Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 7: 7: Bạc Đại Đế Là Thật Lòng Yêu Tiểu Thư Vị Hoa




"Tiêu Mỹ! Mày được lắm, đến cả tao cũng dám lợi dụng."
Cùng một giọng nói, cùng một độ chanh chua, Hàm Ý Vị Băng dù nghe mấy lần vẫn cảm thấy giọng của Tống Na khó nghe.
"Mày sợ cái gì? Dù sao trước sau Vị Hoa tiểu thư cũng sẽ không để mày xảy ra chuyện."
Tiêu Mỹ sau khi lấy mặt nạ giả tạo của mình xuống, giọng điệu cũng không còn ra vẻ dịu dàng nữa, lộ ra bản mặt thật của mình.
"Phải...!Phải không?" - Tống Na lắp bắp hỏi, khí thế yếu đi rất nhiều.
"Không tin?" - Giọng Tiêu Mỹ cất cao, như thể việc bị nghi ngờ khiến ả rất khó chịu - "Con ả Hàm Ý Vị Băng đê tiện kia gả cho Đại Đế cũng hơn một năm rồi, mày thấy ả sinh được đứa nào chưa? Mày thấy báo chí đưa tin Bạc Thống Quân đi với tiểu thư Vị Hoa hay là đi với ả đó?"
Tống Na trả lời rất dứt khoát, "Đương nhiên là tiểu thư Vị Hoa rồi."
Tiếng cười lạnh của Tiêu Mỹ trong nhà vệ sinh vắng người vang rất rõ.
"Đấy, mày thử dùng não xem.

Năm đó vì sao người có hôn ước với Thống Quân là Hàm Ý Vị Hoa, lại đột nhiên sửa miệng lại thành là của ả kia?"
Dừng một chút, Tiêu Mỹ mới đắc ý mà nói.
"Theo tao thấy, ả Hàm Ý Vị Băng kia nhất định là dùng thủ đoạn gì đó ghê tởm để leo lên cái chức Bạc phu nhân này."
"Bằng không, Đại Đế sao lại khinh thường ả ra mặt như vậy? Rõ là có vợ ở nhà, nhưng tiệc tùng gì đấy, tao chỉ thấy bên người hắn có mỗi tiểu thư Vị Hoa thôi."
"Nhưng mà...!Mày cũng không được làm thế với tao..." - Tống Na ngập ngừng, như là bị thuyết phục, nhưng vẫn không cam lòng việc bị lợi dụng.
Tiêu Mỹ như là tức giận, cười lạnh, "Mày làm ra vẻ cái gì? Được làm việc cho tiểu thư Vị Hoa, tao với mày cũng không biết tu mấy kiếp mới được."

"Rốt cuộc được Đại Đế nhìn trúng là không có khả năng, tao thấy tao với mày chi bằng phục tùng tiểu thư Vị Hoa, kia dù sao cũng là phu nhân tương lai của Đại Đế."
Tống Na như là bị khiếp sợ, nhà vệ sinh yên tĩnh một hồi, giọng nữ chanh chua mới vang lên lần nữa, có tí khàn khàn, "Sao...!Sao mày biết được...!tiểu thư Vị Hoa là phu...!phu nhân tương lai?"
Như đã nói, Prender cho phép chế độ nhiều vợ nhiều chồng.

Ở gia đình bình thường, người chồng hoặc vợ đầu tiên sẽ được gọi là "cả", những người sau thì được gọi theo thứ tự.

Ví dụ: vợ cả, vợ hai, vợ ba,...
Nhưng chế độ này khi áp dụng với Bạc Thần gia, tức gia tộc nắm giữ sinh sát của Prender, thì không phải vậy.

Vì đột hiện địa vị cao quý cũng như sự độc nhất của cả một thị tộc, có một quy củ luôn luôn tồn tại.
Đó là: người vợ đầu tiên của gia chủ Bạc Thần, quý tựa quốc mẫu*, kính xưng "Phu Nhân".
(*): mẹ của một quốc gia
Còn những người vợ sau đó, cho dù là thứ hai hay thứ một trăm, đều chỉ được gọi là "Cẩn Hầu".
Ý rằng, phải cẩn thận hầu hạ chồng mình và người vợ cả.
Văn minh của thế giới bây giờ đã hơn cả hiện đại, nhưng một bộ quy củ của Bạc Thần thị lại không khác mấy với chế độ phong kiến ngày xưa.

Nói một câu khó nghe, Phu Nhân cùng với Cẩn Hầu, không khác gì Chính Thê cùng với Thiếp Thị của thời cổ đại.
Tuy vậy, cả Prender cũng như các nước khác, không có một ai dám nói "không" với bộ luật gia tộc của dòng họ Bạc Thần.

"Mày cũng biết rằng nếu Bạc Đại Đế cưới vợ sau thì họ chỉ được gọi là "Cẩn Hầu" phải không?"
Tiêu Mỹ cũng không đợi Tống Na trả lời, chỉ tự ý nói tiếp.
"Mày thấy ngài ấy yêu tiểu thư Vị Hoa như vậy, trên đời này làm gì có thằng đàn ông nào chịu để người yêu mình mang danh mang tiếng phải hầu hạ người phụ khác? Vậy nên..."
Nói tới đây, Tiêu Mỹ bật cười, như là rất vui vẻ.

