Bước vào bên trong cửa hàng, đây là một nơi bán xe cũ hoặc xe qua tay, Hàm Ý Vị Băng cầm tiền mặt, mua mười chiếc xe, sau đó lại thuê chín người công nhân ở đây.
Muốn mua nhiều xe hơn, nhưng số công nhân không đủ để lái, cô chỉ có thể mua mười chiếc.
Cùng một lúc, từ trong cửa hàng, vút bay ra ngoài mười chiếc xe không có bảng số xe.
Hàm Ý Vị Băng chưa bao giờ tự tin đến mức coi thường người khác, kể cả đội trưởng Minh Vệ.
Có khi ngoài mặt anh ta như vậy thôi, trong âm thầm có lẽ đã có một dàn quân nhân đang theo dõi cô.
Mười chiếc xe, mong rằng có thể đánh lạc hướng được vài giây.
Hàm Ý Vị Băng lái xe đến một cửa hàng bánh kẹo, bước vào bên trong.
Một cô gái đang lười biếng dựa lên quầy mà ăn kẹo và xem máy tính, thấy có khách vào liền nhấc mắt nhìn xem thử là ai.
"Đã lâu không thấy, Mattha."
Hàm Ý Vị Băng mỉm cười, chủ động chào hỏi.
Cô gái bật cười, nhướng mày nhìn cô, cũng lắc tay ý xin chào.
"Đã lâu không gặp, Nara."1
Nara, là biệt danh mà Triên Diên đặt cho cô, nhưng chết sống cũng không chịu nói ra lý do vì sao lại đặt như vậy.
"Xin lỗi, nhưng mà thời gian có chút gấp gáp, tôi muốn một viên kẹo số II của hộp Thiên Sứ."
Trong mắt Hàm Ý Vị Băng mang theo ý xin lỗi, nhưng ngoài miệng lại nhanh chóng đặt phần hàng của mình.
"Được thôi, mợ Diên đã trả giùm cô từ rất lâu rồi, cứ vào bên trong là được."
Cô gái tên là Mattha nhún vai, rời quầy, vén chiếc rèm lụa đang phủ xuống ở sau lưng mình, ý bảo Hàm Ý Vị Băng đi theo mình.
Cửa hàng kẹo của Heaven, bên ngoài là bán kẹo và bánh, bên trong lại ngầm làm dịch vụ mua bán mạng người và tin tức tối mật.
Cùng với, dịch dung.
Dịch dung có nghĩa rằng, thay đổi khuôn mặt vốn có thành một loại dung mạo khác.
Đây là sản nghiệp của bạn của Triên Diên, trải rộng khắp nơi, kể cả Prender.
Trong cửa hàng có rất nhiều loại kẹo và bánh, đối ứng với mỗi loại dịch vụ.
Mà viên kẹo số II của hộp Thiên Sứ, mỗi cửa hàng chỉ có duy nhất một viên.
Sau khi bán xong, nhân viên cửa hàng sẽ biến mất.
Nếu không biến mất, thường sẽ bị giết chết.
Bởi vì những người có thể mua được loại kẹo này, đa số đều đang chạy trốn khỏi một nhân vật rất có quyền lực.
Thay khuôn mặt, thay dáng người, thay cả mùi hương cơ thể.
Đặc biệt nhất là có thể khiến vân tay và đồng tử của người mua kẹo có thể trở nên ngắn hạn giống với sổ hộ khẩu và giấy phép du hành được cửa hàng tạo giả.
Trong thời gian ngắn, không khác gì một người hoàn toàn mới.
Chỉ cần mua nổi, cửa hàng kẹo Heaven liền có thể giúp bạn trốn thoát được.
Năm phút sau, một cô gái hơi mũm mỉm đi vào chiếc xe đậu ở bên ngoài cửa hàng, lái xe chạy đi.
Nhưng đó không phải là Hàm Ý Vị Băng.
Cô mua kẹo số II, tức kẹo số I vẫn còn tồn tại.
Người ăn viên kẹo số I, là nhân viên công tác, tức là Mattha đã trở nên mập mạp, ra ngoài lái xe của cô rời đi.
Mà Hàm Ý Vị Băng, đang chạy chậm trong một thông đạo tối tăm, ẩn sâu trong lòng đất.
Ánh nến mờ nhạt, cả thế giới như thể chỉ còn lại cô và bóng đêm.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng thấy được cánh cửa gỗ đang khép kín.
