Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1196: Phong Linh đế thiên



Từng tấm chân tiên chiến giáp như thần chi, bất động, áp lực phát ra kinh nhân.
"Lẽ nào đây là mật địa của vực ngoại thiên ma rồi bị tu sĩ đại năng phá hủy?"
Thần Lan vương Yến Bắc Quy yên lặng nhìn chân tiên chiến giáp, rồi nhìn Thiên Cửu thần quân, "Xem ra nơi này không lành."
"Nếu còn vực ngoại thiên ma thì đã xuất thế lấu rồi, chúng ta chỉ cần để ý cấm chế trong đó là được." Thiên Cửu thần quân nhíu mày, điểm đầu đạo.
"Chúng ta không thể sử dụng chiến y này nhưng có thể nghiên cứu pháp trận, dù không thành thì với thần thiết tinh kim này nung chảy ra cũng có thể luyện chế xuất pháp bảo phẩm giai kinh nhân."
Thần Lan vương Yến Bắc Quy nói đoạn phất tay áo, lam sắc khí lưu cuốn hơn mười chân tiên chiến giáp vào nạp bảo nang.
"À?"
Đột nhiên Thiên Cửu thần quân biến sắc, nhìn Thần Lan vương Yến Bắc Quy rồi lao ra khỏi kim sắc cổ điện.
Thần Lan vương Yến Bắc Quy theo sát, hai làn độn quang lao về một chỗ trong phế khư.
Lướt đi mấy nghìn dặm, phía trước cả hai hiện lên hắc sắc âm phong ngút trời, ô kim và lam sắc thần quang trong tay Thần Lan vương Yến Bắc Quy lóe lên, pháp bảo hình con quay xuất hiện.
Vòng xoáy hai màu hình thành, hắc sắc âm phong đỏ tới bị chấn tan, hình thành hắc sắc phong nhận bắn đi bốn phương tám hướng, xé không khí ràn rạt.
Trong làn hắc sắc âm phong ngút trời, chỉ chừng một tuần trà thì trước mặt sáng rõ, xuất hiện một ngọn núi cao chừng năm, sáu nghìn trượng.
Ngọn núi này tạo cảm giác như tường thành từ dưới đất kéo lên, liên miên bất đoạn.
Phía trên là hà quang nhàn nhạt.
Có những hào quang như từ trong núi bắn ra, do uy năng đại cấm hình thành, có hào quang là tàn dư của cường uy, khí tức hỗn loạn kinh tâm động phách.
Cũng như Bắc Mang khư, tựa hồ có đại năng kinh nhân đấu pháp, sử dụng đến tiên vực mà giờ vẫn chưa tan hết!
Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy đang ở chân núi, có một cửa động không lớn, bên trong ẩn ước quang hoa loạn xạ, tạo cảm giác tựa hồ bị đánh tan.
Sắc mặt Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy khó coi cực độ.
Gần cửa động có mấy thi thể nát, không trung còn hơi màu, tu sĩ thấy thế cũng biết mới có hơn mười tu sĩ bị giết tại đây, huyết nhục bị bóc ra hoặc lấy đi.
"Đạo hữu ở đâu hạ sát thủ?" Thiên Cửu thần quân quét thần thức rồi quát vang.
Không ai đáp lời.
Cả hai nhìn nhau rồi sầm mặt, chia ra tìm kiếm.
Thoáng sau cả hai cùng đáp xuống trước một thi thể tan nát.
"Thiên Cửu thần quân, các hạ thấy sao?" Thần Lan vương Yến Bắc Quy lạnh giọng.
"Xem ra chúng ta nên nhanh chóng thăm dò nơi khác nữa." Thiên Cửu thần quân nhìn Thần Lan vương Yến Bắc Quy, cười lạnh: "Đối phương tuy giết được cả Huyền Hguyên thần quân tu vi Thần huyền tam trọng nhưng chưa phải đối thủ của chúng ta, không thì cần gì ẩn thân."
"Không sai, chúng ta phải về ngay, không thì dễ bị đánh lén." Thần Lan vương Yến Bắc Quy gật đầu, cả hai nhanh chóng lao về phía hắc sắc âm phong ở sau.
Không lâu sau, độn quang của cả hai từ hắc sắc âm phong trung đột nhiên tiến ra, thấy chung quanh k có gì thì quay lại.
Hiển nhiên cả hai thập phần âm hiểm, cố ý nói đi nhưng đột nhiên dùng hồi mã thương xem có ai không.
Nhưng khi thân ảnh cả hai khuất thật lâu, trong hào quang ngoài xa đột nhiên có một nhân ảnh đi ra.
Nhân ảnh toát lên u lục sắc quang hoa, mắt cũng lóe lục hỏa, nếu có tu sĩ năng nhìn thấy tất cả kinh.
Vì đó không phải tu sĩ, mà là nhân hình yêu thú trông như bằng thanh ngọc.
Trừ đầu tóc và tròng mắt đều màu lục, yêu tức nhàn nhạt, răng lộ ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ, tướng mạo tựa hồ không khác gì con người.
Nhìn theo hướng Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương biến mất, nhân hình yêu thú cười lạnh, rõ ràng linh trí còn hơn tu sĩ, như biết cả hai sẽ dùng đòn hồi mã thương.
