Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 33: 33: Lửa Cháy Quá Khứ




Tin tức Prender đại thắng vừa truyền đến thủ đô, Hàm Ý Vị Băng có thể cảm nhận được ác ý ngày càng lộ liễu của Mộng Mai và Hàm Ý Vị Hoa.
Sáng đi ra học thì có người hầu đi theo để giám thị, tối về thì bị nhốt ở trong phòng.

Hàm Ý Vị Băng cho dù có muốn tự cứu, cũng không biết bản thân nên làm như thế nào.
Đến lúc bị buộc phải tỉnh dậy do khó thở, nhìn thấy bản thân bị quây quanh bởi từng ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội, Hàm Ý Vị Băng trước đó vẫn đang mong chờ Bạc Thần Kiêu có thể nhận ra lạ thường mà tới cứu cô.
"Khụ...Khụ..."
Mùi khói nồng nặc khó nghe sộc vào mũi, cơ thể tự phản ứng lại bằng cách ho sặc sụa.

Hàm Ý Vị Băng vội đứng dậy rời khỏi giường, muốn mở cửa chạy ra khỏi căn biệt thự đang bị cháy này.
Nhưng dù cho dùng sức cỡ nào, liên tục vặn tay nắm, cánh cửa vẫn đóng lại vững vàng.
Như là bị khóa từ bên ngoài.
Hàm Ý Vị Băng chảy nước mắt, một phần là do phản ứng sinh lý của cơ thể khi tiếp xúc với khói lửa, một phần là vì cảm thấy sợ hãi.
Hàm Ý Nam và Mộng Mai, Hàm Ý Vị Hoa dám làm những việc như thế với cô, đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội gặp lại Bạc Thần Kiêu, bằng không lúc đó cả ba người đều sẽ không có kết cục tốt.
Mà cách tốt nhất để tiêu diệt Hàm Ý Vị Băng, khiến cho mọi rắc rối biến mất từ cội nguồn, đó chính là để cho tự đốt lửa căn nhà của họ.


Chỉ cần cửa phòng của cô bị khóa trái, họ lại cố ý để lửa làm bỏng thân thể ở vài chỗ.

Như vậy sẽ tạo ra biểu hiện giả dối rằng cơn hỏa hoạn này chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ thật sự không biết gì, cũng không có chủ đích muốn động chạm gì tới Hàm Ý Vị Băng.
Còn vì sao họ có thể thoát thân còn Hàm Ý Vị Băng thì không thể, chỉ cần người đã chết rồi, lại chỉnh sửa hiện trường một chút, sau đó liền êm chuyện.
Bạc Thần Kiêu cho dù có phẫn nộ, có muốn giết họ không lý do, cũng sẽ chần chờ.

Bởi vì không có bằng chứng, tự tiện giết người rất dễ khiến cho nhân tâm hoảng sợ, bất lợi với việc thống trị đất nước.
Đàn ông ý mà, phụ nữ sao có thể so với sự nghiệp.
Dựa vào biểu hiện trước đó của Bạc Thần Kiêu, Thống Quân tương lai tuy trông lạnh nhạt hung dữ, nhưng mặt ngoài chưa từng có tiền lệ vô cớ giết người.

Cộng với suy đoán chủ quan của họ về việc đoán xem tầm quan trọng của Hàm Ý Vị Băng đối với hắn có lẽ là không lớn như vậy, cuộc hỏa hoạn này nói xảy ra liền xảy ra.
Hàm Ý Vị Băng sau khi trải qua những biến cố gần đây, quả nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, không cần suy nghĩ cũng đoán được ý đồ của ba người họ.
Tuy biết tốn công nhưng vô ích, cô vẫn không chịu từ bỏ mà cố gắng đập cửa, vừa sặc vừa hô to, "Có ai không?...!Cứu con với..."
Bởi vì không có người chủ động dập lửa, chúng nó càng cháy càng mạnh, thoáng chốc đã liếm hết các vật thể bằng gỗ cố ý được bỏ vào trong căn phòng này.

