Đạo diễn Trần Mục và Tần Tư Vy tuy không nói, nhưng như đã biết được nam chính đã được chọn xong rồi, quá trình còn lại hai người không hẹn mà cùng nhau tỉ mỉ lựa chọn các vai còn lại.
Đối với những người lựa chọn nam chính để thử vai, diễn ổn là có, nhưng xuất sắc như Thẩm Ôn Hi lại không.
Không có một người.
Tới sẫm tối, công việc mới coi như miễn cưỡng kết thúc.
Trong lúc đó Hàm Ý Vị Băng ăn cơm hộp với mọi người, dễ chịu và thân thiện đến mức không ai nhận ra đường nét của cô có hơi giống vị Bạc phu nhân kia.
Tan tầm, Tần Tư Vy đưa Hàm Ý Vị Băng đến trước cửa tòa nhà.
Cô nàng định đợi cô bắt xe xong thì mới rời đi, nhưng trong lúc đó lại có cuộc gọi liên quan đến công việc.
Cuối cùng Tần Tư Vy cũng chỉ có thể xin lỗi, sau khi xác nhận Hàm Ý Vị Băng cảm thấy không sao, liền rời đi trước.
Cô cảm giác, hình như ai cũng bận rộn, chỉ có cô là rảnh rỗi thôi.
Giờ cao điểm, Hàm Ý Vị Băng có chút sợ dòng xe vội vã.
Vì thế ngồi đợi trong sảnh, đợi bớt người mới ra bắt xe.
"Chị Herin, em có thể nói chuyện riêng với chị một lát không?"
Người vốn nên đã rời đi từ rất lâu bây giờ lại xuất hiện, Thẩm Ôn Hi mỉm cười nói, ngồi xuống ghế, tinh tế giữ một khoảng cách an toàn giữa người lạ với nhau với Hàm Ý Vị Băng.
Sự tự tiện ngồi trên ghế này khiến cô theo bản năng có chút phản cảm, nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình lại không phải Bạc phu nhân, người ta không có trách nhiệm phải cung kính giữ lễ với mình.
Cùng với chút hảo cảm trước đó, lại nhìn sự tinh ý và khoảng cách ngồi đầy tế nhị, Hàm Ý Vị Băng gật đầu, nói.
"Có thể, có chuyện gì sao?"
Trước đó cũng có người thấy được cô, nhưng ai cũng có vẻ ngại, không dám chủ động lên bắt chuyện.
Một phần là do thái độ của cô quá khó gần.
Thẩm Ôn Hi là người đầu tiên dám bắt chuyện.
"Chị có thể cho em thông tin liên lạc được không?"
Thấy đôi mày hơi nhíu lại của Hàm Ý Vị Băng, cậu ta mỉm cười nói tiếp.
"Thật ra em đã hâm mộ chị từ rất lâu, từ bộ đầu tiên, từ lần đầu khi em đọc được câu văn của chị...!Nhưng bây giờ em mới có cơ hội được thử vai, có chút suy nghĩ về nhân vật nam chính này em muốn được thỉnh giáo chị."
"...!Những nhân vật trước, em cũng có đôi chút thắc mắc."
Thẩm Ôn Hi đã nói đến đây, lí do cũng chính đáng, khiến Hàm Ý Vị Băng rất chần chờ.
Cô chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã buồn bã nói:
"Hoàn cảnh nhà em có chút khó khăn...!Nhân vật này nếu em có được, nhất định sẽ là một cơ hội để mẹ em bớt vất vả...!Chị Herin, em là thật tâm muốn có được nhân vật này, chị có thể cho em cách liên lạc được không?"
Thiếu niên kiêu ngạo giờ phút này như trút xuống hết tự tôn, nói ra khốn cảnh của mình, khẩn cầu Hàm Ý Vị Băng.
Lúc này cô mới để ý, chất liệu quần áo của Thẩm Ôn Hi rất rẻ tiền, nhãn hiệu...!Cô không biết được, rất xa lạ.
Có thể là vì quá thấp kém cho nên cô không biết được chăng?
Lúc cô quan sát, cậu ta cũng đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt cực kỳ tương tự lúc ban nãy ở trong phòng.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy có thứ gì đó kỳ quái, nhưng thái độ của Thẩm Ôn Hi rất thành khẩn, khiến cô tự cho rằng mình nghĩ nhiều.
Hoàn cảnh khó khăn, thật sự có thể bồi dưỡng ra khí chất kiêu ngạo đó sao?
Cố nén sự không khỏe, cô mỉm cười nói, "Lần sau đi, nếu em thật sự được tuyển vào, tới lúc đó chị sẽ chủ động tìm em để trao đổi."
Sau đó gật đầu, đứng dậy rời đi.
Khó khăn hay không, nhân vật trong phim của cô, trước sau đều phải dựa thực lực để có được.
Cô ưng Thẩm Ôn Hi, nhưng còn phải hỏi ý kiến đạo diễn.
Ra ban công đứng hóng gió, lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông.
Cô theo bản năng lấy nó ra khỏi túi, bắt máy.
"Hoài Ly, anh có việc gì à?"
Từ đầu dây bên kia, Lam Hoài Ly buồn rầu nói với cô: "Vị Băng, đang ở tòa nhà số 2 phải không?"
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, "Sao anh biết?"
"Xuống dưới đi, Thống Quân ở trong xe đợi em nãy giờ đấy."
Giọng Lam Hoài Ly không che giấu được vẻ sung sướng khi thấy đứa em hàng xóm gặp nạn.
"Cô bé ngốc nghếch, em ăn gan hùm ở đâu mà dám chặn số Thống Quân chứ? May lúc đó anh trốn đi được ha ha."1
Lam Hoài Ly như là nhận thấy được sự lố lăng của mình, ngưng cười, nghiêm túc răn giọng nói.
"Xuống lẹ đi, bằng không coi chừng càng thảm đấy."
Hàm Ý Vị Băng không ngờ rằng, việc cô chặn số hắn lại bị biết nhanh như vậy.
Bạc Thần Kiêu lại không thích nhắn tin hay gọi điện cho cô, sao lại biết nhanh như vậy?
Mà còn...!Tức giận ư?.