Rồi nó quay lại chỗ có thi thể tu sĩ, ăn sạch huyết nhục đoạn hóa thành lục quang, vô thanh vô khuất vào hắc sắc âm phong.
...
Một ngày au, trong một sơn cốc bình thường tại man hoang hoang nguyên, có bốn lam bào tu sĩ xép hàng, hai bạch bào tu sĩ đối diện cung kính báo cáo.
Bốn người này là Kim đơn tu sĩ, hai bạch bào tu sĩ đều tu vi Phân niệm cảnh, khí tức sáu người rất đặc biệt, cùng phát ra khí huyết yêu thú khí tức khác nhau.
Nếu không thấy tận mắt, chỉ dùng thần thức thì sẽ cho là sáu con yêu thú. Đến gần sẽ thấy khí tức của họ thuần túy do khí huyết phát ra chứ không phải do pháp khí, mạnh hơn hẳn khí huyết tu sĩ, không rõ dùng bí pháp gì hoán huyết, đổi một nửa khí huyết của mình lấy khí huyết yêu thú.
Dung nguyên hoán huyết thuật pháp này ở thời thượng cổ đã có, khiến nhục thân tu sĩ không kém gì Hoang cổ yêu thú nhưng từ khi Ngụy Tác đột phá thiên kiếp thì không nghe nói tu đạo giới có tông môn nào biết, có điều hai trăm mấy chục năm sau thì mật pháp này trọng hiện tu đạo giới.
"Có thiên quang dị tượng đặc biệt?" Lam bào Kim đơn tu sĩ trầm ngâm nói.
"Vâng, trưởng lão, chúng ta bắt một toán của Nghịch Hỏa minh gần đây, nghe nói từ mấy chục năm trước, Nghịch Hỏa minh đã bắt đầu từ nơi đó." Một bạch bào tu sĩ nói, "Qua pháp khí chúng ta bó trí ở đó thấy không ít thần huyền tu sĩ vào."
"Tức là nơi đó dù không có thượng cổ di tích cũng có thứ kinh nhân khác. Tiếp tục tra xét, không để bạo lộ tung tích." Một lam bào Kim đơn tu sĩ nói.
"Vâng." Hai bạch bào tu sĩ cúi người hành lễ.
"Đi." Hai bạch bào tu sĩ chưa đi thì bốn lam bào Kim đơn tu sĩ đã lao lên, khuất vào tầng không sơn cốc.
Cùng lúc, một dải độn quang xuyên qua cương vực Thiên Huyền đại lục trước kia, nhắm hướng Vân Linh đại lục.
Độn quang khổng lồ là lam sắc thần thiết đại thuyền dài tới năm mươi trượng, phù văn đều hình mây, trông cực kỳ nặng nề.
Lam sắc thần thiết đại thuyền chở bọn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Cơ Nhã, Trưởng Tôn Tiểu Như.
Năm xưa Ngụy Tác lợi dụng nơi của Hoang tộc để độ kiếp, tuy cấm chế và cổ điện bị hủy hoại hết, Hoang tộc ở đó cũng bị thiên kiếp diệt, có điều thần thiết tinh kim vẫn còn, cộng thêm trong hơn vạn dặm có không ít vẫn thiết rơi xuống, bọn Hoàng Đạo Quân thu lại. Hiện tại nửa dưới Tây Hải thành và thai thể đại thuyền đều luyện chế từ đó.
Tuy nửa dưới Tây Hải thành và cấm chế của đại thuyền này không so được với Hoang tộc nhưng chỉ bản thân thần thiết tinh kim này thì pháp vực uy năng của Thần huyền tứ trọng ngũ trọng đại năng không phá được. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ầm!" "Ầm!"
"Cái gì, pháp bảo hình con quay? Phát ra ô kim sắc và lam sắc thần quang?" Ngụy Tác đang toàn lực luyện hóa thủy hệ yêu đơn, Linh Lung Thiên và Trưởng Tôn Tiểu Như bức hỏi Trạm Đài Linh Lan và Diệp Tử Mị.
"Sao hả, ngươi biết pháp bảo này?" Thấy Linh Lung Thiên hỏi đến pháp bảo của Thần Lan vương Yến Bắc Quy là biến sắc, bọn Hàn Vi Vi cùng hỏi.
"Đấy là Càn lam di đà! Là pháp bảo của tu sĩ đại năng Phong Linh đế thiên trong trận chiến Bắc Mang, gia nhập phe Hoang! Vật này lấy Càn lam xá lợi của viễn cổ phật tông mà luyện thành, tu vi người thi pháp càng cao, kích phát được uy năng càng mạnh. Tu sĩ cùng cấp giao chiến thi không những hoàn toàn chặn được thuật pháp cường uy của đối phương mà còn dùng một phần uy năng đó phản kích." Trong thần thiết đại thuyền chỉ có bọn Trưởng Tôn Tiểu Như, Trưởng Tôn Cảnh và Hoàng Đạo Quân, Lệ Nhược Hải, Ngụy Tác quyết không tha cho Trạm Đài Linh Lan và Diệp Tử Mị, định hỏi xong sẽ dùng Phổ độ thần quang độ hóa, Linh Lung Thiên cũng nói hết về Hoang tộc và Linh tộc.
"Phong Linh đế thiên khi xưa là đại năng ở vòng chiến cao nhất!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.