Khói lửa dày đặc, Hàm Ý Vị Băng càng sặc mạnh hơn, việc cầu cứu càng ngày càng khó khăn.
Khó thở, không khí hít vào toàn nồng mùi khói khó nghe, đầu bắt đầu thiếu oxi.

Sống êm đềm mười mấy năm, lần đầu gặp hỏa hoạn, Hàm Ý Vị Băng thật sự không biết nên xử lý như thế nào.
Bỗng, cô nhớ lại một bộ phim mình từng xem, nhân vật chính lấy khăn nhúng nước để bịt mũi, làm việc này hình như có thể giúp họ dễ thở hơn.

Cô cũng vội vàng vừa đi vừa né lửa, xé váy ngủ, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
Ôm hi vọng to lớn, Hàm Ý Vị Băng dùng sức vặn ống nước rỉ sắt, nhưng đã vặn sang mức lớn nhất, vẫn không có giọt nước nào chảy ra.
Sự mạnh mẽ mà cô ráng gồng mình để giữ vững nãy giờ, liền vì một chi tiết nhỏ xíu này, đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Không có nước, căn phòng này lại không có cửa sổ, lửa cháy ngày càng lớn...!Cô nên làm gì bây giờ?
Đầu bắt đầu choáng váng do thiếu dưỡng khí, Hàm Ý Vị Băng vẫn ráng giữ thanh tỉnh để đi vào một chỗ chưa bị lửa lan đến, có chút dơ, nhưng mà cô vẫn cắn môi ngồi xuống.

Lưng dựa tường, xung quanh là biển lửa, tới lúc này, Hàm Ý Vị Băng bỗng không sợ việc chết đi.

Sống hay chết, mẹ và Thần Kiêu đều sẽ có một người làm bạn cô.
Mí mắt nặng nề, cổ họng khô rát, cô cảm nhận được làn da mình bắt đầu bị lửa bỏng rát, Hàm Ý Vị Băng mơ hồ cảm thấy đây là lúc nói lời từ biệt với thế giới xinh đẹp này.
"Phanh."
Hình như có tiếng gì đó vang lên.
"Ồ, đây là cô công chúa nhỏ của tên nhóc đáng ghét kia sao."
Một giọng nữ vang lên bên tai Hàm Ý Vị Băng, khàn khàn khó nghe, hàm chứa ý trêu đùa.
Thiếu nữ mơ màng cảm nhận được có một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt của mình, như đang săm soi gì đó.
"Xinh gái như vậy, sao cứ thích đâm đầu vô cái nhà Bạc Thần ghê tởm kia chứ."
Hơi lạnh khiến Hàm Ý Vị Băng cảm thấy rất thoải mái, đầu óc không rõ ràng, cô theo bản năng dụi đầu vào tay người nọ.
Ngón tay mát lạnh đang vuốt ve má cô bỗng cứng đờ, sau đó nguyên bàn tay thô lỗ vỗ mạnh vào chiếc má mà nó vừa sờ nắn xong.
"Tỉnh tỉnh, muốn sống hay chết thì nói nhanh lên."
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy như có một con ruồi bọ đang vo ve bên tai, lúc má bị vỗ mạnh, cô mới thoáng tỉnh táo.
Nhìn khuôn mặt mơ hồ của người trước mắt, cô không biết mình đang nằm mơ hay như thế nào.
"Cứu...Sống..."
Hàm Ý Vị Băng thều thào cầu xin người trước mắt, vâng lời bản năng cầu sinh, dù cho là mơ hay thật, dù cho trước đó đã nói không sợ chết, khát vọng được sống vẫn chưa bao giờ biến mất.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cảm nhận được thân thể của mình được ôm lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Một Ngàn Năm Về Sau
2.

Alpha Vị Hoa Hồng
3.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4.

[Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Giữa không khí nóng rực, lòng ngực của người nọ mát mẻ cực kỳ.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đôi lời của tác giả: bắt đầu pão, mn nhớ like từng chương giúp tui cho số liệu đẹp tí nhoa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.