Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1077: Triều bái ma thần



"A! A!"
Hoang tộc đại năng hoàn toàn như thần ma, vượt khỏi nhận thức của tất cả, thấy lam sắc thân ảnh hiển hiện trong tầm mắt, phe Ngụy Tác đều kinh hô.
Trong màn đêm, chúng nhân nhìn rõ thân ảnh khổng lồ, song phương cách nhau không đầy ba nghìn dặm.
"Gừ!"
Tiếng ma gào trầm trầm vang lên, khí tức hủy diệt lan tỏa, Hoang tộc đại năng xuất thủ, lam sắc thần quang như sợi xích ngút trời, hoàn toàn vượt khỏi thần huyền uy năng khiến hư không trước mặt xuất hiện vô số vết nứt, lan khắp bốn phương tám hướng.
Uy năng này không thể tưởng tượng, Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ đều rùng mình, nhận ra Ngụy Tác thoát được đúng là kỳ tích. Đổi lại người khác, chỉ một chiêu là hóa thành tro.
"A..." Bọn Hàn Vi Vi cảm nhận được uy áp kinh đào hãi lãng lan khắp hư không. Tị tiên ngọc sơn tuy che giấu khí tức thập phần lợi hại, nhưng lại mỏng manh, bị va vào tất không thể ẩn thân được nữa.
"Đừng sợ, y không phát hiện đâu! Đấy chỉ là thăm dò lung tung." Ngụy Tác trấn định nhất, ra hiệu cho Nguyên Âm lão tổ khống chế Tị tiên ngọc sơn bay sát mặt đất.
"Gian thương! Động phủ chỉ còn một nhân vật Hoang tộc hả?" Linh Lung Thiên càng sáng mắt.
Ngụy Tác biết Linh Lung Thiên bình thường không bao giờ hoài nghi mà hỏi lại, gã không rườm lời, "Chỉ có mình y, hai câu đầu tiên y nói là "ngươi không phải là Linh tộc, lại tham ngộ chỉ dẫn ta để lại đến đây", câu thứ hai là "không cần sợ, cho ta biết là năm tháng nào rồi"."
Ngụy Tác biết Linh Lung Thiên có dụng ý khác nên nói nhanh, "Tiếp đó ta thăm dò, bảo y là người Hoang tộc mà chưa chết. Y thập phần chấn kinh "Hoang tộc, ngươi thoạt nhìn mà biết ta là Hoang tộc, ngươi không thể đến đây theo chỉ dẫn, vì đâu mà ngươi biết"."
"Xem ra không sai, y đã qua thời đỉnh cao, ở cự ly này vẫn không cảm ứng được chúng ta." Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang, nói.
"Sao hả?" Ngụy Tác hỏi nhanh.
"Hoang tộc có tốc độ tu luyện nhanh hơn ai hết, nhưng một khi trọng thương hoặc thọ nguyên sắp hết thì mọi cơ năng, thần thông đều suy bại, không ngừng xuống dốc. Hoang tộc có một thiên phú khiến mình như ngủ đông, làm chậm thọ nguyên trôi đi và thân thể cơ năng suy bại." Linh Lung Thiên giải thích, "nhân vật Hoang tộc này từ vạn năm trước đã suy bại nên bày ra cái bẫy này để chúng ta chui đầu vào lưới."
"Tức là y không ngủ say thì không sống được bao nhiêu ngày nữa?" Thủy Linh Nhi hỏi.
"Không sai." Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang nhưng mờ đi ngay, như muốn bật khóc.
Có vẻ Đông Hoang tông là cái bẫy của Hoang tộc, Đông Như Lai bằng vào Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang của Linh tộc mà danh chấn thiên hạ. Nếu thời đại đó có Linh tộc còn sống sẽ đến Đông Hoang tông tra xét rồi tới động phủ của Đại Thí Thiên.
Vạn năm nay tựa hồ thu hút được nhân vật Linh tộc nào mà Đông Như Lai qua kinh văn và mật văn nên đoán được phần nào ý nghĩa, chứ không nhờ cơ duyên xảo hợp vào được động phủ của Đại Thí Thiên. Có thể y phát hiện Hoang tộc đại năng định gây bất lợi nên đã giao chiến một trận rồi chết ở đây.
Nếu suy đoán không lầm... Linh tộc có lẽ đã tan biến trong dòng lịch sử, chỉ còn lại Linh Lung Thiên.
Người cùng thời đại, mọi thân bằng hảo hữu không còn, ngay cả tộc nhân cũng chết hết, như thế là đau khổ cỡ nào.
"A!"
Cùng lúc, bọn Hàn Vi Vi, ngay cả Vu thần nữ đều kêu lên kinh hãi.
Thân thể màu lam như phát cuồng, xuất thủ dệt thành nguyên khí quy tắc kinh nhân, như hải dương sôi trào hư không.
Thần uy vượt hai, ba nghìn dặm quét qua Tị tiên ngọc sơn.