Tống Na đợi mãi không nghe được lời tiếp theo, vội thúc giục: "Vậy nên cái gì cơ? Mày nói nhanh lên!"
"Coi mày vội chưa kìa? Thật là không có dáng vẻ khuê cát gì hết."
Tiêu Mỹ theo thói quen chế nhạo một chút, sau đó cũng như ý nguyện của Tống Na mà nói tiếp.
"Vậy nên á hả...!Bạc Đại Đế thích tiểu thư Vị Hoa thật lòng cỡ đó, suốt ngày ra vào có đôi, Hàm Ý Vị Băng lại không có con...!Mày có nhớ kết cục của một vị phu nhân trong sách sử khi không đẻ được không?"
"Là...!Phế truất! Có phải hay không?!" - Tống Na vội la lên.
Nếu phế truất, hoặc nhẹ hơn là ly hôn trong hòa bình, Hàm Ý Vị Băng sẽ không còn chiếm bốn chữ "người vợ đầu tiên" nữa.


Nếu sau khi bỏ Hàm Ý Vị Băng, tiểu thư Vị Hoa lại được cưới vào, chắc chắn sẽ được xưng "Bạc phu nhân".
Tống Na tỉnh ngộ, hèn chi...!hèn chi ả Tiêu Mỹ này dám nói rằng tiểu thư Vị Hoa là "phu nhân tương lai".
"Coi như mày thông minh." - Tiêu Mỹ tán thưởng.

"Thôi lỡ nói rồi thì tao nói luôn cho hết chuyện.

Thật ra việc này, là tiểu thư Vị Hoa để lộ ý tứ cho tao biết, tuy thái độ không được chắc chắn lắm, nhưng tao thấy tiểu thư dám lộ ra, việc này không sớm thì muộn cũng sẽ diễn ra mà thôi."
"Rốt cuộc, tiểu thư Vị Hoa luôn ở cạnh Bạc Đại Đế, tâm tư của hắn, tiểu thư đương nhiên là biết được."
"Tống gia của mày, cùng với nhà tao, đã có mấy năm không được thăng hạng rồi.

Cho nên việc này, tuy là tao tự ý quyết định giùm mày, nhưng chẳng qua là vì tốt cho cả hai mà thôi." - Tiêu Mỹ giả mù sa mưa mà nói, tự tô vẽ cho hành vi tiểu nhân của mình.
Ả ra vẻ hào phóng mà nói: "Được tiểu thư Vị Hoa sai bảo, tương lai sáng lạn đang tới gần, tìm được tấm chồng tốt cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Tao là nể tình mày là bạn, nên mới dẫn mày theo."
Chợt, ả chậc lưỡi, cười cười, "Tới lúc đó, Hàm Ý Vị Băng không khác gì chuột cống bị mọi người đòi đánh, mày với tao muốn xoa tròn hay nắn bóp gì ả, thì cũng chỉ cần dùng một đầu ngón tay mà thôi."
"Thù của ngày hôm nay, tới lúc đó báo cũng không muộn."
"Ồ, vậy là may quá, cơ hội làm việc cho Bạc phu nhân, không phải ai cũng có thể có được." - Giọng điệu của Tống Na hàm chứa sự may mắn và biết ơn, tuy nhiên đó chỉ là mặt ngoài, chỉ có chính ả mới biết được suy nghĩ thật sự của mình.
"Cảm ơn mày nhé, đi, nhà tao dạo này vừa xây vườn hoa, qua ngắm chơi..."
Tiếng hàn huyên dần dần đi xa, rồi mất hút sau cánh cửa đã đóng lại.
Có lẽ là hôm nay chỉ là ngày thử nghiệm, chưa phải là khai trương thật sự, cho nên khách trong trung tâm cũng không đông lắm.

Gần một giờ chiều, nhà vệ sinh là trống rỗng, không có nhân khí, chỉ có tiếng máy lọc không khí đang chạy, cùng với mùi thơm của hương xả thoang thoảng.
Bỗng, một tiếng "tách" vang lên đột ngột giữa không gian yên tĩnh.
Là tiếng đóng nắp son.
Hàm Ý Vị Băng sau khi xác nhận cây son môi yêu thích đã được đóng nắp đúng cách, liền bỏ nó vào trong túi xách nhỏ gọn của mình.
Ngẩng đầu lên, liền thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương.
Mái tóc màu xanh băng được cột theo kiểu cách đầy tinh xảo, làn da nõn nà, trắng như tuyết, môi cũng đã được tô điểm kỹ càng.
Thoạt nhìn, tựa như một tinh linh băng giá lỡ sa ngã xuống trần gian dơ bẩn.
Chỉ là không hiểu vì sao, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ của tinh linh.
Lại chảy lệ không ngừng.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đôi lời của tác giả: hụ hụ hụ, tuy tui là người nắm giữ cốt truyện, nhưng viết chương này vẫn bị ngược huhuhu ????????
Trước khi ôm bịch khăn giấy thì tui xin phép bắt đầu chương trình cảm ơn độc giả diễn ra hằng ngày ạ hihi:
- Khánh (chiến sĩ bóc tem, kẻ hủy diệt cmt đầu, tổng tư lệnh mở bát cho tui >< cảm ơn đã khen ạ)
- Lan Phương (như trên nma bạn cmt mỗi icon mình vẫn rén >< cảm ơn đã hóng ạ hihi)
- Mun Jung Kim (bạn mới, chắc là biết truyện qua fb >< chào bạn nha, cảm ơn đã khen ạ)
- Maianh Hoang (như trên ạ, cảm ơn đã lile cả 6 chap của mình >< Chúc mn một ngày an lành ạ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.