Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 477: Chương 477: Được Người Nhờ Vã




CHƯƠNG 477: ĐƯỢC NGƯỜI NHỜ VÃ


Dịch giả: Luna Wong

Lâu Vũ Thần nhìn căn phòng sáng ánh nến, trong lòng có chút kích động, hắn tra tìm nhiều ngày, rốt cuộc tìm được hạ lạc của Ngọc phu nhân.


Hắn rốt cục có thể cho Thanh Hoan một câu trả lời thỏa đáng!


Niếp Phong gật đầu: “Thuộc hạ đã tra rõ, trước một ngày Ngọc phủ hỏa hoạn chính là mười lăm, Ngọc phu nhân tới nơi này cầu phúc trai mộc cho công chúa, chỉ là khi biết tin tức Ngọc phủ hỏa hoạn xong bị kinh hách, bệnh không dậy nổi, đến nay vẫn còn đang hôn mê!”


Lâu Vũ Thần hoàn hồn, đi đến sương phòng sáng ánh nến.


Cửa phòng mở ra, trong sương phòng an tĩnh truyền đến huân hương nhàn nhạt, rất xa liền thấy Doanh Nguyệt sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.



Lâu Vũ Thần vội vàng đi tới, tra xét bệnh tình của Doanh Nguyệt.


“Niếp Phong, bệnh của Ngọc phu nhân, đại phu đã xem qua chưa?” Thanh âm của Lâu Vũ Thần âm lãnh dò hỏi.


Niếp Phong trả lời: “Đại phu nói Ngọc phu nhân là ưu tư quá nặng, cho nên mới phải bệnh thành như vậy, nếu như nhìn thấy thân nhân hoạt động gân cốt tích tụ, bệnh tình thì sẽ tốt.”


Lâu Vũ Thần chìm chìm mâu, hỏi: “Có tin tức của Thanh Hoan không?”


Niếp Phong cúi đầu, giọng có chút xin lỗi nói: “Không có!” Tiếng nói của hắn vừa dứt, liền nhận thấy được một cổ lãnh ý u hàn kéo tới, hắn không khỏi run run.


Sắc mặt của Lâu Vũ Thần có chút phẫn nộ, thanh âm âm trầm nói: “Niếp Phong, các ngươi gần đây thực sự càng ngày càng vô dụng! Hung thủ bắt cóc Ngọc Phi Trần không tra được, hạ lạc của Thanh Hoan cũng không tra được, ta nuôi các ngươi còn có có ích lợi gì?”


Niếp Phong đột nhiên quỳ ở trên mặt đất nói rằng: “Thuộc hạ nghe nói, lúc đầu là y tiên công tử Trường Lan vì cứu công chúa mà bản thân bị trọng thương, tình huống không quá lạc quan. Kính vương cùng công chúa mang theo Trường Lan ra khỏi thành cầu y, về phần đi đâu, thuộc hạ thật không biết!”


Con ngươi thâm thúy của Lâu Vũ Thần thu lại, hắn nhìn lướt qua vậy quỳ trên mặt đất Niếp Phong thanh âm âm trầm nói: “Tìm một đại phu tốt một chút, tỉ mỉ chiếu cố ngọc phu nhân, nếu như nàng có chuyện gì, bổn tướng muốn mạng ngươi!”


Niếp Phong run một cái, ứng tiếng vâng, thấy Lâu Vũ Thần xoay người đi ra ngoài, tâm trạng hắn hồ nghi vẫn là đánh bạo hỏi: “Tướng gia, ngươi đi đâu?”


“Mạnh phủ!”


Lâu Vũ Thần bỏ lại hai chữ này, liền biến mất ở trong bóng đêm! Mà Niếp Phong lại thật không giải thích được, lúc này, Lâu Vũ Thần đi Mạnh phủ làm cái gì?



. . .


Dược cốc.


Trường Lan trải qua mấy ngày tu dưỡng, vết thương đang từ từ khép lại, đã có thể xuống giường hoạt động.


Bookwaves.com

Một ngày này, Mạnh Thanh Hoan đỡ hắn ở bên ngoài phơi nắng, hai người ngồi ở trước bàn đá uống trà, nhìn Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn cách đó không xa.


Bởi vì Mạc Thượng Tà không định gặp Dạ Quân Ly, khi hắn đến dược cốc không bao lâu, liền trở lại Hồ Ly trà lâu ở kinh thành rồi.


“Tiểu cửu, thương thế của ta đã không đáng ngại nữa, qua mấy ngày nữa các ngươi trở lại kinh thành đi! Chờ ta dưỡng lành thương sẽ đi hội họp với các ngươi” Trường Lan biết Mạnh Thanh Hoan không đi, tất nhiên Dạ Quân Ly cũng sẽ không đi.


Hôm nay tình thế kinh thành nghiêm trọng, nhưng Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn lại tùy hứng làm bậy như vậy, cũng không tọa trấn kinh thành. Nên, chỉ có để Mạnh Thanh Hoan hồi kinh, mới là thượng sách!


Mạnh Thanh Hoan làm sao không biết tâm sự của Trường Lan, nàng nâng cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn chung với nhau, liền nghe một thanh âm quen thuộc truyền tới.



“Vương gia!”


Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn, đã thấy Lưu Cảnh đã lâu không gặp tới dược cốc.

Lưu Cảnh đi thẳng đến phía Dạ Quân Ly, ôm quyền thi lễ một cái với hắn, cách không xa, Mạnh Thanh Hoan có thể nghe được bọn họ nói chuyện.


“Lưu Cảnh, sao ngươi lại tới đây? Chuyện Dĩnh châu bên kia có thuận lợi không?” Dạ Quân Ly trầm giọng hỏi hắn.


Lưu Cảnh trả lời: “Vương gia yên tâm, tai tình ở Dĩnh châu đã giải, thuộc hạ hôm nay tới là được người nhờ, tới gặp công chúa!”


Chân mày của Dạ Quân Ly cau lại, hơi hé mắt, thanh âm thấp thuần hỏi hắn: “Người phương nào chuyện gì?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.