Cổng Thiên Đàng, không biết ở sau cánh cổng là nơi nào, nhưng chỉ cần mở nó ra, thiên sứ tượng trưng cho sự may mắn sẽ mỉm cười với bạn.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, tim đập nhanh như sấm, nắm tay cầm, dùng lực mở nó ra.
Ánh sáng chói mắt, bởi vì ở trong bóng tối có chút lâu, cô theo bản năng hơi nhắm mắt lại, đợi tới lúc thích ứng với không gian sáng trưng ở bên ngoài.
Đây là một cửa hàng cà phê.
Nhìn chàng trai cao gầy đang cúi đầu hì hục rửa ly tách trước mắt, cô yên lặng trèo ra khỏi cánh cửa được xây trên mặt đất.
Trong lúc đó còn trượt ngã một cái, va chạm chiếc ghế được đặt ở bên cạnh, gây ra tiếng vang lớn.
Cô nhấp môi, cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Động tĩnh của cô to như vậy, chàng trai lại như là không nhận ra có người đột nhiên xuất hiện ở bên mình vậy, vẫn miệt mài dùng bông rửa chén chà chà ly thủy tinh trong tay.
Hàm Ý Vị Băng nhìn xung quanh, trên kệ toàn là sữa và cà phê đóng gói được xếp ngay ngắn, trông có vẻ là nhà sau dành cho việc rửa chén.
Cô yên lặng đi về phía cửa chính, muốn mở ra, nhưng lại nhận thấy được phía trước có chút ồn ào.
Hình như quán cà phê này có chút đông khách.
"Trèo cửa sổ, phía sau là vườn hoa, không có camera, đi thẳng về phía trước là sân bay."
Một giọng nam vang lên, cô theo tiếng nhìn về phía chàng trai đang rửa ly.
Cậu ta như đang nói chuyện một mình, đặt chiếc ly đã đầy xà phòng sang một bên, cầm một cái ly khác lên rửa tiếp.
"Hành lý ở sau vườn, sổ hộ khẩu và thẻ du hành ở túi bên trái.
Trân trọng."
Sau đó như quay trở lại lúc ban đầu, chàng trai không nói một lời, yên tĩnh tráng ly.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, nói:
"Cảm ơn, trân trọng."
Sau đó lập tức theo lời hướng dẫn của chàng trai, trèo cửa sổ, cầm lấy hành lý, đi thẳng về phía sân bay.
Tóc đã đổi thành màu cam trầm, mắt cũng vậy.
Quần áo mới thay có chút rộng, đột hiện thân hình gầy ốm như khúc xương của Hàm Ý Vị Băng sau khi biến đổi.
Mọi thứ cô mang ra từ trang viên, dù là quần áo hay giày dép, dù là trang sức hay túi xách, cô đều để lại ở tiệm kẹo.
Cúi đầu đọc thông tin, chuyến bay trên vé thế nhưng vừa vặn là hai mươi phút sau.
Quá trình xét vé, xét sổ hộ khẩu, cùng với xét thẻ du hành cực kỳ thuận lợi, không hề có ai thể hiện vẻ nghi ngờ đối với cô.
Lúc ngồi lên máy bay, nghe tiếng thông báo rè rè qua loa phát thanh của đoàn trưởng tiếp viên hàng không, cố gắng không hít vào mùi xe động cơ khó ngửi, Hàm Ý Vị Băng còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ.
Nhìn ra cửa sổ của máy bay, trời xanh mây trắng.
Mà cô, sắp phải rời xa cố thổ.
Cũng, rời xa Bạc Thần Kiêu.
Cảm nhận được thân máy bay run rẩy, như đang cất cánh, tâm trạng của Hàm Ý Vị Băng phức tạp như một cuộn chỉ rối.
Hai tiếng Vĩnh biệt sao mà đau quá.
Đau đến mức, Hàm Ý Vị Băng không dám nói với Bạc Thần Kiêu lúc tỉnh táo, chỉ có thể hèn mọn mà đợi hắn ngủ rồi, mới dám nói ra.1
Ba năm trước từ Allen trở về Prender, cô mang theo hi vọng và ảo tưởng tốt đẹp của một thiếu nữ đối với người mình yêu.
Cho đến bây giờ, lại ôm một trái tim rách nát do bị tổn thương cũng bởi chính người mình yêu, yếu đuối mà rời xa tổ quốc của mình..