Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 7: Chương 7: Công Tử Trường Lan



CHƯƠNG 7: CÔNG TỬ TRƯỜNG LAN
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nhíu chặt mày, nàng an nhàn sống hai mươi ba năm, có phụ mẫu bảo hộ cưng chìu. Nàng không thể để cho tâm huyết cả đời của phụ mẫu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nếu như mình thật có năng lực, có thể cứu sống Dạ Quân Ly có thể cầm lại tất cả thuộc về mình, cớ sao mà không làm?
“Ta lưu lại, bất quá ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết muốn thế nào mới cứu được hắn chứ?” Mạnh Thanh Hoan hiện tại không có đầu mối, cũng không biết câu nói nàng lưu lại kia đến tột cùng có ý nghĩa gì.
“Ta đã nói cho ngươi biết, lấy thông tuệ của ngươi nhất định có thể hiểu ra. Ngươi nghìn vạn lần nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ tốt thông linh ngọc.” Thanh âm kia bên tai càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.

Một cổ lực lượng vô hình đột nhiên lại kéo nàng trở về, trên cánh tay truyền đến đau đớn như kim đâm, Mạnh Thanh Hoan thấp giọng rên rỉ một tiếng, từ từ mở mắt.
Vào mắt đó là một vị công tử ôn nhuận tướng mạo tuấn lãng, cử chỉ thanh nhã, hắn mặc một kiện áo choàng bạch sắc, ám văn thêu thanh trúc, quanh người hắn tản ra khí chất, cao nhã loá mắt.
Mà trên người hắn còn có một cổ thảo dược thảo dược, nhìn ra chắc là một đại phu.
Mạnh Thanh Hoan nhìn xuất thần, khí chất của người này tuyệt nhiên bất đồng với yêu nghiệt Dạ Quân Ly kia, xem xét cũng là thưởng tâm duyệt mục.
Nàng không khỏi thầm than, vì sao những cổ nhân này đều gen tốt như vậy?
Nàng chính nhất phó hoa si, đột nhiên cũng cảm giác ra một trận âm phong từ một bên kéo tới, Mạnh Thanh Hoan rùng mình một cái nghiêng đầu nhìn lại, yêu nghiệt Vương gia dĩ nhiên đã ở.
Chỉ là, sắc mặt của yêu nghiệt Vương gia này nhìn qua hình như không được tốt a!
“Trường Lan, ta thấy nàng còn giống như chưa thanh tỉnh, không bằng ngươi đâm thêm nàng mấy châm nữa?” Dạ Quân Ly tự tiếu phi tiếu nói nới bạch y công tử, dư quang lại lạc lại lạc đến chỗ Mạnh Thanh Hoan.
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan rút một cái, mâu quang trừng mắt Dạ Quân Ly, ở trong lòng thầm mắng yêu nghiệt này rõ ràng là cố ý.
Trường Lan chỉ cười không nói, hắn ôn nhu nhổ ngân châm trên cánh tay của Mạnh Thanh Hoan xuống, tiếng nói trầm thấp thuần hậu hỏi thăm nàng: “Cô nương, còn có chỗ nào khó chịu?”

Khóe môi hắn còn mang theo một tiếu ý thanh như gió ấm áp, ánh mắt ôn nhuận nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan ngượng ngùng thu hồi đường nhìn, nàng giơ tay lên sờ sờ đầu nói: “Đau đầu.”
Ngón tay thon dài của Trường Lan nhẹ nhàng xoa vị trí nàng chỉ, lực đạo không nhẹ không nặng nhấn một cái, Mạnh Thanh Hoan đau khẽ kêu một tiếng.
Mi tâm của Trường Lan tụm lại, có chút vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cô nương còn nhớ rõ, mình là thế nào bị thương?”
Mắt của Mạnh Thanh Hoan vòng vo chuyển, nàng chỉ biết mình xuyên việt, cổ thân thể này hẳn không phải là của nàng, về phần nguyên là gì, là chết như thế nào phát sinh qua cái gì, nàng thực sự là một chút ấn tượng cũng không có.
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất điềm đạm đáng yêu: “Ta cái gì đều không nhớ rõ.”
“Cũng không nhớ rõ mình là ai?” Trường Lan nghi ngờ hỏi.
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nhớ tới ở lăng tẩm bản thân nới chuyện với Dạ Quân Ly, trong óc tỉ mỉ tự định giá một chút mới nói: “Ta quả thực nhớ không rõ ta là ai, chỉ nhớ rõ hình như có thiên thần chỉ dẫn, để ta hạ phàm làm việc thiện. Lúc ta tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong quan tài, bên người còn có một người chết.”

Thời gian nàng nói người chết cố ý quét Dạ Quân Ly một mắt, đã thấy yêu nghiệt kia mặt không đổi sắc, vẻ mặt trấn định, dĩ nhiên không có tức giận, thực sự là kỳ quái!
Khóe môi của Trường Lan khẽ động, lập tức cười nói: “Đầu của cô nương bị thương nặng, có lẽ sinh tiền còn bị cái gì kích thích, cho nên mới dẫn đến mất đi ký ức. Bất quá ngươi đừng lo, chỉ cần tụ huyết trong đầu tiêu trừ, có thể nhớ được chuyện đã qua.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu cảm kích nói rằng: “Đa tạ công tử.”
Không có ký ức nguyên đối với nàng mà nói cũng là một chuyện không tốt, nếu đã đáp ứng nữ nhân thần bí kia giúp đỡ Dạ Quân Ly khởi tử hồi sinh, như vậy tương lai có thể có một đoạn thời gian ở nơi này.
Nhưng cổ đại không thể so với hiện đại, nàng muốn sinh tồn, còn phải hiểu rõ thế cục, cân nhắc lợi hại, làm việc gì đi mỗi bước đều phải cẩn thận, nếu không sai một bước, chỉ sợ sẽ khó giữ được tính mạng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.