao?”

“Sứ đoàn hòa thân ta đưa đi nửa đường gặp mai phục, sống chết không rõ, lúc này rốt cục bình yên vô sự hồi kinh, phụ hoàng không kịp chờ đợi muốn gặp hài tử này!” Dạ Quân Ly nhẹ nhàng cười, nghe tự diệu võ dương oai, nhưng ở trong tai Dạ Mạch Hàn rõ ràng là cười nhạo!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.