Dù chỉ dư uy, nếu trúng rìa Tị tiên ngọc sơn, nó không phá tổn thì họ cũng không thể ẩn thân được.
"Thân phận của y tại Hoang tộc thế nào? Ngươi đã gặp qua chưa." Ngụy Tác đã bớt đau đớn vì thần thức tổn thương nhưng tâm cảnh rất nặng nề, nguy cơ chưa được giải trừ, rất có thể bị đối phương phát hiện bất cứ lúc nào, nơi này mà là cái bẫy của Hoang tộc thì trận chiến Bắc Mang sáu, bảy vạn năm trước e rằng người thắng là Hoang tộc chứ không phải Linh tộc.
Trừ một món pháp y thì cơ hồ không có lợi gì từ động phủ của Đại Thí Thiên, dù thoát được thì tình hình vẫn rất nguy hiểm.
"Điên phong tu vi của y tương đương với Chân tiên nhất trọng, chỉ là một vô danh tiểu tốt của Hoang tộc." Linh Lung Thiên bất động nhìn theo lam sắc thân ảnh, lắc đầu, "Dù có mặt tại đại chiến cũng không ở khu vực trọng yếu, ta chưa từng thấy."
"Chân tiên mà vẫn là vô danh tiểu tốt?"
Bọn Hàn Vi Vi nhợt nhạt tắt tiếng. Hoang tộc nhân vật này được Linh Lung Thiên đoán là đã tới đường cùng, cơ năng và thần thông giảm sút nhưng họ liên thủ cũng không địch nổi.
"Không xong! Y như đang đến chỗ chúng ta! A, lẽ nào phát hiện chúng ta!" Đột nhiên, từ khi Hoang tộc đại năng xuất hiện, lục bào lão đầu sợ đến độ không dám nói gì chợt kêu lên. Ai nấy nín thở, thân ảnh đứng trong quang hoa chói lòa lại vượt hư không, lao thẳng về phía Tị tiên ngọc sơn.
"Ai!"
Linh Lung Thiên và bọn Ngụy Tác cả kinh vì trên cao, một dải lam quang với tốc độ kinh nhân lao về phía lam sắc thân ảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tu vi người này đã vượt Thần huyền ngũ trọng trung kỳ!"
Linh Lung Thiên truyền âm, bọn Ngụy Tác nhận ra trong lam sắc quang hoa là một tu sĩ xõa tóc, da ngăm đen có nhiều lam sắc phù văn như gai nhọn.
Tu sĩ toát lên khí tức man hoang và dã man này xuất hiện trên đỉnh núi, là đại năng thần bí được cung phụng như thần linh.
"Y là ai mà tu vi kinh nhân như thế!"
"Y định làm gì, giết Hoang tộc đại năng chăng!"
Vu thần nữ và Nguyên Âm lão tổ tỏ rõ vẻ kinh hãi vì chưa nghe đến có một đại năng như thế.
"Y tu luyện Hoang tộc công pháp!" Cùng lúc, Linh Lung Thiên cất giọng băng hàn.
"Gì hả!" Ngụy Tác nín thở, nhìn thấy trên không trung cực cao, đại năng thần bí không phát hiện bọn gã, gương mặt rực lam quang và phù văn quỷ dị hiện rõ nét cuồng nhiệt và kinh hỉ cực độ.
"Hoang thần tổ tông!" Y ở trên không kêu lên như thế, cuồng nhiệt vái lạy Hoang tộc đại năng.
"Lẽ nào cũng là người Hoang tộc?"
Phe Ngụy Tác lạnh buốt chân tay, tình cảnh đột nhiên xuất hiện này khiến họ sững sờ.
"Hả? Ngươi là đời sau của "Hình"... Không ngờ lưu truyền đến nay..." Hoang tộc đại năng dừng lại trên không trung tựa hồ cuồng hỉ, nhất thời không giấu giọng nói, phe Ngụy Tác cũng nghe rõ.
"A!"
Phe Ngụy Tác chở rùng mình vì đột nhiên bốn cánh tay thò ra, vô số lam sắc thần quang như dây lụa dấy lên quang văn, kéo đại năng thần bí đang vái lạy tới. "Hoang thần tổ tông định làm gì!" Tu sĩ vốn cuồng nhiệt và kinh hỉ cực độ vái lạy tựa hồ hoàn toàn bị trấn áp, kinh hãi kêu lên.
"Đây là sứ mệnh của các ngươi... Hiện tại sứ mệnh này được thực hiện." Hoang tộc đại năng nói thế đoạn thân thể khổng lồ nát ra thành tro, lam sắc quang nhân hiển hóa đi đến chỗ đại năng thần bí.
"A!"
Lúc đại năng thần bí giáng lâm thì khí tức kinh thiên động địa, hơn bất kỳ một đại năng nào Ngụy Tác từng thấy nhưng lúc này không thể kháng cự, phù văn trên da tựa hồ bốc cháy, kêu lên thảm thiết, phù văn tắt đi thì quang hoa chảy trên da y, làn da chuyển sang màu lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.